Bố Y Quan Đạo

Chương 609

Trương Thanh Vân đọc báo mới biết về tin tức của bí thư Chiêm, hắn cũng muốn đến thăm hỏi nhưng bây giờ là cửa ải cuối năm và công tác quá bận rộn, nếu xét về phương diện khác thì gần đây hắn cũng cực kỳ quan tâm đến công tác của mình.

Trương Thanh Vân đến Hoa Đông giống như lạc vào thế ngoại đào viên, những quan hệ trước kia không dùng được ở đây. Nếu là thế ngoại đào viên thì còn khá tốt, Trương Thanh Vân cũng không quá mệt mỏi như vậy, đáng tiếc quan trường vẫn là quan trường, hắn ở Hoa Đông hầu như không có tài nguyên, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tiến lên từng bước, tất nhiên hắn cũng không còn khả năng quan tâm đến những vấn đề khác.

Chiêm Giang Huy rời khỏi Giang Nam và được bổ nhiệm làm bí thư thị ủy thành phố trực thuộc trung ương là Kinh Tân, cũng là ủy viên bộ chính trị trung ương, xem như là một lãnh đạo bước chân vào vòng luẩn quẩn của lãnh đạo quốc gia. Trương Thanh Vân không thể nào hiểu rõ những nguyên nhân sâu xa trong lần điều động này, nhưng cơ bản có thể phán đoán đây là biến động kinh người.

Lần thay đổi nhân sự này có liên quan đến chức vụ bí thư của ba tỉnh, có một cán bộ lãnh đạo về hưu, hễ là những người vướng vào quy định về hưu thì đều phải bước xuống theo yêu cầu, thực tế cũng chính là nhường đường cho người phía sau.

Chiêm Giang Huy có thể thừa cơ hội này mà bay lên một bậc, đúng là đáng mừng.

Trương Thanh Vân ở trong sân bay gọi điện thoại tư nhân cho Chiêm Giang Huy, điện thoại không thông, Trương Thanh Vân lại gọi cho thư ký Mã Bân của Chiêm Giang Huy. Từ trong miệng Mã Bân mà Trương Thanh Vân biết bí thư còn chưa rời khỏi Giang Nam, hôm nay tỉnh ủy mở tiệc tiễn chân bí thư, có lẽ cũng vì nguyên nhân đó mà điện thoại không thông.

Trương Thanh Vân rất quen thuộc Mã Bân, vì vậy cả hai hàn huyên vài câu, Trương Thanh Vân có được tin tức Mã Bân sắp trao quyền cho cấp dưới xuống làm phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng, vì vậy hắn chúc mừng đối phương và cũng không khỏi cảm thán quan trường Giang Nam đã tang điền bể dâu. Trong đám người có quan hệ với Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi đã sắp về hưu, nhưng cũng về hưu ở địa vị cấp sở, có thể nói là không mất mặt.

Mà bây giờ Trần Mại đang làm bí thư huyện ủy Từ Khê, những năm nay Thư ký dưới sự dẫn dắt của hắn đã cùng liên hợp với Tang Chương mở những khu du lịch mạo hiểm và trồng dược liệu, nghe nói thành tích rất tốt. Nhưng bây giờ quan trường Giang Nam cạnh tranh quá dữ dội, hơn nữa phe phái lại rất phức tạp, nếu Trần Mại không đứng vào hàng ngũ thì rõ ràng muốn tiến lên trên sẽ rơi vào cửa ải. Trương Thanh Vân dù muốn cũng ngoài tầm tay với, vì vậy cũng chỉ biết cảm thán mà thôi.

Vi Cường bây giờ lại hòa đồng rất tốt, hắn là cán bộ phó phòng có thực quyền, nhưng nghĩ muốn tiến lên địa vị trưởng phòng thì có chút khó khăn. Vi Trung Quốc cha của Vi Cường bây giờ đã được điều sang làm phó bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, cha con hai người chợt bị kéo xa nhau, con đường làm quan của Vi Cường ở Giang Nam phải xem xét vào tài nguyên mà Vi Trung Quốc để lại.

Nếu so sánh với những người này thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình may mắn hơn, hắn trẻ hơn Vũ Đức Chi, trước đó Vũ Đức Chi nhọc nhằn công tác ở Ung Bình vài chục năm, cuối cùng đi đến tình cảnh ngày hôm nay cũng có thể nói là không uổng, nhưng khó nói là hoàn mỹ.

Nếu nói về Trần Mại và Vi Cường thì Trương Thanh Vân có khởi đầu thấp hơn cả hai, nhưng nếu xem xét thành tựu lúc này thì hắn cao hơn rất nhiều. Trong sự việc này có nhân tố chủ quan là Trương Thanh Vân, hắn cũng không thể không thừa nhận vào những thời điểm quan trọng thì kiếm được cơ hội tốt.

Trương Thanh Vân vốn định nhân cơ hội mà gọi điện cho hai người Vi Cường và Trần Mại, nhưng nghĩ lại thời điểm lúc này, có lẽ mọi người đang bận rộn, vì vậy mà đành thôi. May mà Mã Bân nói ra một tin tức tốt, Chiêm Giang Huy sau khi rời khỏi Giang Nam sẽ quay về thủ đô, đến lúc đó Trương Thanh Vân sẽ được gặp bí thư.

