Bố Y Quan Đạo

Chương 368

Ngày hôm nay trong nhà cũng không có người ngoài, Trương Thanh Vân đành phải dẫn theo đám bốn người Trần Cảnh Vân lên nhà.

Bốn người này đều là những cán bộ bị dội nước lạnh khi Trương Thanh Vân rời khỏi Tang Chương, Trần Cảnh Vân và Tư Bình đều được đưa lên thị ủy nhận chức phó, mà Trần Cương và Tào Binh thì ở lại Tang Chương nhưng cơ bản không có quyền lên tiếng, lúc này ở Tang Chương chỉ có một mình Lý Hướng Hoa độc đoán mà thôi.

Đám người này cũng vì vị trí của mình mà cảm thấy căng thẳng, hơn nữa nhìn cách bố trí gian phòng của Trương Thanh Vân mà cũng không còn được tự nhiên. Khu Ung Cảnh vốn là khu dân cư xa hoa, hơn nữa tầm mắt của Triệu Giai Ngọc lại rất cao, tất cả các dụng cụ trong nhà đã được nàng đổi thành nhãn hiệu đỉnh cấp.

Trên mặt đất là thảm lông xù, giẫm lên rất xốp và thoải mái làm người ta cảm thấy xương cốt trên người giảm đi vài ký.

- Cũng biết là các anh đến có mang theo chút gì đó, nếu không tôi sẽ trực tiếp đến khách sạn. Lễ vật của các anh mang theo từ ngàn dặm, không nhận thì có vẻ không nhân tình, nhận thì tôi lại băn khoăn.

- Thế này đi, tối nay chúng ta đến khách sạn quốc tế, tôi mời khách.

Trương Thanh Vân cười nói.

Đám người Trần Cảnh Vân vội vàng xưng vâng và nói lời cảm ơn, tất cả đều không dám chối từ. Bọn họ biết rất rõ tính cách của Trương Thanh Vân, người này thích tươi sáng, rất ghét những kẻ đi đường vòng và loại cán bộ tiểu thông minh.

- Anh Trần, anh năm nay đã hơn bốn mươi chưa?

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Trần Cảnh Vân.

- Bí thư, tôi cùng tuổi với trưởng phòng Tư, còn nhỏ hơn và tuổi so với trưởng phòng Tào và trưởng phòng Trần.

Trần Cảnh Vân cung kính nói.

- Phải không đấy? Sao tôi thấy anh có chút già yếu, có phải thời gian vừa qua ở Vũ Lăng quá kham khổ hay không?

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt đỏ lên, hắn cũng không dám nói ra những uất ức của mình, chỉ ngượng ngùng nở nụ cười. Trần Cương ở bên cạnh nói:

- Bí thư, vẫn là anh nhớ tình Tang Chương nên kéo chúng tôi ra, nhìn thấy quê hương đổi thay từng ngày mà trong lòng cũng thoải mái, bây giờ, ha ha, giống như chia năm xẻ bảy.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn vung tay nói:

- Cái gì mà chia năm xẻ bảy? Các anh bây giờ không phải đã tụ lại một chỗ rồi sao?

Trương Thanh Vân dùng tay gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu, hắn di chuyển chủ đề:

- Các anh không cần phải lo lắng vấn đề luân chuyển cán bộ lên trường đảng học tập là không có tương lai, con người sống trên đời cũng không phải thuận lợi đôi đường. Tôi lại cho rằng các anh lần này đến trường đảng học tập và huấn luyện sẽ có cơ hội rất lớn.

- Sau khi tốt nghiệp mà có thành tích tốt thì tổ chức sẽ quên các anh sao?

Trương Thanh Vân chỉ vào trái tim của mình rồi nói:

- Trong chỗ này của các anh có vấn đề, nếu tư tưởng không có biến đổi thì chẳng có hy vọng.

Đám người Trần Cảnh Vân đưa mắt nhìn nhau, lỗ tai người nào cũng đỏ bừng bừng. Trần Cảnh Vân nói:

- Bí thư, chúng tôi ở trường đảng học tập rất chuyên chú, tuyệt đối không dám chểnh mảng.

Trương Thanh Vân híp mắt dùng giọng bay bổng nói:

- Phải không?

Đám người Tư Bình vội vàng phụ họa với Trần Cảnh Vân, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

- Trưởng phòng Trần đến muộn một tuần, ngày thứ tư tuần vừa rồi lại vắng học, đây là có chuyện gì xảy ra?

