Bố Y Quan Đạo

Chương 601

Quay về khách sạn, Trương Thanh Vân tiến thẳng lên phòng Nhuận Uyên. Lúc này thư ký Vương Hạ của Nhuận Uyên đang trò chuyện với phó thư ký trưởng Thiểm, tình cảnh rất bình tĩnh.

- À, chủ tịch Trương đã quay lại rồi sao? Có phải có tin tức gì mới không? Hôm nay hội nghị thường ủy mở hơi lâu, bí thư Nhuận còn chưa về.

Phó thư ký trưởng Thiểm nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cũng không muốn phá hoại bầu không khí, nhưng dù sao cũng khó thể cười. Hai người thấy bộ dạng của Trương Thanh Vân như vậy thì buột miệng hỏi:

- Thế nào? Kết quả đã có rồi sao?

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Nhớ kỹ, hai người các anh không nên đi ra ngoài, sau khi mọi người trở về thì dùng cơm cũng không ra ngoài, đợi tin tức của bí thư Nhuận!

- Vâng!

Phó thư ký trưởng Thiểm có chút do dự rồi gật đầu, Vương Hạ lại nhíu mày, rõ ràng thấy tình cảnh Trương Thanh Vân vung tay vung chân mà không quen. Đúng lúc này Trương Thanh Vân lại không cùng so đo với Vương Hạ mà nói:

- Thư ký Vương, anh gọi điện cho lái xe của bí thư, hỏi xem vì sao bí thư chưa quay lại? Hơn nữa cũng hỏi xem bí thư có dặn dò gì hay không?

- Có gì mà chưa quay lại, bí thư vất vả lắm mới đến tỉnh ủy một chuyến, có quá nhiều công tác. Hơn nữa với tính chất của hội nghị thường ủy hôm nay thì làm gì nhanh tan họp như vậy được?

Vương Hạ nói, hắn là thư ký của bí thư nên mười phần ngạo khí. Phó thư ký trưởng Thiểm ở bên cạnh cũng không nhịn được phải nói:

- Được, chủ tịch Trương, tôi đi trước thông báo cho những người khác, nếu không có gì thì anh cũng nên về nghỉ ngơi một chút.

- Không cần, tôi ở phòng của mình, có chuyện gì các anh cứ thông báo một tiếng là được.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, nếu là hắn trước kia thì sợ rằng Vương Hạ sẽ bị mắng một chặp. Nhưng Trương Thanh Vân bây giờ cảm thấy tính tình của mình là rất khá, hơn nữa vào đúng thời điểm mấu chốt, cũng không có tâm tư tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt.

Bây giờ Trương Thanh Vân đang suy xét xem vì sao Nhuận Uyên vẫn chưa quay về, sau khi cẩn thận suy tính thì hắn cho rằng thời gian ủy ban kỷ luật đang chọn để ra tay đã dần trôi qua. Bọn họ thừa lúc Nhuận Uyên rời khỏi thị ủy mà ra tay với Hồng Sơn Trà, điều này chứng tỏ Nhuận Uyên cũng là một đối tượng mà bọn họ nghi ngờ.

Hoặc có thể nói ủy ban kỷ luật lo lắng sự có mặt của Nhuận Uyên sẽ tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực cho hành động của mình.

Bây giờ đã trở thành sự thật, hơn nữa bí thư Đái ủy ban kỷ luật đã chính thức công khai ở hội nghị thường ủy, dù xuất phát từ mục đích nào thì chắc chắn lãnh đạo cũng sẽ tìm Nhuận Uyên để nói chuyện. Quan trọng là Nhuận Uyên đang nói chuyện với vị lãnh đạo nào, bí thư Tần hay là bí thư Đái ủy ban kỷ luật, điều này sẽ tạo nên khác biệt rất lớn.

Khi Trương Thanh Vân về phòng của mình thì Chu Hà Dương đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ, khi thấy Trương Thanh Vân thì hắn nói:

- Chủ tịch Trương, căn cứ vào quyết nghị đầu phiếu trong hội nghị thường ủy thì thành phố chúng ta lấy được bảy phiếu, dùng một tư thế áp đảo để chiến thắng Lăng Thủy, cũng xem như đã chiến thắng trong tỉnh.

- Bảy phiếu sao? Cha cậu đã thay đổi ý kiến rồi à?

Trương Thanh Vân híp mắt cười nói.

- Đúng vậy, ông ấy hình như bị anh thuyết phục. Hơn nữa điều này cũng không có gì ngạc nhiên, điều kiện ở Cảng Thành chúng ta mạnh hơn Lăng Thủy rất nhiều, kết quả như vậy cũng là công bình công chính.

Chu Hà Dương nói, lời lẽ rất hào hùng.

Trương Thanh Vân cười cười ngồi trên ghế sa lông, hắn biết rõ Chu Hà Dương nói như vậy là để làm hòa hoãn bầu không khí, nếu so sánh với chiến thắng trước Lăng Thủy thì sự kiện Hồng Sơn Trà lần này làm người ta lo lắng và rung động. Trương Thanh Vân sợ rằng mình công tác ở Cảng Thành thời gian quá ngắn, bây giờ vừa lúc đứng vững bàn chân, dưới tình huống này mà xảy ra chuyện lớn, không biết hắn còn năng lực khống chế đại cục hay không.

- Cốc, cốc!

Những tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Chu Hà Dương có chút sững sốt, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng phất tay cho hắn ra mở cửa.

Người gõ cửa chính là thư ký Vương Hạ, khi thấy Chu Hà Dương thì hắn vội hỏi:

- Hà Dương, chủ tịch Trương đâu?

Ánh mắt Vương Hạ nhìn vào trong, khi thấy Trương Thanh Vân thì vội nói:

- Chủ tịch Trương, bí thư đã quay về, anh ấy...Anh ấy...

Vương Hạ nói với giọng lắp bắp, câu sau khó nói ra lời.

- Đưa tôi đi!

Trương Thanh Vân lạnh nhạt nói, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết Vương Hạ vừa bị mắng.

Vương Hạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, môi mấp máy nhưng chỉ gật đầu mà không dám nói chuyện.

Trước đó Trương Thanh Vân đã nhắc nhở Vương Hạ hắn, để hắn chủ động liên hệ hỏi rõ tình huống, nhưng hắn không có chút giác ngộ, còn tưởng rằng Trương Thanh Vân đang lợi dụng lúc không có bí thư ở đây để tạo ra uy phong.

Không ngờ sự việc là thật, Nhuận Uyên vừa về thì lập tức mắng lớn, phàn nàn hắn không biết chuyện, không làm công tác chuẩn bị để quay về Cảng Thành, lại hỏi xem hắn có muốn mãi mãi ở lại Lăng Thủy hay không.

Trong ký ức của Vương Hạ thì năm năm qua Nhuận Uyên chưa từng nổi nóng như vậy bao giờ, hắn nhạy cảm phát hiện ra có chuyện lớn phát sinh, vì vậy Nhuận Uyên phái hắn chạy đến gọi Trương Thanh Vân là một cơ hội tốt. Hắn muốn hỏi rõ nguyên nhân nhưng Trương Thanh Vân lại không quan tâm, hắn nghĩ đến vấn đề trước đó mình không cung kính với đối phương, dù da mặt dày cũng khó thể mở miệng.

Trương Thanh Vân đi theo sau lưng Vương Hạ mà tiến vào phòng tiếp khách của Nhuận Uyên, lúc này bí thư đang ngồi rên ghế sa lông hút thuốc, hàng lông mày vo thành một khối và động tác hút thuốc dồn dập đã cho thấy trong lòng bí thư cực kỳ bực bội.

Nhuận Uyên ngẩng đầu dùng ánh mắt chim ưng nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy cuống họng như bị ai nắm chặt, không thể nói nên lời.

- Cậu đi ra ngoài, tôi và chủ tịch Trương có chuyện cần bàn!

Nhuận Uyên nói, Vương Hạ lên tiếng rồi rời khỏi phòng.

Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến phía trước, hắn cũng không để bí thư phải mời mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nhuận Uyên híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, nhưng lão chỉ hút thuốc mà không nói lời nào. Trương Thanh Vân cũng lấy gói thuốc từ trong túi quần ra và đốt một điếu, hán hít vào một hơi thật sâu rồi nói:

- Tôi cũng đã biết sự việc hôm nay, đúng là quá đột nhiên, chúng ta nhất định phải tìm biện pháp thích đáng để xử lý.

Hai hàng lông mày Nhuận Uyên chợt vo lại, lão giống như đang cười nhưng cơ thịt trên mặt lại quá cứng nhắc:

- Lần này không thể bỏ qua công lao của cậu, vào khoảnh khắc quan trọng thì Cảng Thành chúng ta tranh thủ được hai phiếu. Hai lá phiếu của chính ủy Dương và bí thư Chu đều rất quan trọng, vì vậy nên ghi công cho cậu.

- Cảm tạ bí thư, đây là việc tôi nên làm!

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt vẫn không chút dao động.

Nhuận Uyên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, cặp mặt thâm sâu, ánh mắt giống như ẩn giấu thứ gì đó làm người ta khó thể thăm dò. Nhưng tất cả tạo ra áp lực quá lớn, Trương Thanh Vân chỉ hút thuốc nhưng cuối cùng cũng không chịu được không khí nặng nề, hắn nói:

- Bí thư, ý của tôi bây giờ là ban ngành phải đoàn kết và ổn định, không riêng gì như thế, các cấp đảng ủy và chính quyền ở Cảng Thành phải ổn định.