Trương Thanh Vân rời khỏi thủ đô đến Hoa Đông vài tháng ngắn ngủi mà cảm thấy tâm tình biến hóa, trước kia khi chưa đến Hoa Đông thì hắn cảm thấy mình rất mạnh, thật ra trước đó hắn mạnh vì tài nguyên trên tay là quá nhiều.

Trước đó Trương Thanh Vân là con rể Triệu gia, dù có thừa nhận hay không thì cũng có được rất nhiều lợi ích. Hơn nữa lãnh đạo của hắn dù là Hoàng Tân Quyền hay Chiêm Giang Huy thì đều là những nhân vật lãnh đạo quan trọng trong nước, lúc đó hắn có sự giúp đỡ của bọn họ, tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện thuận buồn xuôi gió.

Nhưng khi đến Hoa Đông thì Trương Thanh Vân mới biết trước kia mình là người sinh trong phúc mà không biết hưởng phúc, thật ra lực lượng của mỗi người là có hạn, dù cho bây giờ hắn đứng vững chân ở Hoa Đông thì góc độ suy xét vấn đề cũng đã biến đổi.

Tuy Trương Thanh Vân không có căn cơ ở mảnh đất Hoa Đông nhưng hắn có tấm da hổ của vấn đề được cục tổ chức trung ương trực tiếp bổ nhiệm, tuy tấm da này cũng không quá tốt nhưng tuyến dưới có rất nhiều người không dám làm càn. Trương Thanh Vân cũng mạnh mẽ vì nguyên nhân này, nếu như không có nó thì hắn sẽ không thể tưởng bộ dạng của mình bây giờ là thế nào.

Không thể không nói phương pháp suy xét vấn đề của Trương Thanh Vân là một loại cầu tiến, là một người trưởng thành thì không thể tự phụ và bao bọc mình vào bên trong, phải tìm được vị trí giữa tự tin và tự phụ. Thật ra đây là những khảo nghiệm cực lớn cho mỗi người, may mà vào lúc quan trọng thì Trương Thanh Vân hiểu ra được điều này.

Cũng vì hiểu được điều này mà Trương Thanh Vân mới tìm ra được vị trí của mình, hắn bày ra vị trí cực chuẩn ở Cảng Thành, không lẫn lộn vào chuyện của Nhuận Uyên và Xa Vĩ, cũng không dám thò vòi ra quá dài. Hắn chỉ cố gắng quan tâm thật tốt đến nhiệm vụ của mình, những gì nằm ngoài chức trách thì chỉ biết dùng sức để hòa giải. Hắn không nhảy ra chụp lấy quyền lợi của bí thư và chủ tịch, một chức vụ phó bí thư kiêm nhiệm phó chủ tịch phải biết rõ những điểm này.

Máy bay hạ cánh, Trương Thanh Vân đi theo con đường khách quý ra ngoài mà được đón tiếp bằng một luồng gió lạnh. Hắn vội vàng che áo, không ngờ thủ đô quá lạnh, quần áo trên người không đủ độ ấm.

Đúng lúc này thì một tiểu linh tinh mặc áo hồng phấn chợt vung mạnh tay, nàng hô lên với Trương Thanh Vân:

- Ba ba, ba ba, đây này, đây này...

Tiểu tử kia vừa hô lớn vừa chạy tới, vì nàng nhỏ người nên chạy rất nhanh và mất hút trong khoảnh khắc, Triệu Giai Ngọc và Doãn Tố Nga ở phía sau quá nôn nóng mà hô lớn.

Khi thấy con gái chạy về phía mình thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón. Hai người gặp mặt nhau, hắn ôm con vào lòng, sau đó lại hôn mạnh lên mặt con, hai người cực kỳ vui sướng.

- Ba ba, quà của con đâu?

Mạn Mạn nghiêm trang nói, cuối cùng cũng bày ra bộ dạng vốn có.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn lấy trong túi quần ra một con búp bê vải. Đám trẻ thường thích những nhân vật hoạt hình, vì vậy mà nha đầu nhận lấy món quà và cười khanh khách rất ngọt ngào.

- Thế nào? Hôm nay giám đốc Triệu tự mình đến đón chồng à?

Trương Thanh Vân nở nụ cười nói với Triệu Giai Ngọc.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng không lên tiếng. Với tính cách của nàng thì đứng trước mặt mẹ chồng mà liếc mắt đưa tình với Trương Thanh Vân thì đúng là không được, nhưng nàng cũng rất tự nhiên tiến lên đứng sánh vai với Trương Thanh Vân, hai người tay cầm tay. Trương Thanh Vân cảm thấy vợ mình đã có tiến bộ rất lớn.

Trương Thanh Vân về lại thủ đô mà chợt sinh ra cảm giác như rồng về biển, tuy thời tiết lạnh và khô rào nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thân thiết vì cả nhà sum họp. Trương Thanh Vân chợt có được một cơ hội buông lỏng, tất nhiên đây cũng là khoảng thời gian xa xỉ với hắn.

Sau đên giao thừa, vì cả nhà Triệu Truyền đều đã đến quân khu nên ngôi nhà trong thủ đô cũng không còn bóng người. Trương Thanh Vân vốn muốn đến gặp mặt anh vợ nhưng bây giờ xem ra tình cảnh là không đúng.

Sau khi Triệu Truyền xuống quân khu thì công tác rất bề bộn, nhưng đáng mừng là trên cầu vai của hắn đã có thêm một ngôi sao, chưa đến năm mươi mà đã là trung tướng thì tương lai rất sáng lạn. Cũng vì là như vậy mà bây giờ địa vị của Triệu Truyền ở Triệu gia chợt dâng lên, trong đám con cháu đời thứ ba thì hắn xem như là người đứng đầu.

