Bố Y Quan Đạo

Chương 597

Trong khách sạn Tân Giang ở Lăng Thủy, ở gian phòng của Trương Thanh Vân nhìn ra ngoài chính là một hoa viên, tuy là mùa đông nhưng bố trí mọi vật rất có sức sống, đứng trên hoa viên nhỏ ở hành lang có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh Lăng Thủy. Mà bối cảnh tốt nhất nơi đây chính là Trường Giang, dòng sông đến khúc này đã gần như nhập vào biển rộng, vì vậy mặt sông rất rộng, mênh mông nước biếc, nhìn không thấy bến bờ.

Đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân đến thành phố này, lần đầu tiên là đến tỉnh ủy báo danh, sau đó đi từ Lăng Thủy về Cảng Thành nhận chức, còn lần này hắn đến đây là có sứ mạng đặc biệt.

Trong lòng hắn biết rõ đây là cơ hội tốt, nếu lần này có thể thành công và chiến thắng trong cuộc tranh chấp với Lăng Thủy, có thể nói là rất có lợi cho Cảng Thành. Nếu xét theo phương diện cá nhân thì hắn cũng đóng vai trò nhân vật chủ yếu, trải qua lần này thì hắn căn bản có thể dung nhập vào trong ban ngành Cảng Thành, ý nghĩa này rõ ràng rất quan trọng.

Bây giờ Nhuận Uyên rất trông mong vào thắng lợi, nếu Trương Thanh Vân có thể bày ra mũi nhọn thì sau này sơ rằng địa vị trong lòng Nhuận Uyên sẽ tăng lên. Đôi khi ngẫm lại thì cũng thấy là sự thật, nói trắng ra đều là ích lợi.

Trương Thanh Vân là một khối vàng phát sáng, là thứ tốt, người giúp đỡ hắn rất nhiều, hành trình đi đến Lăng Thủy lần này chính là cơ hội để hắn phát sáng.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thuốc, hắn bóp nát tàn thuốc, người đẩy cửa vào chính là Vương Hạ.

- Chủ tịch Trương, bí thư đã trở lại, anh ấy nói anh đến phòng.

Vương Hạ cất cao giọng nói.

- À, tốt, tôi sẽ đến ngay!

Trương Thanh Vân nói, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Hắn và Nhuận Uyên đến Lăng Thủy thì chia nhau hành động, thật ra Trương Thanh Vân cũng không có nhiều địa phương để hành động. Chính ủy Dương Nhị Tuyền ở quân khu ở Hoa Đông là người Triệu gia, Trương Thanh Vân gọi điện đến cho Triệu Truyền, đối phương đã vỗ ngực đảm bảo.

Sau khi đến Lăng Thủy thì Trương Thanh Vân lại chủ động liên hệ với chính ủy Dương, đối phương rất khách khí, tỏ vẻ trong tranh chấp hắn đã coi trọng Cảng Thành. Trương Thanh Vân muốn đến tận nơi thăm hỏi nhưng đối phương dịu dàng từ chối, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy tuyệt đối yên tâm.

Hơn nữa lần này Trương Thanh Vân cũng dẫn theo Chu Hà Dương đến Lăng Thủy, chỉ cần xem xét thế cục trước mắt thì bây giờ Cảng Thành đang yếu thế. Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải ra lệnh cho Chu Hà Dương về làm công tác với cha mình, chiến tranh giữa anh em mà để con cháu ra trận, cũng không biết hai người liên hệ với nhau thế nào.

Trước khi đến thì Trương Thanh Vân cũng biết Chu Thủ Tuân không ủng hộ Cảng Thành cũng không phải theo lời Trần Thành là lão xem trọng Lăng Thủy, mà năm xưa lão và Nhuận Uyên xung khắc. Sau khi biết rõ tình huống thì Trương Thanh Vân có Chu Hà Dương thì tất nhiên sẽ có ưu thế, thậm chí còn có lợi hơn so với Trần Thành.

Trương Thanh Vân trao quyền cho Chu Hà Dương, bắt buộc hắn phải thuyết phục cha, trong đó điểm quan trọng nhất chính là làm phai nhạt Nhuận Uyên, phải thể hiện rõ tính bức thiết của vấn đề tăng mạnh danh tiếng của Cảng Thành. Trương Thanh Vân tin Chu Thủ Tuân cũng biết điều này, nhưng vì là người khác nói nên cảm nhận của lão sẽ khác, Trương Thanh Vân hy vọng Chu Hà Dương có thể tạo ra kỳ tích.

