Bố Y Quan Đạo

Chương 425

Sau khi dùng xong điểm tâm thì mưa vẫn không ngừng, nhưng thái độ của bí thư Chiêm rất kiên quyết, vì vậy mọi người cũng phải lên xe. Lúc này bãi đậu xe khách sạn đã sớm bị quản chế, từ đại sảnh khách sạn đến bãi đổ xe là một hàng cảnh sát đứng cầm dù rất chỉnh tề. Trương Thanh Vân theo sát phía sau bí thư Chiêm, tình cảnh rung động thế này là lần đầu tiên hắn được gặp, vì vậy mà trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kích động.

Hôm nay Hà Khôn và Vi Trung Quốc đều không đi theo, hành trình của bí thư Chiêm quá căng, công trình thủy điện Áp Tử Hà là trọng điểm xây dựng cấp tỉnh, lão không có thời gian đi thị sát, Hà Khôn cũng phải tự mình tiến đến.

Mà Vi Trung Quốc thì phải đi thị sát công trình đường hầm xuyên qua núi Hạc Sơn, lão cũng đã dẫn đội ngũ đi qua, vì vậy mà Trương Thanh Vân trở thành nhân viên chủ chốt của đoàn người đi với bí thư Chiêm.

Đồng hành cùng với Chiêm Giang Huy còn có cả chủ tịch thành phố Cao Khiêm, có cả phó chủ tịch thường vụ thành phố kiêm nhiệm cục trưởng cục du lịch Khuất Xuân Phong và phó phòng nông nghiệp thành phố Chiêm Nghiêm Bồi.

Vì xe của bí thư Chiêm là một chiếc Audi mới tinh nên không gian bên trong rất rộng, Mã Bân ngồi ở ghế lái phụ, bí thư Chiêm ngồi ở hàng ghế sau. Đợi đến khi Chiêm Giang Huy đã ổn định chỗ ngồi thì Trương Thanh Vân mới lên xe.

Nếu xét theo đúng tình hình thật sự thì đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân ngồi cùng xe với lãnh đạo tỉnh ủy, vì vậy mà trong lòng có chút căng thẳng, cũng không biết để tay ở đâu cho tốt. Nhưng khi Trương Thanh Vân vào bên trong thì Chiêm Giang Huy bắt đầu dùng giọng hăng hái hỏi về các vấn đề, Trương Thanh Vân cũng dần buông lỏng.

Trương Thanh Vân rất quen thuộc Vũ Lăng, tuy trước kia hắn chỉ đảm nhiệm chức vụ ở Tang Chương nhưng hắn biết rất rõ về các vấn đề đối với hiện trạng toàn thể của Vũ Lăng, đối với tình hình phát triển của các ban ngành, đối với tình trạng cuộc sống của dân chúng.

Trương Thanh Vân ở phương diện này tỏ ra khá chuyên nghiệp, trong đầu hắn toàn là các số liệu, những số liệu thẩm kê trong năm năm gần đây của Vũ Lăng đều nằm trong đầu.

Hiểu biết này của Trương Thanh Vân cũng vì trời sinh hắn có tính mẫn cảm, trước đây đã từng nghiên cứu qua về các tình huống và số liệu ở Vũ Lăng, vì vậy trả lời các câu hỏi của bí thư Chiêm cũng không quá gắng sức.

Cây cột sản nghiệp của Vũ Lăng chính là kinh tế du lịch, Trương Thanh Vân đặc biệt chú trọng vào vấn đề này. Từ các vấn đề về xây dựng cơ sở du lịch, các điểm khai thác du lịch, lợi nhuận của các công ty du lịch, phân bố khách du lịch. v. v. Những điều này đều được hắn nắm bắt rất tốt.

Chiêm Giang Huy tương đối hài lòng, lão híp mắt nói:

- Nếu sớm biết cậu hiểu rõ về Vũ Lăng như vậy thì hai ngày trước nên cho cậu đi theo, bí thư Phương cũng là người mới đến, rõ ràng cũng không biết nhiều hơn tôi.

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn dùng giọng xấu hổ nói:

- Góc nhìn của bí thư Phương cũng không thể giống như góc nhìn của tôi, anh ấy đi theo mới là tốt nhất!

Trương Thanh Vân biết rõ Chiêm Giang Huy đang nói đùa.

Lãnh đạo tỉnh ủy xuống thị ủy khảo sát ngoài vấn đề xem xét còn ra chỉ thị và truyền đạt nhiệm vụ, mình không liên quan gì đến Vũ Lăng, đi theo được gì?

