Bố Y Quan Đạo

Chương 457

Triệu Giai Mỹ hôm nay ra vẻ bị bệnh, nàng ăn mặc rất tùy tiện nhưng cũng không có vẻ lôi thôi lếch thếch.

Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc tiến vào thì Triệu Giai Mỹ rất nhiệt tình, nàng nói:

- Các cô cậu còn nhớ đến chị đây, điều này làm chị cảm thấy rất vui, đến mà còn mang theo lễ vật như vậy, đây không phải quá khách khí rồi sao?

Triệu Giai Ngọc không thích những lời nói dối trá thế này, nàng lập tức di chuyển chủ đề:

- Hương Hương nhà chị cũng ra nước ngoài du học rồi à? Đã lâu rồi không gặp mặt.

- Ra nước ngoài du học sao? Chị cũng muốn như vậy, nhưng nha đầu kia lại thích ba trò diễn xuất này nọ, nói rằng muốn làm diễn viên, cô nói xem đây có phải là nghiệp chướng không?

Triệu Giai Mỹ nói, vẻ thận trọng đã nhạt phai rất nhiều, xem ra nàng cung có ý muốn nói chuyện với Triệu Giai Ngọc. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không hiểu vì sao Triệu Giai Mỹ lại giả vờ thận trọng như vậy? Đây là sự dối trá và lòng tự trọng của nhà giàu sao? Trương Thanh Vân cảm thấy rất giả dối.

Triệu Giai Mỹ cùng trò chuyện với vợ chồng Trương Thanh Vân, Lí Thiều Sơn thì hoàn toàn đảm nhận công tác hậu cần, đơn giản không rên một tiếng. Triệu Giai Ngọc cũng không quá am hiểu ngôn từ, nhưng Triệu Giai Mỹ lại không đề cập đến chuyện chính. Trương Thanh Vân tất nhiên thì không vội, ngược lại thì Lí Thiều Sơn rất nôn nóng, mỗi lần mấp máy môi muốn nói nhưng lại thôi, đúng là không dám nói.

Mãi đến khi trò chuyện đến mức không còn chủ đề nào khác thì Lí Thiều Sơn mới nói:

- Giai Ngọc à, chị nhà đang định mở một đại lý xe hơi, lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thì em giới thiệu cho chị và công ty, xem có cơ hội hợp tác hay không?

Vẻ mặt Triệu Giai Mỹ chợt trở nên xanh tái, nàng muốn quát Lí Thiều Sơn nhưng khó mở miệng, trong lòng thầm mắng chồng mình quá dọa người. Triệu Giai Ngọc nói:

- Em biết rõ hạng mục này, chỗ em cũng có tài liệu rất kỹ về công ty của chị.

Triệu Giai Mỹ nghe thấy Triệu Giai Ngọc nói như vậy thì chợt kinh hoàng, nàng có chút căng thẳng, vì vậy vội nói:

- Sao vậy? Giai Ngọc, em cảm thấy hạng mục này có tương lai sao?

Triệu Giai Mỹ vừa nói ra khỏi miệng thì cảm thấy có chút không ổn, nhưng đã hắt nước ra thì khó thu lại. Vì vậy nàng lập tức hỏi Triệu Giai Ngọc xem trọng hạng mục này thế nào, sẽ tung ra bao nhiêu tiền đầu tư. v. v. Đúng là tự coi mình như một đóa hoa.

Triệu Giai Mỹ nói cả nửa ngày mà vẻ mặt Triệu Giai Ngọc vẫn không biến đổi, vì vậy mà nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng, hơn nữa còn có chút tức giận. Lục muội trước nay không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lúc này đường đi đã rộng rãi, đã thành thương nhân có danh tiếng, chẳng lẽ cũng chẳng thèm quan tâm đến chị gái như mình nữa sao?

Triệu Giai Mỹ nghĩ đến đây thì nói ngay:

- Được rồi, được rồi, tôi cũng không muốn đầu tư, lúc này tôi vẫn còn khá sung túc, chỉ tùy tiện nói vài lời mà thôi.

- Em...

Lí Thiều Sơn ở bên cạnh chợt nói nhưng ánh mắt Triệu Giai Mỹ đã hóa thành mũi tên phóng đến, sát khí cũng bùng ra, đúng là thật sự nổi giận. Nàng cảm thấy chồng mình quá dọa người, úp mặt nóng lên mông người ta, chồng mình thật sự đã trở nên như vậy sao?

- Chị gái, thế này đi, em đầu tư ba trăm triệu, chúng em giữ một nửa cổ phần, chị có đồng ý không? Nếu chị đồng ý thì ngày mai chúng ta có thể ký kết.

Triệu Giai Ngọc nói, nàng giống như căn bản không thấy được ánh mắt mờ ám của Triệu Giai Mỹ.