Nhuận Uyên ở trong một gian phòng trên phòng Trương Thanh Vân, bố cục gian phòng giống hệt như phòng của Trương Thanh Vân, nhưng lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa nhân viên cũng rất nhiều. Thư ký trưởng của văn phòng thị ủy cũng đến, tạo thành một cơ cấu cho Nhuận Uyên.

Khi Trương Thanh Vân đến thì Nhuận Uyên đang tiếp khách, nhìn qua thì thấy bí thư có vẻ mỏi mệt, ngay cả áo khoác cũng không cởi ra, lão cứ ngồi vậy mà hút thuốc, khói sương lượn lờ, không phù hợp lắm với một gian phòng được bố trí xa hoa.

Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của Nhuận Uyên thì ý thức được đã có biến cố xảy ra.

Nhuận Uyên nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân, lão vẫy tay chỉ ghế sa lông đối diện rồi tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống, cuối cùng cũng không nói một lời.

Mãi đến khi hút xong điếu thuốc thì Nhuận Uyên mới dụi đầu thuốc xuống gạt tàn rồi nói:

- Hôm nay tình thế không khác biệt gì những phán đoán trước đó, nhưng bí thư Tần của tỉnh ủy lại không có thái độ rõ ràng, cộng thêm bí thư Đái của ủy ban kỷ luật là ba phiếu, thêm chính ủy Dương là bốn phiếu, hoàn cảnh xấu hổ rồi.

Trương Thanh Vân trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn mở miệng:

- Xem ra có không ít người biết chúng ta rơi vào hoàn cảnh xấu, nếu đã như vậy thì chúng ta sao không tương kế tựu kế.

- Bí thư, không phải anh nói thái độ của bí thư Tần là không rõ ràng sao? Dựa theo ý của tôi thì các lãnh đạo khác đã nghiêng về một phía, nhưng tôi nghĩ rằng bí thư Tần và các chủ tịch sẽ chủ động xử lý theo hướng công bằng. Chỉ cần mọi người đều nghĩ rằng chúng ta rơi vào hoàn cảnh xấu, như vậy sẽ lại là một chuyện tốt.

Trương Thanh Vân nói. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong mắt Nhuận Uyên chợt lóe lên tinh quang, lão gật đầu như có như không nói:

- Tôi hiểu lời cậu nói, nhưng bí thư và chủ tịch sẽ không có khả năng cùng giúp đỡ chúng ta, hơn nữa phiếu của bọn họ thường nằm ở phía sau, chúng ta khó thể nắm chắc. Còn nữa, nếu có thêm được một phiếu thì vẫn là năm mà không đủ sáu.

- Bí thư, anh xem có nên làm chút động tác với bí thư tỉnh ủy Chu Thủ Tuân hay không?

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rõ ràng đang nhử.

Vẻ mặt Nhuận Uyên chợt biến đổi, lão dùng ngón tay gõ mặt bàn, một lúc lâu sau mới nói:

- Tôi thiếu chút nữa đã quên, tiểu tử nhà anh ấy đang làm thư ký cho cậu, cũng không nên đặt quá nhiều hy vọng vào bí thư Chu.

Nhuận Uyên nói đến đây thì khoát tay tỏ ra rất phiền muộn, lão đã nói vậy thì Trương Thanh Vân cũng không nên nói thêm điều gì, tình cảnh lại rơi vào trong yên lặng.

Lúc này thư ký Vương Hạ đi vào thay gạt tàn cho Nhuận Uyên, sau đó lại châm trà cho hai người để bầu không khí có thêm chút sức sống. Trương Thanh Vân nhân cơ hội này nói:

- Bí thư Nhuận, anh cũng không nên quá lo nghĩ, dù là nói như thế nào thì ưu thế của Cảng Thành chúng ta vẫn rõ ràng hơn Lăng Thủy, nếu lãnh đạo thật sự xử lý công bằng thì chúng ta sẽ có lợi hơn Lăng Thủy, đây mới là căn bản của chúng ta.

Nhuận Uyên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như cảm thấy kỳ quái, một lúc lâu sau lão mới cười nói:

- Cậu nói rất có lý, chưa đến khoảnh khắc cuối cùng thì khó thể nói thắng bại, chúng ta nên tin tưởng vào ánh mắt lãnh đạo, không nên sinh ra tư tưởng nghi nghờ.

- Tút, tút!

Điện thoại của Trương Thanh Vân chợt rung lên, hắn lấy ra nhìn rồi liếc mắt nhìn Nhuận Uyên:

- Chu Hà Dương gọi điện, có lẽ là điện thoại ở bên nhà bí thư Chu!

Nhuận Uyên chợt sững sờ, lão chợt mất tự nhiên, sau đó lại liên tục khua tay nói:

- Cậu ra nghe đi, tôi tránh đi một chút.

