Bố Y Quan Đạo

Chương 396

- Cha mẹ, dì dương, mời mọi người nâng ly, chúc mừng năm mới!

Tối giao thừa, Trương Thanh Vân nâng ly nói.

- Cốp, cốp!

Những âm thanh ly cụng ly có tiết tấu vang lên, đây là bữa cơm đoàn viên cuối năm, hơn nữa năm nay lại khác hẳn năm vừa rồi. Năm nay cả nhà Trương Thanh Vân và cả nhà Ngải Gia cùng ở một chỗ ăn tết âm lịch, tất nhiên lúc này mọi người ở trong biệt thự Nam Sơn.

Lễ mừng năm mới ngày hôm nay cũng khác hẳn những năm trước đó, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng có gia đình riêng, mà Ngải Gia cũng đã mang thai, có lẽ sẽ sinh vào tháng ba năm nay. Ngải Gia đã sắp làm mẹ, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thán thời gian qua nhanh, trong mắt hắn thì Ngải Gia chỉ là một cô gái nhỏ, lúc này nói có con thì sắp có con, đúng là năm tháng không buông tha con người.

Tối giao thừa mọi người quây quần làm việc nhà, Ngải Gia liên tục ra hiệu cho Trương Thanh Vân nên cố gắng có con, điều này làm Triệu Giai Ngọc nghe thấy mà mặt đỏ bừng bừng, hai ông bà Trương Đức Giang thì vui tươi hớn hở.

Có con dâu quý, tất nhiên Doãn Tố Nga nào biết chẳng xấu hổ để đề cập đến vấn đề này, Ngải Gia nói ra rất phù hợp với ý bà. Khi thấy Triệu Giai Ngọc rất xấu hổ thì Trương Thanh Vân ở phía sau vươn tay ôm lấy nàng, hắn khẽ vỗ lưng nàng rồi nhăn mặt.

Triệu Giai Ngọc hơi mở miệng nói:

- Gia Gia nói anh phải cố gắng đấy.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, cả nhà ồ lên một tiếng rồi đều nở nụ cười. Ngải Gia cười ôm cả bụng, Biện Hoa sợ hãi nên vội vàng dùng tay đỡ lấy nàng, Doãn Tố Mai cũng giúp đỡ, vì vậy tình cảnh có chút rối loạn.

Trương Thanh Vân trìu mến kéo Triệu Giai Ngọc, hắn dùng tay véo cái mũi xinh đẹp của nàng rồi nói:

- Em hung ác, cả nhà bị em làm cho cười bể bụng rồi kìa.

Triệu Giai Ngọc chớp chớp mắt, nàng cố gắng vùng ra khỏi cái ôm của Trương Thanh Vân, mà Doãn Tố Nga ngồi bên cạnh lại híp mắt cầm lấy bàn tay Triệu Giai Ngọc ve vuốt.

Doãn Tố Nga rất thỏa mãn với một người con dâu thế này, là xuất thân đại gia tộc, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp. Không biết tổ tông Trương gia có ân đức gì mà con trai nhà mình lại có phúc như vậy, mỗi khi bà nghĩ đến vấn đề này thì trong lòng rất vui sướng.

Người một nhà cùng nhau ngồi nói chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông giao thừa cuối cùng cũng vang lên, một năm mới đã đến. Dựa theo phong tục của người Thổ thì lúc này phải đốt pháo, nhưng Thành Đô đã cấm pháo. Lúc này bầu trời phía tây Thành Đô bùng lên những luồng pháo hoa cực đẹp.

Triệu Giai Ngọc ở trong lòng Trương Thanh Vân, hai người lẳng lặng nhìn những tràng pháo hoa ở phương xa, trong lòng cảm thấy không màng danh lợi. Sau tết thì hai người phải về thủ đô chúc tết, chuyện chúc tết luôn là chuyện lớn đối với những cặp mới cưới, phải đến gặp mặt tất cả họ hàng, vì vậy tết năm nay Trương Thanh Vân đã được chú định là rất bận rộn.

- Thanh Vân, em nghe nói công tác của anh gặp phải phiền phức phải không?

Triệu Giai Ngọc mở mắt nói, giọng nói rất thấp, chỉ sợ người khác nghe thấy.

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi nghỉ trước, ngày mai còn phải đi máy bay.

Khi trở về phòng thì vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút khó coi:

- Đã nói em không cần quan tâm đến công tác của anh, chính em cũng có việc riêng, anh sẽ xử lý chuyện của mình thật tốt.

Triệu Giai Ngọc cúi đầu có chút uất ức, Trương Thanh Vân có chút không đành lòng, hắn tiến lên dùng tay ôm lấy nàng. Triệu Giai Ngọc rõ ràng không kịp đề phòng, nàng á lên một tiếng nhưng cảm thấy thất thố, vì vậy che miệng lại, đúng là dịu dàng vô hạn.

Trương Thanh Vân ném Triệu Giai Ngọc lên giường, hai người đã sớm mặc ngủ. Trương Thanh Vân thì rất thuận lợi, hắn phóng vào trong chăn rồi ôm chặt Triệu Giai Ngọc vào lòng.

Trương Thanh Vân cảm nhận được sự quan tâm của Triệu Giai Ngọc, nhưng chuyện của hắn thì phải tự giải quyết. Triệu Giai Ngọc cũng nghe được chút tin đồn, tin tức mình sắp bị cho ra rìa đã lan đi rất xa.

Sự thật cũng là như vậy, tin đồn truyền xa ngàn dặm, trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ lúc này có không biết bao nhiêu người lén cười mình. Đúng là đám người đáng thương, Trương Thanh Vân không biết mình nên cười bọn họ hay cảm thấy may mắn vì chính mình chú ý cao độ.

Đáng lý ra Trương Thanh Vân đi thủ đô chúc tết cũng không mấy vui sướng, nhưng khi có tin đồn như vậy hắn lại có tâm tư đến thủ đô xem qua, để xem bộ dạng của người ta là thế nào.

Trương Thanh Vân đã bắt đầu bước đầu tiên, ít nhất hắn cũng tin tết năm nay cực kỳ khó chịu với Lưu Tiến, chuyện xảy ra ở Vũ Lăng cũng đủ hắn phải uống một bình trà độc.

Trương Thanh Vân tin sau chuyện lần này thì đầu óc Lưu Tiến có thể rõ ràng hơn, yên ổn bên trong là đúng, nhưng tùy ý để cho cấp dưới bị đưa ra rìa cũng không hay ho gì. Đã có một Phương Vĩnh Bình đột nhiên gây loạn, Lưu Tiến còn dám để Đàm Ngôn Ứng và Phương Vĩnh Bình liên thủ với nhau sao?

Nghê Thu Nguyệt quả nhiên cũng rất lợi hại, hoặc có thể nói là Cao gia lợi hại, cũng không biết đã giấu hạt giống ở Vũ Lăng không biết bao nhiêu năm. Trương Thanh Vân đưa ra một ý kiến và bọn họ có thể áp dụng rất thuận lợi, nhưng lực lượng mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa sau đó Trương Thanh Vân còn biết được một tin tức kinh người, trước đêm giao thừa thì Phương Vĩnh Bình đột nhiên ném tất cả mọi việc cho phòng tổ chức tỉnh ủy, đây rõ ràng là kết quả thỏa hiệp mà hắn và Cao Khiêm có được.

Cao Khiêm hai tay hai đao, nhưng bị ép đến mức này thì lực lượng trong tay thế nào cũng có thể hiểu được. Phương Vĩnh Bình động thủ gần giữa tháng chạp, Trương Thanh Vân nhớ hắn gọi điện cho Nghê Thu Nguyệt vào lúc đầu tháng.

Trước đây Trương Thanh Vân căn bản không biết Cao Khiêm sẽ ra tay ở mức độ nào, nhưng khi nhận được tin tức thì Cao Khiêm muốn Vũ Lăng trước tiên phải loạn, sau đó mới để người tố cáo kêu oan. Nhưng không ngờ Phương Vĩnh Bình lại ra tay nhanh gọn như thế.

Điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, Phương Vĩnh Bình là kẻ biết thời biết thế, dùng phương pháp kéo dãn để ngăn chặn mọi chuyện. Hơn nữa người này có thể thỏa hiệp với Cao Khiêm, chứng tỏ cũng là một cao thủ chính trị, vào đúng lúc quan trọng thì lựa chọn rất rõ ràng.

Nhưng cũng vì Phương Vĩnh Bình như vậy mà đưa ra vấn đề khó cho Lưu Tiến, Trương Thanh Vân gặp khốn cảnh thế này cũng khó dự đoán trước, kết quả cuối cùng là Trương Thanh Vân vô tình trồng cây nhưng lãnh đạo trực tiếp ở phòng tổ chức phải thu quả.

Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, có một số việc mà kết quả thường khó đi theo dự đoán của người bày đặt. Tất nhiên đây cũng vì nguyên nhân mà Trương Thanh Vân không biết đối thủ, hắn chưa từng tiếp xúc qua với Phương Vĩnh Bình, kết quả khác biệt cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng dù là thế nào thì Trương Thanh Vân cũng đạt được mục đích của mình, đây cũng là phù hợp với đạo lý mèo chó của hắn. Khi xảy ra chuyện thì lãnh đạo mới dùng đến chó, sẽ bắt mèo đứng sang bên cạnh. Trương Thanh Vân tin Lưu Tiến sẽ phát hiện ra sai lầm của mình rất nhanh, dù hắn lựa chọn thế nào thì bắt buộc phải tìm Trương Thanh Vân nói chuyện.

Lưu Tiến không có chỗ dựa ở bí thư Lưu, nếu muốn làm tốt mọi chuyện thì phải dựa vào sức lực của thủ hạ, nếu không có thì hắn sẽ chẳng thể nào tiến ra được một bước.

Chuyến bay đầu năm rất nhẹ nhàng, khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến thủ đô thì một đợt rét tràn xuống. Nhưng khi hai người đi ra sân bay đã thấy lính cần vụ trong nhà Triệu Truyền, bọn họ trực tiếp đi về khu biệt thự 81.

Ba người nhà Triệu Truyền đều có mặt, vài tháng không gặp mà Triệu Truyền nhìn Trương Thanh Vân và cảm thấy thân thiết hơn. Trương Thanh Vân cũng chìa tay ra nói lớn:

- Chúc mừng năm mới đại ca, thời tiết thế này cũng làm khó mọi người rồi.

Triệu Truyền khẽ cười, sau đó hắn lại đột nhiên ngẩn ngơ nói:

- Ủa, cậu nói vậy là có ý gì? Có gì mà làm khó hay không làm khó?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Chúc tết thường sẽ là chủ nhân đi đón khách, có lẽ mọi người cũng phải trải qua một lượt đấu tranh tư tưởng phải không?

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt biến đổi, Phùng Tố Trinh bên cạnh thì nở nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng cũng chỉ có Triệu Hồng Yến là thẳng thắn, nàng ở bên cạnh đột nhiên nói:

- Dượng, dượng thật lợi hại, dượng phải cảm ơn cháu mới được, mẹ cháu thấy mọi chuyện có chút không thích hợp vì vậy mới dùng số phiếu để quyết định, phiếu của cháu là quan trọng nhất đấy nhé. Nếu không thì dượng và cô cô sẽ bị đông lạnh.

- Nha đầu chết tiệt này, nói gì vậy?

Vẻ mặt Phùng tố trinh chợt biến đổi, nàng nói nhưng vẻ mặt lại có ý cười. Trong lòng bà cũng có chút khó chịu với cậu rể kia, nàng là vợ tướng quân, trước đây quen thói được nịnh nọt, nào ngờ gặp phải một cậu em rể gây ra khó khăn lớn như Trương Thanh Vân.

- Ngồi, ngồi đi!

Triệu Truyền khoát tay nói, hắn nhìn về phía Phùng Tố Trinh:

- Xuống nhà bếp xem xét cho kỹ, hôm nay em rể đến, phải đặc biệt coi trọng.

Sau khi Phùng Tố Trinh xuống nhà bếp thì Triệu Truyền nói chuyện phiếm với Trương Thanh Vân, trong lòng cũng càng thất vọng. Trương Thanh Vân đến đây hình như là cố ý, nhìn qua thì có vẻ giống như anh em đang nói chuyện, thật ra vấn đề thân phận được đối phương xem xét rất kỹ, nơi đây hắn là khách.

Vì theo tập tục của người Tứ Xuyên thì trong nhà phân chia rất rõ ràng, nếu như anh em đến chúc tết thì sẽ là gia đình, bình thường đều rất tùy tiện, không cần phải dùng lễ với khách. Nhưng Trương Thanh Vân nói về vấn đề lễ nghĩa, như vậy ý đồ đã rất rõ rang

Thật ra Triệu Truyền rất kỳ vọng vào vụ việc lần này Trương Thanh Vân về thủ đô, hắn rất chú ý đến Giang Nam. Trương Thanh Vân đã tự bắt buộc mình ngăn cách sông núi với Uông gia, Nga Tường Hồng khéo léo dùng cơ hội để đẩy Trương Thanh Vân ra rìa, đây cũng không phải vấn đề gì bí mật.

