Bố Y Quan Đạo

Chương 724

Trương Thanh Vân cười ha hả rồi đứng lên rời khỏi cửa, Vương Đăng và các đồng chí khác vội vàng đứng lên tiễn khách. Đám người vây quanh Trương Thanh Vân xuống lầu, thang máy chậm rãi đi xuống, khi dừng lại thì Vương Đăng tiến ra mở đường cho Trương Thanh Vân, những nhân viên khác thì đi ra khỏi thang máy xếp hàng sang hai bên trái phải, kẻ nào cũng đứng thẳng lưng và cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa rõ ràng rất nghiêm chỉnh.

Trương Thanh Vân chậm rãi tiến lên, hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt ngây người, hắn thấy trong đám người đang đợi thang máy có một người quen, đó là Quách Vũ.

Đám người Vương Đăng bày ra thế trận quá lớn, đám người Quách Vũ đang đợi thang máy tất nhiên phải đứng dạt sang một bên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào thang máy mà há hốc miệng. Quách Vũ thấy tình cảnh phô trương thì còn tưởng rằng có lãnh đạo cao cấp đi xuống, không ngờ người đó lại là Trương Thanh Vân.

Quách Vũ có chút thất thần, đợi đến khi Trương Thanh Vân nhìn về phía mình thì thì không còn tiếp tục do dự, hắn nói:

- Anh...Thanh Vân...

Quách Vũ vốn muốn gọi là Thanh Vân nhưng tạm thời thêm bớt vài chữ, dưới tình cảnh nhiều người thế này, hơn nữa cấp bậc của hắn lại thấp hơn, nếu gọi thẳng tên đối phương thì không thỏa đáng.

Trương Thanh Vân gật đầu với Quách Vũ, sau đó tiến lên duỗi hai tay, Quách Vũ cũng làm ra động tác tương tự. Hai người siết chặt tay nhau, Trương Thanh Vân nói:

- Vài ngày trước bí thư Hoàng cũng nói cậu đến Hoa Đông, điều kiện ở Giang Thủy rất tốt, có không gian cho cậu thi triển tài hoa.

- Cám ơn, cảm ơn!

Quách Vũ dùng giọng khách khí nói, trên trán cũng đầy tự tin. Hắn nhỏ hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, bây giờ được đưa xuống Hoa Đông làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Giang Thủy, hắn cũng rất hài lòng.

Quách Vũ cũng giống như những cán bộ trẻ tuổi có năng lực khác, hắn rất tự tin, ở thủ đô có quá nhiều lời đồn tà dị về Hoa Đông, nhưng hắn không tin. Lúc này hắn mới đến nhận chức, hắn có rất đủ tự tin, tất nhiên cũng không quá yếu thế trước mặt Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gật đầu cổ vũ nói:

- Nhìn dáng vẻ của cậu cũng là đến để đưa tiền bảo hộ, đáng tiếc hôm nay tôi phải quay về Hoài Dương, cũng không thể cùng uống vài ly với cậu. Để hôm nào khác nhé, lúc này cậu cũng bận rộn.

- Đúng là có chút bận rộn, mới đến phải làm quen tình hình. Tôi giới thiệu với anh, đây là Vinh Khoan trưởng phòng giao thông của thành phố Giang Thủy. Trưởng phòng Vinh, đây là phó chủ tịch tỉnh Trương Thanh Vân...

Sau khi Quách Vũ giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới để ý đến một người đàn ông khá mập đứng bên cạnh, người này nghe Quách Vũ giới thiệu xong thì vẻ mặt có chút cẩn trọng, hắn tiến lên cung kính bắt tay với Trương Thanh Vân, đầu cúi rất thấp.

Vinh Khoan chỉ là một trưởng phòng cấp thành phố, một phó chủ tịch tỉnh cũng đủ là núi cao để hắn phải cung kính. Trương Thanh Vân nở nụ cười hòa ái với đối phương rồi nói:

- Các anh có công vụ trên người, tôi cũng không muốn quấy rầy, cứ như vậy là được, sau này tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Những năm vừa qua Quách Vũ lăn lộn trong quan trường khá tốt, thậm chí còn tốt hơn những gì Trương Thanh Vân tưởng tượng, rõ ràng hắn muốn lợi dụng cơ hội chào hỏi Trương Thanh Vân để gõ đầu cấp dưới, có chút hương vị xảo quyệt. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thấy Quách Vũ có thể đứng vững chân trong Giang Thủy, nếu như thế thì với bối cảnh vốn có thì sau này sẽ có cơ hội phóng lên cao.

Trương Thanh Vân nhiệt tình với Quách Vũ, tất nhiên hắn cũng giới thiệu đám người Vương Đăng. Vì nguyên nhân Trương Thanh Vân mà đám người Vương Đăng cũng rất khách khí với Quách Vũ, nhưng rõ ràng cũng có chút cẩn trọng. Một phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn là cán bộ từ bên ngoài đến, thân phận như vậy cũng chưa tính là lãnh đạo trong sở giao thông.

Sau khi trải qua tình cảnh như vậy thì đám người tiếp tục vây quanh Trương Thanh Vân đi ra bãi đậu xe, Quách Vũ không vội đi vào thang máy, hắn đứng từ xa nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân mà cảm xúc bành trướng. Hắn đột nhiên nghĩ đến tình cảnh năm xưa gặp mặt Trương Thanh Vân ở Giang Nam.

Khi đó Trương Thanh Vân vẫn chỉ là một giám sát viên cấp phó ban ở phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam, trong ấn tượng của Quách Vũ thì đối phương là một cán bộ vùng núi. Lúc đó thật lòng Quách Vũ cũng rất chướng mắt bộ dạng của đối phương, hắn là người Quách gia, tất nhiên biết rõ thứ gì quan trọng nhất trong quan trường.

Quách Vũ nghĩ với một người như Trương Thanh Vân, dù tài hoa tuyệt đỉnh thì không gian phát triển cũng quá hẹp, rõ ràng là hai thái cực đặc biệt khác biệt với một cán bộ trẻ tuổi được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm như mình.

Nhưng sự thật lại khó thể tưởng tượng được, bây giờ nhìn Trương Thanh Vân xuất hành, tuy không phải là cán bộ nông thôn lên thành phố nhưng mơ hồ có khí thế lãnh đạo. Quan lớn cấp phó bộ, hơn nữa mới qua ba mươi tuổi, đây chính là hai vầng hào quang chói mắt mà Trương Thanh Vân có được. Quách Vũ liên tục nói mình nên bình tĩnh nhưng trong lòng nhịn không được phải sinh ra cảm giác đố kỵ.

Sau những năm chém giết trong quan trường thì Quách Vũ không còn là thiếu niên năm xưa, hắn đã nếm đủ máu tanh và tàn khốc trong quan trường, cũng dần hiểu rõ khoảng cách rất xa từ cấp phó phòng đến phó bộ. Sợ rằng cả đời này hắn cũng khó thể vượt qua.

Hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân là cán bộ bên ngoài đến Hoa Đông, một cán bộ bên ngoài mà lăn lộn đến địa vị như bây giờ, sau này nếu được tỉnh điều động thì Trương Thanh Vân tiến thêm một bước là rất dễ dàng. Quách Vũ thầm quyết định mình phải nổ lực, phải lợi dụng cơ hội lần này ở Hoa Đông, phải làm ra thành tích, phải tìm được hào quang như Trương Thanh Vân. Như vậy hắn về thủ đô chẳng những có thêm mặt mũi, hơn nữa địa vị trong gia tộc của phát triển mạnh. Chính hắn còn trẻ, còn rất nhiều tương lai, chỉ sau một khoảng thời gian nữa thì tương lai sẽ bừng sáng.

Vương Đăng đưa mắt nhìn xe Trương Thanh Vân biến mất trong tầm mắt mà thở dài một hơi, hắn phất tay với người sau lưng rồi nói:

- Tản ra, tản ra, tính tính của vị bồ tát này cũng khá tốt, không phải quá khó hầu hạ.

Mọi người tan tác như ong vỡ tổ, nhóm người nghiêm chỉnh khi nãy chợt trở nên rộn rã. Vương Đăng lầm bầm một câu, nàng cầm lấy túi văn kiện ra xem xét rồi lắc đầu, thế giới này cũng chỉ xem xét lợi ích và thế lực mà thôi.

Người như phó chủ tịch Trương, chức vị cao nhưng bây giờ không được thế, hắn muốn đưa văn kiện cho trưởng phòng sở giao thông mà còn phải nhờ Vương Đăng, đúng là thói đời thay đổi. Mà lúc này trên một phòng làm việc ở lầu năm cũng có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào tình hình bên dưới, khi thấy Trương Thanh Vân bỏ đi thì người này chợt mỉm cười, hắn hung hăng dập tàn thuốc.

Năm phút sau cửa phòng bi gõ vang, chủ nhân phòng làm việc này đang chăm chú ngồi trên ghế duyệt văn kiện.

Người vào cửa chính là Vương Đăng, nàng đi rất khẽ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi đến trước bàn làm việc của Mạnh Hiểu, cũng không dám tạo ra tiếng động, thân người đứng thẳng tắp.

- Hôm nay phó chủ tịch Trương thị sát sở giao thông có thỏa mãn không?

Không biết đã trải qua bao lâu, lúc này Mạnh Hiểu mới mở miệng nói một câu.

- Thỏa mãn, thỏa mãn, chúng ta cho anh ấy lễ ngộ rất cao, hoàn toàn là lễ ngộ của lãnh đạo cấp tỉnh, anh ấy rất vui, vui vẻ rời đi.

Vương Đăng cẩn thận nói, giọng điệu rất cẩn thận.

Mạnh Hiểu híp mắt nhìn Vương Đăng, một lúc lâu sau vẻ mặt mới có chút biến đổi, lộ ra nụ cười. Vương Đăng cảm thấy tâm tình buông lỏng, áp lực lập tức biến mất.

- Cầm thứ gì trên tay thế?

Mạnh Hiểu nói.

- À, đây là văn kiện mà phó chủ tịch Trương muốn giao cho anh, tôi đến đây chuyển cho anh.

Vương Đăng giật mình nói, nàng dùng hai tay cung kính dâng văn kiện lên.

- Văn kiện sao?

Mạnh Hiểu cau mày, hắn nhận lấy túi văn kiện, mở ra, đổ ra mặt bàn. Văn kiện khá dày, có khoảng vài chục trang.

Mạnh Hiểu càng xem càng nhíu mày thật sâu, hắn lật qua xem từng tờ, sau đó tốc độ xem lại rất nhanh. Khi đến tờ cuối cùng thì ánh mắt đảo qua như đèn kéo quân, khi không phát hiện ra điều gì đặc biệt thì đang định khép mắt lại, nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn chợt khựng lại. Truyện được copy tại Truyện FULL

Ngay sau đó vẻ mặt Mạnh Hiểu chợt trở nên trắng bệch, sau đó hắn cố gắng lục lọi văn kiện, bộ dạng cực kỳ cổ quái. Vương Đăng ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, không biết có ý gì. Khi Vương Đăng xem xét lại thì thấy dưới chữ ký của lãnh đạo ở trang cuối cùng là dòng chữ: "Các ban ngành tương quan cố gắng giải quyết, cần phải suy xét vấn đề ở Hoài Dương!" Chữ ký như rồng bay phượng múa nhưng vẫn có thể phân biệt được ba chữ Tần Vệ Quốc.

Vương Đăng cảm thấy trái tim như kéo lên cuống họng, Mạnh Hiểu đột nhiên đứng thẳng người nói:

- Phó chủ tịch Trương đâu? Người còn ở đây không?

- Anh...Anh...Anh ấy vừa đi xong.

- Bừa bãi, không phải đã nói cô sắp xếp tiệc rượu sao? Nhanh, mau đến khách sạn Ritz - Carton thuê một phòng, cô đi thông báo, nói rằng chúng ta mời chủ tịch Trương dùng cơm, rất hân hạnh đón tiếp.

Mạnh Hiểu vội vàng la lên.

- À, vừa rồi...Vừa rồi chủ tịch Trương nói rằng sẽ trực tiếp về Hoài Dương, điều này...Sợ rằng đã chậm...

Vương Đăng chuẩn bị nhận lời thì chợt nghĩ đến câu nói vào lúc cuối cùng của Trương Thanh Vân, vì vậy cảm thấy không đúng, nàng vội vàng nói rõ tình huống.

- Cái gì?

Âm thanh của Mạnh Hiểu chợt kéo lên cao ngất, vẻ mặt cực kỳ khó coi, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, trong lòng đã hiểu mình bị đối phương đâm một dao. Trương Thanh Vân này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, chiêu thức gây tổn hại như vậy cũng nghĩ ra được, một trưởng phòng sở giao thông như hắn có thể thừa nhận được sự tức giận của lãnh đạo tỉnh ủy sao?

Bình Luận (0)
Comment