Bố Y Quan Đạo

Chương 261

Chào vàng ăn không ngán, độ nóng vừa phải, vị cay hơi nồng, hương vị khác biệt, rất chú ý cách dùng gia vị, cũng không phải những món cháo bình thường có thể so sánh được.

Có bốn năm cách điều phối, còn có cả nhiều loại để khách hàng lựa chọn, phối hợp với điểm tâm, đồng thời cũng có thêm một ấm trà nóng, bầu không khí trở nên thanh thản tự nhiên.

- Thanh Vân, nếu không xuất phát từ tính nghiêm túc của tổ chức, lúc này khả năng phát triển của các ban ngành ở Tang Chương sẽ lệ thuộc vào anh và tôi.

Vương Bình nhấp một ngụm trà rồi đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân chợt cả kinh, tất nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Vương Bình, thì ra chức vị chủ tịch huyện ở Tang Chương vẫn còn có nhân tuyển khác, Vương Bình cũng là một trong số đó. Lúc này chuyện nhân tuyển ở Tang Chương đã hoàn thiện, dưới những tình cảnh thế này thì tổ chức thường có ý muốn lẩn tránh.

Nhưng nếu ở dưới tình cảnh không có chuyện gì, nếu không phải có người hữu tâm như Vương Bình nhắc đến thì bình thường sẽ chẳng có ai bới móc ra làm gì.

- Thư ký trưởng Vương, chức vị chủ tịch huyện Tang Chương nếu anh đi cũng không nhất định sẽ phù hợp, có lẽ tổ chức cũng suy xét trên phương diện này.

Trương Thanh Vân nói nhưng trong lòng lại nghĩ về chức phó thư ký trưởng là phó phòng, cũng không cách quá xa chức vị chủ tịch huyện. Nhìn vẻ mặt của Vương Bình thì cũng thấy không quá canh cánh trong lòng chuyện đến Tang Chương, điều này cũng làm người ta cảm thấy có chút khó hiểu.

Vương Bình dùng tay gõ bàn rồi mỉm cười nói:

- Thanh Vân, cậu đến Vũ Lăng cũng chưa hiểu rõ tình hình, Vũ Lăng chúng ta có rất ít quận huyện, tổng cộng chỉ có sáu đơn vị hành chính cấp huyện, không thể nào so sánh với những thành phố khác.

- Vì vậy mà những chủ tịch và bí thư huyện ủy được đề bạt là rất ít, Vũ Lăng cũng rất khác, những lãnh đạo trên thị ủy cũng thường là các cán bộ đã từng làm quan phụ mẫu. Ngay như tôi từ bên ngoài đến cũng chỉ là phó bí thư trưởng, nếu xét về lý lịch thì...

Vương Bình lắc đầu nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, ý nghĩa lời nói của Vương Bình khá hàm hồ, hơn nữa cũng có chút gượng ép. Nếu nói về vấn đề Vũ Lăng thiếu đơn vị hành chính cấp huyện thì cũng hiểu về quá trình đề bạt bí thư và chủ tịch huyện, nhưng lãnh đạo thị ủy phần lớn đều là cán bộ từng làm quan phụ mẫu thì có chút ý nghĩ gượng ép.

- Gần đây cục du lịch Vũ Lăng lại bắt đầu có sự định vị, cần đẩy mạnh tính dân tộc, muốn mở những cảnh đẹp có văn hóa dân tộc. Đồng thời nghe nói sắp mở tour du lịch thăm quan Hoàng Lĩnh và nhà cũ của Hoàng tướng quân, đây đều là những hạng mục lớn.

Vương Bình lại nói.

Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Vương Bình. Thì ra tất cả mọi thứ đề vì lợi ích, lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hạng mục du lịch, nhà kinh doanh thì muốn vào kiếm chén canh, quan viên thì muốn chen chân kiếm thành tích. Nếu làm quan phụ mẫu mà đưa ra được vài hạng mục lớn, hơn nữa dưới tình huống đặc biệt là Vũ Lăng thiếu các đơn vị hành chính, như vậy vấn đề thăng tiến đâu cần phải quá mức quan tâm?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến vấn đề này thì thầm kêu may mắn, trước mắt hắn bố trí tất cả đều hoàn toàn dựa vào bản năng, giờ thì xem như đã quá rõ ràng. Ngay cả một người có thực quyền là phó thư ký trưởng như Vương Bình cũng tình nguyện xuống tuyến dưới giữ chức nắm hạng mục, vì vậy có thể thấy mức độ điên cuồng giữa các quan viên là thế nào. Nếu muốn diệt vong thì cần phải điên cuồng, lợi ích giống như ngọn hải đăng sáng ngời, tất cả đều điên cuồng, tất cả đều phóng đến như thiêu thân, nhưng có bao nhiêu người toàn mạng trở ra?

Trong lòng Trương Thanh Vân thoáng chốc trở nên thoải mái, trong lúc vô tình hắn đã đi trên một con đường khác chính xác, hắn đã tập trung ánh mắt mọi người về phía Tang Chương quá sớm, điều này không chút thích hợp.

- Đầu tư du lịch dân tộc sao? Anh nói đến vấn đề khu nhà sàn ở Từ Khê sao?

Trương Thanh Vân nở nụ cười tỉnh rụi nói.

Vương Bình gật đầu nói:

- Không phải Từ Khê thì là ai? Hạng mục này rõ ràng đã được đầu tư, xây dựng cơ sở hạ tầng là hai trăm triệu, nhân dân Từ Khê quả nhiên có phúc.

Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Từ Khê là Từ Khê, Tang Chương là Tang Chương, những chính sách về du lịch lần này rất khó liên quan đến Tang Chương, may mà anh không đi Tang Chương, nếu không sẽ phải thất vọng.

- Sao?

Vương Bình nhíu mày, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng bật cười nói:

- Anh cứ đợi ở đấy, rất nhanh sẽ thấy rõ ràng.

Sau khi dùng điểm tâm xong thì Trương Thanh Vân nở nụ cười cáo từ Vương Bình, chính hắn quay về khách sạn, gọi Cảnh Chiến, cũng không tiếp tục dây dưa mà lái xe về Tang Chương.

Trên đường đi Trương Thanh Vân gọi điện thoại cho văn phòng huyện ủy, hắn phân phó bọn họ sắp xếp bữa tiệc chào đón lãnh đạo vào buổi tối.

Khi mặt trời khuất bóng thì xe của Trương Thanh Vân mới chậm rãi đi xuống dãy Hoàng Lĩnh, đoạn đường này mất khá nhiều thời gian. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn dùng giọng hăng hái hỏi Cảnh Chiến:

- Bưu Tử, cậu nói huyện Tang Chương của chúng ta mở du lịch được không?

- Tang Chương mở du lịch sao? Ai mà đến? Đường đi quá xa, quá mất thời gian, trừ khi phá núi mở đường, đi dưới lòng đất thì được.

Cảnh Chiến cười nói.

Trương Thanh Vân nheo mắt nhìn đường rồi thở dài một hơi. Gánh nặng của Tang Chương đúng là đường xa, muốn phát triển tốt du lịch thì phải thông đường, vì vậy dù tour du lịch Hoàng Lĩnh được mở ra thì cũng khó đâm sâu vào trong Tang Chương, bộ dạng Tang Chương nghèo khó và lạc hậu vẫn không thay đổi, vì vậy Tang Chương cần một sự thay đổi toàn diện.

- Anh, trực tiếp chạy đến khách sạn luôn à?

Cảnh Chiến nói.

- Trực tiếp chạy đến khách sạn, thời gian đã hẹn trước, bây giờ cũng gần đến giờ rồi.

Trương Thanh Vân nói, lúc này hắn thu lại tất cả ý nghĩ. Một tập thể lãnh đạo tốt, một tập thể lãnh đạo đoàn kết, một tập thể lãnh đạo cùng vai sát cánh chiến đấu với khó khăn mới là vấn đề cần giải quyết ở Tang Chương.