Lúc này rõ ràng Trương Thanh Vân sa chân vào nguy cơ lớn, vì Triệu Truyền rất hiểu Nga Tường Hồng, đây là người cực kỳ lợi hại. Trương Thanh Vân là cán bộ trẻ vĩ đại nhưng nếu muốn đấu với Nga Tường Hồng thì rõ ràng vẫn còn non lắm.

Hơn nữa Trương Thanh Vân lại đơn thương độc mã ở Giang Nam, địa vị và cấp bậc kém xa Nga Tường Hồng, nếu bị Nga Tường Hồng nhìn chằm chằm thì rơi vào đường cùng vẫn còn quá may mắn.

Triệu Truyền vẫn luôn chờ cơ hội như vậy, hắn nghĩ rằng khi con đường làm quan của Trương Thanh Vân bị ngăn cản, khi bị ăn thiệt thòi thì sẽ cảm nhận được chỗ tốt của Triệu gia. Chỉ cần có Triệu gia làm hậu thuẫn thì Giang Nam sẽ là biển cho Trương Thanh Vân vùng vẫy.

Nhưng kết quả lại làm cho Triệu Truyền phải thất vọng, hình như Trương Thanh Vân đã biết rõ những gì mình đang suy nghĩ, khi vừa gặp mặt đã lập tức nói ra làm kẻ khác khó thể mở miệng. Triệu Truyền nhìn vẻ mặt tiểu tử đối diện, không có chút cảm giác bị ngăn cản, vẫn trò chuyện vui vẻ, thậm chí còn tiêu sái tự nhiên hơn ngày thường.

Điều này làm trong lòng Triệu Truyền không được thoải mái, đồng thời còn mơ hồ cảm thấy mình đã ăn mặn, Trương Thanh Vân còn quá trẻ, hắn thật sự không quan tâm hơn thua sao? Triệu Truyền tự hỏi mình làm không được điều này, đây cũng là nguyên nhân mà hắn không thoải mái.

Đáng lý ra tìm được một em rể tốt thì phải vui sướng mới đúng, nhưng đối với Triệu Truyền thì vấn đề này có chút khó khăn. Vì Trương Thanh Vân là người mà trước đó hắn đã chọn trúng, hơn nữa cũng tự tay đuổi ra khỏi Triệu gia. Chuyện này vốn là một cây gai trong lòng hắn, Trương Thanh Vân càng cầu tiến, càng có tương lai thì gai càng đâm sâu.

Giống như một người vứt bỏ một khối đá và sau đó mới biết nó có giá trị không thể đo đếm được, tình cảnh này nếu không tự mình nếm trải sẽ rất khó nói nên lời.

- Thanh Vân, nghe nói gần đây công tác ở Giang Nam có chút khó khăn phải không? Có lẽ cậu cũng biết nên làm thế nào với lãnh đạo chứ?

Triệu Truyền nói.

Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nói:

- Đại ca, anh cũng đừng nghe những tin đồn thổi, anh cũng biết phòng tổ chức Giang Nam gần đây bị người ta chú ý quá nhiều, dù có bất kỳ động tĩnh gì cũng bị người ta đồn thổi. Thật ra lần này chỉ phân công vài phó phòng, so với bình thường cũng chẳng có chuyện gì nhưng cũng làm cho kẻ khác phải suy nghĩ miên man. Giai Ngọc cũng đã hỏi đến điều này, rõ ràng mọi người quá nhạy cảm.