Chiêm Giang Huy cười, lão đang định mở miệng thì Mã Bân đã quay đầu nói:

- Bí thư, phía trước đã đưa ra chỉ thị có thể lên đường.

Chiêm Giang Huy vung tay nói:

- Đi, trạm dừng chân thứ nhất chính là nhà cũ của Hoàng tướng quân.

Mã Bân gật đầu chuẩn bị truyền lệnh thì đột nhiên sững sờ, hắn vội hỏi:

- Bí thư, suy xét đến mục đích của anh là đến trung tâm hoạt động mạo hiểm ở Tam Môn Dục nên lần này chúng tôi sắp xếp sẽ đi vòng qua Từ Khê tiến vào Tang Chương, như vậy sẽ không đi qua nhà cũ của Hoàng tướng quân.

Chiêm Giang Huy chợt cau mày, lão dùng giọng có chút mất hứng nói:

- Ai bảo cậu tự ý đổi lịch trình? Tôi đã nói sẽ muốn đi đến nhà cũ của Hoàng tướng quân, lập tức sửa đổi ngay!

Vẻ mặt Mã Bân chợt biến đổi, hắn không biết nói sao cho phải. Trương Thanh Vân vội hỏi:

- Bí thư, nếu muốn đi đến nhà cũ của Hoàng tướng quân thì đoạn đường sẽ có độ cao hơn một ngàn mét so với mặt biển, thời tiết hôm nay...

- Thế nào? Anh không có lòng tin đối với đoàn xe của chúng ta sao? Tôi nghe nói đây mới là con đường chủ yếu đi đến Tang Chương, chẳng lẽ có chút mưa thì không đi được à?

Chiêm Giang Huy nói.

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, Mã Bân thì rơi vào tình cảnh khó xử, hắn liên tục quăng ánh mắt cầu cứu về phía Trương Thanh Vân. Nhưng đáng tiếc là lúc này không có bất kỳ cán bộ Vũ Lăng nào ở đây, Trương Thanh Vân đâu dám quyết định?

Nhưng nếu mọi việc đã tiến triển như vậy thì không đi không được, Trương Thanh Vân nháy mắt với Mã Bân nói:

- Thay đổi tuyến đường, nếu Bí thư đã nói sẽ không có vấn đề thì sẽ không có vấn đề.

Mã Bân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, hắn hận không thể đứng dậy cho Trương Thanh Vân một tát. Hắn đã gặp qua nhiều kẻ to gan nhưng chưa ai được như Trương Thanh Vân, đoạn đường của bí thư đã được chuyên gia khảo sát, có thể nói là an toàn tuyệt đối.

Bây giờ chỉ nói một câu là sửa, đoạn đường phải đi sẽ là núi cao dốc hiểm, lỡ may có tai họa địa chất gì đó thì người nào chịu trách nhiệm? Nhưng đã đến nước này thì Mã Bân cũng không dám cãi lời, hắn vội vàng ra lệnh xuất phát.

Trương Thanh Vân rõ ràng thấy đoàn xe phía trước chợt rối loạn, Mã Bân đẩy cửa xe bước xuống, một lúc lâu sau mới quay về, sau đó đoàn xe lên đường.

Xe chạy trên đường, chốc chốc Mã Bân lại quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân bị hắn nhìn mà cảm thấy khó thể giữ kiên nhẫn.

- Đoạn đường này là an toàn, tôi đã thông báo với Tang Chương cẩn thận khảo sát.

Vẻ mặt Mã Bân lúc này mới trở nên buông lỏng, hắn tranh thủ đặt tay lên môi. Trương Thanh Vân quay đầu sang xem, lúc này Chiêm Giang Huy đang ngủ.

Chiêm Giang Huy dựa vào thành xe ngủ vùi làm Trương Thanh Vân liên tưởng đến cọp ngủ, đúng là bên cạnh hắn có một mãnh hổ, chuyến đi ngày hôm nay đã làm cho không biết bao nhiêu kẻ phải lo lắng.

Xe phóng như tên bắn trên đường, dần dần tốc độ chợt chậm lại vì đường càng lúc càng quanh co. Đường xấu nên dù là xe tốt cũng bắt đầu lay động, Mã Bân như ngồi trên đống lửa, trên trán mơ hồ đổ mồ hôi hột, vẻ mặt tái nhợt.

- Đường này này đúng là thú vị!

Chiêm Giang Huy không biết đã tỉnh ngủ từ lúc nào, lão cười nói. Trương Thanh Vân thầm thả lỏng một hơi, chỉ sợ bí thư Chiêm ngủ đập đầu vào thành xe thì phiền phức lớn.