Triệu Giai Mỹ chợt sững sờ, nàng há miệng thật lớn, ba trăm triệu sao? Trở thành công ty cổ phần, đây là quan điểm đầu tư sao? Trước nay Triệu Giai Mỹ đã tìm đến rất nhiều quỹ tài chính, phần lớn đám người kia chỉ muốn bỏ ra vài chục triệu, hơn nữa còn muốn chiếm lấy hơn phân nửa cổ phần, đúng là khó thể nào so sánh với điều kiện của Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Mỹ cực kỳ sững sốt, nàng chuẩn bị sử dụng chiêu thức cũ, cố gắng làm cho mình có thêm chút mặt mũi, nhưng Triệu Giai Ngọc lại nói trước:

- Cũng không cần phải nói thêm điều gì, chị cứ quay về thương lượng với cổ đông của mình, ngày mai chị đến tìm em là được.

Triệu Giai Ngọc nói đến đây thì nhìn qua Trương Thanh Vân nói:

- Ngày mai anh phải đi, em đột nhiên nghĩ đến hạng mục khu công nghệ cao ở Thanh Giang, chúng ta về nhà nên xem xét lại một chút.

Triệu Giai Ngọc nói xong thì chuẩn bị muốn cáo từ, Triệu Giai Mỹ và Lí Thiều Sơn cũng bị mất đi lý tính, muốn mở miệng giữ khách nhưng cảm thấy không thể, vì vậy đành phải tiễn khách ra về.

Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc leo lên xe bỏ đi thì Triệu Giai Mỹ mới hít vào một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ và cực kỳ kích động. Nhưng khi nàng đến bên cạnh Lí Thiều Sơn thì vẻ mặt lại thay đổi, nàng nói:

- Tốt, Lí Thiều Sơn anh đúng là không có khí phách, không biết vì sao tôi lại phải gả cho anh, đúng là bất lực. Nhìn người ta có tiền, cũng không biết quan tâm ai lớn hơn ai mà chỉ biết dán mặt lên mông người khác, đúng là tôi mất hết mặt mũi vì anh.

Lí Thiều Sơn nhăn mày, tuy đã bị vợ mắng thành thói quen, nhưng trước nay chưa từng gặp phải tình cảnh ở trong trường hợp công cộng như thế này. Dù sao hắn cũng là cán bộ cao cấp, khi thấy vợ nói chuyện quá mức thì cũng không nhịn được, hắn nói:

- Vậy thì được, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Giai Ngọc, nói rằng cô không đồng ý hợp tác.

Lí Thiều Sơn nói xong thì xoay người bỏ đi, Triệu Giai Mỹ trợn trừng mắt giống như không ngờ chồng mình lại nổi nóng. Một lúc lâu sau nàng mới kịp phản ứng, vì vậy mà chạy về phía trước nói:

- Anh dám sao? Ai nói tôi không đồng ý? Anh chỉ biết suy nghĩ vẩn vơ.

Trương Thanh Vân về đến Thanh Giang rất ẩn nhẫn, khi quay về mới phát hiện ra chính trường Thanh Giang đang hỗn loạn. Khu công nghệ cao chính thức được đặt đúng chỗ, cần phải lập tức được khởi động, hội nghị thường ủy đã quyết định tăng thêm một ủy ban quản lý hạng mục, là một ban chính. Nhưng lúc này chủ nhiệm ủy ban lại chậm chạp chưa được quyết định, tất cả mọi người đều thấy được tương lai của khu công nghệ, vì vậy kẻ nào cũng muốn cạnh tranh, tình hình rất khốc liệt.

Mặt khác những tập thể xí nghiệp đòi giảm biên chế lại ngày càng nghiêm trọng, những hứa hẹn của xí nghiệp và yêu cầu của chính quyền ngày càng khác biệt quá lớn. Chuyện này đã náo loạn đến tỉnh, thị ủy Thanh Giang hy vọng lãnh đạo tỉnh có thể ra mặt phối hợp giải quyết.

Chuyện thứ ba chính là vụ án khu công nghệ do công ty Mộng Võng mở ra, tòa án tuyên bố công ty Mộng Võng thắng kiện gây ra những ảnh hưởng xã hội quá lớn. Lúc này những xí nghiệp bị thiệt hại lập tức không muốn buông tha, bọn họ đã chống án hai lần, hơn nữa cũng tạo ra áp lực cho chính quyền, yêu cầu chính quyền đưa ra câu trả lời thích hợp.

Mười một giờ Trương Thanh Vân mới đến Thanh Giang, hai giờ chiều đã phải tham gia hôi nghị thường ủy vì nhận được thông báo quá trễ. Trương Thanh Vân đến hội trường tương đối trễ, khi hắn đến thì các thường ủy khác đã đến đông đủ.

Khi Trương Thanh Vân vừa vào cửa đã thấy bầu không khí căng thẳng, hắn thầm nhíu mày. Nhưng hắn đến cũng coi như hòa hoãn bầu không khí, tất cả mọi người đều biết lễ tiết mà mở lời chào hỏi, ngay cả Hà Mậu Sâm cũng trở nên vui vẻ, hắn nói:

- Phó bí thư lần này đi công tác lâu ngày chịu nhiều khổ cực, anh đến thì lập tức tạo ra công lớn ở Thanh Giang, các đồng chí cũng rất ủng hộ anh.

Trương Thanh Vân nở nụ cười khiêm tốn, hắn nói:

- Bí thư quá khen, tất cả đều nhờ Thanh Giang tạo sẵn bước đệm, lần này tôi công tác ở thủ đô cũng chỉ là may mắn mà thôi.

Trương Thanh Vân vừa nói vừa ngồi xuống ngay bên cạnh Hà Mậu Sâm, cùng đối mặt với Đỗ Thận Khoa ở bên kia.

Ngay từ đầu hội nghị đã đề cập đến chuyện khu công nghệ của công ty Mộng Võng, đầu mũi dùi lập tức chỉa về phía tòa án nhân đân thị ủy, bọn họ cho rằng tòa án tiếp nhận vụ án mà không liên hệ với chính quyền, không thèm quan tâm cái nhìn của chính quyền. Vì tính kỷ luật tổ chức quá kém mới không suy xét ảnh hưởng xã hội, đưa ra phán quyết qua loa.

Điều này rất hợp ý với Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân không có cảm tình gì với Tiêu Trường Sinh, lúc trước chuyện này từ tay Trương Thanh Vân chuyển đến tay chính quyền, chẳng lẽ Tiêu Trường Sinh không có tính năng động? Đến khi chờ sự việc náo loạn mới tìm kẻ chịu tội thay sao?

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà cực kỳ không thoải mái, bí thư tư pháp Phiền Giang Nam lại càng cảm thấy khó chịu. Dù Tiêu Trường Sinh nói về vấn đề tòa án nhưng thật ra lại chỉ đúng về phía Phiền Giang Nam, bí thư tư pháp lãnh đạo công - kiểm - pháp, đảm bảo xã hội ổn định là chức trách của hắn, lúc này sinh ra nhân tố không ổn định thì trách nhiệm là ai không cần phải nói.

- Trước đó văn phòng tỉnh ủy đã sớm biết được dấu hiệu của vụ việc lần này, thư ký trưởng Tân thấy có đúng không?

Phiền Giang Nam nói, hắn bắt đầu không đánh chính diện mà chuyển sang đánh vu hồi.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn cảm thấy hội nghị thường ủy đã loạn. Phiền Giang Nam trước nay là người đi gần Hà Mậu Sâm, lần này hắn đổ vụ việc lên đầu văn phòng thị ủy, đây chẳng phải đang kéo mình vào sao? Người này muốn mượn miệng mình nói cho rõ ràng, muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tiêu Trường Sinh?

Vẻ mặt Tân Tuấn có chút khó xử, hắn ném ánh mắt cầu cứu về phía Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân lúc này lại không quan tâm, vẻ mặt không chút biểu cảm, liên tục cầm bút vẽ vời. Mọi người chợt ngừng bàn luận, tất cả đều nhìn về phía hắn.

Hà Mậu Sâm ho khan hai tiếng, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ, hắn nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Thanh Vân, anh thấy thế nào?

Trương Thanh Vân gật đầu, lúc này hắn mới kẹp bút vào vở rồi gập vở rồi:

- Tôi biết vụ án này có tính chất rất phức tạp, người cần phê bình đầu tiên chính là chính quyền, tất cả mọi chuyện đều do phòng thương mại gây ra, lúc đó tôi đã thông báo chính xác với các anh, để các anh nhanh chóng xử lý. Nhưng các anh chỉ biết phát biểu mà không có chút thái độ tích cực, các đồng chí tòa án không báo cáo, các anh không biết báo cáo sao?

Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi lại nói:

- Hơn nữa bên tòa án chủ yếu là các lãnh đạo tương quan, các anh phải tìm các đồng chí ấy mà nói chuyện, để hiểu rõ tư tưởng và động thái của bọn họ, phải hiểu rõ tuyên án qua loa như vậy có động cơ gì?

Câu nói sau cùng của Trương Thanh Vân làm vẻ mặt mọi người chợt biến đổi, những lời nói này quá lợi hại, rõ ràng cực kỳ bất mãn với hành động qua quýt của tòa án. Hắn nói xong những lời này thì lập tức ngừng lại. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Thanh Vân vừa nói như vậy thì trong lòng mọi người đều khó chịu, đây là đắc tội với cả hai bên. Nghê Quảng Vũ ngồi ở một bên không nhịn được phải liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, khóe miệng cong lên thành đường. Thầm nghĩ Trương Thanh Vân cuối cùng cũng còn trẻ, đánh loạn xạ xong thì hai bên sẽ không thèm nể mặt, sao lại phải khổ sở như vậy?

Hà Mậu Sâm chớp mắt, lão nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, Đỗ Thận Khoa ở bên cạnh lại nói:

- Chủ tịch Tiêu, anh Phiền, hai anh đều là lãnh đạo phân công quản lý, cũng là người chịu trách nhiệm trực tiếp, có ý kiến gì với lời phê bình vừa rồi của bí thư Trương hay không?

Tiêu Trường Sinh và Phiền Giang Nam đưa mắt nhìn nhau, có ý kiến sao? Dám có ý kiến sao? Trương Thanh Vân nói quá trực tiếp, tất nhiên toàn là những lời đường đường chính chính, đồng thời cũng là những lời chết người. Nếu hai người còn tiếp tục có ý kiến thì chẳng phải nói bí thư Trương đã đặt điều sao?

- Tôi không có ý kiến, tôi sẽ trở về làm kiểm diermd với tổ chức.

Tiêu Trường Sinh nói, Đỗ Thận Khoa đã nói như vậy thì hắn không dám trả lời, vì vậy đành phải kiên trì nói ra.

Tiêu Trường Sinh đã mở miệng như vậy thì Phiền Giang Nam không thể không xuống đài, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không đuổi giết đến cùng, hắn nói ngay:

- Được rồi, trước tiên không nói đến chuyện làm kiểm điểm, sự việc này còn chưa chấm dứt, các anh cần phải nghĩ biện pháp giải quyết ổn thỏa mới là vấn đề cụ thể.

- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Thanh Vân, vấn đề này phải nhanh chóng xử lý, anh Đỗ phải phụ trách vấn đề này.

Hà Mậu Sâm nói, vẻ mặt lặng yên như nước giếng sâu.

Vì biến đổi bất ngờ mà mọi chuyện cứ kết thúc như vậy. Nghê Quảng Vũ lại không nhịn được phải liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà cảm thấy ánh mắt mình quá thấp. Đừng nghĩ rằng huyên náo lần này là điềm báo nguy hiểm, hai bên cãi cọ xô đẩy lẫn nhau nhưng cuối cùng vẫn được ổn thỏa, tất cả đều vì lời nói của Trương Thanh Vân. Lúc này bí thư Hà và chủ tịch Đỗ đã có chung một nhận thức, chẳng khác nào ba tay đang cùng nhau xử lý vấn đề lần này, những người khác không có quyền chen vào.

Nghê Quảng Vũ cảm giác được sự tuyệt diệu của Trương Thanh Vân, nhưng rốt cuộc là đối phương tuyệt diệu ở đâu thì chỉ có thể cảm ngộ mà khó thể nói ra. Nhưng có một vấn đề cần phải khẳng định, lần đầu tiên Trương Thanh Vân để lộ ra mũi nhọn và cực kỳ thành công. Chưa nói đến vấn đề uy vọng, sau này đừng hòng còn kẻ nào dám chĩa vào phó bí thư, ví dụ sống động nhất chính là Tiêu Trường Sinh và Phiền Giang Nam.

Sau đó chính là vấn đề liên quan đến chức vụ chủ nhiệm ủy ban quản lý khu công nghệ cao, khoảng thời gian qua Trương Thanh Vân không có mặt ở Thanh Giang, vì vậy hắn không biết rõ đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Hơn nữa hắn cũng không quen thuộc tình hình Thanh Giang, vì vậy cũng chỉ biết giữ vai trò bàng quan, không nói một lời.

Lúc này nhân tuyển tổng cộng có năm người, chính quyền đề cử ba người, phòng tổ chức nhìn trúng hai người. Vì mọi người đã thảo luận qua một lần nên lúc này cũng không quá kịch liệt, nhưng vấn đề là mọi người không có ý kiến thống nhất ở hai người được chọn này, một người là Hề Mai Ngọc, trước kia đã từng là phó phòng thương mại, người còn lại là Vương Đan Đông, lúc này đang giữ chức phó phòng tài chính.

Hai người này đều là những phần tử trí thức cao cấp, cũng có bối cảnh ra nước ngoài học tập, hiểu rõ xí nghiệp, hiểu quốc tế hóa, phương diện năng lực rất phù hợp để được nắm chức chủ nhiệm ủy ban quản lý.

Trương Thanh Vân nghe đến cái tên Hề Mai Ngọc mà không khỏi thầm lắc đầu, người phụ nữ này bằng cấp khá cao, năng lực cũng mạnh nhưng kinh nghiệm còn quá thấp, nếu đưa lên vị trí chủ nhiệm thì quá gượng ép. Nhưng lúc này chính trường Thanh Giang đang chọn tướng quân, Trương Thanh Vân cũng không biết về Vương Đan Đông, vì vậy cũng không có quyền lên tiếng.

Đến khi tranh luận cuối cùng thì phải giơ tay biểu quyết, hai lần Trương Thanh Vân đều bỏ quyền. Cuối cùng vì thiếu Trương Thanh Vân mà lại vừa may hôm nay tư lệnh Đàm Thu xin nghỉ nên tạo thành số lẽ, cũng vì vậy mà Vương Đan Đông có thêm một phiếu, mọi chuyên cứ như vậy mà được quyết định.

Trương Thanh Vân chẳng biết Vương Đan Đông là người thế nào, nhưng khi thấy vẻ mặt Nghê Quảng Vũ rất vui thì trong lòng mơ hồ cũng có hơi hiểu ra. Nhưng vẻ mặt Hà Mậu Sâm vẫn không chút gợn sóng, Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy bí thư cố ý như vậy, nếu không với năng lượng của hắn thì cướp lấy chức vụ chủ nhiệm ủy ban quản lý dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên sau khi kết thúc vấn đề này thì thường ủy lập tức phổ biến văn kiện của tỉnh ủy, "Quy hoạch về khu công nghệ cao liên hợp giữa Thành Đô và Thanh Giang", quy hoạch này đề xuất Thanh Giang bắt đầu trước, đẩy mạnh phát triển khu quy hoạch, đưa ra kinh nghiệm, tạo nên quy mô. Sau đó Thành Đô sẽ lao vào, mục đích cuối cùng là tạo ra một khu công nghệ cao lớn nhất Trung Nguyên.

Sau khi Hà Mậu Sâm tuyên bố thông báo xong thì vẻ mặt rất kích động, hắn nói:

- Các đồng chí, đây chính là cơ hội phát triển rất tốt của Thanh Giang chúng ta, tỉnh ủy và chính quyền tỉnh ủy đã ra chỉ thị muốn chúng ta tập trung nhân lực vật lực làm tốt hạng mục khu công nghệ cao Thanh Giang, rõ ràng hy vọng của các lãnh đạo với chúng ta là rất cao.

Hà Mậu Sâm dùng giọng lưu loát nói một lúc lâu, rất có lực ảnh hưởng đến những người khác, bầu không khí nặng nề trong phòng họp chợt bị đánh tan. Tất cả mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai bàn về tương lai khó thể tưởng tượng của Thanh Giang.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn rất tỉnh táo, hắn đã sớm biết về thông báo này. Hai ngày trước là sinh nhật vợ Chiêm Giang Huy, Trương Thanh Vân vì không đến được nên cùng Triệu Giai Ngọc gửi thiệp chúc mừng và nói chuyện qua điện thoại. Lúc đó bí thư Chiêm đã nâng vấn đề đẩy mạnh phát triển khu công nghệ Thanh Giang, khuyến khích Trương Thanh Vân bỏ ra nhiều sức lực.

Nhưng những gì Chiêm Giang Huy nói và Hà Mậu Sâm nói lại hoàn toàn khác biệt, Chiêm Giang Huy nói khi bắt đầu xây dựng khu công nghệ thì tư nguyên trong tỉnh cũng có hạn, chủ yếu là Thanh Giang phải tự lực canh sinh là chính, cũng không nói sẽ tập trung toàn bộ lực lượng trong tỉnh. v. v. Nhưng Hà Mậu Sâm nói lại có tác dụng ủng hộ sĩ khí.

Khi bầu không khí hội nghị trở nên hài hòa thì chương trình thảo luận kế tiếp chợt biến đổi đột ngột, Hà Mậu Sâm chợt tuyên bố:

- Xét thấy tầm quan trọng đặc biệt của khu công nghệ cao lần này, căn cứ vào chỉ thị của tỉnh ủy, lãnh đạo muốn chúng ta chọn ra một người đến nắm lấy khối công tác này.

Hà Mậu Sâm vừa thốt ra những lời này thì tất cả mọi người đã biết hội nghị thường ủy hôm nay bước vào giai đoạn quan trọng và rất nặng nề, lúc này năng lượng của bí thư mới phát ra, người ngồi ở chiếc ghế đầu tiên có thể khống chế tiết tấu hội nghị, đồng thời cũng chiếm tiện nghi quá lớn. Nếu lãnh đạo thị ủy có thể tự mình nắm hạng mục khu công nghệ cao thì chức chủ nhiệm ban quản lý vừa rồi chỉ là gân gà.

