Bố Y Quan Đạo

Chương 297

Khi về phòng thì Trương Thanh Vân tiện tay ngồi vào bàn làm việc, hắn tiện tay cầm một văn kiện lên xem, "Danh sách hạng mục du lịch trong Vũ Lăng của các tổng công ty."

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Vương Chiêm Dân biết rõ những suy nghĩ trong lòng lãnh đạo, làm việc không quá mức, chắc chắn làm ra tài liệu này cũng mất khá nhiều công sức.

Trương Thanh Vân tiện tay cầm lấy, hắn cẩn thận nghiên cứu, lông mày dần nhíu lại thật chặt. Đây là một luận văn định vị du lịch ở thành phố, du lịch ở Vũ Lăng được định vị là núi và đá, văn vẻ rất khá, trình bày các nguyên tắc mở hạng mục du lịch ở Vũ Lăng.

Nói chung khái quát lại chính là "Trọng điểm nổi bật, trọng điểm tiến công!" Đề nghị chính quyền coi trọng cải tạo quận Tiên Nữ thành một quận công viên du lịch kết hợp núi rừng tự nhiên, kết hợp với cả tính dân tộc, coi đây là trọng điểm xây dựng cảnh quan, cải tạo cảnh trí, đào sâu giá trị thực tế.

Trương Thanh Vân đọc xong thì vỗ đùi quát một tiếng tốt, khi xem phần ký tên thì thấy đây là giáo sư Ngũ Cương ở đại học du lịch Vũ Lăng.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thầm cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngạc nhiên về văn vẻ mà là về Vương Chiêm Dân, người này rõ ràng đã tìm được một sách lược giải quyết rất hiệu quả.

Ngũ Cương là người nổi danh cả nước, nổi tiếng là chuyên gia kinh doanh, chuyên gia du lịch, là đại biểu quốc hội, lực ảnh hưởng rất rộng. Nếu tuyến du lịch Hoàng Lĩnh ở Tang Chương mà đối chiếu với tài liệu này thì rõ ràng không thích hợp, nếu như Ngũ Cương muốn phản ứng tình hình Tang Chương thì chỉ cần dựa vào tài liệu này tất nhiên sẽ phản đối, như vậy không phải sẽ rất hay sao?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt có quyết định, hắn đang định gọi Vương Chiêm Dân đến hỏi thăm chút tình huống thì điện thoại vang lên. Hắn móc ra thì thấy tin nhắn.

- Vị trí đậu xe số bốn dưới lầu, xe thể thao màu trắng, đợi anh đấy nhé!

Trương Thanh Vân lắc đầu, Nghê Thu Nguyệt này thật là...

Trương Thanh Vân suy tư một lúc lâu rồi xuống lầu, cầm gì phải sợ, chuyện liên quan đến Ngũ Cương nếu cho Nghê Thu Nguyệt đi làm thì sẽ rất hay.

Trong biệt thự ở khu Tiên Nữ, Trương Thanh Vân ôm lấy thân thể trần như nhộng của Nghê Thu Nguyệt mà liên tục hoạt động. Hôm nay nàng rất nóng nỏng, rất nặng tình, nước mạch suối nguồn chảy ra rạo rực. Hai người liều chết triền miên, người phụ nữ được tưới tắm quả nhiên nảy nở không ngờ, Trương Thanh Vân cảm nhận được sự tuyệt vời của nàng. Trong phòng kín vang lên tiếng thởi dốc, tiếng hoạt động, sau khi trải qua cao trào thì cũng dần trở nên yên tĩnh.

Nghê Thu Nguyệt duỗi đầu từ trong chăn ra ngoài, nàng cúi đầu trong lồng ngực Trương Thanh Vân rồi dùng giọng dịu dàng nói:

- Anh gầy đi khá nhiều, cần phải chú ý đến thân thể chứ? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Giọng nói của Nghê Thu Nguyệt rất khẽ mang theo vẻ ân cần, Trương Thanh Vân không tự chủ được phải siết chặt thân thể quyến rũ của nàng. Hắn cảm thấy mình thiếu sức chống cự đối với nàng, trước khi cùng nhau ân ái thì còn thấy có chút cảm giác tội lỗi, nhưng lúc này cảm giác tội lỗi đã trở thành kích thích, điều này làm cho người ta cứ muốn ngụp lặn mãi.

- Anh có biết người Vũ Lăng gọi mình là gì không?

Nghê Thu Nguyệt nói.

- Gọi anh thế nào?

Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn ngẩng đầu lên.

- Thủ đoạn tàn nhẫn nhất, lá gan lớn nhất!