Xe hơi chậm rãi chạy đến Vọng Sơn Tân Quán, trước cổng nhà khách có vài người dạo bước, khi nhìn thấy biển số xe của Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến đến.

Trong nhà khách có một người cao to đi ra, Lưu Thần là người đứng đầu, sau đó là Dư Hán Anh, Trần Cảnh Vân, Trần Vân, cứ như vậy xếp thành hàng, vị trí cuối cùng chính là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Bân. Trần Vân được điều về phòng tổ chức, chức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đang thiếu khuyết, Trương Thanh Vân tạm thời sắp xếp Lương Bân làm người phụ trách công tác hằng ngày ở huyện ủy.

Cảnh Chiến dừng xe, Lương Bân vội vàng từ phía sau đi lên giúp mở cửa xe, Trương Thanh Vân chậm rãi từ bên trong đi ra. Hắn híp mắt đảo qua tất cả mọi người rồi cười ha hả nói:

- Đã để các anh phải chờ đợi lâu, không ngờ đường về Tang Chương lại khó đi như vậy, đường xa gồ ghề, vì vậy mà mất quá nhiều thời gian.

Lưu Thần vội vàng dẫn đầu mọi người tiến lên bắt tay với Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Vài năm sau vấn đề xây dựng cơ sở hạ tầng sẽ là trọng điểm được chính phủ chú ý, lúc này đường từ huyện thành đi thông với Vũ Lăng vẫn còn quá xa, điều này là bình thường.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn giống như không phát giác ra những ẩn ý trong lời nói của Lưu Thần mà tiếp tục chìa tay với Dư Hán Anh. Hai người bắt tay nhau thật chặt, sau đó Trương Thanh Vân tiếp tục đi về phía trước, cũng không quên nói vài lời với mọi người.

Lời nói vừa rồi của Tang Chương muốn nhấn mạnh giao thông từ Tang Chương sang Ung Bình là khá tốt, thật ra cũng đang trào phúng Trương Thanh Vân là người Ung Bình đang thuận buồm xuôi gió ở Tang Chương.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không thèm quan tâm đến những lời nói ẩn giấu thế này, xem ra Lưu Thần quá gấp, mới đến mà đã muốn khiêu chiến với mình thông qua hội nghị thường ủy.

- Bí thư Trương, anh trở về rất kịp thời, những công tác trong huyện ủy trước tết vẫn còn khá nhiều.

Lương Bân nói, giọng điệu có chút kích động.

Trương Thanh Vân bắt tay Lương Bân thật chặt, hắn nhìn thoáng qua ánh mắt Lương Bân, thì ra Sở Cảnh đang đứng sau Trần Vân, người này ép bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc ra phía sau. Lúc này Lương Bân nói chuyện có chút rối loạn là có thâm ý khác.

- Đi, tất cả vào thôi!

Trương Thanh Vân nói.

Bàn tiệc được bày biện trong đại sảnh của khách sạn Vọng Sơn Tân Quán, lúc này đèn đuốc sáng trưng, những tiểu thư nhanh chóng xếp đặt và mời các lãnh đạo ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống bàn thì Dư Hán Anh tìm Trương Thanh Vân nói chuyện, tất nhiên là báo cáo tình hình những ngày vừa qua khi Trương Thanh Vân vắng mặt, những tình huống về công tác hằng ngày ở huyện ủy.

Những người khác cũng tùy ý chào hỏi, Lưu Thần gọi một nhân viên phục vụ rồi nói:

- Dọn thức ăn lên!

Nhân viên phục vụ gật đầu rồi lập tức đi ngay.

Trương Thanh Vân nói vài câu với Dư Hán Anh, sau đó lập tức nở nụ cười với Lưu Thần và Sở Cảnh, tất nhiên sẽ nói vài câu chuyện phiếm với hai người này, đơn giản là hỏi có quen điều kiện sống hay không.

