Bố Y Quan Đạo

Chương 404

Trương Thanh Vân do dự một lúc lâu rồi cũng buông điện thoại xuống, hắn lại khởi động xe chạy về phía trước. Hoàn cảnh rất quen thuộc nhưng những năm vừa qua Thành Đô cũng xây dựng rất lớn, tình cảnh cũng khá khác biệt với trước kia.

Trương Thanh Vân lái xe lòng vòng một lúc lâu mà không muốn tiến vào nội thành, hắn dừng xe lại, cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi đường.

Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xuống, khi vừa nhìn ra thì hắn thấy rất quen thuộc, sau khi nhìn kỹ kiến trúc hai góc phố thì trong lòng chợt nhảy dựng lên. Ngôi biệt thự kia không phải là nhà của Lăng Tuyết Phi sao?

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, hắn móc điện thoại ra, thầm nghĩ chẳng lẽ gọi điện hỏi đường với Lăng Tuyết Phi sao? Chuyện thật sự mà cứ làm như kẻ trộm, hơn nữa nàng đã lưu diễn ở Thành Đô cả tuần, lúc này chắc chắn không có ở đây, sợ cái gì?

Điện thoại được chuyển, bên trong truyền đến âm thanh lười biếng của Lăng Tuyết Phi:

- Anh Thanh Vân, em nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho em.

- Em đang làm gì vậy? Đang ngủ sao?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Ơ!

Trương Thanh Vân nghe thấy một tiếng ngáp, suy đoán của hắn không sai, không đợi Lăng Tuyết Phi kịp mở miệng, hắn vội nói:

- Là thế này, từ nhà em phải đi đường nào để về lại nội thành, đường hình như không giống như trước...

- Nhà của em sao?

Lăng Tuyết Phi dùng giọng hàm hồ nói:

- À, em biết rồi, đường đã sửa lại, lúc này đã thành đường chính.

Lăng Tuyết Phi vừa nói được một nửa thì chợt ngừng, nàng hình như tỉnh hẳn lên, nàng nói:

- Anh...Bây giờ anh đang ở vị trí nào? Em cần xác định rõ vị trí của anh mới chỉ đường được?

- Anh...

Trương Thanh Vân cau mày rồi không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn quanh quẩn rồi lập tức báo danh.

- À, à...Anh chờ em một chút! Em sẽ xem bản đồ sau đó sẽ gửi tin nhắn trả lời.

Lăng Tuyết Phi nói rồi lập tức cúp điện thoại.

Trương Thanh Vân nghe những âm thanh tút tút mà sững sờ, nha đầu này đúng là, mình cần vào nội thành mà xem bản đồ làm gì? Hắn cảm thấy có chút không đúng, sau khi do dự thì nhìn trái phải, đang định tìm một người qua đường để hỏi cho rõ.

- Bốp, bốp!

Trương Thanh Vân nghe thấy có người gõ vào nắp xe, hắn quay đầu lại rồi sợ đến mức lui người về phía sau một bước, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh xe không phải là Lăng Tuyết Phi sao?

Cách ăn mặc rất lạ đời, có lẽ vì sợ người khác nhận ra, nàng đội một chiếc khăn lớn chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, trên người là một bộ đồ ngủ, dưới chân là một đôi dép lê. Lúc này bàn chân trong suốt lộ ra ngoài làm người ta nhìn hoài không chán.

- Thế nào? Sao đến nhà mà không vào ngồi chơi? Anh cũng không quá suy nghĩ đấy chứ?

Lăng Tuyết Phi dùng giọng như cười như không nói, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn khó thể cân nhắc.

- Anh...

Trương Thanh Vân chợt mở miệng, sau đó nhìn khắp xung quanh, hắn khoát tay nói:

- Lên xe, lên xe, đi vào luôn.

Trương Thanh Vân quả thật sợ người khác trông thấy, gần đây tình hình về Lăng Tuyết Phi rất nóng, nói không chừng sẽ có paparazzi theo sau. Nếu bị đám người này chộp được ảnh thì đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Lăng Tuyết Phi nở nụ cười quyến rũ, nàng rất đắc ý rồi kéo cửa ngồi bên ghế lái phụ, Trương Thanh Vân cũng lập tức chui vào. Lúc này nơi đây đã thay đổi quá nhiều, trước kia xung quanh biệt thự phần lớn là ruộng đồng nhưng bây giờ là công viên, bên trong còn có các tượng đá, đúng là thay đổi chóng vánh.

- Này, hoàn cảnh nơi đây càng ngày càng tốt, nhưng xây dựng công viên ở đây thì làm gì có ai đến nhỉ?

Trương Thanh Vân nhìn qua cửa sổ rồi nói.

Lăng Tuyết Phi cười nói:

- Nhìn kỹ lại xem có phải là công viên không? Là sân golf, em là người đầu tư, điều kiện tốt hơn câu lạc bộ Huyền Vũ!

Trương Thanh Vân quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Phi rồi gật đầu nói:

- Rất tốt, ca sĩ hòa đồng và thành công, cuối cùng cũng đã có dã tâm rồi.

- Đến rồi kìa, Trương tiên sinh của tôi ơi, lái xe cũng phải xem đường chứ?

Lăng Tuyết Phi chỉ về phía trước nói, Trương Thanh Vân nhấc mắt, hắn phát hiện mình đã đến trước cổng biệt thự.

Sau khi ngừng xe lại thì Lăng Tuyết Phi bước xuống bấm nút điều khiển, cửa tự động mở ra, Trương Thanh Vân chậm rãi lái xe vào.

Ngôi nhà Lăng Tuyết Phi vẫn như cũ nhưng phương tiện còn xa hoa hơn cả biệt thự Nam Sơn, Trương Thanh Vân đặt mình vào giữa không gian mà không khỏi tán thưởng.

Trương Thanh Vân đi vào phòng khác mà có chút thận trọng, Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói:

- Sao vậy? Ông chủ đến nhà nhân viên mà thận trọng như vậy à? Không thể nào.

Trương Thanh Vân cau mày trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, đúng lúc này nàng lại cười rất ngọt rồi nắm tay hắn kéo vào cửa. Tay nàng rất mềm mại, da thịt hai người ma sát vào nhau làm hắn sinh ra cảm giác rung động.

- Ngồi, ngồi đi, chẳng phải đã lấy vợ rồi à? Sao lại xa lạ như vậy?

Lăng Tuyết Phi nói.

- Ai xa lạ?

Trương Thanh Vân dựng mày nói:

- Đừng nói những lời không giới hạn nữa.

Trương Thanh Vân nói xong thì đặt mông ngồi lên ghế sa lông.

Lăng Tuyết Phi hơi híp mắt, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Trương Thanh Vân rồi nói:

- Phải không? Vậy sao đến trước cửa mà không muốn vào nhà?

Lăng Tuyết Phi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh Vân, lúc này hắn chỉ thấy một mùi hương bùng vào mũi, đây không phải là mùi nước hoa, là mùi thơm của cơ thể phụ nữ.

Trương Thanh Vân nghiêng đầu thì thấy Lăng Tuyết Phi dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình, nàng cười mà bùng ra cảm giác quyến rũ mê người. Vì khoảng cách quá gần mà Trương Thanh Vân vô tình nhìn qua cổ áo ngủ rộng rồi thấy hai hạt đậu như ẩn như hiện, nha đầu này rõ ràng đi ngủ không mặc đồ lót.

- Không phải em lưu diễn một tuần khắp nước sao? Anh nghĩ em đã sớm rời khỏi Thành Đô, ai biết em còn ở nhà?

Trương Thanh Vân nói, hắn không dám nhìn nàng nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá gần, cảm giác trêu ngươi thế này làm hắn khó chịu. Hắn chợt có ý nghĩ rồi vỗ ghế sa lông nói:

- Em ngồi sang bên kia đi, anh nằm một chút, cảm thấy mệt mỏi quá.

Lăng Tuyết Phi có chút ngây người, ngay sau đó nàng cười như một đóa bách hợp nở rộ làm người khác không dám nhìn thẳng. Nàng không ngờ Trương Thanh Vân còn chú ý đến chuyện của mình, vì vậy mà tâm tình có chút vui sướng. Nàng đứng dậy nhường chỗ cho Trương Thanh Vân, đột nhiên lại nghĩ chẳng lẽ hắn đến xem mình hát?

Lăng Tuyết Phi nhớ đến câu nói khi kết thúc show diễn mà vẻ mặt chợt nóng lên, nàng lén nhìn sang Trương Thanh Vân, lúc này đối phương đang nằm dài trên ghế sa lông, đầu gốc lên chỗ kê tay, trông có vẻ rất hưởng thụ.

Ghế sa lông của Lăng Tuyết Phi rất xốp, Trương Thanh Vân cảm thấy vừa nằm xuống đã mệt mỏi chết người. Hôm qua về nhà giấc tối đã tiếp đãi nhóm Lệ Cương, sau đó lại ở phòng làm việc cả đêm, khi đi ngủ còn nghĩ đến vấn đề thăm hỏi Lưu Tiến, hầu như không được nghỉ ngơi nhiều.

Lúc này thế cục đã định, tâm tình Trương Thanh Vân cũng chùng xuống, lại cộng thêm điều kiện tốt trong nhà Lăng Tuyết Phi là người khác cảm thấy rất mệt. Trương Thanh Vân thật sự không muốn cử động, nghĩ lại mình còn phải đi thăm hỏi vài người, Dương Hân bên kia cũng phải đến. Dương Hân là lãnh đạo cũ của hắn, hơn nữa bây giờ người ta là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, dù xét theo bất kỳ phương diện nào cũng phải đến thăm hỏi.

Còn có cả Hà Khôn, còn có Đàm Ngôn Ứng, đây đều là lãnh đạo cần phải thăm hỏi. Tất nhiên cũng phải đến nhà Vi Cường, Vi Trung Quốc rất quan tâm đến Trương Thanh Vân hắn, không đi không được.

Nhưng dù tình hình căng thẳng thế nào thì lúc này Trương Thanh Vân cũng không muốn đứng lên, vài tháng vừa qua hắn cứ lo lắng không yên về vấn đề phân công phó phòng, lúc này đã tránh khỏi nguy cơ, đại cục đã định, vì sao không nghỉ ngơi một chút? Hơn nữa đến thăm các vị lãnh đạo đơn giản cũng cần vài ngày, chỉ là một buổi tối cũng không đủ cơ hội.

Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man rồi chậm rãi nhắm mắt, hắn dần quên mất tình cảnh xung quanh, sau đó ngủ vùi.

Lăng Tuyết Phi tắm rửa thay quần áo xong thì quay về, khi thấy Trương Thanh Vân nằm ngáy o o lên ghế sa lông thì không khỏi cười thành tiếng. Nàng rón rén đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân, khi cẩn thận nhìn người đàn ông này ngủ say mà gương mặt nàng chợt nóng lên.

Lăng Tuyết Phi vào phòng ôm ra một mớ chăn mền đắp lên người Trương Thanh Vân, sau đó nàng ngồi ngơ ngẩn ở bên cạnh. "Bạn trai đã kết hôn!" Đây chính là câu mà nàng đã nói trong show diễn vừa rồi.

Lời nói này của Lăng Tuyết Phi hoàn toàn có căn cứ, người vứt bỏ nàng chính là Trương Thanh Vân, nhưng hắn là bạn trai của mình sao? Hai người thậm chí còn chưa nắm tay nhau. Lăng Tuyết Phi nghĩ đến đây thì trong mắt bùng lên ưu thương.

Lăng Tuyết Phi lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí nên nhìn thấu rất nhiều chuyện, dù ca sĩ trong giới giải trí được nhiều fan ủng hộ nhưng cuối cùng cũng khó trèo lên những địa vị thanh cao. Đối với những người ở địa vị cao thì đám nghệ nhân chẳng đáng là gì.

Điều này tất nhiên cũng có liên quan đến bầu không khí của làng giải trí, người phụ nữ ngôi sao sáng long lanh trên sàn diễn nhưng thậm chí vừa ra khỏi cánh gà đã lên giường với không chỉ một người đàn ông, đây là sự thật. Loại người này Lăng Tuyết Phi đã thấy rất nhiều.

Nàng nghĩ đến lời nói trước đó của Trương Thanh Vân, cuộc sống hai người khó xen vào nhau. Lúc đó Lăng Tuyết Phi cho rằng điều này là không đúng, nhưng bây giờ nàng mới hiểu ra độ nặng của câu này. Khi nàng mới quen thì Trương Thanh Vân chỉ là một quan cấp xã, hơn nữa vị trí cũng xa xôi, cơ bản là quan vùng núi.

Sau này Trương Thanh Vân đến Thành Đô, nhưng cũng là quan nhỏ không đáng nhắc đến.

Nhưng sau khi tiếp xúc vài lần thì Lăng Tuyết Phi biết Trương Thanh Vân không phải tầm thường, người đàn ông này có khí khái và sự hào hùng rất đặc biệt. Có rất nhiều chuyện mà người khác tỏ vẻ khó lường, rất nhiều người điên cuồng truy đuổi nhưng cảm hứng của Trương Thanh Vân lại rất nhạt.

Từ khi đó thì Lăng Tuyết Phi đã thấy Trương Thanh Vân đáng để mình yêu, nàng cũng từng cố gắng nhưng kết quả lại chứng minh mình khó xen vào cuộc sống của Trương Thanh Vân.

Nhưng Lăng Tuyết Phi cũng không thể nào nghĩ ra vì sao Trương Thanh Vân lại xen vào cuộc sống của Triệu Giai Ngọc, hơn nữa hai người còn tu thành chính quả. Vấn đề này làm Lăng Tuyết Phi cảm thấy rất nhức nhối, nó quấn quanh tâm trí làm nàng nóng ruột nóng gan, trước nay đã không biết có bao đêm mất ngủ.

Cuối cùng Lăng Tuyết Phi cũng hiểu rõ sự thật, mình là ca sĩ, mà ca sĩ là cái gì? Đây là loại người phải dùng sắc đẹp và tài nghệ để thu hút số đông, nói một cách rõ ràng thì chỉ là một kẻ hát rong, hơn nữa còn có cả kẻ rao bán cả thể xác và linh hồn. Dù bản chất của người như thế nào, chỉ cần rơi chân vào con đường này thì thân phận khó thể thay đổi.

Nhưng khốn nổi ca sĩ thường rất có danh tiếng, nhưng Trương Thanh Vân là một quan chức, sao hắn có thể tiếp nhận Lăng Tuyết Phi? Dù thu nhận nàng thì tương lại của hắn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Số mệnh, tất cả có vẻ đều được ông trời quyết định, điều này làm trong lòng Lăng Tuyết Phi rất khó chịu. Nàng là người cao ngạo, dù trước nay đã từng là cô nhi nhưng bản tính cao ngạo vẫn không đổi, nếu không nàng đã sớm buông thả theo những kẻ khác từ rất lâu rồi.

Từ khi Lăng Tuyết Phi hiểu rõ đạo lý này thì cũng không muốn chịu thua, nàng và Trương Thanh Vân đã quen biết, hơn nữa nói chuyện cũng rất hợp ý. Đau ở chỗ là cuối cùng Trương Thanh Vân lại kết hợp với Triệu Giai Ngọc, Lăng Tuyết Phi cho rằng điều này không phải là Triệu Giai Ngọc xinh đẹp hơn mình, cũng không phải là nàng vĩ đại hơn. Vấn đề chủ yếu là thân phận hai người quá khác biệt, rõ ràng là chân trời góc biển.

Lăng Tuyết Phi miên man suy nghĩ một lúc lâu, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Thanh Vân vẫn ngủ say trên ghế sa lông. Khóe miệng nàng hơi nhúc nhích, trong lòng chợt chua xót giống như tim gan bị xé rách, đau cả trong lòng.

Người đàn ông này là người đầu tiên mà Lăng Tuyết Phi từng động lòng từ khi được sinh ra đến lúc bây giờ, nếu không phải vì vấn đề thân phận thì sợ rằng hai con chim đã đến bên nhau xây tổ ấm. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã là chồng của một người khác, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy?

Trương Thanh Vân hơi lật mình, trong miệng chợt nói lên vài câu mơ ngủ. Lăng Tuyết Phi đứng thẳng người, nàng vội vàng đứng dậy dùng tay áp vào mặt hắn, nhưng đột nhiên lại rụt về.

- Giai Ngọc, ở lại thêm vài ngày nữa, để chồng ở Thành Đô một mình...Em...

Trương Thanh Vân lại tiếp tục nói mớ.

Lăng Tuyết Phi chợt ngẩn ngơ, cặp mắt như pha lê xoay chyển loạn xạ, nàng thầm nghĩ:

"Tại sao phải rút tay về? Cũng có gì đâu mà sợ?"

Lăng Tuyết Phi nghĩ đến đó thì lập tức vươn tay tới, Trương Thanh Vân thở ra những luồng khí nóng làm bàn tay ngứa râm ran, nàng không khỏi khẽ cười một tiếng, hai đầu chân mày bùng ra vẻ dịu dàng.

- Hắn vừa nói cái gì nhỉ?

Lăng Tuyết Phi thầm nói, ngay sau đó lại ngẩn ngơ, nàng nhớ giám đốc Triệu liên tục chiến đấu ở thủ đô, khó trách Trương Thanh Vân muốn Triệu Giai Ngọc ở lại Thành Đô vài ngày.

Lăng Tuyết Phi co quắp khóe miệng, gọi gì mà buồn nôn vậy, Giai Ngọc sao? Sao không gọi luôn là Ngọc Ngọc? Lăng Tuyết Phi nghĩ đến bộ dạng lạnh như băng của Triệu Giai Ngọc mà khó thể ép hình tượng vào trong tên gọi thân mật. Nhưng cảm giác ghen tuông trong lòng nàng vẫn không tiêu tan, loại cảm giác ghen này rất khó giải thích, lại rất mãnh liệt, điều này làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

- Nếu gọi giám đốc Triệu là Ngọc Ngọc thì sẽ gọi mình là Phi Phi không được sao?

Trong đầu Lăng Tuyết Phi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ chưa từng có, gò má không khỏi đỏ ửng nhưng trong lòng có một cảm giác rất khác biệt.

Dựa vào cái gì mà giám đốc Triệu có được Trương Thanh Vân mà mình lại phải nhìn bọn họ cùng bên nhau? Vẻ mặt Lăng Tuyết Phi lên tục biến đổi, trong lòng bị vấn đề này quấn quanh. Nàng lại nghĩ đến đám người nổi danh quấn lấy mình những năm qua.

Đám này đúng là dạng chó hình người, bình thường thì nho nhã lễ độ nhưng nói vài câu thì lập tức lộ ra chân tướng. Đám người này chỉ hứng thú với thân thể của Lăng Tuyết Phi nàng, cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với khi ở bên cạnh Trương Thanh Vân.

Một lúc lâu sau Lăng Tuyết Phi rời khỏi phòng khách và đi vào phòng, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi gọi một cú điện thoại. Khi được nối thông thì nàng dùng giọng lạnh lẽo nói:

- Từ chối tất cả tuor diễn, tôi không đi diễn khắp nước nữa, tôi cần dưỡng bệnh.

Triệu Giai Ngọc không đợi đối phương kịp trả lời mà cúp ngay điện thoại, nàng đến bên cửa sổ kéo tấm màn nhìn tình cảnh mùa đông tiêu điều ở bên ngoài rồi thầm nghĩ:

- Tôi nhất định phải bắt được người mình yêu, dù có chút bất công với giám đốc Triệu!

...

Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Dương Hân mà cảm thấy đối phương nhiệt tình ngoài ý muốn, vợ Dương Hân là giảng viên đại học Giang Nam, là điển hình của phụ nữ tài trí. Nàng ăn nói hòa nhã mà không mất đi vẻ nhiệt tình làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất tốt.

Trong phòng làm việc của Dương Hân rất phong phú, thu dọn rất sạch sẽ. Trương Thanh Vân biết rất rõ lý lịch của Dương Hân, trước kia là thư ký trong văn phòng, làm thư ký cho bí thư Hoàng được năm năm, chỉ cần nhìn văn phòng sạch sẽ cũng biết được xuất thân như thế nào.

- Thanh Vân, biết cậu rất thích uống trà và phẩm trà, tôi cũng không nghiên cứu về trà, đây là chị nhà pha, cậu xem có hợp khẩu vị không?

Dương Hân cười nói.

Trương Thanh Vân nâng ly trà lên uống một ngụm, hắn nói:

- Vâng, rất tốt, là loại Phổ Nhị!