Đồng tử trong mắt Triệu Truyền chợt thu lại, vẻ mặt dần trở nên khó coi. Triệu Giai Ngọc lại cau mày, hắn nghe thấy giữa hai người có chút không hài lòng. Triệu Hồng Yến lại rất thông minh, nàng nói:

- Dượng này, không có lửa sao có khói, dượng ở Giang Nam, ba của cháu cũng không biết nhiều chuyện ở xa như vậy, nhưng cũng khó thể che dấu được, cha của cháu là tướng quân, tất nhiên qua hệ sẽ rất rộng. Nói không chừng dượng có chuyện khó xử nhưng cha chỉ cần gọi điện là giúp đỡ được. Đúng là khó thể khách khí, chúng ta là người một nhà, dượng cũng đừng nên để cô cô quá lo lắng.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chỉ vào Triệu Hồng Yến rồi nói:

- Nha đầu này đúng là, rõ ràng cũng không thiếu tâm tư, nhưng cần phải phê bình vì hiệu quả và lợi ích quá nặng, cái gì mà làm cho cô cô lo lắng hãi hùng? Dượng đây đi ổn, đứng cũng ổn, không làm trái kỷ luật tổ chức, cô của cháu có gì phải lo lắng? Nghe lời của cháu giống như đang nghĩ dượng là quan tham ô vậy.

- Nếu thật sự là như vậy thì sao? Dượng có thể tìm đến cha cháu à? Như vậy là hại cha cháu, biết chưa? Vì vậy cần phải phân biệt rõ đúng sai.

Triệu Hồng Yến nghe được mà có chút sững sờ, sau khi nghĩ lại thì thấy Trương Thanh Vân nói rất đúng, làm quan lên xuống chỉ cần không trái với kỷ luật tổ chức là được, mình đúng là không nhìn rõ vấn đề.

Khóe miệng Triệu Truyền chợt co quắp, hắn không tiếp tục nhắc đến đề tài này, trong lòng hắn chợt nghĩ đến Hoàng Tân Quyền. Tiểu tử này không hổ danh được bí thư Hoàng coi trọng, đúng là vừa cứng lại vừa thối, muốn tính toán hắn rõ ràng là uổng phí tâm sức.

Nhưng Triệu Truyền cũng hiểu rõ tâm tư của Uông Phong, gần đây Uông Phong không chỉ khen Trương Thanh Vân một lần trước mặt Triệu Truyền hắn. Uông Phong rõ ràng đang tìm mưu tính kế để Trương Thanh Vân ở gần Uông gia một chút, có thể trở thành thành viên tốt của Uông gia.

Đáng tiếc là Uông Phong phải thất vọng rồi, Trương Thanh Vân không còn là thanh niên ngây thơ như ngày trước ở Ung Bình. Sau khi được bí thư Hoàng giáo dục thì hắn nói một câu cũng làm kẻ khác sững sờ, hắn đi được, đứng được, đừng nghĩ rằng có nhiều người sẽ bắt hắn đứng sang bên cạnh, đồng thời cũng đừng hòng mưu tính. Em của Triệu Truyền hắn đi theo Trương Thanh Vân quả nhiên không có gì phải lo lắng, ít nhất cũng có cuộc sống thái bình.

- Được rồi, dùng cơm thôi, đến giờ rồi!

Triệu Truyền hít vào một hơi thật sâu nói, nhưng hắn vẫn hiểu rõ trong lòng vẫn rất tiếc nuối. Trương Thanh Vân là mầm tốt, nếu cứ để đối phương bị phá hủy vì tính khí bướng bỉnh giống như Hoàng Tân Quyền thì cả đời chỉ là cấp phó, như vậy đúng là uổng phí tài năng.

Thật ra trong đời người cũng khó có được nhiều cơ hội, cánh cửa ở cấp bộ cũng là như vậy, nếu không đi sao cho thuận lợi, nếu đánh mất thời hoàng kim thì con đường trước mặt càng ngày càng hẹp. Hoàng Tân Quyền là một số ít người có bối cảnh thâm sâu, nhưng Trương Thanh Vân thì sao? Hai người căn bản không thể so sánh được, tính cách quyết định vận mệnh, trong lòng Triệu Truyền không nhịn được phải thở gấp.

Trương Thanh Vân đến kinh thành thăm hỏi cũng không nhiều như trong tưởng tượng, lúc này Triệu Duyên An đã ở cùng một chỗ với ông cụ ở Lĩnh Nam, mà Tam thúc đang nhận chức ở tỉnh khác cũng không về.

Cũng chỉ còn Tứ thúc Triệu Mai Nam là ở tại thủ đô, trong hàng ngũ hậu bối ở Triệu gia thì mỗi năm đều phải thăm hỏi Tứ thúc. Hơn nữa Triệu Mai Nam có địa vị cao, công việc bận rộn, mỗi năm đều đến ngày mùng ba mới có mặt ở nhà.

Vì vậy đến ngày mùng ba đám hậu bối đều kéo đến nhà Tam thúc, mọi người cùng nhau chúc tết.

Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng trải qua tình cảnh này, sáng sớm ngày mùng ba thì Triệu Truyền đã phái lính cần vụ đến đón.

Nhà Triệu Truyền có ba người, cộng thêm hai vợ chồng Trương Thanh Vân thì tổng cộng là hai chiếc xe, tất cả đều phóng về phía khu biệt thự Trung Hải Nam. Xe của Triệu Truyền chạy phía trước, hắn có vẻ rất quen thuộc, trên đường đi cũng không gặp bất kỳ phiền phức nào.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến khu biệt thự này nhưng cũng đã nghe qua tên gọi, đây là khu nhà của các quan chức cao cấp chính phủ, tất nhiên cũng không phải là tất cả nhưng dù là như vậy cũng có danh tiếng rất lớn.

Biệt thự của Triệu Mai Nam khá cổ xưa, có hương vị mộc mạc, khắp nơi đều có hương vị văn hóa.

Khi vừa vào cửa thì đập vào mắt chính là một rừng cây xanh mát, hai bên đường là những cây tùng cả trăm năm, dưới bóng cây tươi mát làm không gian trở nên yên tĩnh, lịch sự mà thanh nhã.

Nhưng hôm nay rõ ràng là ngoại lệ, khoảng sân có chút huyên náo, hai bên đường đã dựng đầy xe, trên bãi cỏ đã được dựng rạp, mơ hồ còn nghe thấy tiếng trẻ nhỏ nô đùa. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Thanh Vân, Tứ thúc đang ở phòng khách, chúng ta trước tiên đi chào hỏi chú ấy rồi ra mắt các anh chị em khác. Những người cùng thế hệ với chúng ta cũng chưa chắc đến đông đủ, thừa dịp ngày hôm nay chúc mọi người năm mới vui vẻ là được.

Triệu Giai Ngọc mở miệng nói.

Khi đến thủ đô thì khí chất của Triệu Giai Ngọc biến đổi khá mạnh, nói chuyện có trật tự trước sau, hành trình mỗi ngày đều do nàng sắp xếp.

Triệu Truyền và Trương Thanh Vân chạy đến hai chiếc Audi làm rất nhiều người chú ý, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra thì thấy vài cô con gái của Triệu Mai Nam tiến lên nghênh đón.

- Đại ca, đại tẩu! Chúc mừng năm mới!

Triệu Truyền vừa xuống xe thì đám người kia lập tức kêu lên:

- Cha mẹ của em đang ở phòng khách, anh...

Người vừa mở lời chính là con gái lớn của Triệu Giai Nam, là Triệu Giai Mỹ. Khi thấy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc xuống xe thì cũng tiến lên cười nói:

- Ủa, đang hỏi tại sao có hai xe, thì ra là con rể Triệu gia đến chúc tết.

- Chào chị!

Trương Thanh Vân gật đầu nở nụ cười nói, Triệu Giai Ngọc cũng gọi một tiếng.

- Chào đón, chào đón mọi người, đây là lần đầu tiên cậu đến đây phải không?

Triệu Giai Mỹ nói, lúc này con trai duy nhất của Triệu Mai Nam là Triệu Á Kiến cũng tiến lên, Trương Thanh Vân há miệng nhưng không biết xưng hô thế nào. Anh em Triệu gia quá nhiều nên hắn cũng không nhớ cho rõ.

- Chúc mừng năm mới Ngũ ca!

Triệu Giai Ngọc nói, Triệu Á Kiến có hơi mập, nụ cười trên mặt có chút hương vị giống các diễn viên hài, khi hắn thấy Triệu Giai Ngọc lên tiếng thì đảo mắt về Trương Thanh Vân nói:

- Thanh Vân, đây là lần đầu cậu đến nên coi như khách quý, nhất định phải ở lại uống vài chén mới được.

Trương Thanh Vân bắt tay với Triệu Á Kiến, hắn nói:

- Khách làm theo chủ, hôm nay Ngũ ca là chủ nhân ở đây, tất cả đều theo sự sắp xếp của Ngũ ca.

- Tốt, tốt!

Triệu Á Kiến liên tục nói hai tiếng tốt, Triệu Truyền ở phía trước hối hai người Trương Thanh Vân đi nhanh lên. Triệu Á Kiến nói:

- Cứ như vậy nhé, mọi người đến phòng khách à?

Bình Luận (0)
Comment