Bố Y Quan Đạo

Chương 278

Trong đám người rõ ràng có một kẻ đứng đầu, hắn ưỡn bụng nói:

- Này, có chuyện gì vậy? Đỗ xe trái quy định còn nói gì nữa? Người Tang Chương các người ai cũng như thế này sao?

- Các anh là người trung đội nào? Lập tức nói lời xin lỗi, thân là cảnh sát nhân dân mà không có tố chất, đúng là làm việc bừa bãi.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, cặp mắt híp lại như dao.

Đám người này nghênh đón ánh mắt của Trương Thanh Vân mà không khỏi giật mình. Một tên mập bụng phệ trong số đó nháy mắt với người của mình, hy vọng nhanh chóng giải quyết cho rồi.

Tên mập phất tay nói:

- Có chuyện gì, mẹ kiếp, Tang Chương dám ức hiếp người chúng ta ngay trên sân nhà sao? Sợ con mẹ gì, anh em, bắt chiếc xe này lại.

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn đang chuẩn bị lấy điện thoại thì cửa xe cảnh sát lại mở ra, một người bộ dạng buồn ngủ từ bên trong chui ra, hắn hét lên:

- Các anh ồn ào cái gì vậy? Tôi đây ngủ một giấc cũng không yên.

Đám người kia chợt ngẩn ngơ, tên mập cười nói:

- Đội trưởng, anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi, tối nay còn tiếp tục khai chiến. Chẳng qua chỉ là một kẻ Tang Chương gây sự, chúng ta chuẩn bị bắt xe.

- À!

Tên kia à một tiếng, Trương Thanh Vân hơi híp mắt, người này không phải là Trương Kim sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt.

Trương Thanh Vân đang định mở miệng thì đã thấy Trương Kim dụi dụi mắt, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì toàn thân chợt như điện giật, hắn hét lên:

- Đợi đã.

Đám cảnh sát chợt quay đầu nhìn Trương Kim, chính hắn thì há hốc miệng kinh ngạc nói không nên lời, một lúc lâu sau hắn mới nói được hai chữ: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Trương...Trương...

Trương Kim uốn lưỡi nửa ngày, hắn đơn giản không nói lời nào mà đột nhiên vung tay cho tên mập một tát như trời giáng.

- Anh đúng là đầu heo, cũng không biết mở mắt nhìn người à?

Trương Kim tiếp tục tiến lên đấm đá, tên mập nằm lăn ra đất.

- Đồn trưởng Trương, lâu ngày không gặp, trước nay không có vấn đề gì xảy ra đấy chứ? Anh làm gì vậy? Ẩu đả cấp dưới sao?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, đám người khác đã sớm choáng váng không tin vào tình cảnh trước mắt, cũng vì vậy mà thu lại tâm tư, không dám thở mạnh một hơi.

Trương Kim thật sự sinh ra ý nghĩ nhảy từ trên cầu xuống, khắc tinh, bí thư Trương tuyệt đối là khắc tinh của mình. Đã nhiều năm trôi qua, mỗi lần mình gặp bí thư Trương đều không may mắn gì, hôm nay không cần phải nói nhiều, đám khốn kiếp này rõ ràng đã làm hỏng việc.

- Trương...Bí thư Trương, chào anh! Đám người này không có mắt, bọn họ...

Trương Kim lắp bắp nói, mũi và mắt giống như hợp lại với nhau, thân thể không dám đứng thẳng, cuống họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, hít thở rất khó khăn.

- Có anh thì tốt rồi đỡ cho tôi có thêm phiền phức, anh hỏi những người này, đặc biệt là anh này.

Trương Thanh Vân chỉ thẳng tay vào gã cảnh sát giao thông đã phạt mình:

- Người trong xó núi Tang Chương, xó núi là sao? Cảnh sát giao thông mà muốn nhân dân lái xe gây ra tai nạn chết người à? Chẳng lẽ nhân viên chính quyền huyện Ung Bình những năm gần đây đều có tố chất như thế này sao?

Trên lưng Trương Kim túa mồ hôi lạnh, hắn muốn ra tay dạy bảo đám thuộc hạ nhưng không dám, vì vậy chỉ biết nháy nháy mắt. Đám cảnh sát giao thông này đều hiểu rõ nguyên nhân, tất cả đều tiên lên cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.

Trương Thanh Vân thấy đám người này cúi đầu ủ rũ và lo sợ thì nhướng mày, hào hứng trong lòng cũng dần trở nên đần độn. Ngày hôm nay chính hắn cũng cảm nhận được mâu thuẫn Tang Ung, lúc này thời tiết lạnh lẽo nhưng sự suy xét vấn đề của Trương Thanh Vân lại nóng lên. Trước đó khi mình còn ở huyện Ung Bình thì không phải gọi đám người huyện Tang Chương là góc núi sao?

Tang Ung lúc nào cũng bất hòa, oán hận chất chứa nhiều năm mà thành, bây giờ có thể đơn giản hòa giải được sao?

