Bố Y Quan Đạo

Chương 731

Cơ thịt trên mặt Lưu Bằng chợt co giật vài lượt, hắn biết rõ quá gắng gượng cũng không tốt, vì vậy đành phải đặt phong thư vào trong túi áo. Người người đều nói phòng nông nghiệp là vùng nước trong, bây giờ xem ra Hào Vĩ cũng lăn lộn rất tốt, trước nay đã đưa phong bì cho Lưu Bằng hai lần.

Đến tối chơi mạt chược một ván là một trăm đồng, Lưu Bằng chơi không hay, chưa đến hai giờ đã thua hơn ba nghìn. Lưu Phái là người thắng, hắn rất vui vẻ, vẻ mặt hồng hào, giọng nói cực kỳ hào hứng.

Lưu Bằng thầm nhíu mày, hình tượng Lưu Phái ở trong lòng lại không khỏi hạ xuống một phần. Hắn từ trong miệng Hào Vĩ mà biết Lưu Phái là người dám cầm tiền, nhưng hắn cũng là người thông minh, chưa bao giờ cầm tiền lớn, chỉ là vài chục ngàn mà thôi.

Cho đến bây giờ Lưu Phái cũng không quá kiêu ngạo, cũng không làm những chuyện như mua quan bán chức. Nhưng Lưu Bằng dù sao vẫn cảm thấy lòng dạ Lưu Phái quá cạn, có bệnh tham tài, bây giờ Lưu Phái còn chưa đắc thế, nếu sau này có quyền lợi thì tình hình sẽ khác.

Lưu Bằng nghĩ đến đây thì trong lòng có thêm vài phần báo động, hắn thầm nghĩ sau này mình nên bảo trì khoảng cách với Lưu Phái. Tuy Lưu Bằng trước nay chưa từng là quan viên có thực quyền, nhưng hắn là người không muốn ăn tạp.

Có rất nhiều ví dụ quan viên không biết tiết chế và rơi rụng, hơn nữa khi trên tay có quyền, khi sắp xếp đội ngủ mà không xảo quyệt, không vững tâm thì vấp ngã khó đứng lên.

- Đúng rồi, anh Hào, vị bí thư quận mà bí thư Trương miễn chức lần trước là thuộc hạ của anh bây giờ, biểu hiện của người này bây giờ là thế nào?

Lưu Phái nói.

Hào Vĩ cười híp mắt nói:

- Anh nói đến bí thư Trâu sao? Anh ấy chỉ là khách làm công ngắn hạn ở phòng nông nghiệp chúng tôi, nhưng dù là như vậy thì sau khi anh ấy đến phòng nông nghiệp cũng mang đến thay đổi rất lớn, là nhân tài khó kiếm.

Lưu Phái cười nói:

- Anh đừng nói những lời quá dễ nghe, tôi và Trâu Côn đều là cán bộ từ tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện, tuy có chút quan hệ nhưng người này quá cứng nhắc, tôi làm trưởng phòng tổ chức cũng khó thể thiên vị. Vì thế mà bất đắc dĩ phải làm việc theo chỉ thị.

- Được rồi, trưởng phòng Lưu, trưởng phòng Hào, chú tâm đánh bài đi thôi, chuyện công tác để bàn bạc vào thời điểm khác, giải trí là phải triệt để.

Thường Văn nói.

- Giải trí phải triệt để!

Lưu Phái nói, hắn cầm hai trăm đồng để xuống trước mặt Thường Văn:

- Lần sau chúng ta chơi bài nên kích thích một chút, chơi lớn một chút, như vậy mới kích thích.

Lưu Bằng ở bên cạnh dùng ánh mắt bàng quang nhìn mọi người. Hào Vĩ vẫn là người tám mặt lung linh, mà Lưu Phái tuy có địa vị cao nhất nhưng vẫn lộ ra quá nhiều bệnh tật, hơn nữa cũng không quá khí độ.

Còn Thường Văn rõ ràng là người lòng dạ rất sâu, quan trọng là đặt vị trí của mình xuống rất thấp. Hắn và Lưu Phái cùng cấp nhưng không bày ra tình cảnh ngang bằng, người này cố gắng tỏ ra yếu thế, khó thể khinh thường.