Nghê Thu Nguyệt cười ha hả nói.

- Sao? Anh thừa nhận mình lớn gan, làm rất nhiều chuyện kẻ khác không dám, nhưng thủ đoạn hung ác sao? Điều này hình như có chút quá mức!

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Nghê Thu Nguyệt trợn trừng mắt nói:

- Chu Tử Hằng, Lưu Tài Đức một chết một bị thương, hai nhóm người mà Vương Đỉnh và Liêu Vĩ đưa xuống đều bị giệt trừ sạch sẽ, thủ đoạn như vậy mà không hung ác sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi đỏ hồng, hắn bóp cặp mông mềm mại của Nghê Thu Nguyệt rồi nói:

- Có người nói chồng mình như vậy sao?

Nghê Thu Nguyệt chợt ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy Trương Thanh Vân tự nhận mình là chồng, vì vậy mà tâm tình trở nên rất tốt, liên tục cười ha ha. Nhưng một lúc sau giữ chân mày của nàng bùng ra cảm giác ảm đạm, nàng nói:

- Anh cũng không muốn ổn định công tác sao? Nhiều năm phiêu bạt, anh không muốn có gia đình êm ấm à?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân có hơi căng cứng, vấn đề này hắn cũng khá quan tâm, không ngờ Nghê Thu Nguyệt đã nhìn ra. Mình đối với cha mẹ, với người yêu, với nhân tình...Thậm chí là với chính mình cũng quá ít quan tâm, đúng là hổ thẹn trong lòng. Sau này cần phải vừa không ảnh hưởng công tác, vừa chăm sóc cho gia đình mới được.

Trương Thanh Vân hắn chưa đủ kinh nghiệm, chưa nói đến sự thành thạo trong quan trường, nếu trong lòng có quá nhiều chấp niệm cũng rất khó khăn. Hắn đột nhiên nghĩ đến Tằng Văn Chính Công Gia Thư, Tằng Văn Chính không phải rất thích nước chảy thành sông sao? Khoảnh khắc này hắn cũng ngộ ra rất nhiều điều.

Trương Thanh Vân dùng tay ve vuốt Nghê Thu Nguyệt, đặt biệt là bộ ngực ngày càng đồ sộ, ngày càng cứng. Ý nghĩ của Nghê Thu Nguyệt chính là lo lắng khi thấy mình quá đường hoàng, quá mạnh mẽ.

"Thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn chỉ có thể là thần dân!"

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ nói, Hoàng Tân Quyền cao hơn một bậc so với Vũ Đức Chi, nhưng Vũ Đức Chi cũng cho rằng nhược điểm của Trương Thanh Vân hắn chính là thông minh, vì vậy mới nói ra bốn chữ "nan đắc hồ đồ."

Hoàng Tân Quyền thì sẽ không nói, lão dạy phương pháp cho Trương Thanh Vân, để hắn tự sử dụng. Lúc này hắn đắc tội với không ít người, đắc tội với người tình của Âu Hiền Long, với Vương Đỉnh, cũng vì Lỗ Thúc Thư mà đắc tội với Liêu Vĩ.

Nhưng nếu quay đầu nhìn lại thì đây không phải là Trương Thanh Vân đang tự bảo vệ mình sao? Trong thị ủy nói mình lớn gan, nhưng những hành động to gan kia không phải là suy xét cho Tang Chương sao? Ai ai cũng hiểu rõ điều này.

Trương Thanh Vân hắn vì Tang Chương, khởi công xây dựng công trình thủy lợi dưới áp lực lớn, không tiếc mọi thứ mà gây náo loạn mỏ quặng ở Tam Môn Dục, hơn nữa lại hao tổn tâm tư để tuyển nhà đầu tư. Dù là Âu Hiền Long, Vương Đỉnh hay Liêu Vĩ cũng có thể cản được hắn sao?

Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn, ai động được vào mình, ai có thể mượn cớ? Thế cục bây giờ rất vi diệu, chính hắn không lái xe lên chướng ngại vật, xe cũng vững chắc.

Đường lớn thì ra là như thế, một chính là nếu làm đại sự thì cuối cùng phải là người hiểu được cứng đối cứng, ra tay mạnh mẽ, nhiệt tâm, mà quan trọng là đúng đắn. Đồng thời khí phách và ý chí cũng rất đáng quan tâm, Trương Thanh Vân cũng đã hiểu.