Trương Thanh Vân không được gặp Triệu Truyền, nhưng khi hắn về thủ đô ăn tết thì tin tức truyền ra rất mạnh, người quan tâm đến hắn vẫn có rất nhiều. Những đồng sự trước kia ở ủy ban cải cách như Hoàng Diêu, Hầu Toản đều gọi điện tới, mặt khác còn có Quách Tuyết Phương, Triệu Văn Phong, Lí Thiều Sơn, tất cả đều điện thoại hẹn ngày tụ họp.

Trương Thanh Vân đối mặt với nhiều cuộc điện thoại như vậy thì tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rất ngạc nhiên, sau này Triệu Giai Ngọc giải thích thì hắn mới không còn nghi hoặc. Thì ra năm nay cán bộ xuống Hoa Đông rèn luyện là rất nhiều, tất nhiên tính tình bài ngoại của Hoa Đông cũng nổi danh trong thủ đô.

Mà biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành được người người chú ý, hắn liên tiếp có hành động, hơn nữa thường xuyên xuất hiện trên thời sự, cũng vì vậy mà người ta cho rằng hắn đã phát triển, đám người ở thủ đô phải lau mắt nhìn cũng là điều dễ hiểu.

Xét đến cùng thì tất cả đều phải xem xét thực lực, thế giới này vốn chỉ có người mạnh mới nhận được sự tôn trọng của người khác. Bây giờ Trương Thanh Vân như mặt trời giữa ban trưa, tất nhiên sẽ có rất nhiều người quan tâm, nếu là trước đó thì hắn chắc chắn sẽ rất đắc ý.

Nhưng bây giờ sau khi trải qua kinh nghiệm ở Hoa Đông thì hắn hiểu được góc nhìn vấn đề từ nhiều hướng khác nhau, dần dần đặt vị trí của mình xuống thấp, nhìn vấn đề rộng hơn, làm việc cũng khác biệt với trước đó. Rất nhiều người không hiểu đạo lý này và té rất đau, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.

Ngày mùng hai tết, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng liên lạc được với Chiêm Giang Huy, lão vừa đến thủ đô. Tối mùng hai Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến nhà Chiêm Giang Huy thăm hỏi và chúc tết, lễ vật thì Trương Thanh Vân đã đặc biệt chuẩn bị đặc sản Hoa Đông, cơ bản không ngại khi đưa đến biếu xén.

Chiêm Giang Huy ở trong một khu dân cư ở thủ đô, trước kia đây là khu nhà của các thường ủy trong thủ đô, sau này đổi thành khu nhà cho quan viên cao cấp và các cán bộ lão thành đã về hưu. Những lãnh đạo được vào ở trong đây phần lớn là trên cấp bộ và những quan viên quân đội trên thiếu tướng.

Cửa khu dân cư có cảnh sát canh gác, Trương Thanh Vân đến cổng thì đã thấy rất nhiều xe đứng chắn trước cửa, đủ loại xe, nhưng nhìn biển số thì phần lớn là xe của tỉnh, xem ra đang bị chặn bên ngoài.

Trương Thanh Vân vì có hẹn trước nên sau khi cảnh sát trước cổng gọi điện xác nhận thì được đi vào. Chiêm Giang Huy ở trong một biệt thự hai tầng màu trắng, bố cục trông có vẻ hơi cổ nhưng sạch sẽ không một hạt bụi, cửa ra vào còn dán hai câu đối xuân rất bắt mắt: "Hồng phát lập trường sinh ý toại, khai trương trùng điệp đái lai xuân!"

Chỉ cần nhìn bút tích là Trương Thanh Vân biết đây là Chiêm Giang Huy tự viết, lão năm nay đã năm mươi sáu nhưng tâm tình vẫn còn khá trẻ. Thực tế thì những lãnh đạo quốc gia ở vào độ tuổi như vậy là trẻ, có lẽ lão cũng muốn dùng hai câu đối để bày tỏ chút tâm ý.

Trong nhà Chiêm Giang Huy có ba người, ngoài hai vợ chồng thì còn có con trai Chiêm Long Thành. Trước đó Chiêm Long Thành và Trương Thanh Vân đã có quan lại vài lần, thậm chí còn sinh ra chút hiểu lầm, tuy bây giờ thời gian đã qua từ rất lâu nhưng gặp mặt thì Chiêm Long Thành vẫn có chút xấu hổ. Khi hắn mở miệng "Chào anh Thanh Vân!" thì cũng có chút mất tự nhiên.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, hắn nhiệt tình bắt tay với Chiêm Long Thành, vợ của Chiêm Giang Huy cũng kéo tay Triệu Giai Ngọc, cũng rất vui. Chiêm Giang Huy đánh giá cao thấp Trương Thanh Vân một lần rồi hừ một tiếng nói:

- Thế nào? Rốt cuộc cũng qua thời gian đau khổ rồi à? Cậu đi Hoa Đông một thời gian dài như vậy mà vẫn còn loay hoay, có thể nói là tin tức cũng không quá tốt, hôm nay còn tưởng rằng cậu đã xuất ngoại rồi chứ?

Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn nói:

- Bí thư, đây là lỗi của tôi, tình hinh ở Hoa Đông, ôi, một lời khó nói hết, nhưng bây giờ cũng làm tốt sự liên hệ với các lãnh đạo, cũng không làm chú thất vọng.

