Bố Y Quan Đạo

Chương 509

Phong văn phòng chỉ có ba người, Trương Thanh Vân đang đắm mình trong suy nghĩ về công tác ở Thanh Giang, khi thấy vẻ mặt hai vị lãnh đạo Chiêm Giang Huy và Lưu Tiến có vẻ không đúng thì vội vàng thu nạp tâm tư. Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chiêm Giang Huy, sau đó lại nhìn sang Lưu Tiến.

Lưu Tiến cười cười nói:

- Cậu không cần phải vui mừng quá sớm, vừa rồi chỉ là kế hoạch của tỉnh ủy chúng tôi, nhưng kế hoạch cũng không thể biến hóa quá nhanh được. Hảo tiểu tử, tôi công tác lâu năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Lưu Tiến nói đến đây thì hơi khựng lại, Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, thân thể không tự động được phải đứng lên. Chiêm Giang Huy khoát tay nói Trương Thanh Vân không nên kích động, lão trầm ngâm mọt chút rồi nói:

- Cục tổ chức cán bộ trung ương đã đặc biệt gọi điện thoại cho tôi hỏi đến cậu, ý là muốn đưa cậu về thủ đô, đơn vị cụ thể thế nào thì tôi không biết. Tôi tưởng rằng đây chính là những gì cậu vận động, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của cậu thì có vẻ không vung tay vung chân trong vấn đề này.

- Cái gì?

Trương Thanh Vân cuối cùng cũng kinh hoàng, hắn không biết rõ cơ cấu bố trí của cục tổ chức trung ương, không biết sẽ tổ chức cho mình vào đơn vị gì. Nhưng mình chỉ là một cán bộ phó phòng nho nhỏ, nếu xét trong nước thì giống như một con kiến trong ổ kiến lửa, cục tổ chức trung ương vì sao phải nhìn chằm chằm vào mình?

Lúc đầu tiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Triệu gia, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã loại trừ khả năng này. Những năm qua quan hệ giữa hắn và Triệu gia khá hòa hoãn, hai bên liên hệ rất chặt chẽ trên nhiều vấn đề, nếu Triệu gia có tính toán cho mình tiến vào thủ đô thì không thể không liên hệ trước.

Mà bây giờ mình đang được đề bạt ở Giang Nam, lúc này điều mình tiến kinh không có chút lý do gì, như vậy sao có thể là Triệu gia cho được. Hơn nữa là người nào có năng lượng lớn để sinh ra động tĩnh lớn như vậy?

- Thanh Vân, cuộc điện thoại kia trực tiếp gọi đến phòng làm việc của tôi, ý tứ đã rất rõ ràng, nếu có dư âm thương lượng thì cán bộ lãnh đạo cũng không cần phải như thế, cậu có thể hiểu không?

Chiêm Giang Huy nói.

Trương Thanh Vân gật đầu đờ đẫn, trong lòng hiểu rõ lời nói của Chiêm Giang Huy. Cục tổ chức trung ương không thông qua quá trình chính quy, bọn họ trực tiếp ném vấn đề điều động một phó bí thư lên bàn làm việc của bí thư tỉnh ủy. Như vậy chẳng khác nào nói rõ vấn đề điều động này chỉ là tạm thời, quan trọng hơn chính là không cho sinh ra vấn đề thương lượng.

Điều này nói ra làm Trương Thanh Vân cảm thấy váng đầu, kết quả như vậy đúng là căn bản không nghĩ tới. Hắn biết tổ chức muốn mình tiến vào thủ đô, nhưng tiến vào làm gì? Hắn không thể biết. Chuyện khẩn cấp như vậy sao? Bí mật như vậy sao?

- Bí thư, lãnh đạo không nói sẽ đặt tôi vào trong đơn vị nào à?

Trương Thanh Vân nói, ánh mắt nhìn sang Chiêm Giang Huy, rõ ràng có chút mê man.

Chiêm Giang Huy lắc đầu cười khổ, lão nói:

- Cán bộ lãnh đạo chưa nói rõ trong điện thoại, vì vậy chúng tôi vừa mở hội nghị thường ủy để quyết định về hướng đi của cậu, nhưng cuộc điện thoại kia đến. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng có người cố ý gây nên, nhưng bây giờ xem ra điều động khẩn cấp. Không có gì, ngày mai tôi sẽ để trưởng phòng Lưu cùng cậu đưa tin. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Thanh Vân nói một tiếng cảm ơn, chưa nói đến vấn đề hắn phục tùng sắp xếp của tổ chức, hắn nghĩ đến hai chữ khẩn cấp, thủ đô có chuyện gì mà khẩn cấp? Nhưng có gì liên quan đến mình?

