Bố Y Quan Đạo

Chương 387

Sau khi Khâu Hâm nhận được bó hoa thì giống như người đã chết, "người là dao thớt mình là thịt cá" chính là tình huống của hắn vào lúc này.

Khâu Hâm đã sai một bước, bây giờ nghĩ lại thì thấy vấn đề vợ con của Chu Tử Hằng đã bị người ta nhìn chằm chằm từ rất lâu rồi, có thể khi Phương Tiểu Nam đi đến tìm hắn để đùa giỡn thì người ta đã phát hiện ra ý đồ của mình.

Khâu Hâm quay đầu lại nhìn hướng đi của Phương Tiểu Nam mà càng sợ. Đây căn bản là một cái bẫy, Trương Thanh Vân đã đặt Khâu Hâm hắn vào lồng, cố ý móc chính mình lên, cảm giác lúc này của hắn giống như đã sắp tan vỡ...

Trong hội nghị thường ủy tỉnh, bí thư Nga lập tức đứng lên thừa nhận vấn đề để lộ tin tức ban ngành ba thành phố trong Giang Nam trước đây chính là mình hớ hênh trong lúc đi ăn tiệc mừng thọ, đồng thời cũng xin tổ chức xử phạt.

Đến lúc này tình thế Giang Nam chợt đột biến, tin đồn làm Khâu Hâm sợ hãi đột nhiên ngừng lại. Nếu là để lộ tin tức trong tiệc mừng thọ thì có quá nhiều người, lúc này ngoài vấn đề truy cứu trách nhiệm của Nga Tường Hồng thì rất khó xem xét trách nhiệm của những người khác.

Bí thư Lưu lập tức đưa ra những chỉ thị quyết đoán, lão yêu cầu ủy ban kỷ luật, phòng tổ chức và phòng tuyên truyền cố gắng giải quyết tốt tất cả hậu quả công tác. Nhanh chóng thanh trừ tất cả những ảnh hưởng tiêu cực của vụ án quan viên Thành Đô tham ô hủ bại lần này, nhanh chóng đưa người dân tiến vào trung tâm quỹ đạo xây dựng cuộc sống và phát triển kinh tế.

Chỉ thị này vừa được đưa xuống thì các cấp ban ngành chính quyền Giang Nam, các loại truyền thông lập tức chuyển hướng. Chỉ trong thời gian rất ngắn, phong ba ở Giang Nam lập tức thu lại, bầu trời Giang Nam lập tức trở nên trong xanh.

Trương Thanh Vân đối với kết quả như vậy cảm thấy rất thất vọng, đồng thời hắn cũng biết được khí độ và sự quyết đoán của phó bí thư tỉnh ủy Nga Tường Hồng là thế nào. Người này gánh chịu hoàn toàn tất cả trách nhiệm, những tính toán của Trương Thanh Vân lập tức thất bại.

Bí thư Nga thừa nhận trách nhiệm, thứ nhất có thể làm mọi chuyện chấm dứt nhanh chóng, dùng hao tổn thấp nhất để đổi lấy thái bình. Thứ hai là giới hạn khả năng mở rộng ở vấn đề Khâu Hâm, lúc này Khâu Hâm là Khâu Hâm mà Uông gia là Uông gia, Trương Thanh Vân rất khó để liên hệ giữa hai bên.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng có thể thừa thắng truy kích Khâu Hâm đến đường chết, thậm chí có thể kéo đối phương ra ngoài ánh sáng, nhưng ý đồ thông qua Khâu Hâm mà kéo Uông gia cũng đã không còn.

Bí thư Nga đã làm cho tất cả mọi người biết mình quang minh lỗi lạc, nếu Khâu Hâm gặp chuyện không may thì lão cũng ít bị ảnh hưởng, ảnh hưởng chỉ dừng lại ở mức hai người là họ hàng. Nga Tường Hồng cũng không làm chỗ dựa cho Khâu Hâm, càng không chỉ thị Khâu Hâm duy trì những hành động ở Vũ Lăng. Vì vậy ý nghĩ bắt Khâu Hâm để đối phó với Uông gia có thể nói là rất khờ dại.

Sau khi suy xét thật lâu thì Trương Thanh Vân đưa ra một quyết định khó khăn, hắn không thừa thắng truy đuổi, đơn giản để cho Khâu Hâm xám xịt rời khỏi Giang Nam.

Đáng lý ra với những việc làm của Khâu Hâm ở Vũ Lăng sẽ bị pháp luật xử phạt nghiêm khắc, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng rất căm hận kẻ này, dù là công hay tư cũng khó buông tha.

Nhưng vì đại cục, Trương Thanh Vân không được phép làm như vậy, hắn không được phép cho những người khác biết mình tranh đấu đến chết với Uông gia ở Giang Nam, không thể tạo ra thế cục không chết không thôi. Bí thư Nga là cao nhân, chiêu thức này của lão làm cho Trương Thanh Vân hiểu nên tiến thối thế nào.