Hà Mậu Sâm liếc mắt nhìn qua tất cả mọi người, hắn mỉm cười giống như vẫn còn đắm mình trong những phát triển lớn của Thanh Giang vào thời điểm sau này. Mà đám thường ủy khác đều không còn nụ cười, đều đang đợi bí thư mở lời.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Hà Mậu Sâm là người nổi tiếng cường thế, nhưng nếu người này cường thế để rồi dồn sức tạo thành bước nhảy vọt cho Thanh Giang thì cũng không sai. Người này rất giỏi giảng giải sách lược, cực kỳ cao tay, năng lực mạnh mẽ, bất kỳ tình cảnh nào cũng có thể đem ý chí của mình quán triệt xuống bên dưới. Trương Thanh Vân cũng thầm nghĩ năm xưa từng là chư hầu một phương, cũng từng cho rằng là kẻ cường thế, nhưng nếu so sánh với Hà Mậu Sâm thì cách biệt là quá lớn.

Trương Thanh Vân hắn khi đó chẳng qua chỉ cai quản một huyện nghèo khó và lạc hậu, cường thế và ra tay dã man cũng không sao. Mà Thanh Giang lại là một thành phố quan trọng ở Giang Nam, nếu không cao tay thì muốn làm bí thư cũng không dễ dàng gì.

Hà Mậu Sâm nhấp một hớp trà, hắn dùng đầu lưỡi liếm môi rồi dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Tôi biết rõ lãnh đạo nắm khu công nghệ cao rất quan trọng, cũng cực kỳ đặc biệt. Vì vậy tôi đã cố ý xin qua chỉ thị của bí thư Nga cùng phó chủ tịch Vi. Lúc đó tôi đề cử phó bí thư Thanh Vân đến nắm khối công tác này, cả hai lãnh đạo tỉnh đều tỏ vẻ đồng ý. Tất nhiên hôm nay tôi đề cử bí thư Thanh Vân, mọi người có ý kiến gì thì xin thoải mái

Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, khoảnh khắc này phòng họp cũng trở nên ầm ĩ. Khung hướng lời nói của bí thư Hà đã quá rõ ràng, những lãnh đạo tỉnh ủy đều đã đưa ra quan điểm, có kẻ nào dám phản đối? Mà lúc này trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu cũng đứng lên nói:

- Tôi cho rằng bí thư Trương rất phù hợp, nhưng chủ tịch Nghê cũng là nhân tuyển tốt, quan trọng là xem ai trong số hai người phù hợp hơn.

Điền Khải Diệu nó rất uyển chuyển, nhưng hắn nói như vậy cũng mở đầu cho những người bất đồng ý kiến. Tiêu Trường Sinh là người đầu tiên nhảy ra giúp Nghê Quảng Vũ, lý do của hắn rất đầy đủ, Nghê Quảng Vũ là người đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo Thanh Giang nhiều năm, quen thuộc kinh tế Thanh Giang hơn bí thư Trương. Hơn nữa Nghê Quảng Vũ là người tham dự vào hạng mục khu công nghệ sớm nhất, nếu xét từ vấn đề hạng mục được duyệt đến các chính sách về tài chính và thuế vụ của nhà nước thì khó thể chối bỏ công lao. v. v. Người này nói ra đã không đắc tội với Trương Thanh Vân đồng thời còn không chê vào đâu được, có vẻ rất thuyết phục.

Hà Mậu Sâm gật đầu, hắn nói:

- Rất tốt!

Sau đó Hà Mậu Sâm quay sang Đỗ Thận Khoa ở bên canh mà nãy giờ chưa lên tiếng, hắn nói:

- Anh Đỗ, anh có ý kiến gì?

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Đỗ Thận Khoa, tất cả mọi người đều biết Đỗ Thận Khoa bày tỏ thái độ mới cực kỳ quan trọng. Nghê Quảng Vũ càng trơ mắt nhìn Đỗ Thận Khoa, hắn rất khát vọng với chức vụ chủ quản lần này, tuy hắn biết mình không có ưu thế khi cạnh tranh với Trương Thanh Vân, hơn nữa cũng được chứng kiến sự lợi hại của đối phương khi còn ở thủ đô.

Nhưng nơi đây dù sao cũng là Giang Nam, là Thanh Giang, là nơi chốn của mình. Trương Thanh Vân lợi hại chỉ vì chôn rễ sâu ở thủ đô, nếu nói về vấn đề nắm giữ khu công nghệ thì Nghê Quảng Vũ cảm thấy mình có lòng tin rất lớn.

- Tôi cảm thấy bí thư Thanh Vân thích hợp hơn, lãnh đạo tỉnh ủy đã nhìn xa trông rộng, bí thư Thanh Vân đã công tác ở Thành Đô nhiều năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, hạng mục lần này không thể có hai nhân tuyển.

Đỗ Thận Khoa nói, hắn nói không lớn nhưng từng chữ từng câu rõ ràng, có thể nói là cực kỳ dứt khoát.

Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Đỗ Thận Khoa, bình thường người này rất ít khi lên tiếng, cũng không bao giờ cười, Trương Thanh Vân cũng không hiểu rõ quá nhiều về phong cách của người này. Nhưng lời nói vừa rồi của Đỗ Thận Khoa cũng đủ làm cho Trương Thanh Vân phải lau mắt nhìn.

Thật ra hội nghị thường ủy hôm nay đều nằm dưới sự khống chế của Hà Mậu Sâm, người ngồi ghế dưới nhìn ra mánh khóe cũng không nhiều. Trương Thanh Vân có thể nhìn ra vì hắn biết Điền Khải Diệu, đây là người của Vi Trung Quốc, cũng là cậu của Vi Cường. Trước khi đến Thanh Giang thì Vi Cường đã dùng lời vòng vèo nói với Trương Thanh Vân, tất nhiên là lời của Vi Trung Quốc, ý nghĩa tất nhiên sẽ hy vọng Trương Thanh Vân có thể đi gần một chút với Điền Khải Diệu.

Điền Khải Diệu tất nhiên cũng biết, nếu không sẽ chẳng đưa Trương Thanh Vân lên đầu súng ngay từ đầu, rõ ràng cũng có chút hương vị về tỷ lệ.

Nhưng dù trong lòng Điền Khải Diệu có tức tối hay không thì hắn cũng không dám chống đối với Trương Thanh Vân trên các phương diện vấn đề, nhưng phản đối trên phương diện hạng mục lần này lại càng quỷ dị. Cho nên chỉ có một cách giải thích, đây đều là ý tứ của Hà Mậu Sâm, cũng có thể thấy được bí thư là người cực kỳ để ý, hắn không muốn cho bất kỳ người nào có cớ để chụp mũ. Thường thì tất cả quyết định của hội nghị thường ủy đều là kết quả của sự bàn bạc tập thể, một mình Hà Mậu Sâm không làm được gì.

Trương Thanh Vân hiểu rõ điều này thì Đỗ Thận Khoa cũng hiểu rất rõ, hắn lựa chọn phương pháp nhượng bộ, hơn nữa trong lùi có tiến. Trương Thanh Vân là phó bí thư, nếu nói có trách nhiệm quan trọng nhất thì chính là bôi trơn cho hoạt động giữa đảng ủy và chính quyền, phải đảm bảo cho các ban ngành hoạt động thông thoáng và hiệu quả, cố gắng tránh nội chiến. Phương diện này Trương Thanh Vân rất biết cách chú ý, hắn giúp bí thư Hà nhưng không nghiêng về bí thư, có nguyên tắc của mình, vì vậy Đỗ Thận Khoa cũng coi như tiếp nhận cho Trương Thanh Vân tiến lên nắm khu công nghệ cao.

Vì những cơ duyên như vậy mà Trương Thanh Vân mới đến Thanh Giang được hai tháng ngắn ngủi đã đứng vững bàn chân, trên tay có một phần quyền lực nhân sự, hơn nữa còn được phân công quản lý khu công nghệ cao. Hai khối công tác này đều rất quan trọng, trên tay hắn đã có quyền lực, vì vậy sẽ quật khởi rất nhanh trên chính đàn Thanh Giang. Tất nhiên sẽ trở thành lãnh đạo quen mặt với cấp dưới, đồng thời quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy sẽ tăng mạnh.

Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc thì tất cả mọi người đều tiến lên chúc mừng Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng khiêm tốn đối phó, trên mặt không có chút biểu cảm đắc ý. Cũng vì vậy mà đám người đến chúc mừng cũng rất khó tìm từ.

Vì với bộ dạng của Trương Thanh Vân thì làm cho người khác có phản ứng đầu tiên chính là đối phương được điều làm phó bí thư chuyên trách với ý nguyện của tỉnh ủy, để người này quản lý khu công nghệ cũng là lãnh đạo thị ủy coi trọng đặc biệt, cũng không thể nói Trương Thanh Vân có số làm quan.

Cũng vì những suy nghĩ khác biệt này mà hình tượng của Trương Thanh Vân trong ban ngành lập tức lặng lẽ sinh ra biến đổi, mọi người đã không cho rằng đối phương là "lính hàng không", chiếc ghế thứ ba ở thị ủy Thanh Giang đã bắt đầu được xác lập.