Quanh Tang Chương có vài huyện hàng xóm, đã có mâu thuẫn với huyện Từ Khê, lại có mâu thuẫn với huyện Ung Bình, huyện Tang Chương lại đóng cửa như mãnh thú, hôm nay Tang Chương ở trong tay mình có thể thay đổi được sao?

Phát triển, tất cả đều phải phát triển, kinh tế Tang Chương không đi lên thì tất cả đều chỉ là lời nói suông. Trương Thanh Vân cảm giác trọng trách trên vai mình rất nặng nề, vấn đề công tác ở huyện Tang Chương cần phải đặc biệt quan tâm và đẩy mạnh.

Trương Thanh Vân cắn môi rồi thầm thề, mình nhất định phải thay đổi tình trạng hiện nay của Tang Chương, phải đưa Tang Chương đi ra khỏi góc bế tắc. Hắn phải biến Tang Chương thành vùng giàu có, là một địa hương cởi mở, để người người đi đến Tang Chương, nhìn thấy sự thay đổi và thái độ hiền hòa của Tang Chương. Trương Thanh Vân biết rõ nếu muốn thực hiện được mục tiêu này thì giống như gánh nặng đường xa.

Sau đó Trương Thanh Vân nhìn đám cảnh sát giao thông mà vẻ mặt trở nên âm trầm, đám người vội vàng tiến lên xin lỗi. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chán ghét, hắn nghĩ thầm mình là một bí thư huyện ủy, cần gì phải tức giận với những người này? Cảnh sát giao thông chỉ là một đám người rất chán nản, trông cậy gì vào tố chất của họ?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì khoát tay nói:

- Đồn trưởng Trương, anh xem xét mà xử lý cho ổn, sau này đừng để tình trạng này xảy ra, tôi đi trước đây!

Trương Thanh Vân mở cửa leo vào trong xe, sau đó hắn khởi động xe chạy khỏi tầm mắt mọi người.

Trương Thanh Vân vừa đi thì đám thuộc hạ lập tức tiến lên hỏi Trương Kim xem rốt cuộc có vấn đề gì, không ngờ Trương Kim lại nổi nóng tay đấm chân đá không mệt mỏi. Một lúc sau Trương Kim đặt mông ngồi trên cầu, hắn cân nhắc lại lời nói của Trương Thanh Vân mà trong lòng dần bình tĩnh.

Trương Kim thấy rõ sự biến đổi của Trương Thanh Vân, cái gì mà chính mình phải xử lý, thực chất là không muốn so đo, chút chuyện nhỏ người ta không đặt vào trong lòng, đây là khí độ của lãnh đạo. Nghe nói bí thư Trương làm lãnh đạo tỉnh ủy, bây giờ lại chạy xe huyện ủy Tang Chương, có lẽ là giao quyền cho cấp dưới và xuống nắm quyền một phương.

Chưa đến ba mươi mà đã là lãnh đạo cấp huyện, toàn thân Trương Kim chợt run rẩy, hắn chậm rãi đứng lên nói:

- Đám người các cậu hôm nay không đánh không biết mặt người, biết rõ người vừa rồi là ai không? Đó là bí thư Trương Thanh Vân, biết tại sao tôi nói các cậu không có mắt rồi chứ?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, một tên bò từ dưới đất lên, hắn nói:

- Trương Thanh Vân sao? Người đó chính là Trương Thanh Vân sao?

- Không phải Trương Thanh Vân kia thì huyện Ung Bình còn bao nhiêu Trương Thanh Vân!

Trương Kim trầm giọng nói.

Đám cảnh sát giao thông chợt sững sờ, tất cả đều nhìn về phía Ung Bình giống như còn tiếc vì không được nhìn rõ chiếc xe vừa rồi. Bọn họ đã từng nghe nói về Trương Thanh Vân, đây là một truyền kỳ trong quan trường Ung Bình.

Không biết trải qua bao lâu mà tin đồn càng ngày càng ác liệt, đây chính là một thần tượng của tất cả nhân viên chính quyền, không ngờ hôm nay lại vô tình gặp mặt, bọn họ sao không hiếu kỳ cho được?

- Ha ha, đúng là đại nhân vật, vừa rồi tôi chơi anh ấy một vố mà anh ấy vẫn bỏ qua cho!

Gã cảnh sát giao thông vừa rồi viết hóa đơn phạt Trương Thanh Vân mở miệng cười nói, hắn không hổ danh là kẻ có mồm mép, những lời này được nói ra với giọng điệu khác hẳn trước đó, giống như là hai con người khác biệt.

Trương Kim trợn mắt, hắn đang chuẩn bị nổi nóng thì tên mập cảnh sát giao thông tiến lên cười lấy lòng:

- Đội trưởng, anh quen người này sao? Xem ra cũng là rất quen, anh cũng biết được khá nhiều đại nhân vật đấy!

Trương Kim đang định mở miệng mắng nhưng thôi, vẻ mặt hắn trở nên có chút ngán ngẩm, hắn rộng lượng khoát tay nói:

- Anh em lên xe, chúng ta đến đồn công an xã Nhạn Nam dùng cơm trưa.

Khi nhìn thấy đám người lục tục lên xe thì Trương Kim cũng không quên đảo mắt nhìn ra sau lưng mà trong lòng có chút mê muội, rộng lượng đúng là quá tốt, đây là một loại khí phách, đồng thời cũng biểu tượng cho thân phận.

Trương Kim nghĩ đến đây thì ưỡn ngực, hắn cảm thấy thân phận của mình cao lên khá nhiều. Sau khi đám người leo lên, chiếc xe phóng như bay về phía Trương Thanh Vân vừa chạy đến.

Sau khi trở lại Ung Bình thì Trương Thanh Vân dừng xe trong khoảng sân nhỏ nhà mình, sau đó hắn lên lầu hai nhấn chuông mà không có động tĩnh. Hắn đưa tay nhìn giờ, đã giữa trưa, sao bố mẹ không có nhà?

Trương Thanh Vân móc điện thoại bỏ vào túi quần, có lẽ hai ông bà mua thức ăn! Hắn đi xuống lầu mở cửa xe ngồi vào trong, sau đó lấy ra một tờ tạp chí ngồi đọc.

"Vì sao Lăng Tuyết Phi trở thành người của công chúng?" Trương Thanh Vân nhíu mắt mà khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn nhìn những hìn ảnh của Lăng Tuyết Phi trên báo mà cảm thấy có chút thân thiết. Hắn đã lâu không gặp nhưng nha đầu kia lại nhắn tin liên tục, hai người liên lạc khá chặt chẽ.

Những năm vừa qua có thể nói Lăng Tuyết Phi đã công thành danh toại, xem nội dung tạp chí thì thấy trên đó là ưu điểm của nàng: Thường hay biểu diễn vì người nghèo, dù phí chạy sô rất cao cũng không đi, cuộc sống tiết kiệm, can đảm nói ra lẽ phải...Trong đó còn có cả những lời về tình yêu. Lăng Tuyết Phi nói: "Tôi thường xuyên ở cùng một chỗ với người trong mộng."

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, cũng có chút hồng, vì vậy mà khoảng thời gian vừa qua nha đầu Lăng Tuyết Phi thường nhắn tin nói "Tối qua lại thấy người trong mộng mắng em!" Trương Thanh Vân gấp tạp chí lại, đây không phải tạp chí dành cho fan hâm mộ sao? Hình như thời gian gần đây ba thứ tạp chí bát nháo cũng hơi nhiều.

- Cốp, cốp!

Trương Thanh Vân nghiêng đầu mà miệng há hốc, Triệu Giai Ngọc đang cúi người nhìn hắn, vẻ mặt đỏ ửng kỳ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tạp chí không thanh vân

- Em...Em đến từ khi nào?

Trương Thanh Vân nói, hắn vứt tờ tạp chí xuống đất như sợ phỏng tay, trong lòng cũng thầm mắng mình không chịu xem xét tình cảnh. Lúc này hắn để lộ ra lỗ hổng như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt Triệu Giai Ngọc là biết chắc chắn mình sẽ bị truy xét.

- Em không muốn quấy rầy anh xem tạp chí!

Khóe miệng Triệu Giai Ngọc lộ ra một đường cong.

- À, ha ha!

Trương Thanh Vân gượng cười hai tiếng, hắn chậm rãi mở cửa, Triệu Giai Ngọc lui về phía sau vài bước. Trương Thanh Vân nói:

- Em đến Ung Bình rồi à? Sao em biết nhà anh ở đây?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ lên, Trương Thanh Vân cảm thấy cánh tay mình bị người nào đó đẩy mạnh, hắn quay sang trái, một giọng cười hì hì vang lên:

- Anh, sao anh ngốc vậy? Chị Giai Ngọc nhất định là theo bọn em trở về, như vậy mà cũng không biết sao?

Trương Thanh Vân ngây người, không phải Ngải Gia sao? Cách đó không xa là cha mẹ, dì, dượng, còn có cả Biện Hoa đang mỉm cười nhìn về phía bên này.

- Em đúng là nha đầu quỷ!

Trương Thanh Vân lầm bầm một câu, sau đó hắn tiến lên chào hỏi cha mẹ và mọi người:

- Mọi người đều đi hết ra ngoài, không biết đang định làm gì?

Tất cả đều cười ha hả, Doãn Tố Nga nắm lấy tay con trai rồi nói những lời yêu thương, cặp mắt bà híp lại thành đường rất mảnh, vẻ mặt thì sớm nở hoa. Bà dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cô nương người ta mang xách nặng nề, anh còn chưa biết lên giúp một tay sao?

Bình Luận (0)
Comment