Nếu tiếp tục hát bài tiến nhanh đánh mạnh mà vặn ngã Khâu Hâm nhưng không ảnh hưởng đến Uông gia, kết quả lại là chính Trương Thanh Vân hắn và Uông gia trở thành sông núi khó hòa hợp, không còn dư âm để quay về. Giang Nam quá rộng, thế lực Uông gia quá lớn, chính mình có thể đối phó chính diện được sao?

Trương Thanh Vân biết rõ lúc này mình chỉ nên lui một bước, hai bên cùng vạch phòng tuyến chính là quyết định chính xác nhất. Hắn giúp đỡ cho lợi ích của chính mình và phụ họa cho lợi ích của Uông gia.

Đối với Nga Tường Hồng thì lão hy vọng thái bình, vì Khâu Hâm trồi lên làm cho Uông gia ở Giang Nam trở nên bị động, sau lưng có quá nhiều người nhìn chằm chằm, cục diện rối loạn thì Uông gia thiệt hại lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà Nga Tường Hồng quyết định nhận trách nhiệm.

Mà lúc này Trương Thanh Vân cũng rất cần thời gian thái bình, bây giờ căn cơ của hắn ở Giang Nam là quá mỏng, không nên kết oán khắp bốn phía. Hắn nên thận trọng, chậm rãi xây dựng lực lượng, có thể nói hai bên có quan điểm khá giống nhau, vì vậy cả hai đều lui một bước.

Phong ba lần này cũng căn bả là lần đầu tiên Trương Thanh Vân chiến đấu chính diện với một phe phái, mọi người đều là lão quan trường, vừa ra tay đã biết có được hay không. Trương Thanh Vân bỏ ra trăm phương ngàn kế, đã làm sẵn công tác chuẩn bị từ rất sớm nhưng kết quả lại chẳng chiếm được chút ích lợi nào.

Trương Thanh Vân giao chiến lần này mà cảm nhận được rất nhiều, điều làm hắn khắc sâu nhất chính là chén nước của mình quá nông, có vài vấn đề vẫn còn suy xét khá thờ dại. Bí thư Nga người Uông gia ở Giang Nam là quan lớn cấp bộ, sao lão không nhìn thấu cục diện cho được?

Buồn cười chính là Trương Thanh Vân vẫn nghĩ rằng người ta sẽ đi theo trên con đường mình vạch sẵn, rõ ràng có chút khờ dại. Người ta là lãnh đạo lớn, có khí phách và phong thái của lãnh đạo, không thể nào dùng Khâu Hâm để so sánh được.

Khâu Hâm là một con rắn độc mà bí thư Nga lại là một lãnh đạo quang minh chính đại, Trương Thanh Vân hắn không phải đang theo dõi để biết được tin tức lão để lộ bí mật sao? Lão sai thì đã sai rồi, vì vậy mới tự mình kiểm điểm, hơn nữa còn thẳng thắn và dứt khoát, đây mới thật sự là cao tầng, là lãnh đạo.

Trương Thanh Vân tâm phục khẩu phục đối với Nga Tường Hồng, Uông gia có một Nga Tường Hồng ngồi ở Giang Nam thì địa vị không bao giờ mất.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy không hài lòng, hắn xem xét kỹ lại, hắn không biết trong mắt người khác thì chính mình chiếm hết danh tiếng.

Động tĩnh lần này ở Giang Nam là quá lớn, các thế lực khắp nơi không thể không chú ý, mà trong đó cũng không thiếu những người biết chuyện. Nga Tường Hồng chủ động lùi một bước làm người ta mở rộng tầm mắt.

Một số người không hiểu rõ quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Uông Phong thì cho rằng Nga Tường Hồng đang bảo vệ Trương Thanh Vân, theo phân tích thì Trương Thanh Vân sẽ ngã về Uông phái, hơn nữa sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Uông phái.

Nhưng phần lớn đều thấy rõ manh mối, Nga Tường Hồng bị ép phải lui lại, mà người làm lão phải kiêng kị chính là phó phòng tổ chức Giang Nam Trương Thanh Vân. Vấn đề này được Triệu Truyền ở thủ đô biết khá rõ.

Khi tin tức Trương Thanh Vân để lộ bí mật truyền đi thì Triệu Truyền đã chú ý, hắn đã sớm thăm dò những manh mối bên trong. Hắn cho rằng Trương Thanh Vân sẽ đổ mồ hôi hột vì chỉ cần nhìn qua là biết em rể của mình rơi vào trong bẫy của kẻ khác.

Đối với Triệu Truyền thì Uông phái muốn dồn Trương Thanh Vân vào đường cùng, kết quả chính là không thể không khuất phục. Triệu Truyền thậm chí còn cho rằng Trương Thanh Vân cũng có ý nghĩ như vậy, vì Trương Thanh Vân tuy ôn hòa với Triệu gia nhưng như vậy cũng không thể khiến Uông gia chẳng ép xuống đầu. Dù sao hắn cũng là con rể Triệu gia, nếu hắn gặp chuyện không may thì Triệu gia cũng mất thể diện.

Nhưng khi Triệu Truyền chuẩn bị thương lượng với trưởng bối thì mọi chuyện đã có biến hóa, Nga Tường Hồng lui một bước quá quỷ dị, lão ôm trách nhiệm để lộ tin tức, mây đen phủ trên đầu Trương Thanh Vân chợt tản ra.

Triệu Truyền vẫn không thể hiểu nổi manh mối của kết quả này. Nếu muốn giải thích đúng nhất thì Trương Thanh Vân không phải là đèn cạn dầu, trong tay hắn có lá bày tẩy đối với Uông gia. Nhưng Uông gia rút mà Trương Thanh Vân lại không có hành động gì, hai bên giống như nắm tay nhau giảng hòa.

Triệu Truyền có chút thất vọng với kết quả lần này, hắn biết rõ một chuyện đó chính là Trương Thanh Vân và Nga Tường Hồng mơ hồ có ăn ý, đây cũng không phải là tín hiệu tốt. Ít nhất thì đến lúc này Triệu Truyền cũng không biết lá bài tẩy của Trương Thanh Vân là gì, tiểu tử chưa đủ lông cánh trước kia giờ đã trở nên sâu xa khó hiểu.

Mà người bị kích thích nhất trong vấn đề lần này chính là Uông Phong, khi hắn biết rõ thế cục ở Giang Nam thì cảm thấy cơ thịt trên mặt co rút lại. Hắn gọi điện cho Nga Tường Hồng, hai người hàn huyên một lúc lâu nhưng hắn không dò được chút tin tức nào.

Uông Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ với vấn đề này, Nga Tường Hồng lúc nào cũng là như vậy, tính tình nguội lạnh, chuyện gì cũng được lão nói ra rất mơ hồ. Lão không cần giải thích với người khác, việc gì đáng làm thì làm, nếu người khác thấy rõ thì tốt, không rõ thì đừng hỏi nhiều, lão không có thời gian.

Cuối cùng Uông Phong cảm thấy rất khó chịu, hắn nhịn không được mà dày mặt gọi cho Trương Thanh Vân, hắn mở chuyện là nhắc đến Uông Triết, nói nhiều lời cảm ơn.

Tâm tình của Trương Thanh Vân không được tốt lắm, hắn đang làm kiểm điểm vì ý nghĩ khờ dại của mình. Khi nhận được điện thoại của Uông Phong thì tâm tình của hắn đã nát bét, hắn thấy Uông Phong gọi điện chẳng khác nào thị uy.

Vì vậy mà Trương Thanh Vân tức giận nói:

- Tôi đâu quan tâm đến con anh, hắn sống chết thế nào tôi đâu có biết, anh cám ơn tôi làm gì?

Uông Phong chợt sững sờ, hắn cũng thấy Trương Thanh Vân đang tức giận. Hắn không hiểu vì sao tiểu tử này lại tức giận, Uông gia ở Giang Nam bị người này đánh hai lần và đều bị thương nặng, lực ảnh hưởng của Nga Tường Hồng chợt giảm sút, Nghiêm Tụng Tuấn lui ra một bước, chẳng lẽ đối phương muốn châm chọc mình?

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn mở cửa sổ rồi bắt buộc chính mình không nên xử lý mọi việc theo cảm tính. Khi thấy Uông Phong không trải lời thì hắn hạ giọng nói:

- Uông đại ca, tục ngữ nói "Một đời suy yếu một đời mạnh!" Tôi nói thế hệ này của các anh rất mạnh, chẳng lẽ đời sau của các anh còn mạnh hơn?

- Cậu có ý gì? Có phải tiểu tử Uông Triết lại gây chuyện rồi không?

Uông Phong nói, hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn thật sự không còn tâm tư nói chuyện, vì vậy không quan tâm mà nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Không có gì, không có gì, nó rất tốt, tốt lắm. Hôm nay tôi có chuyện, hôm sau sẽ nói chuyện với anh.

- Tút, tút!

Uông Phong nghe những âm thanh tút tút trong điện thoại, hắn cảm thấy đầu phình to ra. Hắn vốn muốn tìm Trương Thanh Vân để thăm dò chút thật giả, nào ngờ tiểu tử kia lại không quan tâm mà hình như còn tức giận. Đối phương tức giận vì ai? Uông Triết chọc giận sao?

- Hỏi cái quái gì? Càng hỏi càng hồ đồ!

Uông Phong nói thầm một câu:

- Chẳng lẽ mình rời khỏi Giang Nam thì đám người này đều không bình thường hết rồi?

Uông Phong nghĩ đến Trương Thanh Vân mà vỗ mạnh xuống mặt bàn, tâm tình hắn rất phức tạp. Đối phương đúng là một kẻ để người ta nhìn mà khó thể cắn chết, ông trời giống như đã chú định mình ganh đua với đối phương sẽ không có ngày thái bình...

Bình Luận (0)
Comment