Sau khi mọi người nói chuyện với nhau một lúc lâu thì cửa phòng bị người ta đẩy ra, Lương Bân khách khí tiến đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi cung kính nói:

- Bí thư Trương, khách sạn yêu cầu xin chỉ thị của anh, có thể đưa thức ăn lên được chưa?

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ rồi gật đầu, Lương Bân đi ra khỏi cửa, một lát sau hai cánh cửa được mở ra, mười cô nhân viên phục vụ khá duyên dáng bưng những chồng chén dĩa trên tay nối đuôi nhau đi vào. Chỉ sau khoảnh khắc thì những món ăn tinh xảo đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong mắt Lưu Thần lóe lên cái nhìn che giấu, vừa rồi mặt mũi của hắn bị người ta bôi đen, chính mình gọi người dọn món ăn thì căn bản không được người ta quan tâm. Hắn tưởng rằng Trương Thanh Vân đến huyện Tang Chương cũng chưa được bao lâu, trong lúc đó Lưu Tài Đức phải ra đi, Chu Tử Hằng phải chạy lên thị ủy, đáng lý ra phải không có nhân duyên mới đúng, lúc này xem ra tình hình không phải như vậy, uy tín của Trương Thanh Vân quá cao trong Tang Chương.

Bữa tiệc chào đón được tổ chức rất khá, tùy tiện mà không tùy ý, Lương Bân sáng tạo ra cho mọi người một không khí khá thích hợp để trao đổi. Trương Thanh Vân nâng chén phát biểu là đêm nay không được nhắc đến chuyện công tác, lúc này bữa tiệc mới trở về đúng bản chất, mọi người đều phân tửu lượng cao thấp, mãi đến nữa đêm mới giải tán.

Vài ngày sau Trương Thanh Vân cũng không mở hội nghị thường ủy, lý do đơn giản là không muốn các quan viên chạm trán với nhau vào lúc đầu tiên, chủ yếu bắt buộc mọi người phải chú ý nghiên cứu tình huống. Hắn yêu cầu tất cả thường ủy phải quan tâm đến tình hình cơ sở, phải nhanh chóng hiểu rõ và tiến vào trạng thái công tác đỉnh cao.

Trương Thanh Vân thì bắt đầu vào hạng mục quy hoạch vùng trồng cây dược liệu, sau khi nghe báo cáo của phòng nông nghiệp và các lãnh đạo liên quan, hắn tự mình xuống cơ sở khảo sát thực địa, nghe qua ý kiến của nhân dân.

- Chủ tịch Khương, cây dược liệu là một sản nghiệp quan trọng của huyện Tang Chương chúng ta, anh đã về đây được vài ngày, anh có ý kiến gì không?

Trương Thanh Vân quay đầu cười nói với Khương Vĩ ở phía sau, hôm nay Khương Vĩ theo Trương Thanh Vân đến khảo sát những vùng đất trồng Hoàng Liên và Rễ Sô Đỏ.

- Chủ tịch Hạ, nghe nói anh là người mua bán dược liệu, tình hình Rễ Sô Đỏ năm nay thế nào?

Khương Vĩ lại mỉm cười hỏi chủ tịch thị trấn Hoàng Liên Kiều Hạ Triêu Tùng.

Hạ Triêu Tùng có vóc dáng khá cao nhưng thân thể được bao bọc trong một chiếc áo ấm rộng và dày, nhìn qua có chút buồn cười. Khi nghe thấy Khương Vĩ hỏi thì lập tức tiến lên nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Bí thư Trương, buôn bán dược liệu chính là nghề kinh doanh của vợ tôi, tôi chỉ nghe theo lời hiệu triệu của huyện ủy, lúc này tuyệt đối không làm nghề thứ hai.

Trương Thanh Vân cau mày rồi khoát tay nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Chủ tịch Khương không hỏi những điều này, anh ấy đang hỏi anh giá cả của dược liệu trên thị trường.

Trương Thanh Vân nói vậy nhưng trong lòng thầm kinh ngạc với Khương Vĩ, người này mới đến đây vài ngày, không ngờ có thể hiểu rõ tình hình dưới thôn xóm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment