Bố Y Quan Đạo

Chương 613

Một chiếc xe màu đen chạy thẳng vào trụ sở chính quyền không một tiếng động, xe chạy rất ổn định, người bước xuống chính là trưởng phòng quy hoạch Vạn Chính Trị.

Vạn Chính Trị là nhóm cán bộ chuyên gia đầu tiên trong tỉnh Hoa Đông, người này vẫn giữ lại khí chất ôn hòa văn nhã khi tham gia chính trường, nhưng trước mặt quyền lợi thì loại khí chất này giống như quá yếu ớt. Khoảnh khắc này trên người Vạn Chính Trị đã không còn cảm nhận được khí chất nho nhã.

Cảm xúc của Vạn Chính Trị lúc này chính là không yên, hưng phấn và căng thẳng. Hắn ở Cảng Thành cũng xem như nắm quyền cao, nhưng khi tiến vào khu chính quyền thì hắn là quan nhỏ, tất cả hành động đều phải khiêm tốn thận trọng, không dám đàng hoàng quá mức.

Thư ký và lái xe đều ở lại trên xe, Vạn Chính Trị xách theo một cặp tài liệu bước vào trong tòa nhà chính quyền. Khi đến đại sảnh thì hắn gọi một cuộc điện thoại, sau khi điện thoại được nối thì hắn hạ giọng nói:

- Thư ký Chu, thế nào? Chủ tịch Trương có rãnh không?

- Bây giờ à? Anh chờ chút...Tốt, anh cứ đến phòng làm việc của chủ tịch Trương, nhưng cần khống chế thời gian, sau đó chủ tịch Trương còn phải tham gia một cuộc họp quan trọng.

Đầu dây bên kia chính là Chu Hà Dương.

- Cám ơn thư ký Chu, cám ơn.

Vạn Chính Trị tươi cười nói, hắn khách khí nói:

- Tôi lập tức lên ngay.

Vạn Chính Trị đến đây để xem xét ý kiến của Trương Thanh Vân về hạ triêu tùng, tấm màn che trên vấn đề hạng mục công viên Bắc Cực bây giờ đã được kéo xuống, cuối cùng tất cả mọi người đều nhất trí không phá bỏ công viên Bắc Cực và di dời đi nơi khác, mà ra được kết luận như vậy thì áp lực là không nhỏ.

Nếu công viên Bắc Cực không thể phá bỏ và di dời thì chính quyền sẽ ít đi một phần tài chính, nghe nói bên trong cũng có phê bình kín đáo. Mà mặt khác, chính quyền trước đó đã hứa sẽ tạo điều kiện tốt cho công ty Berg đặt trụ sở chính, bây giờ chính quyền không thỏa mãn được yêu cầu của đối phương, vấn đề công ty Berg đặt trụ sở ở Cảng Thành đã rơi vào tình hình xấu, áp lực bên phòng thương mại tăng mạnh, những âm thanh phàn nàn là rất nhiều.

Vì vậy hôm nay Vạn Chính Trị đến gặp Trương Thanh Vân mà cảm thấy khá căng thẳng, hắn không biết chủ tịch Trương sẽ cứu sống bàn cờ này như thế nào. Hắn vốn định sang gặp mặt ngay Trương Thanh Vân khi hội nghị thu thập ý kiến hoàn thành tốt đẹp, nhưng Trương Thanh Vân ngày đi ngàn dặm, căn bản là không có thời gian.

Thật ra Vạn Chính Trị cũng biết không có thời gian là giả, chỉ là chủ tịch đại nhân người ta không muốn tự mình tham gia hội nghị thu thập ý kiến, còn nguyên nhân thì sao? Làm quan đến cấp tương đối cao thì đều coi trọng con đường sống, Trương Thanh Vân chắc chắn cũng đã suy xét đến vấn đề này.

Cuối cùng hội nghị thu thập ý kiến sẽ không thành công, kết luận cuối cùng của của hội nghị thu thập ý kiến có ảnh hưởng đến quyết sách hay không, đây đều là nhân tố khó thể biết trước. Nhưng lực ảnh hưởng của hội nghị thu thập ý kiến thì đã quá lớn, truyền thông chú ý đặc biệt, tất nhiên Trương Thanh Vân phải thận trọng.

Lỡ may đến lúc đối mặt với nhiều kết quả khác nhau trong hội nghị thu thập ý kiến, Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể đặt những ý kiến này lên đầu phòng quy hoạch. Như vậy lui có thể thủ mà tiến có thể công, chính hắn lại không cần đi lên phía trước, lỡ may có người vung tay níu kéo, chẳng phải sẽ rơi vào ngõ cụt sao?

Tất nhiên đây chỉ là những gì Vạn Chính Trị đang suy đoán, trong lòng Trương Thanh Vân rốt cuộc đang suy xét điều gì thì hắn không dám nói. Nhưng dưới tình huống trước mắt thì Vạn Chính Trị không dám nghịch ý Trương Thanh Vân, chủ tịch Trương không phải là đèn cạn dầu, Vạn Chính Trị đã được chứng kiến sự cao tay của đối phương.

Trưởng phòng xây dựng Dịch Tiểu Thiên vẫn là tấm gương sáng trước mắt, nhưng nghe nói sau khi Trương Thanh Vân áp dụng sách lược thành công thì Dịch Tiểu Thiên cũng không phục, hắn kéo quan hệ và tìm người đi tỉnh ủy tố cáo chủ tịch Trương. Nhưng vụ án đến văn phòng tỉnh ủy thì như trâu về bùn, không có tin tức nào được thoát ra.

Vạn Chính Trị biết được nhiều người trong tỉnh, tất nhiên sự việc xảy ra thì trong tỉnh cũng có nhiều lời nghị luận, có vài tin tức nhỏ được truyền ra, nghe nói trong tỉnh cũng có người muốn động đến Trương Thanh Vân. Nhưng phòng tổ chức bên kia đã nói rất rõ ràng, muốn động đến Trương Thanh Vân thì phải thông qua cục tổ chức trung ương, chỉ một câu nói kia đã trực tiếp cắt đứt tất cả ý nghĩ của mọi người.

Vạn Chính Trị lại rất tin câu nói của phòng tổ chức, hắn tiếp xúc với Trương Thanh Vân đã nhiều lần, hắn thấy đối phương tuy còn trẻ nhưng thủ đoạn rõ ràng là không non, mười phần là nhân vật lợi hại.

Mới hơn ba mươi đã đến địa vị như lúc này, nếu không phải là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm thì nào có năng lượng như thế? Vì vậy bây giờ Vạn Chính Trị có thể nói là cực kỳ kính sợ Trương Thanh Vân, hắn không dám có ý nghĩ gì khác lạ với đối phương, hắn chỉ dám thành thật làm việc, làm người đàng hoàng, bày ra vị trí chính đáng, tình nguyện làm đá kê chân của lãnh đạo.

Những ngày nay Trương Thanh Vân liên tục xem qua những bản vẽ hạng mục lớn trong Cảng Thành, hắn định ngày gặp mặt những người phụ trách tương quan, sau đó còn hỏi rõ những tình huống tiến triển và tiến độ. Hắn nghĩ muốn chui vào đường này nhưng rõ ràng vào thì dễ mà ra thì khó.

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, còn hai giờ nữa là tan sở, lúc này còn có hội nghị, mà Vạn Chính Trị lại đến tham gia náo nhiệt.

Trương Thanh Vân vẫn rất chú ý đến hội nghị thu thập ý kiến, ngay từ đầu đến cuối hắn không tham gia hội nghị và áp dụng suy nghĩ của mình, hắn chỉ muốn suy xét hiệu quả khách quan. Hắn muốn xem năng lực của phòng quy hoạch, mặt khác, quan trọng nhất là muốn xem phản ứng của các giới trong xã hội, đặc biệt là thái độ của truyền thông.

Bây giờ hội nghị thu thập ý kiến đã qua được ba ngày nhưng Trương Thanh Vân còn chưa thể xem xét thông suốt tình huống, mà Vạn Chính Trị đã không thể chờ thêm phải đến báo cáo công tác. Trước đó Trương Thanh Vân đã từ chối hai lần, nhưng quá tam ba bận, đối phương đã có tâm tư bức thiết, Trương Thanh Vân cảm thấy gặp mặt một lần cũng không sao.