Một ý niệm đột nhiên lóe lên trong óc Trương Thanh Vân, khoảnh khắc này vẻ mặt hắn chợt trắng bệch, hắn lại đứng lên rồi nói với Chiêm Giang Huy:

- Bí thư, tôi...Tôi nghĩ điều này vì nguyên nhân liên quan đến Triệu tướng quân, ông cụ có lẽ đã đến thời điểm cuối cùng. Từ khi ông cụ được chắm sóc đặc biệt thì tôi và Giai Ngọc thường đến thăm hỏi nhiều lần, có phải lãnh đạo nắm giữ tình hình này, muốn tôi tiến về thủ đô để thuận tiện hầu hạ cho ông cụ hay không?

Chiêm Giang Huy chợt sững sốt, lão nói:

- Nói bậy, năm ngoái tôi còn đến thăm Triệu tướng quân, như thế nào...

Chiêm Giang Huy nói được một nửa thì khựng lại, động tác chợt cứng nhắc. Một lúc lâu sau lão mới chỉ sang phòng nghỉ ngơi ở cách vách rồi nói với Trương Thanh Vân và Lưu Tiến:

- Hai anh sang bên kia ngồi trước, tôi xem xét chút tình huống đã.

Trương Thanh Vân và Lưu Tiến vội vàng đứng dậy lui ra khỏi phòng, biểu hiện của Chiêm Giang Huy đã làm cho Trương Thanh Vân tin tưởng phán đoán của mình có căn cứ, trong lòng cũng rối loạn, chuyện công tác bị ném lên chín tầng mây. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, chẳng lẽ ông cụ đã đến giai đoạn khó thể cứu vãn được sao?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng rất áy náy, hắn vốn có giao hẹn một tháng đến thăm ông cụ một lần, nhưng những tháng vừa qua vì quá bận rộn mà ngay cả tết âm lịch cũng không đến thăm ông cụ, nghĩ lại cũng thấy có chút không nên.

Trương Thanh Vân có cảm tình đặc biệt với ông cụ, đây là số ít người có ảnh hưởng trực tiếp đến Trương Thanh Vân. Trước đó Trương Thanh Vân cảm nhận được sự truyền thừa của cách mạng trên người ông cụ, ông rất chất phác, thật tình, biểu hiện giống như ông hàng xóm nhà bên, không chút kệch cỡm.

Đối với một nhân vật truyền kỳ, hơn nữa lại rất hòa ái và chất phác, hai bộ mặt tương phản đánh sâu vào nhau làm người ta sinh ra cảm giác khó quên.

Phòng nghỉ ngơi rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân và Lưu Tiến không trao đổi với nhau, vẻ mặt trưởng phòng Lưu không còn vẻ lạnh nhạt mà trở nên ngưng trọng. Hắn nhịn không được phải liếc mắt đánh giá Trương Thanh Vân vài lượt. Hắn không biết vì sao Triệu gia có rất nhiều con cháu, nhưng vì sao Triệu tướng quân lại thích kéo một người ngoài đến khóc than.

Nhưng không ngờ lại gióng chống khua chiêng như vậy, cố gắng cưỡng ép Trương Thanh Vân về thủ đô. Điều này chứng minh Trương Thanh Vân có địa vị tuyệt đối trong lòng ông cụ, so với con cháu của ông cụ còn nặng hơn nữa sao? Lưu Tiến thầm lắc đầu, hắn cảm thấy khó thể tưởng nổi.

Lưu Tiến cẩn thận quan sát Trương Thanh Vân, hắn thấy tâm tình đối phương đã hoàn toàn rối loạn. Vì ánh mắt Trương Thanh Vân không tập trung, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lại có chút hoảng loạn, rõ ràng thấy được trong lòng đang nghĩ đến vấn đề gì.

Trong trí nhớ của Lưu Tiến thì Trương Thanh Vân rất ít khi xuất hiện tình cảnh thế này. Hắn và Trương Thanh Vân tiếp xúc vài năm, cũng hiểu rõ bản lĩnh của đối phương. Phương diện này không cần phải nhiều lời, chỉ cần xem xét vấn đề được bổ nhiệm tiến thẳng lên chức vị bí thư thị ủy Thanh Giang là biết ngay.

Không cần nhiều lời về độ nặng của thành phố Thanh Giang, Trương Thanh Vân có thể đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy thì khẳng định đối phương sẽ là một nhân vật quan trọng nhất trong quan trường Giang Nam từ nay về sau, nếu tiến thêm một bước nữa thì chắc chắn sẽ vào trong sân tỉnh ủy.

Con đường của Trương Thanh Vân như vậy vốn là cực tốt, nhưng bây giờ xem ra còn rất nhiều điều đặc sắc. Nếu Trương Thanh Vân thật sự vì nguyên nhân kia mà tiến về thủ đô thì Lưu Tiến có thể xác nhận tương lai của đối phương là vô hạn.

Vì con đường Trương Thanh Vân đi đến thuộc về phạm trù thuận buồm xuôi gió, thuộc về loại cây mọc thẳng rể cọc, nhưng biểu hiện lại không giấu được mũi nhọn, nếu mũi nhọn quá mức thì cũng là điều tối kị cơ bản trong quan trường.

Mà bây giờ Trương Thanh Vân đã có cơ hội rời khỏi Giang Nam, nếu vậy thì trở thành hòa thượng từ bên ngoài đến niệm kinh, chỉ cần hắn tiếp tục phát triển ở thủ đô thì thân phận sẽ hoàn toàn không giống như trước đó. Trong nước có rất nhiều cán bộ đi theo con đường này, bây giờ Lưu Tiến lại được tận mắt nhìn thấy Trương Thanh Vân tiến ra một bước đầu tiên, vì vậy mà trong mắt hắn cũng không khỏi có thêm nhiều tâm tư.

- Thanh Vân, buông lỏng một chút, không có chuyện gì quá lớn cả, nếu thật sự không tốt thì cũng không cần phải điều động công tác của cậu.

Lưu Tiến đột nhiên nói.

- Cảm ơn trưởng phòng Lưu!

Trương Thanh Vân khách khí nói, vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Lưu Tiến lại gật đầu mỉm cười, trong mắt lộ ra cái nhìn khuyến khích.

Những ân oán khi hai người cộng sự với nhau ở phòng tổ chức đã tan thành mây khói trong khoảnh khắc này, trong mắt Lưu Tiến thì Trương Thanh Vân bây giờ là rồng chuẩn bị bay lên. Hôm nay nếu hắn không lợi dụng cơ hội tiếp xúc ở Giang Nam thì sợ rằng sau này có muốn cũng cực kỳ khó khăn.

Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân và Lưu Tiến hầu như cùng đứng dậy. Chiêm Giang Huy tiến vào như rồng như cọp, lão ép tay xuống tỏ ý bảo hai người ngồi xuống, sau đó chính lão thì ngồi lên chiếc ghế sa lông chủ vị.

- Mọi chuyện đã hiểu rõ ràng, điều cậu tiến vào thủ đô chính là ý kiến của chủ nhiệm phòng văn thư trung ương, tổ chức sắp xếp cậu vào cục văn thư nhưng chưa công tác ngay, có lẽ phải tiến vào trường đảng trung ương học tập.

Chiêm Giang Huy nói đến đây thì thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân rất mê mang, lão cười cười rồi tiếp tục:

- Chủ nhiệm Vị của cục văn thư đến thăm Triệu tướng quân, vì vậy mới nghe được chuyện về cậu, sau khi trò chuyện thì cậu biết kết quả rồi đấy.

- Nhưng có một điều cần khẳng định, Triệu tướng quân đánh giá cậu rất cao, sẽ là cơ hội rất lớn cho tương lai sáng lạn sau này. Nhưng giấu mũi nhọn mới là vấn đề căn bản, cậu có được quan hệ tốt như vậy thì phải biết nắm chắc cho tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của ông cụ.

Câu nói cuối cùng của Chiêm Giang Huy rất động tình, có thể nói là thấm thía, bộ dạng cực kỳ ôn hòa, Trương Thanh Vân vội vàng cảm ơn.

Chiêm Giang Huy cười cười, Trương Thanh Vân biết rõ nên cáo từ. Hôm nay đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của bí thư, vì vậy hắn đứng lên cáo từ. Chiêm Giang Huy nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi mới phất tay, Trương Thanh Vân cúi người rồi lui ra.

Chiêm Giang Huy nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân mà thầm gật đầu, Trương Thanh Vân cho lão quá nhiều kinh ngạc, nhưng kết quả hôm nay lại làm lão bất ngờ.

Chiêm Giang Huy thật sự không ngờ Triệu tướng quân lại xem trọng Trương Thanh Vân như vậy, thường thì làm bạn với những ông cụ vào lúc cuối đời phải là người thân thiết nhất, cũng sẽ cho rằng là người có tương lai nhất trong gia tộc. Đây không đơn thuần là chữ hiếu, hơn nữa còn dùng một phương pháp đặc biệt để xác nhận lý lịch, địa vị và thân phận.

Mà đường đường đời thứ ba Triệu gia có vài chục người nhưng kẻ được vinh hạng lại là người ngoài, nếu vừa rồi không phải Chiêm Giang Huy gọi điện xác nhận thì sẽ chẳng thể tin nổi.

Mà lúc này Trương Thanh Vân rời khỏi ngôi nhà thường ủy với vẻ mặt ngưng trọng, hắn căn bản không rõ ràng những sự việc đang đến có ý tứ cảm xúc thế nào. Hắn chỉ biết hai điểm, thứ nhất là thân thể Triệu tướng quân đã không được tốt, thứ hai chính là mình sẽ phải đến học tập ở trường đảng trung ương.

Có thể trong một khoảng thời gian dài tổ chức cũng không phân công tác cụ thể cho mình, nhưng mình sẽ có đủ thời gian để đại biểu cho tổ chức làm bạn với ông cụ và học tập phương châm lý luận của trường đảng trung ương. Trương Thanh Vân không biết mình có thích ứng với những chuyển biến này hay không, nhưng kiếp sống chính trị nhiều năm qua đã chính thức nói cho hắn biết hành trình này rất đáng chờ mong.

Bình Luận (0)
Comment