Đám người Trần Cảnh Vân chợt kinh ngạc, tất cả đều đứng cả dậy, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trương Thanh Vân lại chú ý đến tình hình học tập của mình ở trường đảng, hơn nữa còn biết kỹ càng như vậy. Lúc này mọi người đều rất xấu hổ, các tâm tình có cả kích động bùng lên đỉnh đầu. Tư Bình và Trần Cương bị Trương Thanh Vân điểm danh thì thiếu chút nữa đã chảy nước mắt.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn đám người Trần Cảnh Vân, vẻ mặt cũng dần trở nên hòa hoãn, hắn khoát tay dùng giọng tùy ý nói:

- Ngồi, ngồi đi. Tôi biết sau khi rời khỏi Vũ Lăng thì mọi người rất khổ sở, các anh là cán bộ Tang Chương, mặt trên không có căn cơ, người khác muốn điều chỉnh các anh cũng rất dễ dàng.

- Các anh đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi tặng cho các anh một câu "Người đang làm thì trời đang nhìn!" Nhiệm vụ của các anh lúc này là học tập cho tốt, không cần phải dồn nén tư tưởng, không có lợi.

Đám người liên tục gật đầu xưng vâng, giọng nói có hơi run, trong lòng biết rõ bí thư chưa quên chính mình, rõ ràng mình có hy vọng. Bí thư Trương trước nay làm việc rất sâu xa, có lẽ cũng chuẩn bị sắp cờ, bọn họ cuối cùng cũng sẽ được dùng. Ngược lại nếu bọn họ không cố gắng thì chẳng ai cứu được.

Đám người nói chuyện trong chốc lát thì Trương Thanh Vân sắp xếp cho mọi người đến khách sạn quốc tế. Bữa tiệc ngày hôm nay rất hào hứng, Trần Cảnh Vân giống như biến thành một người khác, lúc nào cũng cười ha hả và liên tục mời rượu Trương Thanh Vân.

Ngược lại Tư Bình được nhắc ngày mai có tiết phải lên lớp nên ngượng ngùng thôi không uống. Sau khi đám người bỏ ra về thì Trương Thanh Vân gọi điện cho Trần Mại, lúc này Trần Mại làm bí thư tư pháp cũng không quá thuận lợi, đã lâu như vậy không liên lạc, thôi thì nên an ủi một lượt.

Trần Mại nhận được điện thoại mà không than thở theo dự đoán của Trương Thanh Vân, hắn chỉ nói:

- Thanh Vân, cậu biết đấy, có thể lăn lộn ở Tang Chương quả nhiên đúng là người phát ra hào quang, bí thư Lý rõ ràng không đơn giản.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Trần Mại nhìn vấn đề đã trưởng thành hơn rất nhiều. Lý Hướng Hoa rõ ràng đã lập đền thờ ở Tang Chương, hắn muốn loại trừ lực ảnh hưởng, đồng thời cũng lợi dụng lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân. Loại trừ lực ảnh hưởng là Lý Hướng Hoa đánh ban ban ngành cũ ở Tang Chương, mượn lực ảnh hưởng chính là nhốt chặt Trần Mại.

Ai cũng biết rõ Trần Mại là thuộc hạ của Trương Thanh Vân, Lý Hướng Hoa không dám động đến Trần Mại, đây cũng là vấn đề chứng minh Lý Hướng Hoa tôn trọng Trương Thanh Vân hắn. Có một Lý Hướng Hoa với trí tuệ chính trị như vậy ở Tang Chương thì quả thật đã rất tốt.

Mà Trần Mại cũng nhìn thấu cách nghĩ của Lý Hướng Hoa, hắn không vội xao động, hắn có thể biết phương pháp chờ thời mà động, rõ ràng đã có bộ dạng của lão quan trường.

- Thế nào? Không còn nắm cục trưởng công an thì dễ thở hơn phải không? Truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân nói?

- Dễ, rất dễ! Đôi khi còn có cơ hội về Ung Bình nghe cha giảng cho một bài học chính trị, đúng là sống lâu lên lão.

Trần Mại nói, đúng là dấu đầu lòi đuôi, lại bắt đầu càu nhàu.

- Cần phải học hỏi nhiều, lúc nào cậu được như cha thì tổ chức sẽ không quên!

Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.

Trần Mại nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không dám tiếp tục càu nhàu mà hỏi đến vấn đề kết hôn của Trương Thanh Vân. Khi nghe nói Trương Thanh Vân kết hôn ở Ung Bình thì hắn không tin vào lỗ tai mình:

- Sao có thể như vậy được? Cậu...Cậu kết hôn ở Ung Bình sao?

- Như vậy thì có sao? Có gì à? Tôi là người uống nước Ung Bình mà lớn lên, là người điển hình của Ung Bình, cậu nói tôi kết hôn ở đâu mới phù hợp đây?

Trương Thanh Vân tức giận nói.

- Không...Không phải, nhưng vợ của cậu là...Là lá ngọc cành vàng, người ta sẽ đồng ý làm lễ cưới an phận như vậy sao?

Trần Mại lắp bắp nói.

Trương Thanh Vân có hơi sửng sốt, hắn thật sự không suy xét vấn đề này. Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, trước nay các cô gái đều rất để ý, chính hắn cần phải nói chuyện với Giai Ngọc mới được.

Nhưng nếu nói đúng lòng thì Trương Thanh Vân thấy địa phương làm lễ cưới tốt nhất chính là Ung Bình, rời bỏ quê nhà càng lâu thì cảm tình càng nặng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác khó thể dứt bỏ.

Đột nhiên trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thầm nghĩ sao mình lại cứng nhắc như vậy? Mình hoàn toàn có thể cử hành lễ cưới ở Ung Bình, sau đó lại đến thủ đô mời khách, điều này chẳng phải đã quan tâm đến hai bên sao? Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân nhịn không được bắt đầu tính toán, lúc này chỉ còn vài tháng nữa là đến cuối năm, rõ ràng chưa có chút chuẩn bị nào. Mình và Giai Ngọc đều bận rộn sứt đầu mẻ trán trong Thành Đô.

Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc mà ngồi trầm tư, hắn tính toán ngày đại hội đại biểu Giang Nam, hắn quyết định sẽ kết hôn vào thời gian đại hội kết thúc.

Năm nay đại hội đại biểu tỉnh Giang Nam khá bình thường, tuy chưa đến thời điểm nhiệm kỳ mới nhưng ban ngành ba thành phố đều được điều chỉnh, sau khi điều chỉnh thì tỉnh ủy lại sẽ muốn thanh lý cán bộ. Những tháng sau đó Giang Nam nhất định sẽ gió nổi mây tuôn, chính Trương Thanh Vân hắn thừa dịp kết hôn để ngồi câu cá thưởng thức các trục thế lực xoay chuyển, như vậy còn gì vui hơn?

Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà trong lòng chợt thoải mái không hiểu nguyên nhân, mơ hồ có chút ý cảnh tâm đắc. Giang Nam biến đổi lớn thì các thế lực sinh ra khúc mắc và sống mái với nhau, chính Trương Thanh Vân hắn thì châm trà thơm đưa vợ đẹp đi ngắm sông ngắm núi, vượt khỏi vòng luẩn quẩn tranh đấu, loại cảm giác này đúng là quá tuyệt. Vì vấn đề kết hôn mà hắn suy nghĩ không dứt, khoảnh khắc sau đã nghĩ đến Cảnh Sương, trong lòng chợt bùng lên một tư vị khác lạ. Lúc này Cảnh Sương đã công thành danh toại, hơn nữa còn sát nhập vào thị trường thế giới.

Những hành động của Cảnh Sương đều được truyền thông trong nước xôn xao và thừa nhận, danh tiếng của nàng cũng như nước lên thuyền lên, mơ hồ trở thành một xí nghiệp quốc tế hóa khá mạnh trong nước. Đã tiến vào danh sách người giàu có trong nước, sắp có cơ hội chen chân vào danh sách của nước Mỹ.

Trong mắt mọi người thì Cảnh Sương rất hạnh phúc, nhưng Trương Thanh Vân lại cảm nhận được nổi đau của nàng. Một người vượt xa trùng dương, nói dễ như vậy sao? Nàng đang buôn ba ở nước Mỹ, rõ ràng đang làm việc điên cuồng, nàng vì cái gì? Đang theo đuổi hạnh phúc hay đang gây tê chính mình?

Trương Thanh Vân rất khó thể nói rõ ràng, nói thật ra lúc này Trương Thanh Vân và Cảnh Sương liên lạc với nhau cũng rất nhiều, mỗi ngày hầu như Cảnh Sương đều phát bưu kiện chia sẻ cuộc sống của mình nơi xa xứ. Nàng hình như rất thỏa mãn, nàng cũng quen gọi Trương Thanh Vân là chồng, hai người giống như không phải ở hai thế giới khác biệt.

Nhưng Cảnh Sương như vậy thì Trương Thanh Vân càng áy náy, hắn cảm thấy mình để nàng chịu thiệt quá nhiều. Mình đã sắp đến ngày kết hôn, có thể nói là chuyện lớn cả đời mà Cảnh Sương ở phương xa lại gặm nhấm nổi cô đơn một mình, thế giới này còn công bằng sao? Nàng yêu Trương Thanh Vân hắn thật sự, Trương Thanh Vân cũng yêu nàng, điều này còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.

Đêm nay Trương Thanh Vân lật qua lật lại mà cảm thấy rất khó ngủ, hắn thầm tính mình đến thế giới này đã được bảy năm, thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, tất cả những tình cảnh năm xưa đều lướt qua đầu hắn như chớp giật.

Bây giờ Trương Thanh Vân hắn đã tiến vào bước ngoặt mới, bảy năm tiếp theo, bảy năm tiếp theo nữa hắn sẽ ở vị trí gì? Thế giới này có thay đổi không? Trương Thanh Vân cũng rất háo hức chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment