Bố Y Quan Đạo

Chương 558

Tin tức Trương Thanh Vân chuẩn bị trao quyền cho cấp dưới cũng không quá ồn ào vì cứ đến sáu tháng cuối năm là ủy ban cải cách sẽ bận rộn hơn hẳn. Nhiệm vụ một năm phải hoàn thành, đã có thành tích nửa năm để tham chiếu, mà địa phương bên dưới cũng có tâm tư như vậy nên bộ và ủy ban trung ương lại càng căng thẳng hơn.

Trong lòng Trương Thanh Vân còn treo ngược chuyện xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng khi công tác càng ngày càng dày thì hắn đã không còn tinh lực để lo lắng miên man, mỗi ngày đều bận rộn công tác.

Chiều nay thủ đô đã vào thu, khí trời cuối thu rất tốt, Trương Thanh Vân lái xe phóng về phía khu thường trú của thành phố Thiết Mã tỉnh Tấn Đông. Chiêm Hồng Quế bí thư Thiết Mã đã đến thủ đô, hắn mời Trương Thanh Vân đến dùng một bữa cơm.

Lần trước Trương Thanh Vân đã giúp Chiêm Hồng Quế ở hạng mục đường sắt, hắn cảm động rơi nước mắt, mỗi tháng đều gọi điện thăm hỏi, vài ngày lễ tết cũng có cán bộ khu thường trú thành phố Thiết Mã đến nhà tặng quà. Người này rất biết cách lễ nghĩa, hoàn toàn đãi ngộ và lôi kéo Trương Thanh Vân.

Trước kia Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế là bạn họ ở trường đảng, tuy hai người có tuổi tác cách xa nhau nhưng quan hệ khá tốt. Tất nhiên cũng không loại trừ sự cố ý của Chiêm Hồng Quế, hắn dù sao cũng lăn lộn trên quan trường lâu năm, đã gặp qua vô số người, nhìn thấy Trương Thanh Vân không tầm thường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Chiêm Hồng Quế cũng có điểm sáng riêng, nếu không Trương Thanh Vân cũng chẳng quan hệ gần như vậy làm gì.

Cao Cát Tường cung là cán bộ thanh niên có tương lai tươi sáng như Trương Thanh Vân, nhưng người này ở cùng một địa phương với Chiêm Hồng Quế thì hai người quan hệ cũng không quá thân mật, hơn nữa còn tạo ra tình cảnh ầm ĩ. Vì không được vui vẻ nên Cao Cát Tường rời khỏi Thiết Mã.

Tình huống này rõ ràng là rất hiếm thấy, vì Cao Cát Tường là thái tử thủ đô xuống tuyến dưới rèn luyện, trách nhiệm mà Chiêm Hồng Quế cần phải làm chính là bảo vệ hắn, phải hộ tống hắn mới đúng. Nhưng kết quả lại khó chịu như vậy, điều này chứng tỏ hai người là nước sông không lẫn nước giếng. Vì với một người có giác ngộ chính trị như Chiêm Hồng Quế thì chắc chắn sẽ không muốn tình cảnh ầm ĩ, như vậy trách nhiệm chủ yếu thuộc về Cao Cát Tường.

Một năm không gặp nhưng Chiêm Hồng Quế căn bản không có gì thay đổi, cái khác chỉ là cách ăn mặc. Năm xưa là học viên trường đảng thì hắn ăn mặc rất mộc mạc và gọn gàng, hôm nay hắn mặc vest dài, phối hợp với một chiếc khăn quàng nơi cổ đứng nơi cổng khu thường trú, phong thái của bí thư thị ủy rõ ràng không được bỏ sót, chỉ cần nhìn qua là biết hắn chính là trung tâm.

Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế cũng có trao đổi trong các biện pháp thi hành chính trị, Chiêm Hồng Quế là loại cán bộ từ tuyến dưới bò lên, tuy trình độ lý luận là không cao nhưng người ta lại hiểu rõ những đạo lý quan trường. Khẩu quyết trong cách làm bí thư chính là để ý đến đảng, lời này quả thật rất đáng để chú ý.

Cái gì mà để ý đến đảng? Chẳng lẽ đảng ủy nhất định phải được nắm trong tay sao? Nắm giữ hạch tâm quyền lợi của đảng chính là điều kiện tiên quyết của tất cả lãnh đạo, những vấn đề khác đều phải căn cứ vào đảng mới được quyết định.

Khi nào thì ủy quyền, khi nào thì nắm quyền, khi ủy quyền thì bảo đảm có thể thu quyền, khi nắm quyền thì đảm bảo có thể thả, Chiêm Hồng Quế có phương pháp riêng của mình.

Trương Thanh Vân đôi khi nghe được những điều này cũng cảm thấy khá kỳ dị, tuy Chiêm Hồng Quế hơn Trương Thanh Vân nửa cấp nhưng thật ra không phải là những cán bộ cùng lứa, Trương Thanh Vân học được trí tuệ chính trị của lãnh đạo đời trước trên người Chiêm Hồng Quế.

Nếu so sánh với Vũ Đức Chi thì Chiêm Hồng Quế cũng không có quá nhiều đặc điểm yêu dị, đây là một người thật sự cụ thể, có rất nhiều phương diện nhìn qua thì rất khờ nhưng lại là vé thông quan cho hắn đi đến vị trí bây giờ. Nghe nói Chiêm Hồng Quế cũng rất lớn gan, từng đập bàn mắng chửi trên hội nghị tỉnh ủy. Trương Thanh Vân đôi khi nghĩ ác, có phải năm xưa Chiêm Hồng Quế nắm được thóp của lãnh đạo tỉnh ủy nên mới dám làm như vậy hay không?

Nếu không Chiêm Hồng Quế gặp được một lãnh đạo như Chiêm Giang Huy thì cả đời sẽ chẳng yên thân. Chiêm Giang Huy chú trọng cán bộ phải biết tu dưỡng tâm tính, vĩnh viễn cần những người biết suy xét và ẩn giấu, mà trong lúc chỉ điểm cho Trương Thanh Vân cũng bắt tay vào những vấn đề như thế này.

- Ôi dào, cục trưởng Trương, trong lúc bận rộn mà anh cũng có thể ra mặt, điều này làm tôi rất cảm động!

Khi còn cách một khoảng xa thì Chiêm Hồng Quế đã nói trước, giọng điệu phần lớn là khẩu âm Tấn Đông, điều này làm cho người ta cảm nhận được phong thái lãnh đạo của hắn.

- Chào bí thư Chiêm, người khác mời khách thì tôi còn dám chối, nhưng anh mời khách thì tôi tuyệt đối không dám, sợ rằng sẽ có người vỗ bàn mắng ủy ban cải cách.

Trương Thanh Vân nói, hắn mở lời đã nói giọng vui đùa.

- Anh đúng là, là cục trưởng mà còn nói như vậy được sao? Tôi...Tôi là người cực kỳ có kỷ luật tổ chức, anh nói vậy là không được.

Chiêm Hồng Quế nói, giọng điệu không chút lo lắng.

Nhưng hai người đối mặt thì đã nói vài lời vui vẻ, sau đó lại cười ha hả bắt tay nhau, bầu không khí tươi vui, khoảng cách cũng được kéo lại gần.

Sau khi tiếp xúc nhiều người thì Trương Thanh Vân bây giờ kết giao bạn bè vừa đắn đo vừa đúng mực và trưởng thành. Quan hệ giữa người và người thật ra cũng chỉ cần xem xét một điểm sáng là được, vì vậy mà khoảng cách giữa hai bên mới đến gần với nhau.

Nếu dựa vào lời nói của Chiêm Hồng Quế thì những chuyện vỗ bàn mắng chửi trước kia là điều xấu, không đáng được coi trọng. Nhưng nếu xét về phương diện khác thì đây chính là tâm tính của hắn, đập bàn ở hội nghị tỉnh ủy mà còn được lãnh đạo coi trọng, đây chẳng phải là điều đáng kiêu ngạo sao?

Trương Thanh Vân nắm chắc đặc điểm này, dùng nó để đùa giỡn vài câu, hơn nữa còn biết cách phối hợp, kéo gần khoảng cách rất nhanh.

Chiêm Hồng Quế về thủ đô lần này mang theo đội ngũ rất xa hoa, ngoài hắn còn có phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch phân công quản lý công nghiệp. Hai vị phó chủ tịch đều là cán bộ kỳ cựu và có tuổi, nhưng khi đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì lại tỏ ra cung kính như học sinh tiểu học.

Quan trường chính là như vậy, chỉ xem xét về cấp bậc mà thôi, Trương Thanh Vân cao hơn bọn họ nửa cấp, lại ở thủ đô, quan trọng là quan hệ với bí thư Chiêm không phân biệt anh tôi, bọn họ không cung kính cũng khó.

Trương Thanh Vân thấy đội hình như vậy thì thầm mắng Chiêm Hồng Quế xảo quyệt, chỉ là đến đây cảm tạ mà còn mang theo đội ngũ rầm rộ như vậy, chắc chắn lại có chuyện gì đó cần mình hỗ trợ.

Sau khi chào hỏi xong thì mọi người rộn rã mời hai vị lãnh đạo vào trong phòng, trong phòng có năm người dùng cơm, ngoài Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế thì còn có hai vị phó chủ tịch mà chủ nhiêm khu thường trú thành phố Thiết Mã ở thủ đô.