Vạn Chính Trị cũng không quá nôn nóng gặp Trương Thanh Vân, hắn ở phòng thư ký kiên nhẫn nói vài câu với thư ký Chu Hà Dương, sau đó thư ký mới sắp xếp cho hắn tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân. Là một lão quan trường xảo quyệt, Vạn Chính Trị biết rõ tầm quan trọng của thư ký, mỗi lần gặp mặt lãnh đạo đều phải nói với thư ký vài câu, đây là một thời cơ tuyệt hảo để kéo gần khoảng cách. Những kẻ không hiểu đạo lý này, không quan tâm đến thư ký ngồi bên ngoài, như vậy sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn, sẽ có kẻ ngáng chân.

Đã là lãnh đạo cấp cao thì thường có sự uy nghiêm, nào sẽ tình nguyện để thư ký thiêu thân và ảnh hưởng đến lông vũ của mình? Vì vậy cần phải bỏ ra chút tâm tư với thư ký của lãnh đạo, nhưn quan trọng là phải biết ý, đừng xem thường một câu nói làm ấm lòng người, thường chỉ cần một câu mà vào khoảnh khắc quan trọng có thể quyết định sinh tử.

- Chủ tịch Trương, biết rõ anh bận rộn, nhưng chúng tôi đã hoàn thành thắng lợi hội nghị thu thập ý kiến. Tôi cảm thấy nhất định phải báo cáo sự việc lần này với anh, dù sao tiếng vang của xã hội cũng rất mãnh liệt, hơn nữa đều là chiếm đa số, điều này cũng chứng tỏ anh nhìn xa trông rộng.

Vạn Chính Trị nói, trên mặt là nụ cười tủm tỉm, câu chữ đều là những lời vuốt mông ngựa, nhưng lại giống như bạn bè cũ nói chuyện với nhau, người nghe rất thoải mái.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn gọi Chu Hà Dương vào dâng trà cho khác, sau đó nói:

- Được rồi, anh Vạn, không có chuyện thì không leo lên điện tam bảo, nếu thật sự tốt như vậy thì anh đã sớm rúc mình trong chăn ăn mừng, cần gì mỗi ngày đều phải chạy vào khu chính quyền? Tôi thấy anh cứ nên nói ra những gì băn khoăn, chúng ta cùng nhau bàn bạc, để xem xử lý thế nào cho thích hợp, anh thấy thế nào?

Vạn Chính Trị nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nói:

- Vẫn là chủ tịch Trương nhìn xa trông rộng, tôi cũng thấy không lừa được anh.

Vạn Chính Trị nói xong thì nâng ly trà nhấp một ngụm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này Vạn Chính Trị cũng không dám xem thường những phương diện khác, vì cẩn thận suy đoán lời nói của Trương Thanh Vân thì cùng nhau bàn bạc, mà cùng nhau bàn bạc là có ý gì? Có phải là cảnh cáo Vạn Chính Trị hắn không nên đặt ý kiến của chính mình ở bên ngoài, ý đồ là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao?

Bây giờ nghe nói có hội nghị chứng thực hội nghị thu thập ý kiến mà dám phản đối sao? Mọi người phải cùng nhau nghĩ ra phương pháp ứng phó, Trương Thanh Vân chính là muốn Vạn Chính Trị cùng xuống nước, mọi người góp gỗ xây thành cho cao, mọi người đồng lòng thì có khó khăn nào không vượt qua?

Trương Thanh Vân cũng không để cho Vạn Chính Trị có quá nhiều suy đoán, hắn trực tiếp nói ra, cuối cùng nói:

- Anh Vạn, tôi có tâm tính như vậy, không thích để mọi người phải đấu tranh nội bộ, quy hoạch xây dựng thành phố đến bây giờ là thời đại mới, địa phương nào cũng có chỗ khó.

