Bố Y Quan Đạo

Chương 672

Xe chạy như bay trên đường lớn, áp lực của Lưu Nham là lớn nhất, thân thể của hắn đã khôi phục lại sau lần đầu tiên đi làm, nhưng chủ tịch Trương bây giờ lại cứ thúc dục tăng tốc.

Tâm lý oán hận sau lần tai nạn giao thông lần trước vẫn chưa tiêu tan trong lòng Lưu Nham, trước khi đến Lăng Thủy thì vợ đã dặn đi dặn lại nhất định phải chú ý lái xe không được phân tâm, tuyệt đối không được để xảy ra tình cảnh không may.

Nhưng bây giờ chủ tịch Trương lại vội vàng quay về Cảng Thành, Lưu Nham không thể không giữ vững tinh thần, trong lòng tất nhiên là căng thẳng và lo lắng. Chu Hà Dương ngồi bên ghế lái phụ cũng cực kỳ căng thẳng, cũng không thể không động viên Lưu Nham, đồng thời tỏ ý bảo hắn không nên chạy quá nhanh.

Trương Thanh Vân ngồi ở ghế sau, hắn dựa đầu lên ghế, hai mắt khép hờ. Sau khi từ trụ sở tỉnh ủy quay về khách sạn thì hắn lập tức nhận được điện thoại, vấn đề xây dựng quận Hoàng Lăng đang gặp phải tranh cãi lớn, sự việc náo loạn quá mức, thậm chí còn điều động cả bộ đội.

Trương Thanh Vân nghe thấy tin tức này thì lập tức chấn động, đúng là nhà dột gặp đêm mưa, Cảng Thành bây giờ vốn đã quá nhiều chuyện, nếu xuất hiện thêm sự cố thì hậu quả càng nghiêm trọng. Dưới tình hình như vậy thì tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không có quá nhiều cố kỵ, hắn trực tiếp quay về Cảng Thành.

Trước nay Trương Thanh Vân chưa từng có cảm giác từ Cảng Thành đến Lăng Thủy lại dài dằng dặc như vậy, khi đến Lăng Thủy thì hắn cùng đi với Nhuận Uyên, bây giờ quay về cũng chỉ là một mình một xe. Đến lúc này Trương Thanh Vân vẫn còn một lòng nghĩ về các mặt vấn đề của Cảng Thành, nhưng hắn cũng nghĩ đến toàn diện công tác ở Cảng Thành.

Cảng Thành không những không thể loạn mà còn phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, đây chính là điểm mấu chốt mà Trương Thanh Vân đặt ra cho chính mình. Sau khi Nhuận Uyên gặp chuyện không may thì bây giờ trong đầu Trương Thanh Vân đã không còn tư tưởng lợi ích và hiệu quả, hắn đang nghĩ phải làm sao để gắng gượng vượt qua giai đoạn khó khăn này, những ảo tưởng rườm rà trước kia đều phải gác xó, hắn cực kỳ chuyên chú với công tác hiện tại.

Trương Thanh Vân nghĩ rằng điều cần nhất vào lúc này chính là đoàn kết, Nhuận Uyên gặp chuyện không may thì Cảng Thành phải đoàn kết. Trước tiên Trương Thanh Vân muốn đoàn kết với Xa Vĩ, quan hệ giữa hai người bọn họ là quan trọng nhất.

Trương Thanh Vân biết rất rõ bản tính của Xa Vĩ, đây là loại người lúc nào cũng muốn nắm đuôi kẻ khác. Trước kia Xa Vĩ và Nhuận Uyên đấu với nhau thì Trương Thanh Vân bị kẹp vào giữa, Xa Vĩ kiêng kỵ Trương Thanh Vân nên quan hệ giữa hai người là không tệ.

Nhưng bây giờ người và vật đều không còn, khoảng thời gian này Trương Thanh Vân phải đột phá tài ăn nói thì mới có thể đưa tình cảnh tiến lên giai đoạn đoàn kết một lòng.

Ngoài Nhuận Uyên thì phòng tổ chức thị ủy, ủy ban tư pháp đều là những đơn vị mà Trương Thanh Vân và Xa Vĩ không thể thẩm thấu vào, vì vậy Trần Thành và Thái Khánh Phong không đoàn kết cũng có tác dụng khá quan trọng.

Nhưng quan hệ này nếu so sánh với Trương Thanh Vân và Xa Vĩ thì nhẹ hơn quá nhiều, chỉ cần Trương Thanh Vân và Xa Vĩ có thể đoàn kết thì có thể khống chế hội nghị thường ủy, lúc đó sẽ dễ dàng nắm Trần Thành và Thái Khánh Phong.

Nếu làm tốt vấn đề đoàn kết thì giải quyết được hơn phân nữa vấn đề ở Cảng Thành, một nửa còn lại chính là vấn đề thuộc phạm trù vây cánh của Nhuận Uyên. Nếu Nhuận Uyên thật sự xảy ra vấn đề thì Cảng Thành sẽ không biết có bao nhiêu quan viên bị ảnh hưởng, chuyện xấu là quá lớn, đây cũng là khó khăn rất lớn.

Tình hình bây giờ ở Cảng Thành làm người ta lo lắng nhất chính là không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà cũng không biết chuyện gì sắp xảy ra, không biết gì mới thật sự làm người ta không yên.

- Hà Dương, lập tức điện thoại cho thư ký Ấn, để xem có thể nói vài lời với chủ tịch Xa hay không?

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.

Chu Hà Dương lập tức gọi điện, chỉ trong chốc lát hắn đã đưa điện thoại cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân đặt bên tai và alo một tiếng, đầu bên kia truyền đến âm thanh của Ấn Ngũ Quốc:

- Chào chủ tịch Trương, anh chờ một lát, chủ tịch đang tiếp điện thoại, sau khi kết thúc tôi sẽ chuyển ngay cho chủ tịch.

- Tốt!

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, sau khi dứt lời thì trong điện thoại chợt trở nên yên tĩnh. Trương Thanh Vân đã lâu rồi không trải qua cảm giác này, đợi người ta trò chuyện xong cũng là chuyện thông thường trong quan trường.

Lãnh đạo thường bận rộn nhiều chuyện, người tuyến dưới muốn gặp mặt lãnh đạo thì thường phải xếp hàng chờ đợi. Hiện nay Trương Thanh Vân đang ở vào trạng thái này, nhưng hắn không giống với người khác, trong lòng có chút không yên và bất an, cũng có chút nôn nóng.

Trương Thanh Vân cũng không đợi quá lâu, thời gian khoảng năm phút nhưng hắn cảm thấy như chờ cả giờ. Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng nói của Xa Vĩ:

- Thanh Vân à? Bây giờ cậu đang ở đâu?

- Vâng, chủ tịch, tôi đang quay về, tình hình bên quận Hoàng Lăng là thế nào rồi?

Trương Thanh Vân nói.

- Cậu đừng nói nữa, Tả Nam Sơn đã bị tôi mắng một trận nên thân, năm điều mà chúng ta đưa xuống chính là không nên lẫn lộn giữa hệ thống tư pháp và hệ thống chính trị, nhưng quận Hoàng Lăng lại làm quá bừa bãi.

- Vấn đề bồi thường và di dời ở quận Hoàng Lăng được thực hiện như thế nào? Bọn họ có trách nhiệm di dời đền bù và đấu thầu, tất cả nhân viên công tác của chiến tuyến công an đều tham gia, định ra nhiệm vụ, hạ chỉ tiêu, điều này không làm dân chúng tức giận sao?

Xa Vĩ nói.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn dựa người vào lưng ghế ma tự trách mình công tác không hoàn thiện, sao không nghĩ đám lãnh đạo tuyến dưới chỉ vì cái lợi trước mắt?

- Có người thương vong không? Bây giờ tình huống đã khống chế thế nào?

Trương Thanh Vân nói.

- Ngày hôm qua đã tử vong hai người, người bị thương là rất nhiều, bộ dội đã tiến quân sang, cục diện tạm thời được khống chế. Tôi để Thái Khánh Phong tự mình đi xử lý sự cố, hơn nữa bên phía chính quyền còn có Hàn Khắc Cùng đi theo. Nếu bây giờ anh đang trên đường về thì sẽ thương lượng sau, có lẽ sẽ rất khó giải quyết...

Xa Vĩ nói, Trương Thanh Vân trầm tư không nói, vẻ mặt bất định. Xa Vĩ liên tục nói hai tiếng, khi thấy bên kia không lên tiếng thì còn tưởng rằng đối phương đã cúp điện thoại. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Chủ tịch Xa!

Trương Thanh Vân hạ thấp giọng nói. Xa Vĩ chợt sững sờ, hắn đã công tác với Trương Thanh Vân rất lâu, tất nhiên cũng hiểu rõ tính tình của đối phương. Khi Trương Thanh Vân gặp phải vấn đề thật sự nghiêm túc thì mới hạ thấp giọng nói, điều này làm cho người ta phải cố hết sức, nhưng tâm tình trong nháy mắt trở nên nặng nề.

- Anh nói đi, tôi nghe!

Xa Vĩ nói, Trương Thanh Vân hắng giọng, hắn cắn răng nói:

- Tôi đề nghị vì bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân mà lập tức xử lý người trong cuộc, xử phạt quan viên tương quan của quận ủy quận Hoàng Lăng, hủy bỏ chức vụ của phó chủ tịch được quản lý xây dựng quận Hoàng Lăng.

- Còn vấn đề tồn tại thì chính quyền sẽ đặc biệt phái tổ công tác xuống phối hợp điều tra, nhất định phải làm rõ mâu thuẫn phát sinh, tìm được chân tướng gây rối loạn, cố gắng ép chuyện này xuống.

- Anh nói...

Giọng nói của Xa Vĩ chợt kéo lên cao, hắn nhạy cảm phát hiện có chuyện lớn xảy ra. Trương Thanh Vân nói:

- Chủ tịch Xa, trong điện thoại khó nói cho rõ ràng, nhưng vấn đề quận Hoàng Lăng phải xử lý ngay lập tức, không tiếc bất cứ giá nào, dù xử phạt Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh cũng không nên do dự.

- Bây giờ không còn chuyện gì để che giấu, thời điểm quá quan trọng, lúc này việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài.

Xa Vĩ nhăn mày, tâm tình trầm xuống. Khi hắn đang định hỏi lại thì nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng người gọi Trương Thanh Vân:

- Chủ tịch Trương, thư ký Chu tỉnh ủy gọi điện thoại, anh ấy nói bí thư Tần muốn gặp anh.

Xa Vĩ nghe thấy vậy mà trong lòng sôi trào, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Trương Thanh Vân:

- Chủ tịch Xa, chúng ta tạm thời cứ như vậy, tôi sẽ về rất nhanh, sau đó sẽ gặp mặt.

Trương Thanh Vân vội vàng cúp điện thoại, hắn lại cầm lấy một chiếc điện thoại khác mà mồ hôi trán vã ra. Mà Chu Hướng ở đầu dây bên kia cũng không mạnh hơn bao nhiêu, bí thư Tần muốn trò chuyện với Trương Thanh Vân, nhưng hắn gọi nhiều lần mà điện thoại của Trương Thanh Vân lại đang bận.

Bây giờ trong phòng làm việc của bí thư có ba vị lãnh đạo, dưới tình huống này thì áp lực của Chu Hướng là thế nào hoàn toàn có thể hiểu được. Cuối cùng Chu Thủ Tuân mới đưa số điện thoại của Chu Hà Dương cho Chu Hướng, vì vậy lúc này mới liên lạc được.

Đợi đến khi Chu Hướng xác nhận giọng nói của Trương Thanh Vân thì mới thở phào một hơi, hắn nói:

- Phó chủ tịch Trương, anh chờ chút, tôi sẽ nối máy cho bí thư Tần.

Chu Hướng vừa nói được một nửa thì Tần Vệ Quốc đã sớm nhận lấy điện thoại, lão nói:

- Trương Thanh Vân sao? Chân của cậu nhanh nhỉ? Nói đi là đi, không biết xin chỉ thị sao?

- Bí thư, chuyện xảy ra quá gấp, bên phía quận Hoàng Lăng xảy ra tai nạn nghiêm trọng trong công tác phá dỡ và di dời do thiếu trách nhiệm. Thời điểm này quá quan trọng, xảy ra chuyện lớn nên không kịp nói rõ tình huống, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Trương Thanh Vân nói, hắn có chút trầm ngâm giống như hiểu được nguyên nhân Tần Vệ Quốc gọi điện, hắn nói tiếp:

- Bí thư Tần, anh yên tâm, tôi về Cảng Thành sẽ phối hợp với đồng chí Xa Vĩ làm tốt công tác khống chế toàn cục, chúng tôi không những không để Cảng Thành rối loạn, hơn nữa còn giúp Cảng Thành vượt qua thời điểm khó khăn, chúng tôi có năng lực và cũng có lòng tin.

- Ha ha!

Tần Vệ Quốc cười ha hả, tâm tình đã khá hơn, thầm nghĩ Trương Thanh Vân quả nhiên rất trưởng thành trong chính trị, hiểu được góc độ biến hóa, biết lãnh đạo quan tâm đến vấn đề gì, ít nhất cũng chứng minh đầu óc khá rõ ràng.

Mặt khác Trương Thanh Vân cũng trực tiếp hạ thấp vị trí của mình xuống, hắn tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp công tác với Xa Vĩ để làm cho lãnh đạo yên tâm, cũng tỏ vẻ nhìn thấy đại cục.

- Được rồi, biểu hiện của cậu tốt hơn những gì tôi nghĩ. Lần này cậu quay về, những thứ khác thì không nói, tôi chỉ muốn nói một sự kiện, đó chính là ban ngành Cảng Thành phải điều chỉnh, về phần điều chỉnh thế nào thì tạm thời còn chưa có định luận.

- Tôi hy vọng các anh công tác có thể cung cấp một vài quy tắc cho quyết sách của tỉnh ủy và cục tổ chức trung ương, cậu hiểu ý tôi đấy chứ?

Tần Vệ Quốc nói, giọng điệu của lão rất nghiêm túc.

- Hiểu!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, Tần Vệ Quốc nói một câu rất bình thường lại thoáng cho Trương Thanh Vân một cây đao, Trương Thanh Vân dùng cây đao này có thể kéo Xa Vĩ vào trong con thuyền đoàn kết.

Bây giờ Xa Vĩ là người chủ trì công tác Cảng Thành, nhưng Tần Vệ Quốc đã nói ban ngành sẽ phải điều chỉnh, hơn nữa sẽ căn cứ vào thành tích công tác mà điều chỉnh. Như vậy thì Xa Vĩ không muốn chết phải kéo Trương Thanh Vân, hai người cùng làm tốt công tác mới là công tư đều có lợi.

Tần Vệ Quốc vừa nói ra khỏi miệng thì Trương Thanh Vân hầu như không nghĩ mà hiểu rõ ý đồ của lãnh đạo, điều này làm cho Tần Vệ Quốc kinh ngạc. Nhưng vấn đề này rất khó để hỏi lại, Tần Vệ Quốc cũng chỉ biết lặng im theo dõi biến hóa mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment