Bố Y Quan Đạo

Chương 27

Trương Thanh Vân và Lệ Cương lại bắt đầu nói chuyện với nhau về mọi mặt trong huyện Ung Bình. Hai người càng nói càng ăn ý, cũng rất có hứng thú. Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân tham khảo rất nhiều tài liệu và tin tức, cũng có ý nghĩa gợi ý được rất nhiều thứ cho Lệ Cương.

Hai người Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau hơn hai giờ, cũng xác định được những công tác đầu năm. Nói tóm lại thì chính là "Ẩn giấu phát triển, lặng lẽ biến đổi, nắm chắc nông nghiệp không buông, lôi kéo những thế lực trung gian..."

Theo như những lời nói của Trương Thanh Vân thì đây chính là chiến thuật cân bằng, công bằng, không trái không phải. Trên thế giới này không bao giờ có cân bằng mãi mãi, khi sự cân bằng bị phá vỡ thì cơ hội sẽ đến, Lệ Cương cũng đang đợi cơ hội như vậy.

- Tốt, Tiểu Trương, những lời gợi ý của cậu rất hay. Với trình độ của cậu thì làm thư ký cho tôi đúng là có tài mà không thể phát huy, nếu thật sự lãnh đạo trọng dụng nhân tài thì cậu hoàn toàn có thể làm một chủ tịch huyện.

Lệ Cương cực kỳ vui vẻ nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn vội vàng đứng dậy nói không dám, trên lưng vã đầy mồ hôi lạnh. Hắn liên tục nói vài lời tâng bốc Lệ Cương, sau đó trong lòng mới yên ổn trở lại. Thầm nghĩ sau này mình phải ẩn giấu một chút, nếu không sau này sẽ có một ngày bước theo vết xe đổ của Dương Tu*.

- Được rồi, dù sao cũng sắp đến ngày đi làm, hôm nay cậu cứ ở lại, sáng mai chúng ta cùng nhau trở về Ung Bình.

Lệ Cương nói xong thì lập tức gọi điện thoại sắp xếp chỗ ở cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng đứng dậy liên tục nói lời từ chối nhưng Lệ Cương lại không nhượng bộ, hắn đơn giản sắp xếp cho hắn một phòng khách sạn tốt nhất ở thành phố Vũ Đức, là một gian phòng xa hoa trong khách sạn Lệ Cảnh.

Sau đó Trương Thanh Vân nói lời cáo từ, Lệ Cương lại điều xe chở hắn đi, điều này làm cho Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác được ân sủng mà kinh hoàng. Lúc này hắn mới biết lái xe Tiểu Vương là người được Lệ Cương đưa đến huyện Ung Bình, cũng coi như là người có thể tin cậy.

Tiểu Vương rất cung kính với Trương Thanh Vân, trên đường đi mở miệng đều nói một tiếng chủ nhiệm Trương hai tiếng chủ nhiệm Trương. Lời nói của Trương Thanh Vân vừa tôn trọng vừa nhiệt tình, mọi cử chỉ hành động đều có chừng có mực.

Sau khi đến khách sạn thì Trương Thanh Vân mở cửa phòng vào tắm rửa sạch sẽ. Khi nhìn thấy những bố trí cực kỳ xa hoa của khách sạn thì Trương Thanh Vân không khỏi tặc lưỡi. Những gian phòng xa hoa thế này dù là kiếp trước hắn cũng rất ít khi được tiếp cận, vì tiền kiếm được khi làm công cho kẻ khác không phải dễ dàng, hắn không nỡ xài tiền mồ hôi nước mắt của chính mình.

Nhưng đời này Trương Thanh Vân hắn tiến vào quan trường, nếu như vậy thì những gì tiêu phí chắc chắn sẽ không dễ tính toán. Nếu so sánh giữa kiếp trước và kiếp này thì hoàn toàn khập khiễng, khó trách dù sứt đầu mẻ trán cũng có rất nhiều người chen chân vào quan trường.

Khi Trương Thanh Vân nằm ườn trên giường lớn khách sạn cực kỳ buồn chán thì đột nhiên nghĩ đến Cảnh Sương, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho nàng.

- Đến từ lúc sáng sớm mà bây giờ mới gọi điện thoại sao?

Khi bên kia vừa mới bắt máy thì trong điện thoại lập tức vang lên câu hỏi chất vấn của Cảnh Sương.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, nàng sao biết được ta đã đến đây lúc sáng sớm? Chẳng lẽ chuyện gì nàng ta cũng biết sao?

- Ngày hôm nay quá bận rộn, lúc này mới gọi điện cho chị được.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Anh đang ở đâu?

- Tôi đang ở trong khách sạn, cũng quên không để ý đang ở đường nào.

Trương Thanh Vân khẽ mở lời trêu chọc.

- Anh khỏi cần tìm, chỉ cần nói địa điểm em sẽ chạy xe đến đón, em sẽ đưa anh đi gặp vài người.

Trương Thanh Vân cực kỳ ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ cực kỳ xấu xa: "Không phải đi gặp trưởng bối đấy chứ?"

- Sao vậy, anh không muốn sao? Anh yên tâm đi, cũng không phải chở anh đếp gặp cha mẹ, anh đừng sốt ruột!

Cảnh Sương cười khanh khách rồi dùng giọng yêu kiều nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, cô gái này không ngờ dám nói thẳng ra như vậy. Trong lòng hắn lập tức xuất hiện sự hiếu thắng, hắn vội vàng cười nói:

- Ngay cả gặp cha mẹ chị tôi cũng không sợ, chẳng lẽ bọn họ có thể ăn thịt người sao?

- Đó là anh nói đấy nhé, một lát nữa anh sẽ biết tay.

Cảnh Sương nũng nịu cười nói.

Trương Thanh Vân lập tức nói cho Cảnh Sương biết địa chỉ, một lát sau nàng đã chạy đến nơi. Cảnh Sương hôm nay mặc một bộ áo lông trắng, một chiếc quần đen bó sát chân, hai màu trắng đen phối hợp với nhau cực kỳ hài hòa và làm người khác phải chú ý.

- Ồ, không ngờ huyện trưởng Lệ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cũng rất tuyệt, đây chính là khách sạn mà thị ủy dùng để đón tiếp các cán bộ cơ sở.

Trương Thanh Vân cười cười, Cảnh Sương mỗi lần nói chuyện phải chiếm chút tiện nghi mới chịu bỏ qua. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói khách sạn Lệ Cảnh là nơi thị ủy chỉ định tiếp đãi cán bộ cơ sở, xem ra Cảnh Sương rất thông hiểu quan trường tỉnh Vũ Đức.

- Chị Cảnh, chị cũng đừng cười tôi, rốt cuộc muốn đi đâu đây? Muốn dẫn tôi đi gặp ai, nói đi!

Cảnh Sương nở nụ cười thần bí, nàng cười nói:

- Lên xe nào, đến nơi anh sẽ biết.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu bất đắc dĩ, hắn mở cửa chui vào trong xe, Cảnh Sương lập tức chạy xe về phía ngoại ô.

- Hôm nay sẽ đưa anh đến gặp thủ trưởng của em trai em, đồng thời cũng là thủ trưởng của Tôn Khoa. Trong tay chị Cảnh của anh cũng chỉ có chút tài nguyên đó thôi, hy vọng bọn họ có thể hỗ trợ cho anh.

Cảnh Sương nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên trở nên kinh hoàng, hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Sương. Trương Thanh Vân biết rất rõ Tôn Khoa trong lời nói chính là người chồng đã chết của Cảnh Sương. Thủ trưởng của một người lính tất nhiên cũng là quân nhân, Cảnh Sương giới thiệu để mình và hắn quen biết nhau với mục đích gì đây?

Tuy Trương Thanh Vân nghĩ mãi mà không hiểu được nguyên nhân nhưng vẫn cực kỳ cảm kích Cảnh Sương. Hắn biết rõ Cảnh Sương muốn giúp mình, nàng nhìn thấy mình bị uy hiếp, mình không có bối cảnh, mục đích của nàng có lẽ là giúp mình tạo ra mối quan hệ với một nhân vật cấp cao.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy cực kỳ cảm động, mình và Cảnh Sương chẳng qua chỉ là mới quen biết nhau chưa được bao lâu nhưng nàng đã ra tay giúp đỡ mình như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự có ý với mình?

Cảnh Sương thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân biến đổi vài lượt mà giống như hiểu ra được tâm tư của hắn, gò má nàng cũng trở nên đỏ ửng, trong vẻ ưu nhã lại có chút ngượng ngùng làm nàng ngày càng đẹp mê người, Trương Thanh Vân nhìn thấy mà cực kỳ rung động

Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cũng không nói thêm lời nào, xe hơi liên tục chạy như bay trên đường, một lúc sau đã tiến vào một khu biệt thự ở ngoại thành phía đông. Sau khi xuyên qua hàng loạt biệt thự thì chạy đến chân một ngọn núi xanh mướt, từ xa đã có thể nhìn thấy có một loạt dãy nhà dưới chân núi, nhà cửa rất đẹp, khí thế phi phàm.

- Đây chính là Hồng Lâu hội sở nổi danh nhất Vũ Đức.

Cảnh Sương khẽ cười một tiếng rồi nói.

Trương Thanh Vân cảm thấy chấn động, danh tiếng của Hồng Lâu hội sở như sấm nổ bên tai. Nơi này là địa phương mà những tầng lớp thượng lưu trong Vũ Đức thường tụ tập, nghe nói có một quy củ cực kỳ nghiêm khắc đối với hội viên, chỉ những người có thân phận, hơn nữa phải được hội viên cũ giới thiệu mới được gia nhập, đồng thời chỉ là hội viên mới được đi vào trong.

Cho nên dù có rất nhiều người biết đến Hồng Lâu hội sở nhưng lại có rất ít kẻ biết bên trong rốt cuộc được trang trí bày biện thế nào. Có người nói bên trong là khách sạn, có người nói là sân golf, có người nói đây là khu tắm hơi trung tâm...Tất cả mọi phán đoán đều chưa thể ngã ngũ.

Khoảnh khắc sau Cảnh Sương đã lái xe đến cửa ra vào cũng những tòa kiến trúc Hồng Lâu hội sở. Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện ra dưới lầu những khu nhà là hàng loạt gara nhiều tầng, bên trong có đủ loại siêu xe như Ferrari, Porsche mà khó thể nào được nhìn thấy trong Vũ Đức. Lúc này chiếc xe Nissan mà Cảnh Sương chạy đến có vẻ hơi khó coi.

Một tiếng két vang lên, Cảnh Sương dừng xe lại ngay trước cửa ra vào hội sở. Khi xe vừa dừng lại thì hai thanh niên mặc tây phục thẳng thớm và cực kỳ đẹp trai lập tức tiến đến chào đón.

Bình Luận (0)
Comment