Chiêm Giang Huy nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, ánh mắt sáng ngời. Một lúc lâu sau vẻ mặt lão mới hòa hoãn trở lại, lão nói:

- Tiểu tử cậu rất tốt, cậu có thể đến thăm cũng làm tôi hài lòng, chúng ta lên phòng làm việc thôi.

Sau đó Chiêm Giang Huy quét mắt nhìn Chiêm Long Thành:

- Anh cũng lên theo.

Chiêm Long Thành nhếch miệng, hắn có vẻ không tình nguyện. Trương Thanh Vân vỗ vỗ vai Chiêm Long Thành rồi bĩu môi, sau đó bước theo Chiêm Giang Huy lên lầu.

Sau khi tiến vào phòng làm việc thì vẫn theo quy luật cũ, Trương Thanh Vân pha trà. Sau khi đến Hoa Đông thì Trương Thanh Vân rất ít khi được thưởng thức trà, người hoa Hoa Đông thích trà xanh, loại trà này nhẹ nhàng khoan khoái, lại đơn giản. Quan trọng là nhiệt độ bốn mùa ở Hoa Đông chênh lệch không lớn, uống trà xanh thì thích hợp hơn, dần dần Trương Thanh Vân cũng nhập gia tùy tục, cũng chuyển sang uống trà xanh.

Nhưng nghệ thuật pha trà của Trương Thanh Vân cũng không tụt hậu, hắn trở lại thủ đô thì vẫn như năm xưa, nấu nước pha trà vẫn như cũ, hai cha con Chiêm Giang Huy ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi.

- Cậu đấy, tuyệt kỹ pha trà đúng là làm cho người ta phải hâm mộ. Cũng là một loại trà mà qua tay cậu thì mùi hương nồng đậm rất nhiều, đôi khi nghĩ lại cũng thấy kỳ diệu.

Chiêm Giang Huy nói, hôm nay hắn ở nhà không mặc quần áo nghiêm trang, vì vậy trên phương diện lời nói cũng rất tùy ý.

Có thể nhìn thấy tâm tình của Chiêm Giang Huy là rất tốt, có thể vì nguyên nhân được đề bạt, nhưng nếu xét về phương diện khác thì lão rõ ràng thỏa mãn về những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông. Trước đó tổ chức quyết định đưa Trương Thanh Vân đến Hoa Đông làm Chiêm Giang Huy phải băn khoăn.

Là một vị quan lớn trong nước, tất nhiên Chiêm Giang Huy biết rõ những mối nguy lớn ở Hoa Đông. Vốn lão muốn đưa Trương Thanh Vân sang Lỗ Tây hoặc là một tỉnh nào đó nhận chức đứng đầu đảng ủy một thành phố, nếu có được thành tích tốt thì xem như rèn luyện thành công.

Đến lúc đó tổ chức sẽ nhìn lại mà sắp xếp, nhưng thế sự vô thường, Trương Thanh Vân đột nhiên trở thành cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của tổ chức, vì vậy mà phải tiếp nhận sự khảo nghiệm của tổ chức, phái hắn đi Hoa Đông tất nhiên là một khảo nghiệm lớn.

Rất nhiều người nhìn vào Hoa Đông với ánh mắt thấy được những lãnh đạo vĩ đại, nhưng Chiêm Giang Huy lại thấy đó là địa phương làm hao tổn quá nhiều nhân tài. Dù lão vẫn có tin tưởng với Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi có chút lo lắng.

Nhưng sự thật đã chứng minh những lo lắng của Chiêm Giang Huy là dư thừa, biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là không tệ, đây chính là những đánh giá của tổ chức mà Chiêm Giang Huy phải đi nhiều con đường mới nghe được. Nếu tổ chức đã có sự thỏa mãn với những biểu hiện của Trương Thanh Vân, như vậy đã chứng minh Trương Thanh Vân là một người tay cứng, có thể thạo tài, trong lòng Chiêm Giang Huy tất nhiên sẽ vui sướng.

Chiêm Giang Huy cùng Trương Thanh Vân liên hệ với nhau mà không có quá nhiều chướng ngại, nhưng Chiêm Long Thành rõ ràng vẫn có chút không yên lòng, hắn ngồi trên ghế sa lông mà cúi đầu ũ rũ, giống như là một người dư thừa.

- Này, này!

Chiêm Giang Huy trầm giọng nói, lão trừng mắt với Chiêm Long Thành. Lúc này Chiêm Long Thành cũng ngẩng đầu lên, Chiêm Giang Huy nói:

- Anh không dám nói ra những thứ mình làm với Thanh Vân sao? Anh không nói tôi là người cổ hủ lạc hậu sao? Thanh Vân còn rất trẻ, anh thấy anh ấy thế nào?

- Sao?

Chiêm Long Thành chợt kinh hoàng, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:

- Không cần, con...Con...Côn...

Chiêm Long Thành nói ba chữ con mà không nên lời.

Chiêm Giang Huy nói:

- Sao vậy? Còn sợ dọa người à? Cậu xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Mỗi ngày đôi đều muốn nói với cậu về lý trí, phải trưởng thành, nhưng...Cậu nào có làm người ta bớt lo lắng?