- Chúng ta có quyền lợi lớn trên tay, công tác thường liên lụy đến lợi ích, quan hệ phức tạp, chỉ cần có vài chuyện xảy ra đã rất phiền lòng. Nếu chúng ta còn trộm dùng mánh khóe, nếu giác ngộ chính trị không cao hóa thành con sâu làm rầu nồi canh, chẳng phải công tác không thể hoàn thành sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Mọi người cùng góp củi, theo quan điểm của tôi, dù có muôn vàn khó khăn thì chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, mọi người cùng cố gắng, tôi tin chúng ta sẽ không làm cho đảng và nhân dân thất vọng, anh có gì cứ nói.

- Vâng, chủ tịch Trương nói rất đúng!

Vạn Chính Trị nói, trên lưng đã vã mồ hôi lạnh. Trương Thanh Vân nói rất ẩn ý, trong đó có đủ bóng kiếm ánh đao, bày ra tư thế lúc nào cũng có thể chém người, xem ra chính Vạn Chính Trị hắn đã gặp phải danh tướng.

Vạn Chính Trị nghĩ đến đây thì vội nói:

- Chủ tịch Trương, sau hội nghị thu thập ý kiến thì quận Ngân Hạnh có rất nhiều lời phê bình kín đáo với kết quả, nói chúng ta xử lý sự việc công viên Bắc Cực mà không trưng cầu ý kiến của bọn họ, tôi cảm thấy vấn đề này nên nghiêm khắc phê bình.

- Vì không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, tôi đề nghị trước tiên do phòng quy hoạch chúng tôi ra mặt, đưa ra thông báo phê bình với các ngành chức năng hạ cấp để bọn họ đưa ra thái độ nhận sai lầm. Hơn nữa, phòng quy hoạch chúng tôi cũng phải thống nhất tư tưởng, chia tài liệu hội nghị thu thập ý kiến ra cho mọi người, anh xem như vậy có được không?

- Như vậy thì tốt, anh làm việc thì tôi vẫn luôn yên tâm.

Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại nói:

- Đến lúc này thì sự việc luôn nằm trong tay phòng quy hoạch, mà sự lần này phòng quy hoạch cần phải luôn đi đầu.

- Bây giờ vị trí người đứng đầu phòng xây dựng vẫn còn để trống, tôi nghe nói anh và phó phòng Lý Liên Thành phòng xây dựng là bạn học, anh cảm thấy anh ấy có thể đảm đương chức vụ trưởng phòng hay không?

Vạn Chính Trị có chút sững sờ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại trưng cầu ý kiến của mình về chức vụ trưởng phòng xây dựng. Nếu nói về phòng quy hoạch thì phòng xây dựng lại càng là ban ngành quan trọng, vị trí trưởng phòng này còn nặng hơn cả Vạn Chính Trị khá nhiều.

Nhưng bây giờ một cương vị quan trọng như vậy lại được Trương Thanh Vân trưng cầu ý kiến của Vạn Chính Trị, tất nhiên Vạn Chính Trị phải cực kỳ kinh ngạc.

- Năng lực của Lý Liên Thành là rất mạnh, hơn nữa tố chất chính trị cũng vượt qua thử thách, anh ấy tiến lên đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng xây dựng là tuyệt đối phù hợp, tôi có thể vỗ ngực đảm bảo.

Vạn Chính Trị nói, hắn và Lý Liên Thành tuyệt đối là bạn bè tốt.

Trước kia Lý Liên Thành ở phòng xây dựng bị Dịch Tiểu Thiên đè ép rất mạnh, rất nhiều lần Vạn Chính Trị phải ra mặt giúp đỡ, hai người cùng hợp tác nên đã sớm có cùng giác ngộ tiến thối. Trương Thanh Vân nói ra những lời vừa rồi, tuy Vạn Chính Trị không thể xem xét cẩn thận những ý nghĩ sâu sắc bên trong, nhưng hắn không do dự nói ra những lời có ích cho bạn bè.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn đưa tay nhìn giờ rồi nói:

- Được rồi, anh Vạn, đáng lý ra tôi còn phải trò chuyện với anh thêm một lát, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, thời gian quá gấp. Bây giờ nhiệm vụ của anh là thu thập tất cả tài liệu tương quan về hội nghị thu thập ý kiến, tôi sẽ bỏ chút thời gian nghiên cứu, có vấn đề gì sẽ gọi điện cho anh.