Nếu muốn đi trên đường rộng rãi thênh thang thì đường đường chính chính cũng không phải là hô hào, không phải lỗ mãng khinh suất. Muốn đi đường lớn thì phải dùng mưu, phải đường đường chính chính, phải có trí khôn. Điều này so với những kẻ hay dùng âm mưu quỷ kế và quyền mưu rõ ràng khá khác biệt, Trương Thanh Vân hắn đến Tang Chương có ngày nào không cân não? Rõ ràng mệt mỏi hơn trước kia rất nhiều.

Một đêm nay Trương Thanh Vân không ngủ, trong lòng rất hưng phấn. Hơn nữa còn có một tuyệt thế vưu vật là Nghê Thu Nguyệt ở bên cạnh. Chính hắn cũng không cần phải phí sức, để cho Nghê Thu Nguyệt tự leo lên nhún nhảy, tự hoạt động.

...

Nghê Thu Nguyệt liên hệ với giáo sư Ngũ Cương bên kia cũng có kết quả, Trương Thanh Vân rất nhanh nhận được điện thoại của thị ủy, hội nghị thường ủy đã thay đổi quá trình thảo luận, đồng thời cũng trì hoãn để cử hành sau hai ngày nữa.

Nhóm người nhận được tin tức còn có cục du lịch và công ty du lịch thành phố, Phương Tiểu Nam ở Tang Chương nghe được tin tức này mà thiếu chút nữa đã ngất đi.

Đoàn người Phương Tiểu Nam ở Tang Chương có thể nói là cực kỳ chật vật, lần này xuống khảo sát thực địa mà hai tay không nắm được bất kỳ thứ gì, tất cả ban ngành Tang Chương lại đánh võ Thái Cực Quyền làm người ta sinh ra cảm giác không thể chen vào, giội nước không lọt.

Phương Tiểu Nam tức giận lấy xe ra chạy tốc độ cao lại bị cảnh sát giao thông Tang Chương bắt được, đám người này không nói chuyện tình cảm mà trực tiếp xuất hóa đơn phạt tiền, nhốt xe, hơn nữa còn giữ người.

Kéo người đến huyện ủy Tang Chương nói lý lẽ thì giống như đấm vào bông, đầu tiên thì thái độ cứng nhắc, sau đó lại đánh Thái Cực Quyền, cuối cùng lại ra vẻ cùi không sợ lở, còn định khuấy động muốn tố cáo lên trên.

Phương Tiểu Nam quay về khách sạn thì thấy khắp nơi đều là công nhân, hỏi ra mới biết đang sửa chữa lắp đặt thiết bị và đẩy nhanh tốc độ cả ngày lẫn đêm, làm từ sáng đến sáng hôm sau. Phương Tiểu Nam cũng không biết đám người này làm gì mà suốt ngày khoan đục, những âm thanh vang lên làm cho rận cũng phải chết giấc.

Phương Tiểu Nam đổi khách sạn thì biết đã đầy phòng, dù cho thêm tiền cũng không được. Đám người công ty du lịch bị đối xử như vậy thì cảm thấy cực kỳ uất ức, hơn nữa đám chính quyền và đảng ủy Tang Chương lại không chịu phối hợp, chỗ nào cũng có công an, nơi nào cũng có sảnh sát. Nếu đi đứng không đàng hoàng thì rất dễ bị người ta đưa về đồn uống nước trà.

Lúc này Phương Tiểu Nam mới biết mình đập đầu vào tường, Trương Thanh Vân người ta đã làm cho tất cả hoạt động kinh doanh ở Tang Chương trở thành thùng sắt, nếu muốn đột phá ở bên trong thì cực kỳ khó khăn. Nghĩ lại cũng quá kỳ lạ, tất cả mọi chuyện ở huyện Tang Chương nếu không được Trương Thanh Vân gật đầu thì chẳng bao giờ có sự giúp đỡ từ chính quyền và thậm chí là nhân dân.

Phương Tiểu Nam thật sự cảm thấy nếu không đi thì muốn ăn một bữa cơm cũng bị người ta từ chối không bán, muốn ăn cơm thậm chí còn phải đến phòng công thương đăng ký chỉ tiêu mới được.

Phương Tiểu Nam cảm thấy mình giống như một con chó lang thang, vô cùng thê thảm. "Gan phải lớn, chơi phải mạnh", lúc này Phương Tiểu Nam mới chính thức cảm nhận được những chân lý của câu nói này. Chỉ cần so sánh tình cảnh của chính mình và người thì có thể thấy được đám Lưu Thần thê thảm thế nào, huyện Tang Chương rõ ràng là địa ngục đối với đối thủ của Trương Thanh Vân.

Bình Luận (0)
Comment