Khi đám người Lưu Bằng đang vui vẻ chơi mạt chược ở khách sạn phòng nông nghiệp thì phó chủ tịch thường vụ phòng nông nghiệp Trâu Côn lại rầu rĩ không vui, trong lòng bùng lên những thất lạc nói không nên lời. Ngày hôm nay rõ ràng là thời điểm đáng chúc mừng đối với phòng nông nghiệp.

Bí thư thị ủy đến thị sát phòng nông nghiệp, đây chính là một sự việc đáng nở mày nở mặt, mọi người vui sướng như bắt được vàng. Nhưng Trâu Côn là một người ngoại tộc, tâm tình của hắn rất kém.

Từ đầu đến cuối trong ngày hôm nay hắn đều tỏ ra cực kỳ âu sầu, Trương Thanh Vân lần này đến thị sát, trong lòng hắn cũng hy vọng mình nắm vững cơ hội biểu hiện nhưng không thể nào bày ra bộ mặt tươi cười cho được. Đây cũng là vấn đề liên quan đến tính cách, Trương Thanh Vân miễn chức Trâu Côn, lúc này Trâu Côn sao có tâm tình tốt cho được, vì vậy quan hệ giữa hai người như nước và lửa. xem tại TruyenFull.vn

Lần trước lãnh đạo tỉnh ủy yêu cầu Trâu Côn đến gặp mặt Trương Thanh Vân, nhưng hắn lại cứng nhắc mà không làm theo, bây giờ nếu phải tươi cười với bí thư Trương thì rõ ràng là cực kỳ khó khăn. Hơn nữa hôm nay Trương Thanh Vân đến gặp mặt ban ngành phòng nông nghiệp nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng nhìn về phía Trâu Côn một lần nào.

Điều này làm Trâu Côn cảm thấy mất mát, trước đó hắn chờ Trương Thanh Vân tự đào lỗ chôn mình, nhưng Trương Thanh Vân chẳng những không chôn mình, hơn nữa còn hành động làm hai mắt người ta sáng ngời. Những vấn đề tồn đọng và cực kỳ khó giải quyết ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã lại được Trương Thanh Vân áp dụng phương pháp chiến tranh nhân dân, cuối cùng giải quyết rất thích đáng.

Dù kết quả là thế nào thì hình tượng của Trâu Côn về Trương Thanh Vân đã hoàn toàn biến đổi. Mỗi ngày Trâu Côn đều chú ý đến động tĩnh của chính đàn Hoài Dương, gần đây hắn càng ngày càng cảm nhận được sự nắm bắt và phát triển của bí thư Trương ở Hoài Dương.

Những hành động lớn liên tục xuất hiện ở Hoài Dương, thông qua tin tức truyền thông mà hình ảnh của Trương Thanh Vân xuất hiện ngày càng nhiều, dân chúng Hoài Dương cũng dần tiếp nhận vị bí thư thị ủy mới này, hơn nữa có rất nhiều người đang bàn luận về hắn.

Những biến đổi như vậy làm Trâu Côn cảm thấy rất phức tạp, nếu suy xét theo chỉnh thể thì trong lòng hắn đáng lý ra phải vui mừng. Hắn cũng từng là người chấp chính một phương tất nhiên biết rõ những khó xử bên trong, khi nhìn thấy quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã từ con đường chết tiến lên con đường sống thì trong lòng hắn cũng thấy an ủi.

Nhưng nếu xét về phương diện khác thì những thứ này chẳng có liên quan gì, bây giờ những vấn đề ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã được giải quyết đã chứng minh những bất lực của Trâu Côn trước đó, vì vậy mà trong lòng hắn rất buồn bực và không tìm được người nào thổ lộ. Trước kia hắn có gan tố cáo Trương Thanh Vân, nhưng bây giờ đối phương càng ngày càng vững, uy vọng càng lúc càng cao. Nếu hắn là một thành viên ban ngành và tiếp tục tố cáo thì lãnh đạo tỉnh ủy sẽ nhìn nhận thế nào?