Trương Thanh Vân mở miệng như vậy rõ ràng hạ lệnh tiễn khách, đầu óc Vạn Chính Trị giống như rơi vào giấc mộng, không hiểu vì sao Trương Thanh Vân lại nói đến vấn đề nhân tuyển của chức vị trưởng phòng xây dựng. Nhưng lúc này đối phương cũng không nói thêm lời nào, vì vậy mà trong bụng Vạn Chính Trị còn rất nhiều lời mà chẳng dám biểu hiện, vì vậy đi ra mà trong lòng chợt tĩnh lặng.

Trương Thanh Vân tự mình tiễn Vạn Chính Trị đi ra khỏi cửa, hai người long trọng bắt tay chào tạm biệt. Trương Thanh Vân nhìn Vạn Chính Trị biến mất ở góc hành lang mà khoát tay với Chu Hà Dương:

- Thu dọn đồ đạc, theo tôi đi ra ngoài một chút.

Chu Hà Dương chợt sững sờ, hắn nói:

- Nhưng...Bây giờ đã họp ngay lập tức, lúc này...

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Chương trình là vật chết, con người là sống, trên xã hội cần phải cứng nhắc như vậy sao? Xã hội còn cứu vãn được à?

Trương Thanh Vân nói xong cũng không quay đầu mà trực tiếp xuống lầu, Chu Hà Dương luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc. Hắn không hiểu vì sao Trương Thanh Vân lại không tham gia hội nghị vào lúc tối, hội nghị về hệ thống tài chính và thuế vụ, có rất nhiều cơ hội.

Thừa cơ hội này chủ tịch Trương hoàn toàn có thể tạo áp lực cho phòng tài chính, trên tay có tiền, như vây chẳng phải ý nghĩ sẽ được quán triệt thêm nhanh sao? Vì sao bây giờ lâm trận lại thay đổi?

Vị trí tiếp giáp giữa quận Ngân Hạnh và quận Hoàng Lăng cũng được xem như giao giới giữa nội ô và ngoại thành, ven biển khu vực này có một làng du lịch, có danh tiếng rất lớn trong nước, tên gọi cũng khá đặc biệt, gọi là bãi biển Du Kim.

Lưu Nham dựa theo địa chỉ mà Trương Thanh Vân cung cấp, hắn chạy xe vào trong khu du lịch. Bãi biển Du Kim quả nhiên danh bất hư truyền, nước biển xanh dương, bãi cát vàng óng, hoàn cảnh xanh hóa rất tốt, nơi đây đúng là khu vực thế ngoại đào viên.

Xe chạy nhanh trên đường, lúc này đã là hoàng hôn, xe trên đường cũng không nhiều, ngồi trên xe nhìn mặt trời đỏ rực, cảnh sắc đúng là rất đẹp.

- Chủ tịch Trương, ở nơi này.

Lưu Nham quay đầu nói.

- Quẹo phải.

Trương Thanh Vân ra lệnh ngắn gọn, Lưu Nham rẻ phải không chút do dự, đi thêm một lúc nữa mới tiến vào một khu biệt thự. Nơi đây xanh hóa rất tốt, bãi cỏ xanh mềm, cây cối cao lớn, những bụi hoa đẹp mắt, tất cả cực kỳ phối hợp.

- Trời, trong chỗ này thì bao nhiêu tiền một căn nhà?

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn cũng lần đầu tiên đến đây, Triệu Giai Ngọc đã sớm gọi điện nói đã mua một biệt thự trong chỗ này, muốn Trương Thanh Vân đến xem xét. Trương Thanh Vân ngại xa nên không đến, nhưng hai ngày trước Triệu Giai Ngọc đã phái dì Ngũ đưa nhân viên tới ở, Trương Thanh Vân cũng bị ép phải đến.

Cuối cùng xe dừng lại ở một căn biệt thự màu trắng, cơ cấu đều dùng đá cẩm thạch, nhìn qua có vẻ cực kỳ xa hoa. Trong biệt thự có một khoảng sân, hoa cỏ bố trí rất trang nhã không giống như phong cách uyển chuyển của Hoa Đông, ngược lại có vài phần phong tình diễm lệ của Giang Nam.

Trước cổng biệt thự có một con mắt để nhìn vào bên trong, thông qua con mắt có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên trong. Chu Hà Dương lập tức bị giàn nho bên trong hấp dẫn ánh mắt, giàn nho và một mái đình bát giác thường không phối hợp hài hòa, thử nghĩ xem nếu là ở mùa hè, ngồi dưới tán lá nho, cộng thêm một bàn cờ được đưa vào đình bát giác, như vậy sẽ có cảnh tượng thế nào?

Chu Hà Dương giúp Trương Thanh Vân kéo cửa xe, Trương Thanh Vân xung phong đi lên phía trước, hắn cảm thấy phía sau không có người, vì vậy quay đầu lại hỏi:

- Hai người còn đứng đó làm gì? Còn cần phải mời sao?

Chu Hà Dương và Lưu Nham chợt sững sốt, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức tiến lên. Trương Thanh Vân nhấn chuông cửa, một lát sau dì Ngũ đã tự mình đi ra mở cửa.

- Khổ cực dì Ngũ rồi, thật ra không cần dì phải đến, tôi ở hoa viên Tân Hải cũng rất tốt, bây giờ lại bắt dì phải huy động nhân lực, tất cả mọi người đều bất tiện.

Trương Thanh Vân nói.

- Xem cậu chủ kìa, chỉ cần cậu chủ được thoải mái, chúng tôi bận rộn một chút có đáng là gì? Tiểu thư lo lắng cậu chủ công tác quá bận rộn mà ảnh hưởng sức khỏe, sợ rằng không có người quan tâm thì không tốt, vì vậy tôi cũng chỉ biết chủ động mà thôi.

Dì Ngũ nói, bà đã đến đây được một ngày, mới một ngày đã được nhìn thấy Trương Thanh Vân, tất nhiên trong lòng sẽ rất vui sướng.

- Hà Dương, anh Lưu, thấy căn nhà này thế nào? Sau này tôi sẽ ở đây, có hơi xa nhưng hoàn cảnh rất tốt, nhưng mỗi buổi sáng anh Lưu phải vất vả thêm một chút.

Trương Thanh Vân quay đầu nói với Chu Hà Dương và Lưu Nham.

Chu Hà Dương và Lưu Nham rõ ràng vẫn còn chưa thích ứng với hoàn cảnh, vì vậy mà hài lòng đến mức quên nói chuyện. Biệt thự này quá xa hoa, Chu Hà Dương liếc mắt qua đã thấy cả bể bơi và phòng tập thể hình, chỉ cần tính sơ lược đã thấy diện tích ít nhất là bốn ngàn mét vuông.

Bốn ngàn mét vuông sao? Đối với giá đất ở Cảng Thành, hơn nữa còn nằm trong khu du lịch, sẽ có giá bao nhiêu? Có thể nói là vài chục triệu.

Lưu Nham thì vẫn còn tốt, trong lòng hắn đã xem Trương Thanh Vân là nhân vật mà mình không thể với tới, lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng bây giờ đã khôi phục lại như thường.

Nhưng Chu Hà Dương thì hoàn toàn khác, hắn cũng là quan lớn, đã lăn lộn trong các vị quan lớn, đã thấy nhiều kẻ có tiền. Nhưng Trương Thanh Vân đường đường là một người đứng đầu thành phố, dám công khai ở biệt thự xa hoa thế này sao? Đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Chu Hà Dương thấy Trương Thanh Vân căn bản không để ý căn nhà này giá bao nhiêu, trong mắt hắn chỉ là một căn nhà mà thôi. Đây là điều làm cho Chu Hà Dương khó thể tưởng, phải là người có bối cảnh cực kỳ thâm hậu mới có biểu hiện như vậy.

Chu Hà Dương cẩn thận liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy vị lãnh đạo mà mình theo sau khó thể xem xét cho rõ. Nếu nói một cách nghiêm khắc thì mình có lẽ hoàn toàn không biết gì, mà chủ tịch Trương là hạng người gì? Rốt cuộc có bao nhiêu bối cảnh thâm sâu ở thủ đô? Chu Hà Dương bị những vấn đề này làm cho khó chịu, vì vậy có chút ngu si.

Bình Luận (0)
Comment