Vi Cường đột nhiên tiến vào Thanh Giang, lúc này hắn đang là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Ba Lăng, hắn chủ quản tất cả mọi công tác hằng ngày, cũng coi như là người có thực quyền. Lần này hắn đến Thanh Giang chủ yếu cùng phối hợp với cục công an địa phương để giữ gìn trật tự chung cho hai thành phố Ba Lăng và Thanh Giang.

Dòng sông Thanh Giang từ Ba Lăng chảy vào Trường Giang, vùng tiếp giáp giữa Thanh Giang và Ba Lăng nổi tiếng là đất lành, có rất nhiều người sinh sống trên sông nước nơi đây. Hơn nữa lưu lượng người rất lớn, thường là rồng rắn lẫn lộn, vì vậy trong nhiều năm qua vấn đề trật tự xã hội ở vùng này rất nan giải.

Lúc này xét trên phương diện vận tải đường thủy thì có kẻ vận chuyển gỗ lậu, có kẻ vận chuyển động vật quý hiếm. v. v. Tất cả đều từ bến tàu Thanh Giang xuôi ra Trường Giang, cũng có những đội thuyền từ dòng Trường Giang đi theo Ba Lăng tiến vào Thanh Giang để vận tải hàng hóa.

Nếu có buôn lậu thì sẽ có những vấn đề vận chuyển trái phép, theo đó chính là bạo lực và tội phạm. Những năm gần đây bảo vệ an toàn trên đường thủy là một hệ thống chiến tuyến được liên hợp bởi hai cục công an thành phố. Mà hội nghị trật tự trị an trên đường thủy là nơi hai cục công an trao đổi và thảo luận với nhau về các vấn đề khó khăn.

Trương Thanh Vân mở tiệc ở khách sạn Nhã Lan chiêu đã Vi Cường, hôm nay Vi Cường mặc một bộ quân trang, bộ đồng phục cảnh sát kiểu mới mặc trên người làm hắn nhìn qua có chút hương vị oai hùng, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân phải mở rộng tầm mắt.

Nhưng khi Vi Cường đến gần thì rõ ràng lộ ra bản sắc, thói quen thích ôm ấp đúng là khó thể đổi được. Trương Thanh Vân đã sớm có sự đề phòng, hắn trừng mắt nhìn Vi Cường, lúc này Vi Cường cũng cảm thấy không thích hợp, hắn nói:

- À, tôi quên mất, đây là địa bàn của cậu, là lãnh đạo thị ủy phải chú ý giữ hình tượng, tôi đường đột rồi.

Trương Thanh Vân tức giận trợn mắt nhìn Vi Cường, hắn trực tiếp tiến vào phòng vip. Sau khi đi vào thì Trương Thanh Vân cũng tùy tiện hơn, hắn cởi áo móc lên giá rồi duỗi người nói:

- Sớm không đến muộn không đến, sao cứ đến vào lúc tôi bận rộn nhất vậy?

Vi Cường nghiêm mặt nói:

- Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi tìm cậu là có chuyện đứng đắn, đây là phản ứng của lãnh đạo sao?

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn thầm nghĩ tiểu tử Vi Cường này không ngờ cũng có lúc đứng đắn, vì vậy cũng chẳng thèm quan tâm đến đối phương mà gọi nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên. Sau khi uống được ba vòng rượu thì Vi Cường đột nhiên nói:

- Hệ thống tư pháp ở Thanh Giang các cậu có vấn đề rất lớn, cậu thấy sao? Cậu biết tiểu tử Phương Châu chứ? Tên này rất độc ác, còn ra tay hãm hại cả Tiêu Tử, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trương Thanh Vân nhướng mày nói:

- Không cho phép cậu ở đây nói lung tung về Thanh Giang, vấn đề của hệ thống tư pháp sao có liên quan đến Phương Châu?

Vi Cường khoát tay nói:

- Biết ngay là cậu sẽ nói ra những lời không có chút ý nghĩa gì, cậu có phải muốn trở nên giống như cha tôi phải không? Ông ấy vẫn xem tôi là một đứa trẻ, bây giờ tôi đã là phó cục trưởng, là phó ban, còn là tiểu tử sao?

Trương Thanh Vân cười ha hả, bộ dạng Vi Cường rất căm tức, hắn không nói lời nào mà đưa cho Trương Thanh Vân một chồng tài liệu. Trương Thanh Vân nhìn qua thì nụ cười lập tức thu lại, "Bản ghi chép lời khai về vụ án thuốc lá giả đặc biệt lớn, công an Thành Đô!"

Vi Cường nhét tài liệu vào tay Trương Thanh Vân rồi nói:

- Thấy chưa? Vụ án thuốc lá giả bị phá, mùi thuốc từ nơi nào bay tới?

Vi Cường chỉ ra ngoài cửa sổ:

- Từ bến tàu Ngưu Đầu Sơn ở Thanh Giang.

Bình Luận (0)
Comment