Dương Hân khoát tay nói:

- Là trà người khác tặng, làm văn phòng tiếp xúc nhiều người, vì vậy mà ngày tết cũng đến khá nhiều. Nhân tình thường khó thể từ chối, tôi cũng không học được bản lĩnh của bí thư, nhân tình tốt xấu gì cũng đến, nhiều lúc cũng có hơi khó xử.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, bí thư trong miệng Dương Hân là Hoàng Tân Quyền, người này gọi như vậy đã bày tỏ ý đồ muốn lôi kéo làm quen, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không nói toạc ra.

Nhưng có một vấn đề Trương Thanh Vân nắm chắc, chính là bí thư Hoàng gả con gái mà không có mặt Dương Hân, dù có nguyên nhân gì thì cũng chứng tỏ quan hệ giữa Dương Hân và bí thư Hoàng không quá thân mật.

Đối với lễ cưới của Hoàng Diêu thì Trương Thanh Vân tuy cúi đầu ẩn giấu nhưng vẫn rất quan tâm đến vấn đề tiền mừng, trong Giang Nam có người nào đi đều được hắn ghi nhớ rõ ràng.

Đừng xem thường những chi tiết này, điều này có thể miêu tả mối quan hệ của Hoàng Tân Quyền ở Giang Nam. Lúc đó bí thư Lưu và chủ tịch Khâu đều cho người đến dâng quà biều nhưng không có tên Dương Hân.

Điều này rất không bình thường, hầu như chỉ có một điều giải thích, đó chính là trước khi bí thư Hoàng rời khỏi Giang Nam thì đã có mâu thuẫn khó hòa giải với Dương Hân. Trương Thanh Vân phán đoán rất có thể Dương Hân đến ủy ban cải cách mà bí thư Hoàng không đồng ý. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dương Hân trước kia chưa từng học qua về kinh tế, tất nhiên khó có kinh nghiệm quy hoạch, hơn nữa chưa bao giờ đảm nhiệm chức vụ chính dưới cơ sở. Chỉ cần xét vào mặt lý lịch thì thấy Dương Hân đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ủy ban cải cách là hoàn toàn gượng ép. Trương Thanh Vân biết rõ tính cách của bí thư Hoàng, lúc đó lão là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, đối với điều kiện của Dương Hân chắc chắn sẽ không được thông qua.

Nhưng cuối cùng Dương Hân lại được đưa đi, rõ ràng bên trong có vấn đề. Ít nhất điều này cũng nói rõ hai điểm, một là Dương Hân không dựa vào bí thư Hoàng, đằng sau còn có người. Thứ hai, bí thư Hoàng lúc đó có thỏa hiệp, nếu lão không thỏa hiệp thì Dương Hân căn bản không được đến ủy ban cải cách.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không thể biết được tình hình cụ thể bên trong, nhưng cách xưng hô thân mật vừa rồi của Dương Hân làm Trương Thanh Vân cảnh giác, Dương Hân đang cố gắng làm ra vẻ.

- Thanh Vân, nghe nói phòng tổ chức của cậu chuẩn bị điều chỉnh phân công công tác, sau khi điều chỉnh thì cậu sẽ nắm khối công tác nào?

Dương Hân nói, cuối cùng cũng đã đưa lên chủ đề chính.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Điều này tôi không thể nói được, chủ yếu là phải xem ý kiến của trưởng phòng.

Dương Hân cười ha hả nói:

- Tôi rất hiểu Lưu Tiến, anh ấy có yêu cầu với cấp dưới rất nghiêm khắc, anh ấy dúng là có tính cách làm trưởng phòng tổ chức trời sinh.

Dương Hân nói đến đây thì lập tức nói tiếp:

- Nhưng lúc này từ trung ương đến địa phương đều bàn về vấn đề cải cách thể chế cán bộ, nếu dựa theo cách nhìn của tôi thì nếu sửa, ngoài từ bỏ phương pháp chọn lựa truyền thống và cơ chế phân công thì vấn đề bản chất chính là tăng mạnh vấn đề dân chủ. Ví dụ như lần này phòng tổ chức điều chỉnh phân công, cần phải có chút tác phong dân chủ, cần phải nghe vài lời của cấp dưới, nhiều người có quan điểm hơn, cậu thấy sao?

Bình Luận (0)
Comment