Nhuận Uyên nói xong thì đưng dậy đi ra phòng khách.

Trương Thanh Vân nhấn nút nghe, hắn nói:

- Thế nào? Hà Dương, cảm giác về nhà tốt đấy chứ?

- Cũng không tệ lắm, chủ tịch Trương, điều này...Cha tôi muốn gọi điện cho anh, anh chờ một chút.

Chu Hà Dương nói, sau đó giọng điệu nhanh chóng biến mất, đầu bên kia vang lên giọng nói của Chu Thủ Tuân:

- Chào cậu, phó chủ tịch Trương, lần trước nói đến Lăng Thủy sẽ lại nhà chơi, sao bây giờ thư ký đến mà cậu không đến?

- Bí thư Chu quá khách khí rồi, tôi sợ đến nhà thì quá đường đột, vì vậy phải phái thư ký đi dò đường, bây giờ thấy tình huống cũng không tệ lắm.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn dùng một câu vui đùa.

Trương Thanh Vân trả lời như vậy thì Chu Thủ Tuân có chút sững sốt, ngay sau đó lão lại cười ha hả nói:

- Ha ha, cậu nói không sai, chúng ta hẹn lại vậy, ngày mai đi, tối mai tôi mời dùng cơm, tạo ra cơ hội cho mọi người quen biết nhau.

Lúc này lại đến lượt Trương Thanh Vân phải kinh ngạc, hắn không ngờ bí thư Chu Thủ Tuân lại mời mình dùng cơm. Nghĩ lại thì thấy người ta là phó bí thư, mỗi ngày đều công tác túi bụi, làm gì có thời gian ăn cơm với mình?

Nếu là bình thường Trương Thanh Vân sẽ vì khách khí mà từ chối, tránh gây ra phiền phức cho người khác. Nhưng cơ hội lần này rất khó kiếm, bây giờ lại đúng thời điểm mấu chốt giữa Lăng Thủy và Cảng Thành, nếu có thể lợi dụng bữa cơm mà làm bí thư Chu Thủ Tuân thay đổi thái độ thì thật sự rất tốt. Tuy khả năng này là rất nhỏ nhưng dù là chút cơ hội cũng không được bỏ qua.

Hơn nữa nếu xét theo bộ dạng của Nhuận Uyên vừa rồi thì có thể thấy trong lòng lão rất để ý đến Chu Thủ Tuân, người thích thể diện, hơn nữa lại là bí thư mà lại vì một cuộc điện thoại mà chủ động đi ra ngoài, chỉ cần nhìn vào đó là thấy rõ.

- Vậy thì được, bí thư Chu đã mời thì tôi cũng không làm kiêu, thật ra tôi cũng muốn đến thăm hỏi chú!

Trương Thanh Vân nói.

- Được rồi, thời gian và địa điểm thì Hà Dương sẽ nói sau, chúng ta không gặp không về.

Chu Thủ Tuân ở bên kia cất cao giọng nói, có thể thấy lão là người sảng khoái.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà trong lòng thầm gật đầu, hắn cảm thấy có chút phấn chấn. Chỉ cần nhìn thái độ của Chu Thủ Tuân hôm nay thì thấy ngày mai cũng không thể tìm được sự ủng hộ, mà vào lúc này một phiếu của lão là khá quan trọng. Nếu có thể ổn định chiếc phiếu này, hơn nữa dùng thêm chút sách lược, Trương Thanh Vân tin thắng bại sẽ là năm năm.

- Thế nào, Thanh Vân?

Không biết Nhuận Uyên đã vào từ khi nào, Trương Thanh Vân vội vàng báo cáo theo phán đoán của mình.

Nhuận Uyên nghe vậy cũng rất phấn chấn, lão nói:

- Tốt, Thanh Vân, nếu cậu có thể tranh thủ được phó bí thư Chu thì trở về tôi sẽ ghi đại công. Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tranh thủ lấy được một trạng thái tốt, tôi chờ tin tốt của cậu.

- Tôi nhất định sẽ dùng toàn lực.

Trương Thanh Vân đứng lên nói, những lời này đúng là từ tận đáy lòng. Trương Thanh Vân đến Cảng Thành lâu như vậy mà không có có gì để xây dựng cho tốt, nói toạc ra là không có cơ hội, bây giờ cơ hội đến, hắn sao có thể bỏ qua.

Trương Thanh Vân biết rõ, nếu muốn chính thức đứng vững gót chân thì phải có thành tích, phải thể hiện rõ năng lực trong ban ngành mới được. Dù là địa phương nào cũng như vậy, người có bản lĩnh, có năng lực sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác, trên quan trường cũng không phải là ngoại lệ.

Bình Luận (0)
Comment