Chiêm Giang Huy nói đến đây thì đứng lên, bộ dạng cực kỳ tức giận, lão dùng ngón tay chỉ vào đứa con mà trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Thanh Vân, cậu nói xem, tiểu tử này không biết xảy ra vấn đề gì, nó muốn kết hôn với một người nước ngoài, hơn nữa còn là da đen, điều này...Đây không phải là làm việc bừa bãi sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn lập tức lúng túng mà không biết mở miệng thế nào cho tốt. Hắn cũng nằm mơ cũng không ngờ mình đến đây thì nhà Chiêm Giang Huy lại có chuyện.

- Cái gì mà da đen, da trắng? Con thấy cha đúng là phân biệt chủng tộc, tất cả các quốc gia bây giờ đều khởi xướng vấn đề ngang hàng dân tộc, nào có nói lời suông như vậy? Cha là lãnh đạo quốc gia mà nói ra những lời như vậy được à?

Chiêm Long Thành nói, tâm tình cũng kích động, rõ ràng đã bị hai chữ "da đen" trong lời nói của Chiêm Giang Huy kích thích dữ dội.

- Cậu, tiểu tử cậu, nghịch trời, cậu...

Vẻ mặt Chiêm Giang Huy chợt biến đổi, bộ dạng rất hung ác. Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy đứng chắn trước mặt để Chiêm Long Thành bớt tranh cãi, cố gắng làm cho bầu không khí giữa cha con hòa hoãn trở lại.

Trương Thanh Vân mất hết sức lực chín trâu hai hổ mới làm cho hai bên bình tĩnh, nhưng sau kinh nghiệm giao chiến vừa rồi thì hai tâm tình cha con đều rất thấp. Chiêm Giang Huy phẫn nộ ngồi xuống ghế nói:

- Tôi không tham gia những buổi tân niên gặp mặt, những sự việc chúc tết cũng bỏ qua, đơn giản phải quay về thủ đô vì những chuyện trời ơi này. Tôi không tin mình chỉ huy được triệu người mà không quản được tiểu tử chưa đủ lông cánh này.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn kỳ quái cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Chiêm Giang Huy thì trong lòng hắn cũng không nhịn được phải cảm thán. Dù lão là lãnh đạo quốc gia thì cũng không thể tránh khỏi những phiền lòng của người tầm thường. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Chiêm Giang Huy thì biết đang thẹn quá hóa giận, đây chính là tình cảnh mà trước đây Trương Thanh Vân chưa từng thấy qua.

Chiêm Giang Huy là người nhìn thấy những mối hiểm họa quỷ ma trong quan trường, nhưng khi trong nhà có chuyện lại bối rối. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Chiêm Long Thành, tiểu tử này đúng là một tên nóng tính, nhìn đối phương ũ rũ cúi đầu mà trong khung không ngờ cũng có tố chất của đàn ông.

- Thanh Vân, cậu nói xem việc này nên làm thế nào? Cậu cứ can đảm nói ra, không cần lo lắng.

Chiêm Giang Huy đột nhiên nói, đầu mũi dùi chĩa vào Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn không rõ vì sao lửa lại đốt lên người mình, vì vậy mà trong lòng thầm kêu khổ. Hôm nay hắn đến thăm hỏi bí thư Chiêm là có đầy đủ chuẩn bị, nếu Chiêm Giang Huy hỏi về sự việc ở Hoa Đông thì hắn nhất định sẽ nói rạch ròi, nhưng nếu là việc nhà thì hắn sao có thể trộn lẫn được?

- Sao vậy? Cậu cũng ỉu xìu rồi à? Không được, hôm nay cậu phải nói ý kiến của mình.

Chiêm Giang Huy nói.

- Cha, cha cũng đừng ép anh Thanh Vân, mọi người đã nói rồi, người nhà đã bỏ phiếu. Bây giờ chỉ có cha và chị cả không đồng ý, nhưng con và mẹ, con có cả chị hai đồng ý ủng hộ, như vậy là ba với hai, thắng bại đã định, đây không phải là cha ép người sao?

Chiêm Long Thành nói.

- Tiểu tử cậu đừng lắm lời, không liên quan đến cậu.

Chiêm Giang Huy trầm giọng nói, sau đó lão lại nhìn về phía Trương Thanh Vân:

- Cậu nói đi.

- Chú muốn cháu nói sao?

Trương Thanh Vân có chút do dự, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Bí thư, có câu nói con cháu đều có phúc con cháu, không biết bí thư đã nghe qua chưa?

Chiêm Giang Huy chợt ngẩn ngơ, lão dùng ánh mắt sững sờ nhìn giống như không tin Trương Thanh Vân sẽ nói ra những lời như vậy, mà Chiêm Long Thành ở bên cạnh cũng kinh ngạc, nhưng sau đó chợt vui mừng.

- Bí thư, chú!

- Chó má, đi, đi ra, tất cả đi ra hết cho tôi, tôi còn tưởng rằng cậu có trình độ cao, thì ra cũng như nhau cả.

Chiêm Giang Huy khoát tay nói, lão bắt đầu ra lệnh tiễn khách.

- Anh Thanh Vân, chúng ta đi thôi.

Chiêm Long Thành đến lôi kéo Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân lại có chút do dự, hắn để Chiêm Long Thành đi trước còn mình thì ở lại.

Chiêm Giang Huy cúi đầu, hai tay đỡ lấy trán giống như đang ngủ, vẫn không nhúc nhích. Trương Thanh Vân cũng không chuyển động, hắn lẳng lặng đứng nơi cửa, bộ dạng cung kính, không sinh ra chút âm thanh.

