Bố Y Quan Đạo

Chương 64

Sau khi đưa đám người Hoàng Tung Sơn, Liễu Thanh, Trương Thanh Vân và những vị khách khác đến nhà khách nghỉ ngơi thì Lưu Truyền và Bì Quốc Cường cũng không đi nghỉ, hai người lập tức tìm đến Tôn Truyền Phúc.

Vừa thấy mặt thì Lưu Truyền lập tức mở lời la mắng, Tôn Truyền Phúc tự biết mình đuối lý vì vậy để cho đám người Lưu Truyền chiếm chút tiện nghi, thích thì cứ mắng có gì phải sợ? Vì vậy đám người Tôn Truyền Phúc liên tục cười hì hì làm lành.

- Được rồi, lão Lưu, có chừng mực thôi. Rõ ràng đều do ngươi đầu choáng mắt hoa, người huyện ủy xuống mà còn không biết, tôi đã giúp anh chiêu đãi khách, còn mắng gì nữa?

Tôn Truyền Phúc cười hì hì nói.

- Anh...

Lưu Truyền trợn trắng mắt, lão quay đầu nói với Bì Quốc Cường:

- Hôm nay người tiếp khách bên ngoài chính là phó chủ tịch Chu phải không? Hội nghị đảng ủy xã lần sau tôi sẽ nghiêm túc nói ra vấn đề này, cần phải xử lý ngay, đúng là quá tắc trách.

- Được rồi, được rồi, lão Lưu, chuyện của anh và lão Liễu không liên quan đến tôi, lúc này anh mắng thì cứ mắng, tôi buồn ngủ rồi.

Tôn Truyền Phúc nói.

- Ngủ sao? Anh đi ngủ như vậy mà được à? Anh thành thật khai báo đi, lần này bí thư Hoàng đến xã Nhạn Nam chúng ta làm gì? Tôi và lão Bì hoàn toàn mờ mịt chẳng biết gì.

Lưu Truyền tức giận nói, vừa rồi hắn đã ăn phải vố đau vì vậy phải biết nhìn xa trông rộng, hắn cũng không muốn ngày mai hỏng việc.

Tôn Truyền Phúc nghiêm mặt hừ một tiếng nói:

- Chuyện này tôi cũng không biết, tôi cũng rất bực bội vì vấn đề này, nếu anh muốn thì cứ đi hỏi chủ nhiệm Trương. Nếu không phải chủ nhiệm Trương muốn đến Nhạn Nam thì con bà nó cơ hội đâu đến lượt các anh?

Lưu Truyền và Bì Quốc Cường liếc mắt nhìn nhau, chỉ cần xem ánh mắt và vẻ mặt thì biết Tôn Truyền Phúc không phải giả vờ, xem ra chuyện này có tám phần là thật. Lưu Truyền vừa nghĩ đến đây thì cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ đêm tối thế này mà bọn họ lại đi tìm Trương Thanh Vân? Khi tiếp đãi đã bỏ quên người ta, lúc này có chuyện lại đến quấy rầy, nếu như vậy thì da mặt đã dày như tường thành rồi.

- Được rồi, được rồi, hai người các anh cũng đừng nên làm khó nhau, tôi muốn đi ngủ.

Tôn Truyền Phúc dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

- Ngủ đi, anh ngủ đi! Anh ngủ cho lắm vào.

Lưu Truyền hừ một tiếng, hắn bước ra khỏi cửa và Bì Quốc Cường cũng theo sát phía sau.

Sau khi Trương Thanh Vân tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi ngủ thì Lệ Cương gọi điện tới.

Lệ Cương rõ ràng có chút mệt mỏi, giọng nói rất nhỏ, Trương Thanh Vân vội vàng tranh thủ thời gian báo cáo tất cả tình huống một cách cực kỳ kỹ càng. Khi Lệ Cương nghe nói có phương pháp ổn định quá trình thi công thì lập tức trở nên hào hứng, thậm chí còn kích động.

- Thanh Vân, may mà có cậu, tôi cũng không muốn nhiều lời, nếu phương án này thật sự hiệu quả thì cậu đã cứu tôi và bí thư Hoàng một mạng.

Lệ Cương dùng giọng thành khẩn nói.

- Chủ tịch Lệ khách khí rồi, lo lắng giải nạn cho lãnh đạo là bản chất công tác của em, anh nói như vậy thì đúng là quá khách khí. À, tình hình trạm phát điện Tam Giang thế nào?

Trương Thanh Vân khiêm tốn nói.

- Cũng không hay lắm! Giám đốc trạm phát điện Tam Giang đã về nhà, đám người phụ trách nói trạm phát điện bị cướp viếng thăm, bọn trộm còn phá hủy mạch điện vì vậy mà không đóng đập cũng không được. Bọn họ đang tổ chức nhân thủ sửa chữa hệ thống, cậu xem đám người này không phải đang gây rối loạn sao?

Lệ Cương nén giận nói.

Trương Thanh Vân trở nên trầm ngâm không nói lời nào, rõ ràng trạm phát điện Tam Giang đang muốn thị uy. Nhưng theo suy đoán của Trương Thanh Vân thì đám người này cũng không dám làm thật, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hệ thống cung cấp nước cho vài chục ngàn dân chúng trong huyện Ung Bình, nếu muốn làm lớn chuyện thì trạm phát điện cũng khỏi cần hoạt động trên đất Ung Bình.

- Thanh Vân, tôi biết cậu rất linh hoạt, gần đây trong huyện xảy ra nhiều chuyện, tôi cũng muốn nghe ý kiến của cậu.

Lệ Cương nói.

Trương Thanh Vân sững sờ, ý kiến của mình sao? Vấn đề này rõ ràng quá nhạy cảm, mình khoa chân múa tay trước mặt lãnh đạo có thích hợp không? Vì vậy hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào.

- Thanh Vân, cậu không cần phải lo lắng, nếu nói về tuổi tác thì cậu không khác gì em trai tôi, nếu nói về mặt tình cảm thì tôi và cậu cũng là anh em. Tình cảnh lúc này rối loạn, tôi có thể nói rõ ràng, cũng không phải tôi đang khen thưởng cậu, căn cơ của tôi ở Ung Bình rất mỏng, người duy nhất tôi có thể tin tưởng chính là cậu...

Trương Thanh Vân nghe Lệ Cương nói như vậy thì thầm nghĩ chính mình còn tiếp tục dây dưa sẽ sinh ra cảm giác không tốt, vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói:

- Chủ tịch Lệ, anh xem em sắp xếp thế này có được không? Vài ngày sau em sẽ tiếp tục ở lại xã Nhạn Nam cùng bí thư Hoàng chứng thực chuyện ngăn nước xây cầu. Chuyện trạm phát điện Tam Giang anh cũng không nên quá mức hao tổn tâm trí, em tin những xí nghiệp này sẽ biết rõ đại cục.

- Vấn đề quan trọng lúc này chính là bắt buộc công an huyện phải thành lập ban chuyên án truy bắt các đối tượng trộm cắp trong nhà máy xi măng Bá Đạo và trạm phát điện Tam Giang, phải giảng giải rõ ràng với giám đốc Trần. Tất nhiên trọng điểm của vấn đề này chính là chú ý những phương diện khác xem có manh mối bất ổn nào không, anh thấy thế nào?

Lệ Cương trầm mặc một lúc lâu, rõ ràng hắn cũng đang cân nhắc lời nói của Trương Thanh Vân. Ý tứ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, Trần Vân Sơn muốn rút đồn công an, sợ rằng sẽ còn phá vỡ những hợp đồng khác, dù sao lão cũng có thượng phương bảo kiếm của công an tỉnh.

Nếu đã không thể giải quyết vấn đề Trần Vân Sơn một cách rõ ràng thì cũng chỉ biết kéo dài thời gian, trước tiên phải xử lý tốt vấn đề cầu Cao Kiến Dụ, sau đó mới quay lại thu thập Trần Vân Sơn.

- Phải xử lý thế nào với công ty xây dựng Thiên Hà? Bọn họ sẽ đồng ý ngăn nước để xây cầu sao? Nếu chuyện ngăn nước có liên quan đến tài chính thì rõ ràng là một vấn đề khó khăn.

Lệ Cương nói.

Trương Thanh Vân cười nói: xem tại TruyenFull.vn

- Trước tiên cứ buông tha công ty xây dựng cầu một thời gian, dù có nóng ruột cũng không thể làm gì hơn được. Trước tiên cần phải dẹp ngoài sau đó mới ổn trong, chúng ta sẽ bắt buộc phòng giao thông vận tải, phòng xây dựng và phòng giám sát chất lượng liên hợp lại tạo thành một tổ công tác nghiệm thu công trình không phải là được sao? Anh có thể liên kết với bí thư Vương Bình và bí thư ủy bản kỷ luật Dương Kiệt, tốt nhất là thành lập một tổ công tác do ủy ban kỷ luật làm chủ đạo để điều tra, khi cần thiết phải túm tóc một vài vị cán bộ sai phạm. Nếu chúng ta làm được như vậy thì đã tạo ra được một vài lớp đệm cho quá trình đàm phán với công ty xây dựng Thiên Hà, anh thấy thế nào?

Lệ Cương trở nên sững sờ, một lúc lâu sau hắn mới nhịn không được mà cười lên ha hả:

- Thanh Vân ơi là Thanh Vân, tiểu tử cậu đúng là quá thông minh. Đúng rồi, nghe bí thư Lôi nói sáng nay chủ tịch Vũ đã mổ, cậu xem...

- Hai ngày nữa em trở về sẽ thay mặt anh đến thăm hỏi! Tạm thời công tác là quan trọng.

Trương Thanh Vân nói.

- Như vậy thì tốt, tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, cậu ngủ nghỉ đi, ở ngoài chú ý bảo vệ thân thể.

Sau khi cúp điện thoại Trương Thanh Vân cười rất thản nhiên, hắn thầm nghĩ Lệ Cương đúng là quá nôn nóng. Với thân phận của Lệ Cương mà xưng anh em với chính Trương Thanh Vân hắn, nếu không phải tình huống quá mức khẩn cấp thì rõ ràng không thể nói nên lời.

Đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, Trương Thanh Vân đang định tắt đèn thì phát hiện có người cầm đèn pin đi qua đi lại ngoài hành lang. Trương Thanh Vân vội vàng đẩy cửa ra ngoài xem kẻ nào đang đứng bên ngoài.

- Chào bí thư Lưu, sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi?

Trương Thanh Vân đã thấy rõ đối phương từ xa, hắn vội vàng lên tiếng.

Lưu Truyền liên tục đi qua đi lại ngoài hành lang, hắn đang suy nghĩ xem nên gõ cửa gặp Trương Thanh Vân thế nào thì lập tức nghe thấy âm thanh, vì vậy mà cực kỳ mừng rỡ. Hắn vội vàng tiến lên nghênh đón:

- Chủ nhiệm Trương, thật xấu hổ khi quấy rầy lúc anh nghỉ ngơi. Chuyện vừa rồi tôi và lão Bì cảm thấy rất xấu hổ, nằm trên giường lật qua lật lại không thể ngủ được, vì vậy...

Bình Luận (0)
Comment