Bố Y Quan Đạo

Chương 35

- Được rồi, được rồi, ông cũng đừng ngây người ra như vậy nữa, vào giúp tôi lo chuyện bếp núc. Hôm nay tôi sẽ vì con trai được đề bạt vào công tác trong huyện ủy, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức thư ký mà nấu một bữa cơm thật ngon, rõ ràng chuyện tốt đến nhà.

Doãn Tố Nga khẽ huých vào cánh tay Trương Đức Giang, bà dùng giọng vui vẻ nói.

Trương Thanh Vân nhìn hai vợ chồng Trương Đức Giang cực kỳ hào hứng tiến vào phòng bếp mà chính hắn cũng cảm thấy vui sướng. Con cái được đề bạt chính là ước mơ của các bậc làm cha làm mẹ, mình chỉ hơi có thành tích thì cha mẹ đã vui mừng như vậy rồi, đời này mình nhất định phải thành danh, không thể phụ lòng mong mỏi của người nhà.

Bữa cơm lần này của Trương gia cực kỳ phong phú, có thể so sánh với bữa cơm vào tối giao thừa, chẳng qua chỉ chuẩn bị và nấu nướng mà đến tận ba giờ chiều vẫn chưa xong. Doãn Tố Nga cũng không thèm quan tâm đến thời gian, bà nói bữa cơm này bắt đầu cho quá trình công tác và thăng tiến của Trương Thanh Vân, vì vậy cũng đừng nên phàn nàn.

Đối với lời nói của mẹ thì Trương Thanh Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng, hắn thầm nghĩ gia đình trí thức quả nhiên cũng có điểm khác biệt, mẹ hắn cố gắng làm cơm thật chậm, hắn cũng hiểu rõ thâm ý bên trong rất rõ ràng.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ xét vào lời nói thì cha mẹ Trương Thanh Vân cũng rất có năng khiếu làm quan. Xem ra trước kia cha mẹ không có cơ hội, nếu có thì sợ rằng bây giờ đã lăn lộn đến mức độ nào rồi.

Bữa cơm lần này của Trương gia ăn hơn hai giờ, Trương Thanh Vân và Trương Đức Giang mỗi người một chai rượu Ngũ Lương, những thứ này đều là quà tết của cấp dưới Trương Thanh Vân. Hôm nay Trương Đức Giang mới lấy rượu ra uống, rượu ngon quả nhiên có hương vị khác biệt, vì vậy mà ông liên tục nâng ly.

Sau khi ăn xong, Trương Thanh Vân nhìn bàn ăn chén dĩa bề bộn, hắn lập tức xắn tay muốn giúp mẹ. Nhưng Doãn Tố Nga không chịu, cha mẹ biết Trương Thanh Vân hắn ngày mai sẽ đi làm, đều muốn hắn nghỉ ngơi cho tốt. Thư ký của chủ tịch huyện cũng không phải chức vị tầm thường, điều cần thiết là tình thần và thể lực đầy đủ.

Trương Thanh Vân thầm cười, hắn thầm nghĩ văn hóa về quan chức của Trung Quốc quả nhiên đã thâm căn cố đế, độ nặng của một vị chủ tịch huyện hoàn toàn không phải là những gì mà người phương tây có thể giải thích được. Hơn nữa ngay cả chức vị thư ký chủ tịch huyện như mình cũng được thơm lây, lúc này ngay cả những chuyện lặt vặt trong nhà cũng khỏi cần phải làm.

Cha mẹ không muốn Trương Thanh Vân làm việc nhà, hắn cũng không đành lòng phụ ý của cha mẹ. Những ngày cuối năm vừa qua Trương Thanh Vân đã liên tục tìm hiểu tin tức, phần lớn những thứ liên quan đến những người trong huyện ủy hắn đều đã quen thuộc, nhưng những người trong các ban ngành thì vẫn chưa rõ ràng lắm, hơn nữa còn vài vị phó chủ tịch hắn vẫn chưa biết nên tạo quan hệ thế nào cho phải.

Lúc này điều làm Trương Thanh Vân cảm thấy đau đầu nhất chính là bắt tay vào làm từ điểm nào, Lệ Cương căn bản không có bất kỳ một người nào làm trong ban ngành chủ chốt, chuyện gì chính mình cũng phải xung phong, lo lắng cho lãnh đạo, suy nghĩ cho lãnh đạo, vì lãnh đạo mà sắp xếp, hắn cảm thấy chính mình quá đơn độc và không kẻ nào giúp đỡ.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân móc điện thoại ra nhấn nút nghe.

- Thanh Vân à, tiểu tử cậu đã đi Vũ Đức về chưa?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Mại.

Tinh thần Trương Thanh Vân chợt khựng lại, lúc này cũng lấy lại thanh tĩnh từ trong những suy nghĩ bề bộn, hắn cười nói:

- À, anh Trần, tôi đã về rồi, dạo này rảnh rổi thế, cũng có thời gian gọi cho tôi sao?

- Còn gọi anh Trần gì nữa, tôi cũng không dám, tôi còn chuẩn bị đi qua thăm hỏi cậu đây, dù sao bây giờ cậu cũng thuộc tầng lớp lãnh đạo huyện.

Trần Mại ranh mãnh nói.

- Thôi, thôi, cậu đừng làm vậy, tiểu tử cậu không có chuyện thì không trèo lên điện tam bảo. Cậu nói thật đi, có chuyện gì thế? Xuân vận không phải đã chấm dứt rồi sao?

Trương Thanh Vân tức giận nói.

- Háy quá nhỉ, làm lãnh đạo quả nhiên không giống với trước đây, mỗi ngày đều xuân vận, xuân vận. Tôi là một đại đội trưởng cảnh sát giao thông, không phải lãnh đạo bắt buộc tôi mỗi ngày đều phải đi làm đấy chứ? Tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa.

Trần Mại nói.

Trương Thanh Vân giật mình, đại đội trưởng cảnh sát giao thông sao? Trần Mại tiến lên chức đại đội trưởng quả nhiên là thật, nhưng tổ chức sao không thông báo cho Lệ Cương một tiếng? Trần Mại được đề bạt lên đại đội trưởng khi Lệ Cương vừa mới đến nhận chức, dù Lệ Cương lúc này không thể quyết định được mọi chuyện nhưng dù sao phòng tổ chức cũng phải thông báo cho chủ tịch huyện một tiếng mới đúng chứ? Dù sao cục công an huyện chính là một tổ chức phụ thuộc vào huyện ủy, hơn nữa đại đội trưởng cảnh sát giao thông cũng tương đương với phó phòng, đồng thời cũng là chức vụ quan trọng.

Khoảnh khắc này trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn, hắn thầm nghĩ đây nhất định là một đòn của Vũ Đức Chi. Lúc này Vũ Đức Chi chính là phó chủ tịch thường vụ huyện, trước khi chủ tịch huyện đến nhận chức thì Vũ Đức Chi hoàn toàn có quyền xử lý tất cả mọi chuyện, rõ ràng tâm ý của Vũ Đức Chi cũng quá sâu.

- Sao vậy? Thanh Vân, cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi chỉ đùa một chút cho vui thôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trần Mại thấy một lúc lâu mà Trương Thanh Vân chưa lên tiếng, hắn vội vàng nói.

- À, à, không có gì, gió bên ngoài mạnh quá nên tôi ra ngoài đóng cửa sổ.

- Thanh Vân, tôi gọi điện thoại là muốn nói với cậu một chuyện, cậu cũng đừng nên xem thường lòng tốt của tôi đấy nhé.

- Có chuyện gì vậy, cậu nói đi.

Trong lòng Trương Thanh Vân lúc này đã có chút rối loạn.

- Là thế này, Thanh Vân, cậu có xích mích với Vũ Chí Cường phải không?

- Vũ Chí Cường?

Trương Thanh Vân lập tức khẽ động, hắn thầm nghĩ sao Trần Mại có thể biết được điều này, chẳng lẽ Vũ Chí Cường tạo ra điều gì đó bất lợi cho mình sao? Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức nói:

- Giữa tôi và hắn làm gì có xích mích, cậu không phải cũng biết rõ sao? Tôi cũng chỉ vừa vào huyện ủy được vài ngày mà thôi, bộ dạng hắn thế nào tôi còn không biết rõ, nhưng có gì sao? Có tin tức gì bất lợi với tôi à?

- Nếu không có xích mích gì thì tốt, tên Vũ Chí Cường kia cũng thuộc loại người cực kỳ tàn độc, hắn ỷ vào thế lực Vũ gia ở Ung Bình mà kết bè kết phái khắp nơi. Tôi nói cho cậu biết, một tên trung đội trưởng thủ hạ của tôi đã nói Vũ Chí Cường hình như muốn gây ra bất lợi cho cậu, vì vậy cậu cẩn thận một chút vẫn hơn.

Khi nghe thấy Trần Mại nói như vậy thì tâm niệm Trương Thanh Vân lập tức xoay chuyển, hắn và Trần Mại từ nhỏ đã là anh em, tính cách của Trần Mại thế nào thì hắn biết rất rõ. Từ trong lời nói của Trần Mại thì Trương Thanh Vân có thể thấy được bên trong ẩn giấu rất nhiều thứ.

Vũ Chí Cường muốn gây bất lợi cho Trương Thanh Vân hắn thì hoàn toàn là sự thật, nhưng đây chính là những gì mà Vũ Chí Cường đã nói trực tiếp với Trần Mại, còn về chuyện trung đội trưởng thuộc hạ gì gì đó thì hoàn toàn đều là lý do của Trần Mại. Vì Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra quan hệ giữa Trần Vân Sơn và Vũ Đức Chi, quan hệ này cũng không vì Trương Thanh Vân hắn mà rạn nứt. Hơn nữa mối quan hệ của họ có lẽ đã ngày càng chặt chẽ, lời nói của Trần Mại đã hoàn toàn cho Trương Thanh Vân một tín hiệu tốt.

- Được rồi, cám ơn cậu đã nhắc nhở tôi, dù thế nào thì chúng ta cũng là anh em, đây là lời tôi hứa với cậu.

Trương Thanh Vân dùng giọng có chút âm trầm nói. Lúc này tâm tình của hắn đã trầm xuống rất thấp, Trần Vân Sơn này cũng quá mức ngu ngốc, nếu Lệ Cương mà đứng vững chân thì người đứng mũi chịu sào chính là lão.

Đây là kết quả mà Trương Thanh Vân không muốn thấy nhất, dù sao hắn và Trần Mại cũng là anh em, hơn nữa hắn cũng có vài phần kính trọng Trần Vân Sơn. Nhưng chính trị lúc nào cũng tàn khốc như vậy, dù hắn có tình nguyện hay không thì cũng phải chấp nhận kết quả này, đây không còn là vấn đề của riêng Lệ Cương, dù là ai cũng đều như vậy.

- Được rồi, Trần Mại, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, khi nào rảnh rổi sẽ gặp mặt đàm đạo sau, lúc đó tôi sẽ mời cậu.

Bình Luận (0)
Comment