- Đúng là đám tiểu tử đáng giận!

Chiêm Giang Huy lầm bầm một câu, lão cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khi thấy Trương Thanh Vân thì có chút sững sốt, lão nói:

- Không phải đã bảo cậu xuống dưới sao? Thế nào còn chưa đi?

- Bí thư, cháu thấy chú không nên tức giận, tôi cảm thấy Long Thành rất có chính kiến, điều này là không dễ dàng. Cha cậu ấy làm quan lớn, người con như vậy thường suốt đời sẽ sống dưới vầng hào quang của cha mẹ, nhưng Long Thành lại không phải như vậy, chú phải vui mừng mới đúng, có phải không?

Trương Thanh Vân nói.

Chiêm Giang Huy hơi mở miệng, lão ngây người một lúc lâu giống như thấy những lời nói của Trương Thanh Vân cũng rất có lý. Nhưng lúc này lão lại đột nhiên nói:

- Nhưng, nó...

- Bí thư, bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi, địa cầu chúng ta đã là một, đâu còn nhiều điều kiêng kỵ như xưa. Hơn nữa cháu nghe nói Long Thành không có chí hướng tham chính, đây cũng chưa hẳn là việc không tốt, qua trọng là gia nghiệp chấn hưng.

Trương Thanh Vân nói, một câu nói gia nghiệp chấn hưng là rất phù hợp.

Chiêm Giang Huy nghe được câu này thì lắc đầu, lão nhìn có vẻ uể oải, lão nói:

- Xem ra những ông già chúng tôi đã lạc hậu, bây giờ khó thể theo kịp tư tưởng của thanh niên, đúng là làm cho tâm tư mệt mỏi. Đối phó với tiểu tử kia còn mệt hơi cả chủ trì hội nghị thường ủy.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn thầm thở phào một hơi, sự việc xuất hiện hôm nay cuối cùng cũng xong. Trong lúc vô tình Trương Thanh Vân lại thấy khoảng cách giữa mình và Chiêm Giang Huy lại gần hơn, dù sao bí thư Chiêm cũng là một con người giống bao người khác, một lãnh đạo bình thường cao cao tại thượng uy phong nghiêm túc, không ngờ cũng sinh động như thế.

Sau đó Trương Thanh Vân đi chuyển chủ đề lên công tác, hắn cẩn thận báo cáo cho Chiêm Giang Huy biết tình hình công tác và cuộc sống ở Cảng Thành. Đồng thời hắn cũng nói ra những công tác và phán đoán tình thế tương lai, Chiêm Giang Huy nghe rất chuyên chú.

Khi nói đến chuyện công tác thì Chiêm Giang Huy giống như là một người khác, Trương Thanh Vân nhận được một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Bí thư Chiêm có được uy nghiêm như năm xưa, vừa rồi tức giận nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy không chân thật, rõ ràng là hai người khác nhau.

- Ừ, lo nghĩ của cậu là không sai, cậu có thể ý thức được công tác thực tế, tôi rất vui. Đảng chúng ta luôn chú trọng vào công tác quần chúng, chúng ta thường xuyên nói mình là nô bộc của nhân dân, dựa vào dân, từ tron dân đi ra, đi vào trong dân. Nhưng rất nhiều người không hiểu được những câu nói này, thậm chí bọn họ còn cho rằng đó chỉ là những lời giả vờ, đây đúng là đáng cười...

- Tình hình Hoa Đông bên kia có chút đặc biệt, nhưng tôi cho rằng quan trường Hoa Đông thì thuần khiết hơn một chút so với bên trong nội địa, đồng thời cũng trong sáng hơn. Cậu có thể ở bên kia công tác tốt trong vài năm, đó sẽ là sự bồi dưỡng của tổ chức, hy vọng cậu không phụ lòng yêu cầu của đảng.

Chiêm Giang Huy dùng giọng nghiêm túc nói.

Trương Thanh Vân liên tục bày tỏ mình sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, nhất định sẽ nắm chắc công tác, sẽ làm ra thành tích. Hai người nói chuyện dần rơi vào tình cảnh tốt đẹp, chốc chốc Trương Thanh Vân lại đưa ra những điểm khó khăn thỉnh giáo Chiêm Giang Huy. Mà Chiêm Giang Huy vừa vui lòng chỉ bảo vừa chủ động nói ra cục diện chính trị ở thủ đô và Giang Nam.

Từ trong miệng Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân đại khái biết Hà Khôn có thể sắp nghỉ hưu, mà người trước nay có nhiều ân oán với Trương Thanh Vân là Cao Cát Tường sẽ đến thành phố Kinh Tân nhận chức phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, bây giờ cũng nằm dưới sự lãnh đạo của Chiêm Giang Huy.

Tất nhiên những lời này Chiêm Giang Huy cũng chỉ nói sơ lược, quan trọng chính là những vấn đề của thành phố Kinh Tân, chốc chốc cũng hỏi Trương Thanh Vân về những phương diện phát triển kinh tế Kinh Tân. Trương Thanh Vân cũng không già mồm, mình nghĩ sao thì trả lời như vậy. Chiêm Giang Huy nghe mà có khá nhiều cảm xúc, chốc chốc còn có sự cộng minh. Cuộc trò chuyện kéo dài vài giờ, đến khi Quách Thải Chi đến gọi cửa thì cả hai mới chấm dứt câu chuyện.

Sau khi từ biệt Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân lái xe ra khỏi khu dân cư mà tâm tình rất tốt, nghe lãnh đạo nói chuyện bằng đọc sách mười năm, hắn cảm thấy hôm nay có thu hoạch lớn.

Vài ngày sau Trương Thanh Vân vội vàng chúc tết, mãi đến khi tất cả mọi chuyện đều đã xong thì hắn mới đến khu thường trú của thành phố Cảng Thành ở thủ đô.

Cảng Thành không hổ danh là thành phố kinh tế phát triển mạnh, cơ cấu khu thường trú của Cảng Thành ở thủ đô là một khách sạn Cảng Thành, cấp bậc cao, bình thường chủ nhiệm khu thường trú cũng là giám đốc khách sạn. Doanh thu một năm vừa qua của khách sạn khá cân đối, chính quyền cũng phụ cấp số tiền vừa phải, từ điểm này có thể thấy được sự khôn khóe của Cảng Thành.

Khu trú kinh thông qua phương thức này để hoạt động, một là không lo lắng bị nói là lãng phí, hai là cũng có thể đưa quy cách tiếp đón lên cấp bậc cao hơn. Những bữa tiệc đãi khác phần lớn đều rất có hương vị, thể hiện được sự mạnh mẽ của Cảng Thành và không giống người thường.

Chủ nhiệm khu thường trú của Cảng Thành ở thủ đô là Thẩm Hàn Dương, một cái tên rất thú vị, nghe cái tên cũng biết cha mẹ người này biết qua trăm họ, dùng một câu nói mà đặt tên, hương vị tất nhiên là không tệ.

Thẩm Hàn Dương vóc dáng không cao nhưng nhìn qua thì thấy rõ là người tinh anh, hơi lớn tuổi, tiếng phổ thông Hoa Đông. Lúc người này mở miệng thì giống như đang ngậm thứ gì đó trong miệng, nghe qua thì thấy có chút hương vị làm người ta sinh ra cảm giác mềm nhũn giống như phong tình mềm mại ở Giang Nam.

- Bí thư Trương, đúng là anh có tác dụng rất lớn, lãnh đạo ủy ban cải cách vừa nghe nói anh là người phụ trách hạng mục thì phê duyệt rất nhanh. Ngày hôm qua đưa tài liệu đến, cục trưởng cục kỹ thuật cao không nói gì mà trực tiếp ký tên, bây giờ chỉ cần chờ đợi cục trưởng Lý của cục tài chính thuế vụ xác nhận là xong, tôi nghĩ rằng vấn đề là không lớn.

Thẩm Hàn Dương nói, vốn là một câu nói vuốt mông ngựa nhưng nói ra từ trong miệng hắn làm người ta cảm thấy không quá phận. Thẩm Hàn Dương được làm công tác ngoại giao quả nhiên có sở trường.

- Chủ nhiệm Thẩm, thứ này không liên quan đến tôi, hạng mục này vốn rất thích hợp với chúng ta, hơn nữa trước kia các anh đã làm công tác trù bị rất tốt, bây giờ được phê duyệt nhanh cũng là bình thường.

Trương Thanh Vân cười nói.

Thẩm Hàn Dương cũng cười cười, cũng không phản bác, trong lòng có thêm một phần cảm tình với phó bí thư Trương. Chỉ cần xem xét cách xưng hô của Thẩm Hàn Dương thì Trương Thanh Vân biết đây là người của Nhuận Uyên, vì Cảng Thành phần lớn gọi Trương Thanh Vân là chủ tịch Trương, người gọi là bí thư Trương cũng không nhiều.

Vì những gì Trương Thanh Vân phụ trách phần lớn thuộc về khối chính quyền, quyền lợi bí thư của hắn vẫn còn khá thấp.

Hai người nói chuyện vài câu thì Thẩm Hàn Dương cũng không gọi tất cả các nhân viên khu thường trú lại, hắn chỉ thông báo cho vài người phụ trách đến chào hỏi Trương Thanh Vân, sau đó bắt đầu giới thiệu các tình huống ở khu thường trú.

Sau khi được Thẩm Hàn Dương giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới biết được những phương diện tiếp đón và ăn uống đều được khách sạn tổ chức ở một địa phương chuyên biệt, nơi đó không buôn bán, đó chính là khu nhà ở phía sau.

Nơi đó còn chó những phòng hành chính cho các lãnh đạo cấp cao, cũng có những hội trường làm nơi mở tiệc, Trương Thanh Vân đi từ trước ra sau tham quan một lần, hắn cảm thấy rất rung động. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân khá quen thuộc với khu thường trú, trước kia khu thường trú Thanh Giang hay khu thường trú Thiết Mã đều được Trương Thanh Vân ghé qua. Nếu xét về cụ thể thì chưa biết nhiều, nhưng kinh phí khu thường trú Thanh Giang mỗi năm cũng mất vài triệu đồng.

Bây giờ so sánh với khu thường trú Cảng Thành thì khu thường trú Thanh Giang chẳng qua chỉ là lều cỏ tranh, quy cách ở khu thường trú Cảng Thành còn cao cấp hơn cả khách sạn thủ đô. Trương Thanh Vân xem qua thì căn bản không tin lợi nhuận của khách sạn Cảng Thành có thể bù được những tiêu hao của khu thường trú.