- Bí thư, lúc này đã tiến vào dãy Hoàng Lĩnh, chỉ còn cách hai mươi kilomet nữa sẽ đến đỉnh núi, nơi đó là đỉnh Hoàng Lĩnh, cũng là địa phương cao thứ hai ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân nói.

- Sao? Chỗ cao nhất nằm ở đâu?

Chiêm Giang Huy dùng giọng hăng hái hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Chỗ cao nhất chính là núi Vô Cái Sơn ở phía tây dãy Hoa Tiêm, nơi đó là rừng rậm nguyên sinh, ít người lui tới, lắm cây cỏ và dã thú. Hơn nữa nơi đó cũng không cao hơn Hoàng Lĩnh được bao nhiêu mét, nếu nói đỉnh Hoàng Lĩnh là cao nhất cũng không quá đáng.

Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân lập tức giới thiệu về tình hình chung của đỉnh Hoàng Lĩnh, tình cảnh từ chân đến đỉnh núi Hoàng Lĩnh. Nơi đó tổng cộng có bao nhiêu kilomet đường, nhiệt độ trên đỉnh, mùa như thế nào,. v. v.

Chiêm Giang Huy nghe mà cảm thấy rất hứng thú, ngay cả Mã Bân cũng quay đầu lắng nghe, Trương Thanh Vân nhân cơ hội này nói:

- Bí thư, nếu không thì chúng ta dừng lại ở đỉnh núi một lát, đó là nơi mà Hoàng tướng quân cũng thường hay lên ngắm cảnh. Hoàng tướng quân nói nhìn về phía bắc có thể thấy Kim Lăng phồn hoa, nhìn về phía nam có thể thấy khói bốc lên ở Động Đình, nhìn về phía tây có thể thấy sa mạc rộng lớn, nhìn về phía đông là biển rộng...

Vẻ mặt Chiêm Giang Huy khẽ động, trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị, lão cười dài một tiếng rồi nói:

- Hay, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến điều này, đúng rồi, sao tôi không được người khác nhắc đến nhỉ?

Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ nói:

- Đây là những gì mà bí thư Hoàng đã từng nói, năm xưa tôi đến công tác ở Vũ Lăng thì bí thư Hoàng thường cổ vũ lên đỉnh Hoàng Lĩnh ngắm cảnh.

Chiêm Giang Huy gật đầu giống như đã hiểu ra. Mà Mã Bân thì giống như bừng tỉnh, hắn ném ánh mắt hâm mộ về phía Trương Thanh Vân, không ngờ người cán bộ trẻ tuổi kia lại có quan hệ sâu sắc với bí thư Hoàng như thế.

Hôm nay đỉnh Hoàng Lĩnh phủ sương trắng xóa, khi đứng ở đỉnh núi thì tầm nhìn không được xa nhưng Chiêm Giang Huy vẫn cực kỳ hào hứng, lão nhìn về phương xa mà ánh mắt như nhập thần. Trước mắt lão là sương mù, chỉ có thể nhìn thấy từng ngọn núi chập trùng trước mắt, Trương Thanh Vân đứng ở bên cạnh dùng tay chỉ về phía từng vùng sương mù và nói rõ vị trí địa lý.

Dãy núi Tang Ung kéo dài từ tây sang đông, phía tây chính là dãy núi Ngũ cái sơn ở Ung Bình, còn lại chính là dãy Thanh Trúc Phong ở Từ Khê, cũng có thể thấy rõ dãy Đại Á Sơn ở Hạc Sơn. Chiêm Giang Huy liên tục gật đầu, tâm tình của lão trở nên rất vui, lão nói:

- Chỗ này rất tốt, cậu có thể làm bí thư huyện ủy ở đây đúng là đã tích góp được tài phú cho cả đời.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, lúc này Mã Bân cũng nhắc nhở thời gian không còn nhiều. Chiêm Giang Huy thở dài một hơi nói:

- Nơi tốt thì dù ngắm thế nào cũng không đủ, đáng tiếc là thời gian không còn nhiều, nếu cậu nói sớm thì tôi sẽ đưa cả thợ chụp ảnh đến, nhưng như vậy sẽ không sinh ra cảm giác lạc vào địa phương kỳ lạ.

Mọi người giúp bí thư Chiêm xuống núi, sau đó lại từ đỉnh núi xuống thăm nhà cũ của Hoàng tướng quân, lúc này đám người Lưu Thần cũng đã chờ sẵn ở đây.

Có lẽ đây cũng là lần thứ hai Lưu Thần được gặp bí thư tỉnh ủy, hắn có chút luống cuống tay chân, giọng nói có hơi rung động, may mà có Trương Thanh Vân ở bên cạnh giúp hắn che giấu. Chiêm Giang Huy đi vòng quanh nhà Hoàng tướng quân một lượt, sau đó đi vào ngắm đồ vật rồi đột nhiên quay đầu hỏi Trương Thanh Vân:

- Cậu nói không cần tiến vào thị trấn mà có một con đường tiến vào trung tâm khu du lịch mạo hiểm sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhớ đến tình cảnh vừa rồi khi ở trên đỉnh Hoàng Lĩnh đứng chỉ mây mù đã từng nói về vấn đề này, nhưng nếu không vào thị trấn thì chẳng phải đám người Lưu Thần sẽ mất công toi sao?

- Bí thư, đúng là có đường, nhưng khu dược liệu...

Trương Thanh Vân nói.

Chiêm Giang Huy khoát tay nói:

- Đã đi ngắm cảnh núi, hôm nay sẽ không đến khu dược liệu, hôm nay chúng ta sẽ chạy suốt đêm về Thành Đô!

Mã Bân nghe thấy thì chợt trở nên vội vàng, hắn tiến lên phía trước nói:

- Nhưng, bí thư...Lúc này cũng đã gần giờ dùng cơm trưa.

Chiêm Giang Huy nói:

- Qua bên kia không phải có cơm trưa sao? Nói công ty của Tuyết Phi chuẩn bị cơm trưa, không cần quá phô trương, chỉ là cơm công tác thôi.

Trương Thanh Vân và Mã Bân đều không còn biện pháp nào khác, lúc này Trương Thanh Vân cũng đành phải lui ra, Lưu Thần đứng bên ngoài liên tục lau mồ hôi hột, khi hắn thấy Trương Thanh Vân thì chợt tiến lên như vớ phải cứu tinh, hắn nắm tay Trương Thanh Vân nói:

- Hôm nay quả thật cám ơn anh, nếu không chúng tôi sẽ nghênh đón sai phương hướng.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn vỗ vai Lưu Thần cực kỳ áy náy rồi nói:

- Tôi không quyết định được hành trình của bí thư, vừa rồi bí thư đã nói sẽ không đi vào thị trấn, sẽ trực tiếp chạy xuyên qua con đường Hoàng Lĩnh.

Trong mắt Lưu Thần lóe lên cái nhìn thất vọng, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào. Trương Thanh Vân liếc mắt ra sau lưng Lưu Thần, Dư Hán Anh và Trần Mại đều ở phía sau, hai người tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân.

Dư Hán Anh rõ ràng trở nên có chút thận trọng, lúc này Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo tỉnh ủy, nàng không dám đối đã với đối phương như khi còn là bí thư huyện ủy. Trần Mại thì rất vui, vẻ mặt như đóa hoa.

- Cười, cười ngây ngô cái gì? Lập tức đưa mọi người đi thăm dò tình hình giao thông, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Trương Thanh Vân nói, hắn quay đầu nhìn Lưu Thần rồi mở lời:

- Khi gân đến Tam Môn Dục thì bí thư như cậu phải đi gần một chút, để nghe chút chỉ thị.

Lưu Thần chợt ngẩn ngơ, trong lòng đột nhiên có chút cảm động khó hiểu, hắn liên tục gật đầu, cảm giác thất vọng vừa rồi hóa thành hư vô. Loại cơ hội tốt thế này rõ ràng rất khó khăn với một bí thư huyện ủy, hắn sao không kích động cho được?

Lưu Thần nhớ vài năm vừa qua hắn đi đến Thành Đô mà không chúc tết Trương Thanh Vân, nhưng đối phương rõ ràng vẫn còn nhớ đến bạn cũ ở Tang Chương, vì vậy mà cảm thấy rất xấu hổ. Hắn muốn nói chút gì đó nhưng lại không nói nên lời, khi định bắt tay thì đối phương đã đi vào bên trong, vì vậy mà Lưu Thần không khỏi ngây người.

Trương Thanh Vân vẫn còn tình cảm rất sâu với Tang Chương, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua khả năng giúp đỡ cán bộ địa phương, dù Lưu Thần như thế nào thì Trương Thanh Vân cũng không quá quan tâm.

Người đứng ở tầm cao thì ánh mắt phải cao, những tư tưởng hạn hẹp ngày xưa đã phai nhạt. Làm cán bộ ở Tang Chương không dễ dàng gì, điều này Trương Thanh Vân biết rõ, hắn mong sao bạn bè cũ nên cố gắng, cố gắng để phát triển.

Bình Luận (0)
Comment