Quan lớn thường đè chết người, bây giờ Trâu Côn mới nhận thức được điều này. Hắn biết rõ nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì vài năm sau sẽ tự nhiên bị hoang phế và bài xích, sau này cả đời làm quan sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ hắn muốn cố gắng lại không biết bắt tay vào từ đâu.

Trâu Côn muốn đi tìm Lưu Phái vì đối phương cũng là cán bộ từ thị ủy xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa người này cũng biết được bối cảnh sau lưng Trâu Côn. Nhưng bây giờ Trâu Côn đã trượt chân, quan hệ bên phía Lưu Phái chậm rãi bị bào mòn.

Lưu Phái là người nắm quyền nhân sự thì sao có thể tiếp tục đụng vào một củ khoai lang nóng? Hơn nữa trên quan trường chú trọng vào lợi ích, sự thật tàn khốc như vậy, trước kia Trâu Côn cũng không ngờ nhưng bây giờ đã hoàn toàn khắc sâu đạo lý này.

"Luận văn quy hoạch khu kinh tế Hoàng Hải", Trâu Côn nhìn luận văn mà trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Đây là luận văn thạc sĩ đảng mà hắn muốn giao lên cho chủ tịch tỉnh, trong lòng hắn tin rằng thứ này sẽ có lợi cho sự phát triển của Hoài Dương.

Nhưng vào thời điểm này còn ai tín nhiệm Trâu Côn? Nếu là như vậy chẳng bằng hắn nên ở lại trong phòng nông nghiệp, dứt khoát úp mặt vào mông người ta, đi theo con đường bất đắc dĩ.

...

Hôm nay phòng nông nghiệp thị ủy Hoài Dương rất hào hứng mà phòng giao thông bên kia cũng không thua kém gì. Trưởng phòng sở giao thông tỉnh ủy Mạnh Hiểu hôm nay xuống thị sát phòng giao thông Hoài Dương, đây là lần thứ hai thị sát Hoài Dương của Mạnh Hiểu từ khi bắt đầu nhận chức ở sở giao thông.

Sự việc lần này có ý nghĩa quá lớn làm cho phòng giao thông thị ủy Hoài Dương phải kích động, trước nay những hạng mục giao thông và công trình xây dựng cơ bản ở Hoài Dương đều rớt ra phía sau, chính sách của chính quyền là rất tốt nhưng rõ ràng không phát triển được bao nhiêu. Những thành phố khác đều có các hạng mục giao thông được lên ngựa, các hạng mục đường cao tốc, cầu vượt, giao thông đô thị. v. v. Đều đã được xét duyệt, nhưng Hoài Dương thì ngược lại. Bây giờ phó chủ tịch Đoạn Hà là người quản lý khối giao thông, nhưng suy xét tình cảnh thực tế thì rõ ràng Trương Thanh Vân đã cho nàng áp lực lớn.

Đoạn Hà vốn cũng không có quá nhiều lòng tin, nhưng không ngờ lần trước nàng lên tỉnh ủy đã kéo được hai hạng mục giao thông về cho Hoài Dương, hơn nữa lần này trưởng phòng Mạnh còn tự mình đến Hoài Dương, tín hiệu này là rất rõ ràng.

Đoạn Hà tự bố trí chào đón lãnh đạo, tình cảnh rất long trọng. Đáng lý ra dưới tình huống thế này thì chủ khách phải cùng nhau vui sướng mới đúng, nhưng hôm nay Mạnh Hiểu lại rất buồn rầu.

Mạnh Hiểu qua Hoài Dương thị sát chẳng qua chỉ là ông say không phải vì rượu, hắn đến đây căn bản vì muốn kéo quan hệ với Trương Thanh Vân. Nhưng khi đến Hoài Dương hắn mới phát hiện ra cấp bậc của mình chưa đủ để bí thư thị ủy phải ra chào đón, điều này làm hắn cảm thấy khó chịu, lại phải xem xét nên gặp mặt thế nào, vì thế không biết làm sao cho phải.

Bình Luận (0)
Comment