Thậm chí Trương Thanh Vân còn hoài nghi về vấn đề khách sạn Cảng Thành có lợi nhuận. Nghĩ đến đây thì hắn lập tức phải cảm thán về sự khôn khéo của người Cảng Thành, người trong quan trường có nhiều chỗ đặc biệt khôn khéo, có nhiều thứ khôn khéo nhưng không sáng suốt.

Nếu nói về khu thường trú thì khu kinh tế liên hợp cảng hồng Cảng Thành mở một khách sạn thực chất chỉ để che dấu người khác, lúc ban đầu chẳng phải Trương Thanh Vân bị gạt sao? Hắn còn tưởng rằng khu thường trú có thể miễn cưỡng tự túc, nhưng nước chảy trong quan trường là rất mạnh, lãng phí luôn là sự thật, Cảng Thành có ngoại lệ sao?

Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy lúc này rất vô vị, trong lòng lại nghĩ đến những phương diện cải cách chính trị, cảm thấy con đường phía trước vẫn còn rất xa. Bây giờ mức độ minh bạch trong quan trường là quá kém, người đóng thuế căn bản không được hưởng quyền lợi xứng đáng, nếu cứ như thế và đạt đến mức độ nhất định thì sẽ sinh ra mâu thuẫn.

Trước khi mâu thuẫn bùng ra thì cải cách chính trị phải dựa theo kinh tế mà đi, muốn làm cho những công tác chính quyền ngày càng công khai minh bạch thì phải dựa vào sự giám sát của quần chúng nhân dân. Nhân dân phải được tham gia vào thảo luận chuyện tham chính, phải chậm rãi dựa về hướng dân chủ.

Trong đầu Trương Thanh Vân nghĩ về những điều đó mà Thẩm Hàn Dương thì không biết, nhưng hắn là người làm công tác ngoại giao ở thủ đô, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện có thể nói là cực cao. Hắn nhìn thấy tâm tình của Trương Thanh Vân biến đổi, còn tưởng rằng đối phương tức giận vì mình không chủ động liên hệ, vì vậy vội nói:

- Bí thư Trương, trước khi anh đến thủ đô thì bí thư Nhuận đã đặc biệt dặn dò chúng tôi, anh ấy nói công tác không cần quá vội, có anh ra mặt sẽ không có vấn đề, hơn nữa còn nói không nên quấy rối anh, nói anh còn có việc khác ở thủ đô, vì vậy...

Trương Thanh Vân cắt đứt lời của Thẩm Hàn Dương, hắn nói:

- Chủ nhiệm Thẩm, anh hiểu lầm rồi, tôi kinh ngạc vì khu thường trú quá xa hoa. Tôi nhìn thấy tình cảnh nơi đây mà có xúc động muốn đến xem khu thường trú của Lâm Cảng ở thủ đô, anh đã đi qua khu thường trú Lâm Cảng chưa?

- Bí thư Trương cứ nói đùa, khu thường trú của Lâm Cảng ở thủ đô là nơi cực kỳ xa hoa ở thủ đô, thức ăn Lĩnh Nam nổi tiếng cả nước, nhưng đến khu thường trú Lâm Cảng ở thủ đô thì bất kỳ giờ nào cũng có thể được nếm thử, chỉ tính điều này thì chúng ta còn kém xa.

Thẩm Hàn Dương nói.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn cười hì hì vài tiếng rồi nói:

- Vậy xem ra tôi vẫn là người lạc hậu, hôm nào phải đi xem mới được.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này mà cảm thấy có chút không thoải mái, Thẩm Hàn Dương hiểu được ý của hắn, nhưng lại không nói rõ, có thể thấy địa vị của Trương Thanh Vân cũng không quá cao trong mắt người ta.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Trương Thanh Vân cảm thán vì sự xa hoa ở khu thường trú, chạm đến một vài lợi ích. Dù sao đứng trên lập trường của Thẩm Hàn Dương thì không hy vọng chính quyền sẽ gò ép kinh phí, nếu Trương Thanh Vân kiểm tra thì sẽ chạm vào điều kiêng kỵ, vì thế mới giằng co.

Trương Thanh Vân đến khu thường trú với mục đích liên hệ với Thẩm Hàn Dương, hai bên cùng phối hợp mới giúp cho hạng mục miễn thuế được đẩy mạnh. Nhưng bây giờ xem ra Thẩm Hàn Dương rất có khả năng, mọi việc đã được làm tốt, Trương Thanh Vân tới cũng là thừa công.

Nếu đã không còn việc gì thì Trương Thanh Vân cũng không tính ở lại lâu, tuy Thẩm Hàn Dương khổ sở kéo Trương Thanh Vân ở lại dùng cơm trưa, nhưng hắn nói còn có việc và từ chối, cứ như vậy mà rời khỏi khu thường trú Cảng Thành vốn là căn cứ của hắn. Lúc này hắn cảm giác được lực ảnh hưởng của mình ở Cảng Thành vẫn kém, xem ra phải đưa lực ảnh hưởng thẩm thấu vào trong tất cả hệ thống quyền lợi, con đường phía trước còn rất xa.

Thời gian không chờ đợi con người, tuy Trương Thanh Vân muốn đến thủ đô ở thêm một thời gian nhưng dù sao trong lòng cũng sinh ra cảm giác nôn nóng. Nếu đã như vậy thì không bằng xử lý cho nhanh rồi quay về Cảng Thành, xây dựng sự nghiệp ở Cảng Thành sau khi hàng không, tất nhiên con đường này là khó quay đầu.

Bình Luận (0)
Comment