Bố Y Quan Đạo

Chương 337

- Bí thư, chú vừa giải phẫu xong, thân thể vẫn còn yếu, khi đã khỏe mạnh thì cháu sẽ đến lắng nghe lời dạy bảo.

Trương Thanh Vân cung kính nói.

- Hừ!

Hoàng Tân Quyền hừ lạnh một tiếng, lão nói:

- Lấy vợ thì cuối cùng cũng phải gặp mặt cha mẹ vợ, hôm nay cậu không muốn gặp Tứ thúc sao?

Hoàng Tân Quyền chỉ tay sang bên cạnh giường bệnh nói:

- Không dám ngồi thì đứng ở đây!

Trương Thanh Vân cảm thấy thân thể có chút cứng nhắc, nhưng vẫn nghe theo lời của Hoàng Tân Quyền mà đứng sang một bên. Chỉ một lát sau hắn nhìn ra ngoài cửa kính và thấy một người mặc tây phục đen tiến vào, sau khi đảo ánh mắt cảnh giác khắp chung quanh thì gật đầu với bên ngoài.

Cửa phòng bệnh mở ra, anh cả của Hoàng Diêu và một ông lão gần sáu mươi đi vào cửa. Người này mặt mũi tràn đầy nụ cười, long hành hổ bộ, ánh mắt dù khá nhạt nhưng làm kẻ khác sinh ra một loại kích động khó thể tả, khí thế khá mạnh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Một y tá đi phía trước dẫn đường, cửa kính mở ra, bên ngoài truyền vào một giọng điệu hùng hậu:

- Tử Kỳ, cậu cứ chờ ngoài cửa, cha cậu đang bệnh, không nên có quá nhiều người vào trong.

Khi giọng nói chấm dứt thì y tá mở cửa, ông lão bên ngoài dáng người rất cao, hình như khi vào cửa cũng phải hơi cúi đầu. Người này vừa tiến vào thì đảo mắt nhìn Hoàng Tân Quyền, sau đó lại nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vội nói:

- Chào bộ trưởng Triệu!

Ông lão dùng ánh mắt không chút hào hứng nhìn Trương Thanh Vân, khi còn chưa kịp mở miệng thì Hoàng Tân Quyền đã nói:

- Mai Nam, ngồi đi, hôm nay cậu đến mà tôi cũng không thể đứng dậy đón khách, đúng là lực bất tòng tâm.

Vẻ mặt bộ trưởng Triệu có hơi cứng nhắc, lão cười nói:

- Anh Hoàng, trước mặt tiểu bối không nên dùng miệng lưỡi sắc bén!

Sau đó bộ trưởng Triệu nhìn Trương Thanh Vân rồi hỏi:

- Thế nào? Nhìn cậu cũng không giống bác sĩ, cậu đến thăm bệnh sao?

Trương Thanh Vân có hơi trầm ngâm, hắn đang định mở lời thì Hoàng Tân Quyền ở trên giường đã cười cười nói:

- Thanh Vân, đây là Tứ thúc của Triệu Giai Ngọc, cũng là Tứ thúc của cậu. Nơi đây không có người ngoài, cậu gọi bộ trưởng Triệu cũng không hay.

Bộ trưởng Triệu chợt nhíu mày, cặp mắt đảo qua gương mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được áp lực nhưng vẻ mặt không biến đổi quá lớn.

- Tốt!

Bộ trưởng Triệu gật đầu, lão nói:

- Trước nay không được gặp cậu, khi bí thư của cậu thân thể không được khỏe thì chạy ngàn dặm đến thăm, tâm tư rất đáng khen. Giai Ngọc cũng đến chứ?

- Vâng!

Trương Thanh Vân cung kính nói.

- Ừ!

Bộ trưởng Triệu ừ một tiếng từ chối cho ý kiến, lão nói:

- Từ nhỏ Ngọc Ngọc đã không có mẹ, tính tình có chút quái gở, cậu cố gắng về khuyên nó.

- Vâng!

Trương Thanh Vân lại nói, Bộ trưởng Triệu không hổ danh là cán bộ địa vị cao, lời nói rất bình thản, bên trong tự nhiên có ý ân cần, thể hiện rõ phong độ của trưởng giả.

Bộ trưởng Triệu khoát tay nói:

- Cậu ra ngoài trước, tôi và bí thư Hoàng nói chyện một chút!

Trương Thanh Vân vội vàng lên tiếng, hắn cũng không trưng cầu ý kiến của Hoàng Tân Quyền mà trực tiếp lui ra ngoài. Hoàng Tân Quyền thầm gật đầu, cảm thấy tiểu tử này có thể tiếp nhận được khá nhiều áp lực.

- Thế nào? Cháu rể của cậu cũng không quá tệ phải không? Mai Nam?

Khi thấy bộ trưởng Triệu hơi thất thần thì Hoàng Tân Quyền mở miệng nói.

Khóe miệng Mai Nam hơi co quắp, lão khoát tay nói:

- Không kém hơn chúng ta năm xưa, khi chúng ta vào độ tuổi của hắn thì đang được giáo dục ở góc bếp vùng Đông Bắc!

- Cậu nhớ lầm rồi!

Hoàng Tân Quyền vung tay nói:

- Khi cậu hai chín tuổi thì đang làm thư ký cho công ty sắt thép Hoa Hạ, năm đó tôi cũng về thủ đô kết hôn.

- Hắn hai chín tuổi rồi à?

Mai Nam nói.

- Hì hì, người ta đã là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, năm đó cậu còn nhỏ tuổi sao?

Mai Nam có hơi thất thần, lão nhớ lại cũng thấy khi mình hai chín tuổi thì đang làm thư ký cho công ty sắt thép, cấp bậc hành chính chỉ là phó khoa, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Mai Nam và Hoàng Tân Quyền là cùng tuổi, mà quan hệ giữa hai ông cục cũng không giống bình thường. Sau khi Hoàng tướng quân hy sinh thì Triệu tướng quân cũng rất quan tâm đến anh em Hoàng Tân Quyền.

Vì vậy Mai Nam và Hoàng Tân Quyền là bạn với nhau từ nhỏ, hai người vì có cái nhìn không đồng nhất nên cũng vì vậy mà ngừng qua lại nhiều năm. Nhưng khi tuổi già thì nhìn thấy rõ nhiều chuyện năm xưa, cũng dần trở nên bình thản và không còn nóng nảy, vì vậy mối quan hệ cũng dần trở nên ôn hòa trong những năm gần đây.

Lúc này Hoàng Tân Quyền bệnh nặng nên quan hệ giữa hai người cũng được kéo lại gần. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt được bộ trưởng Triệu của Triệu gia...

...

Năm mới đã đến, ngôi biệt thự mà trước đây Triệu tướng quân đã ở nằm ở phía tây bắc khu quân ủy 81. Triệu gia có truyền thống mỗi khi đến tết lại tụ tập về đây từ sáng sớm.

Vì những năm gần đây Triệu tướng quân đều đến Lĩnh Nam để dưỡng bệnh nên đến tết âm lịch con cháu Triệu gia phải chạy về Lĩnh Nam, đã lâu rồi Triệu gia chưa được chăm chút vì ngày tết.

Nhưng năm nay Triệu gia xử lý rất long trọng, từ tháng trước thì con cháu chắt Triệu gia đã vào ở trong ngôi biệt thự, đồng thời cũng chỉ đạo dọn dẹp xử lý.

Sân bãi được chỉnh trang, chỗ nào nên sửa thì sửa, nên trang hoàng thì trang hoàng, cuối cùng biệt thự cũng trở nên tươi mới. Tối hai chín thân thể ông cụ không được tốt nên chẳng nói lời nào, điều này cũng làm cho rất nhiều người phải thất vọng.

Dựa theo truyền thống của Triệu gia thì đúng chín giờ sáng ngày ba mươi thì mọi người sẽ ăn bữa cơm đoàn viên, vì vậy khi trời vừa tảng sáng thì tiền sảnh ở lầu một đã được xếp năm bàn lớn, đầu bếp bận rộn, trong sân vang lên tiếng người ầm ĩ.

Các loại xe tiến đến ngôi biệt thự, sau đó mọi người tụ tập lại nói chuyện phiếm. Triệu tướng quân có bốn con, con đầu là Triệu Chinh đã qua đời.

Con thứ hai là Triệu Duyên An, trước là phó chủ nhiệm tổng cục chính trị với quân hàm thượng tướng. Lúc này cũng đã lui xuống, vì thân thể không tốt nên ở nước ngoài giải phẫu, năm nay cũng không về được. Người con thứ ba chính là Triệu Tiến là phó bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, năm nay cũng chạy về ăn tết với cha già. Mà người con thứ tư chính là Triệu Mai Nam, là ủy viên bộ chính trị bộ trưởng bộ thương mại.

Cháu nội đời thứ ba có khá nhiều, ngoài hai anh em Triệu Truyền thì Triệu Duyên An có ba nam một nữ, Triệu Tiến có hai nam một nữ, Mai Nam thì có một nam ba nữ, tổng cộng có mười sáu người.

Hôm nay ngoài con cháu còn có cháu ngoại, con rể, chắt trai, chắt gái, nếu tính ra cũng năm sáu chục người. Tuy là vậy nhưng mọi người cũng không đến đông đủ, vì con cháu cũng có công tác.

Trong đám con cháu thì Triệu Truyền là lão đại, Triệu Giai Ngọc xếp ở vị trí thứ mười lăm. Vì Triệu Giai Ngọc nhỏ tuổi nên đám con cháu cũng không thua kém bao nhiêu.

Cả nhà Triệu Truyền hôm nay đến rất sớm, đám người liên tục chào hỏi lẫn nhau, nào là chú, cô, dì...Đủ các thế hệ. Tình cảnh rất náo nhiệt nhưng không náo loạn.

Chưa đến tám giờ mà hầu như tất cả Triệu gia đều đến đông đủ, tất cả đều tụ tập trong sân nói chuyện phiếm. Lão Nhị Triệu gia Triệu Sơn Đông cũng là bộ đội, giọng hơi lớn, đột nhiên hắn hét lên với Triệu Truyền:

- Nghe em nói này đại ca, hình như Ngọc Ngọc ở thủ đô phải không? Thế nào? Không thấy cô ấy về nhà? Hừ, có nên phái vài cảnh vệ đến trói đưa đi không?

Lão Nhị Triệu gia vừa hét lên thì được mọi người chú ý, tất cả đều nhìn về phía Triệu Truyền. Lúc này Triệu Truyền cũng không nhịn được, hắn trừng mắt nhìn lão Nhị nói:

- Cậu đi mà trói về, tôi xem cậu có dám không?

Vẻ mặt Triệu Sơn Đông chợt đỏ bừng lên, lão Tam Triệu gia Triệu Văn Phong là anh em của hắn, là bí thư thị ủy thành phố Diêm Sơn ở Liêu Đông. Vì Triệu gia không mạnh trên mặt chính trị nên Triệu Văn Phong là con cưng. Triệu Văn Phong nghe thấy Triệu Sơn Đông nói như vậy thì mở lời:

- Đại ca, anh cũng không nên nói như vậy, anh thấy ông nội như vậy mà còn ở lại thủ đô ăn tết, Ngọc Ngọc chính là một tay ông nội nuôi lớn, đến thủ đô mà không chịu gặp mặt ông thì còn nó được nữa sao?

Khoảnh khắc này Triệu Truyền chợt nghẹn lời, vẻ mặt vợ hắn lại càng khó coi. Phùng Tố Trinh trước nay nổi danh tài ăn nói, nói lời rất cay nghiệt không bao giờ cho người khác mặt mũi nhưng hôm nay cũng phải ngậm miệng. Điều này làm cho đám người xì xào bàn tán, ý tứ mỉa mai rất rõ ràng.

Thế hệ thứ ba của Triệu gia có hơn mười anh em, độ tuổi của lão Đại, lão Nhị và lão Tam không quá cách xa nhau, hơn nữa lại cùng lớn lên với nhau nên nói lời khá sỗ sàng. Đám anh em phía sau thì nhỏ tuổi hơn, tuy thấy các anh ồn ào với nhau, bọn họ không dám nói lời nào nhưng vẫn có tâm tư thích náo nhiệt.

Xếp sau Triệu Văn Phong chính là một chị hai trong ba người chị ở Triệu gia, là Triệu Giai Mỹ, là con gái đầu của bộ trưởng Triệu, có chồng đảm nhiệm chức vụ chính ở bộ tài chính, lại có cha là quan lớn, vì vậy quyền ăn nói là khá mạnh trong các anh em Triệu gia. Bình thường người mà nàng cảm thấy khó đối phó nhất chính là Phùng Tố Trinh, khi thấy chị dâu uất ức thì Triệu Giai Mỹ lập tức vui tươi hớn hở:

- Ôi da, Nhị ca, Tam ca, các anh cũng đừng trách móc Đại ca.

- Nghe nói những năm này Ngọc Ngọc ở Giang Nam làm ăn rất lớn mạnh, dù Đại ca rất nóng nhưng Ngọc Ngọc lại không phải là lính, Giai Ngọc bây giờ không thèm quan tâm đến miếu nhỏ Triệu gia, Đại ca có biện pháp gì sao? Phải không chị hai?

Vẻ mặt Phùng Tố Trinh chợt trở nên đỏ bừng, vì tức giận mà bộ ngực phập phồng, nàng muốn mở lời mỉa mai Triệu Giai Mỹ nhưng không biết tìm từ, cũng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Triệu Hồng yến được thừa hưởng cá tính của Triệu Truyền, trong mắt nàng không có một hột cát, nàng nhịn được được nói:

- Cô lớn, sao cô lại nói như vậy? Cô cô của con đắc tội gì với cô lớn sao? Cô cô kinh doanh kiếm tiền ở bên ngoài dựa vào bản lĩnh bản thân mà kiếm lợi nhuận, cũng không trộm cướp của ai.

Cơ thịt trên mặt Triệu Giai Mỹ chợt dồn lại, nàng liếc xéo Triệu Hồng yến rồi nói;

- Người lớn nói chuyện mà con nít dám xen vào sao? Không biết lớn nhỏ, nhà các người vì như vậy mà Ngọc Ngọc mới dám lật trời, Triệu gia cũng vì nó mà mất hết mặt mũi. Cô không biết học hỏi cho tốt một chút sao?

Triệu Hồng yến bị mắng mà gương mặt đỏ bừng, nàng cúi đầu mà nước mắt khẽ rơi xuống, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu. Nàng ngước mắt nhìn các trưởng bối, không có ai, thậm chí không có người nào mở miệng giúp mình. Trong lòng nàng cảm thấy e sợ, nghĩ thầm nếu có cô cô ở đây thì cô lớn chắc sẽ chẳng dám nói với mình như vậy. Cô cô trời không sợ đất không sợ, lời nói của Tứ gia gia cũng bị cô cô chống đối...

Lúc này cửa lớn được mở ra, một chiếc xe màu đỏ chậm rãi tiến vào, đằng sau là vài chiếc xe khác. Đám người vội vàng bỏ qua giai đoạn khẩu chiến mà tiến lên nghênh đón...

Bình Luận (0)
Comment