- Ổn định là một yếu tố sau khi chúng ta lấy được thành quả để xây dựng kinh tế.

- Dù sự việc bây giờ là thế nào thì chúng ta xử lý mọi chuyện phải xoay quanh vấn đề này, đả kích sự hủ bại, điều chỉnh ban ngành và cải cách chính trị có thể được tiến hành đồng bộ nhưng phải căn cứ vào thái độ tránh nhiệm đối với vài triệu dân trong Cảng Thành. Công tác quan trọng nhất của chúng ta chính là duy trì và phát triển, anh cần phải bàn bạc kỹ hơn về vấn đề này.

- Đúng vậy!

Vẻ mặt Nhuận Uyên hòa hoãn hơn một chút, Trương Thanh Vân cũng gật đầu.

- Cậu xem xét vấn đề khá sâu sắc, đây là điều đáng được khẳng định. Đúng vậy, lần này Cảng Thành có cơ hội vào tay nhưng lại bị ghèm pha vì hủ bại, Hồng Sơn Trà đắm mình trong vũng lầy, đã lạc lối, điều này làm cho người ta phải thở dài.

Nhuận Uyên tiếp tục nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, cũng không khỏi bội phục Nhuận Uyên da mặt dày. Vừa rồi rõ ràng lão hồn bay phách tán, không biết phải làm sao, bây giờ lại nói như thế, giống như tất cả tâm tình trước đó chẳng qua chỉ là đắm mình và thở dài vì chuyện của Hồng Sơn Trà.

- Bí thư Nhuận, lần này chúng ta quay về phải tuyên truyền tốt sự tranh chấp lần này với Lăng Thủy. Lăng Thủy là thành phố tỉnh lị, bọn họ có nhiều lợi thế, nhưng lần này bọn họ cũng thất bại trong tay chúng ta, ý nghĩa là thế nào? Tất nhiên đó sẽ là tỉnh ủy coi trọng Cảng Thành, cũng là sự kỳ vọng rất cao, anh thấy sao?

Trương Thanh Vân nói.

- Cậu nói rất đúng, chúng ta phải nắm chặt công tác tuyên truyền. Cậu được phân công quản lý đoàn thể, Hồng Sơn Trà vừa bị điều tra, phương diện công tác này cậu nên nắm bắt. Không riêng gì những công tác này, cậu cũng không nên buông lỏng trong công tác khối chính quyền, như vậy mới như lời cậu nói, mới bảo vệ ổn định, bảo vệ phát triển.

- Bây giờ đã vào thời điểm mấu chốt, những dòng máu mới trong ban ngành sẽ phát huy tác dụng, phải diệt trừ tất cả những gì còn tồn đọng, như vậy mới được coi là thành công.

Nhuận Uyên nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Thanh Vân nói muốn tuyên truyền thắng lợi lần này để đè ép và làm phai nhạt sự kiện Hồng Sơn Trà, trưởng phòng tuyên truyền bị điều tra, tất nhiên đây là kết quả mà Nhuận Uyên không muốn gặp.

Hồng Sơn Trà bị đưa đi thì tình hình đối với Nhuận Uyên sẽ là bất lợi, dù lão có sạch sẽ hay không thì trong lòng cũng có gánh nặng tư tưởng. Hơn nữa xưa nay Hồng Sơn Trà lại có sự bất hòa với Xa Vĩ, tất nhiên Xa Vĩ sẽ lợi dụng cơ hội này để có được sự điều chỉnh khá lớn.

Nếu có điều chỉnh thì mười phần Nhuận Uyên sẽ rời khỏi Cảng Thành, tổ chức sẽ xuất phát từ sự ổn định mà giữ Xa Vĩ lại khi Nhuận Uyên được đưa đi. Như vậy Xa Vĩ sẽ thuận lợi tiến lên một bước, sẽ ngồi trên vị trí đầu tiên ở hội nghị thường ủy.

Nhuận Uyên rõ ràng thấy được điều này, vì thời điểm này quá quan trọng và lão không thể ra mặt, hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân có thể giúp đỡ lão rất dễ dàng. Dù những suy nghĩ của Trương Thanh Vân có phải là thật hay không, Nhuận Uyên không có nhiều lựa chọn, ủy quyền cho Trương Thanh Vân là phương pháp an toàn nhất.

Còn đối với Trương Thanh Vân thì bây giờ tiếp xúc với Nhuận Uyên là tốt nhất, lúc này Nhuận Uyên là cực kỳ quan trọng cho Cảng Thành, có vị trí khủng bố trong vấn đề duy trì sự ổn định chính trị, dù là công hay tư thì Trương Thanh Vân cũng phải nắm chắc cơ hội lần này.

Bình Luận (0)
Comment