Bố Y Quan Đạo

Chương 402

Có thể nói bây giờ Trương Thanh Vân đã quá quen thuộc công tác phòng tổ chức, hắn đến để giải sầu cho lãnh đạo, cơ hội lần này là rất tốt.

Lưu Tiến ở trong một khoảng sân vắng, đây là một biệt thự nằm ở bờ tây Thanh Giang và không cách quá xa khu biệt thự Nam Sơn. Không gian nơi đây đặc biệt yên tĩnh, rõ ràng không giống như khu nhà dành cho lãnh đạo tỉnh ủy, khá giống những khu nhà dành cho ẩn sĩ.

Trương Thanh Vân lái xe xuyên qua những con đường, hắn liên tục nhìn số nhà mà cảm thấy đầu mình phình to ra. Đột nhiên một tiếng két vang lên, hắn dừng xe, trước mặt là ngã tư đường, hắn nhìn đông ngó tây nên thiếu chút nữa thì "hôn" vào một chếc Audi ở phía trước.

Khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân vã mồ hôi lạnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là xe của chính quyền Vũ Lăng.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Trương Thanh Vân hạ cửa xe xuống, hắn lò đầu ra dùng giọng ngại ngùng nói, sau đó lại khởi động xe chạy vòng qua chiếc Audi.

- Không phải là Thanh Vân sao?

Bên trong chiếc xe Audi truyền ra một âm thanh, Trương Thanh Vân nghe thấy mà sững sờ, chiếc xe Audi chợt dừng lại ngay bên cạnh.

Lần đầu tiên Trương Thanh Vân nhìn thấy Nghê Thu Nguyệt, mà người vừa mở lời là Cao Khiêm. Trong địa điểm này, gặp mặt hai người với phương pháp này, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy cổ quái đến cực điểm.

- Chào chủ tịch Cao, không ngờ có thể gặp anh ở đây!

Trương Thanh Vân mỉm cười nói.

- Anh đến gặp trưởng phòng Lưu sao? Tôi đã đi qua rồi, anh ấy không có ở nhà!

Cao Khiêm nói, hắn phán đoán rất chuẩn về mục đích của Trương Thanh Vân, phía trước chính là nhà của Lưu Tiến.

Lưu Tiến không có nhà sao? Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, Lưu Tiến hẹn mình gặp mặt vào buổi trưa, bây giờ đã hơn một giờ, không có lý do gì để thất hứa mới đúng chứ?

- Tôi cũng phải đi xem, tôi cũng không có hẹn trước, tôi vừa ở thủ đô trở về!

Trương Thanh Vân nói, hắn quét mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt đang co quắp miệng, nhưng trường hợp này hắn không dám nhìn thẳng.

Cao Khiêm cười khan một tiếng, bộ dạng vẫn đẹp đẽ như năm xưa, hắn nói:

- Có lẽ anh ấy cũng đã quay về, được rồi, tôi cũng không làm phiền cậu nữa.

Cao Khiêm nói xong thì tỏ ý bảo Trương Thanh Vân có thể đi, Trương Thanh Vân thấy khóe miệng Nghê Thu Nguyệt liên tục co quắp hình như đang ra ám hiệu gì đó, nhưng hắn giả vờ không phát hiện a, hắn quay đầu xe chạy theo phía bên trái đi về phía trước.

Trên xe Cao Khiêm, Nghê Thu Nguyệt nói:

- Trưởng phòng Trương hôm nay nhìn có vẻ xuống dốc rồi đấy, thăm hỏi lãnh đạo mà lén lút y hệt chúng ta.

Cao Khiêm cười lạnh rồi cau mày nói:

- Hy vọng hắn xuống dốc một chút cũng tốt, nhưng lúc này cũng không nên có thành kiến quá sâu với hắn, chúng ta ở phòng tổ chức tỉnh ủy đã rất bị động.

Nghê Thu Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:

- Chẳng lẽ anh còn mong đợi vào người này sao? Trưởng phòng Trương còn tác dụng gì? Anh đừng quên Đàm Ngôn Ứng người ta là phó phòng thường vụ, còn có trưởng phòng Lưu, mà người này chỉ là một phó phòng được phân công quản lý mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới. Cứ theo như lời em nói, lợi dụng tình hình lúc này mà bắt chú Khâu hoạt động mạnh, để phòng tổ chức tăng thêm một phó phòng, như vậy chúng ta sẽ không còn bị động.

Cao Khiêm trầm ngâm không nói, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, một lúc lâu sau mới mở lời:

- Còn phải chờ xem, lúc này chúng ta ra tay thì quá rõ ràng, anh thấy bên trong phòng tổ chức lúc này không yên ổn, đang tranh đấu, cần phải nhìn kỹ rồi mới nói.

Nghê Thu Nguyệt lập tức im miệng, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười vui vẻ mà người khác khó thể phát hiện. Trương Thanh Vân chết người chính là chỗ này, nhìn người rất chuẩn, mỗi bước đi luôn ổn định.

Nghê Thu Nguyệt biết rõ tính cách của Cao Khiêm, tuy ngoài miệng nói đợi nhưng trong lòng đang ngứa như mèo cào. Người ta muốn nhét thêm người vào phòng tổ chức, Lưu Tiến sao không cảnh giác cho được? Nếu như vậy thì Lưu Tiến chẳng bằng chọn phương pháp trọng dụng cán bộ đang có sẵn.

Trương Thanh Vân đi đến trước cửa nhà Lưu Tiến, hắn nhấn chuông cửa, sau khi chờ đợi một lúc lâu thì mới thấy bên trong có người hét lên:

- Đến, lúc nào cũng có người đến, người này nối tiếp người khác, có để cho người ta yên ổn một chút không?

Cửa mở ra, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi mặc quần áo học sinh dùng cặp mắt đen lúng liếng dò xét Trương Thanh Vân từ cao xuống thấp.

- Chào cháu gái, cho hỏi đây có phải là nhà của trưởng phòng Lưu hay không?

Trương Thanh Vân cười nói.

Cô gái dùng ánh mắt e sợ nhìn Trương Thanh Vân, sau khi thấy trên tay đối phương có quà thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng nói:

- Cha mẹ không có nhà, mọi người đã đi thủ đô rồi, cháu cũng không muốn tiếp chú.

Cô gái vừa nói dứt lời thì muốn đóng cửa ngay, Trương Thanh Vân vội vàng vung tay cản lại rồi nói:

- Cháu gái, chú có hẹn với bố em vào trưa hôm nay, sao anh ấy lại đi thủ đô rồi?

Cô gái chợt ngẩn ngơ rồi nói:

- Chú...Chú là chú Trương sao?

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Đúng, chú là Trương Thanh Vân!

Cô gái dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại nhìn hộp quà trên tay. Trương Thanh Vân nhìn ra manh mối, hắn nói:

- Có phải cha cháu đã nói chú Trương sẽ đến mà chẳng mang quà phải không?

- Chú...Sao chú biết?

Cô gái nói, nàng lại mở cửa ra rồi nói:

- Chú vào đi, những ngày vừa qua cha mẹ cũng không ở đây, tí nữa sẽ có người đến đón, hôm nay cháu được phái đến để đặc biệt đón chú.

Cô gái nói xong thì chạy vào phòng khác chỉ để lại Trương Thanh Vân giải quyết tất cả nhiệm vụ hậu cần.

Sau khi đóng cửa thì Trương Thanh Vân dùng ánh mắt dò xét hoàn cảnh xung quanh, quả nhiên khá lạnh lẽo. Hắn đi vào phòng khách, bên trong rất rối loạn, các loại thức ăn vặt, sách vở bày ra đầy bàn. Cô gái dứt khoát không ngồi trên ghế mà xếp bằng ngồi xuống đất nhìn ti vi say sưa, chốc chốc lại rung đùi đắc ý, trong miệng khẽ vang lên tiếng ca, chốc chốc lại kêu lên.

Trương Thanh Vân tập trung nhìn vào màn hình ti vi mà không khỏi ngẩn ngơ, người đang hát không phải là Lăng Tuyết Phi à? Hắn nhìn vào góc ti vi: "Lăng Tuyết Phi lưu diễn ở Thành Đô vào dịp tết âm lịch!"

Trương Thanh Vân chợt cảm thấy đầu óc không theo kịp hoàn cảnh xung quanh, hắn lại nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, bộ dạng điên cuồng, nhiệt tình, đây là sao? Đến thăm hỏi lãnh đạo mà gặp tình cảnh này à?

- Chú Trương, tự chú phục vụ chính mình đi! Thức ăn thức uống trên bàn đều có, hôm nay cháu chẳng được đi đâu vì chờ chú đấy, chú cũng đừng cướp luôn quyền lợi xem ti vi của cháu đấy nhé!

Cô gái dùng giọng dịu dàng nói.

- Không, không cướp, cháu cứ xem, chú cũng xem, chưa nói gì nhưng tạo hình của Lăng Tuyết Phi cũng khá đặc biệt.

Trương Thanh Vân cười nói, tâm tình dần trầm tĩnh trở lại.

Cô gái quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, nàng nói:

- Chú cũng thích Lăng Tuyết Phi sao? Lúc này hình tượng ngọc nữ rất tốt, lần này biểu diễn chính là cơ hội Lăng Tuyết Phi chuyển hình tượng, rất đáng được chờ mong.

Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng, mình là một người bình thường mà bị một cô gái quấn lấy nói về giới giải trí, hắn nào phải đối thủ của những fan cuồng này?

Cô gái thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì cũng không để ý mà tiếp tục xem ti vi rất chăm chú. Trương Thanh Vân thì giống như ngồi tù, hắn nhìn căn phòng mù mịt chướng khí, ti vi mở lớn, những âm thanh huyên náo vang lên bên tai, cộng thêm một fan ca nhạc đang tru lên điên cuồng theo Lăng Tuyết Phi biểu diễn, ngồi đây có được sao?

Trương Thanh Vân ngồi một lúc lâu thì buổi biểu diễn trực tiếp của Lăng Tuyết Phi mới kết thúc, nàng đang nói những lời cảm ơn cán fan hâm mộ, bộ dạng vừa thở hổn hển vừa nói.

Mc chương trình ở phía sau màn chờ Lăng Tuyết Phi nói xong thì tiến ra phỏng vấn, câu nói đầu tiên nói chính là: "Chị đã bỏ qua cơ hội đoàn tụ với gia đình trong dịp tết, như vậy chị có thấy buồn không?"

Lăng Tuyết Phi tất nhiên sẽ nói vài lời khách sáo, cái gì mà được fan yêu mến đã là hạnh phúc lớn nhất. v. v. Nhưng khi mọi người bên dưới hoan hô vang dội thì nàng lại nói ra một câu: "Hơn nữa tôi cũng không có người thân!"

Lúc này Mc cũng di chuyển chủ đề, sau đó chính là vấn đề bạn trai, Lăng Tuyết Phi cười lớn nói: "Bạn trai tôi đã lấy vợ rồi!"

Tất cả mọi người đều cười vang, Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà vẻ mặt chợt biến đổi, vì hắn phát hiện ra trong mắt đối phương bùng lên cảm giác sầu thương mà kẻ khác khó thể nào phát hiện ra. Điều này làm Trương Thanh Vân nghĩ đến vấn đề Lăng Tuyết Phi nói về mình, chính giống như không cùng nàng xác lập mối quan hệ nam nữ.

- Ha ha, trả lời rất dí dỏm!

Cô gái đang ngồi trên mặt đất chợt kêu lớn, nàng rống lên làm Trương Thanh Vân trở về hiện thực:

- Tuyết Phi, Tuyết Phi, tôi yêu Tuyết Phi!

Cô gái đứng lên vung vẫy tay chân nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Sau đó cô gái chậm rãi quay đầu thấy Trương Thanh Vân đang nhìn mình chằm chằm, nàng cuối cùng cũng là một cô gái nhỏ, mặt cũng đỏ lên. Nàng ngượng ngùng hạ tay xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ.

- Chú Trương, chú có vẻ rất chăm chú, anh hùng thường thích mỹ nhân, Lăng Tuyết Phi có phải là rất đẹp không?

Cô gái khẽ cười nói, nàng di chuyển chủ đề.

Trương Thanh Vân bị hỏi rất mất tự nhiên, hắn nói:

- Cháu tên gì thế? Chú còn chưa biết tên!

- Là Lưu Thiến!

Cô gái nói rồi chợt cười ngay lập tức, vẻ mặt nàng trở nên mê say:

- Nhưng sẽ lập tức đổi tên, cháu chuẩn bị đổi tên là Lưu Ái Phi, cháu yêu Tuyết Phi, tên được đấy chứ?

- Rất hay, rất hay!

Trương Thanh Vân sờ sờ mũi, Lăng Tuyết Phi này đúng là hại chết người, làm cho những cô gái mười mấy tuổi phải điên cuồng, khi nào gặp mặt phải bảo nàng ẩn giấu một chút mới được.

- Đúng rồi, không phải cháu nói sẽ có người đến đón chúng ta sao? Lúc này cũng đã muộn rồi!

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Cô gái sững sờ rôi vỗ đầu nói:

- Ui da, quên, cháu quên mất, cháu còn phải gọi điện cho chú Chu nữa.

Cô gái dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Trương Thanh Vân rồi cũng có hơi xấu hổ, nàng nói:

- Cháu sẽ lập tức gọi điện cho lái xe của cha, ha ha!

Cô gái chỉ tay vào ti vi nói:

- Vừa rồi quá mải mê xem ca nhạc mà quên mất, chú cũng đừng vội, sẽ đến nhanh thôi.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn thiếu chút nữa đã té xỉu, ngồi đây một lúc lâu mà cuối cùng chỉ là lãng phí thời gian. Nếu hắn đến và cô gái gọi điện thì bây giờ đã gặp được trưởng phòng Lưu, cô gái này đúng là làm hỏng việc.

Lưu Tiến trở về phòng gọi điện, mười phút sau thì lái xe đã đến. Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian để chào hỏi, hắn để xe kia chạy trước dẫn đường, hắn chạy theo phía sau. Hai chiếc xe trực tiếp phóng ra đường cao tốc.

- Sao cháu lại ngồi xe của chú?

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Lưu Thiến đang ngồi ở ghế lái phụ.

- Nên là như thế!

Lưu Thiến dùng giọng không có chút sức lực nói, nhưng câu nói tiếp theo lại làm Trương Thanh Vân thiếu chút nữa không thể điều khiển tay lái:

- Chú đẹp trai hơn chú Chu, hơn nữa lại là người thích nghe nhạc của Lăng Tuyết Phi, chúng ta không phải có tiếng nói chung sao?

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, đúng là khác biệt quá lớn, thời đại ngày nay thanh niên không còn giống như thời đại của mình. Nhớ đến thời mình còn nhỏ thì gặp những cô gái khác là mặt mày đỏ ửng, nào có lá gan như thiếu niên lúc này?

Bình Luận (0)
Comment