Khi bữa tiệc bắt đầu thì Chiêm Hồng Quế trực tiếp nâng ly chúc mừng, hắn nói với tất cả đồng chí Thiết Mã đang ngồi trong phòng, hạng mục đường sắt đều là công lao của Trương Thanh Vân. Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ, những người còn lại cũng ồn ào, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy mình giống như ân nhân của Thiết Mã vậy.

Bản lĩnh nâng người của Chiêm Hồng Quế cũng đã biểu hiện, ai cũng thấy hắn cố ý nâng người nhưng không tạo ra cho kẻ khác cảm giác không thoải mái. Hắn chỉ thấy quan viên Thiết Mã nhiệt tình, bầu không khí cùng hòa hợp, một bữa tiệc không có áp lực, lại rất có cảnh tượng, coi như Trương Thanh Vân cũng học được bản lĩnh cảm ơn người của Chiêm Hồng Quế.

Người Tấn Đông rất giỏi uống rượu, nhưng rượu đối với Trương Thanh Vân cũng căn bản không phải là gì, mọi người nâng ly anh đi tôi đến cực kỳ vui vẻ, Trương Thanh Vân thậm chí càng uống càng tỉnh.

Chiêm Hồng Quế nhìn bằng mắt mà trong lòng nôn nóng, hắn biết Trương Thanh Vân uống rượu rất lợi hại, nhưng lợi hại đến mức này đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Chỉ cần xem bộ dạng là biết Trương Thanh Vân đã lâu không được uống thỏa thích, chính Chiêm Hồng Quế hắn rõ ràng gánh không được. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng Chiêm Hồng Quế vốn cũng có chuyện cần Trương Thanh Vân hỗ trợ, nhưng uống rượu cũng không làm người ta tận hứng, hắn còn mặt mũi nào để nói ra? Hơn nữa bầu không khí lại quá nhiệt liệt, nói đến công tác thì sẽ mất hứng, ngược lại sẽ không đẹp.

- Thôi được rồi, các anh không cần mời rượu nữa, các anh xem bí thư Chiêm kìa, mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang rất nôn nóng.

- Cũng muốn nói thật với các vị, tuy tôi là người Giang Nam nhưng từ nhỏ đã có thiên phú uống rượu, muốn tôi uống vui vẻ mới bàn chuyện thì rõ ràng là không được. Anh Chiêm, anh thấy có đúng không?

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, hắn nói lời này làm hai phó chủ tịch ở bên cạnh ngồi ngây như phỗng, trong lòng cũng dần trở nên nghiêm nghị. Cục trưởng Trương còn trẻ nhưng liếc mắt đã thấy rõ kế hoạch của bí thư Chiêm, xem ra ánh mắt lợi hại.

Chiêm Hồng Quế đỏ mặt, hắn bị Trương Thanh Vân nói toạc móng heo mà cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng dù sao hắn cũng là người sảng khoái, hắn cười ha hả hai tiếng rồi nói:

- Thanh Vân đúng là hiểu rất rõ về tôi, nếu như cậu sinh ra Tấn Đông thì rất có thể sẽ là thần tượng mới của nhân dân Tấn Đông chúng tôi.

- Nếu anh đã đi thẳng vào vấn đề thì tôi che giấu cũng không hay, quả thật lần này đến đây cũng có chuyện muốn nhờ, đúng là xấu hổ. Thiết Mã chúng tôi là thành phố xa xôi, không có quan hệ với người trên thủ đô, tìm người cũng không được nhiều, cũng chỉ có thể trông cậy vào anh mà thôi.

Trương Thanh Vân cau mày mà hận không thể tiến lên đạp thẳng vào người Chiêm Hồng Quế, người này đi đường vòng tâng bốc chính mình, đúng là âm hiểm. Hắn nghĩ đến đây thì đang định nói chuyện, đúng lúc điện thoại trong túi lại vang lên.

Trương Thanh Vân đưa tay tỏ ý bảo chờ một chút, hắn lấy điện thoại ra xem mà ngây dại, tên người gọi là "Nghê Thu Nguyệt".

Điện thoại của Nghê Thu Nguyệt sao? Trương Thanh Vân cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên. Đã hơn một năm, người phụ nữ này đã biến mất hơn một năm, Trương Thanh Vân đã dùng rất nhiều phương pháp để tra xét, cuối cùng cũng không tìm ra chút manh mối nào, hôm nay sao nàng lại chủ động gọi điện đến?

Trong đầu Trương Thanh Vân lóe lên muôn vàn ý nghĩ, hắn đang suy nghĩ có nên tiếp điện thoại hay không, cuối cùng thì hắn đứng dậy vung tay nói:

- Các vị, xin chờ một chút, tôi ra ngoài tiếp điện thoại. Anh Chiêm, có chuyện gì chút nữa sẽ bàn sau, xin lỗi không tiếp điện thoại không được.

Trương Thanh Vân nói xong thì gật đầu với mọi người, hắn bước nhanh ra cửa.

Bình Luận (0)
Comment