Bố Y Quan Đạo

Chương 85

- Vương Đào, chủ nhiệm Vương, sao anh lại làm như vậy? Chuyện thế này mà anh dám tự tiện làm chủ, chẳng lẽ anh ăn hải sản đến mức mơ hồ rồi sao?

Trương Thanh Vân ngồi trên xe dùng giọng lạnh lùng nói với Vương Đào.

Vương Đào giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, hắn dùng cặp mắt trông mong nhìn về phía Trương Thanh Vân mà không dám nói lời nào. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vương Đào, lúc này Vương Đào lập tức cúi đầu, không dám đối mặt với Trương Thanh Vân.

- Anh có biết vấn đề tiếp đón cán bộ cấp trên của huyện ủy liên quan đến rất nhiều chuyện không? Đây là những gì mà chủ nhiệm Liễu trước đó tự mình quyết định, anh có thể thay đổi được sao? Anh muốn tìm chết thì cũng đừng kéo tôi theo.

Trương Thanh Vân càng mắng càng giận, Vương Đào được hắn trọng dụng nhưng làm việc quá qua loa đại khái, rõ ràng làm hắn thất vọng.

- Chủ nhiệm Trương, xin anh bớt giận, là tôi sai rồi, tôi sẽ làm kiểm điểm.

Vương Đào đỏ mặt nói, giọng điệu cực kỳ nhũn nhặn, hắn biết rõ Trương Thanh Vân đã thật sự nổi giận.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vương Đào, trong lòng cũng dần hòa hoãn trở lại. Khi hắn thấy Vương Đào tóc mai bạc trắng, lăn lộn cả đời làm quan, mãi đến khi hơn bốn mươi mới được làm phó phòng, rõ ràng không phải dễ dàng gì. Khi thấy Vương Đào tỏ thái độ nhận sai thì vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng dần hòa hoãn trở lại.

- Thật ra...Chủ nhiệm Trương, tôi chẳng qua chỉ muốn giúp anh xả giận, Cái kia...À, ông chủ khách sạn Thủy Hà kia chính là Vương Quốc, vợ hắn và Vũ Chí Cường lén lút qua lại với nhau mà hắn cũng chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt, hơn nữa còn không cảm thấy nhục mà tự nhận vinh quang. Đám người này căn bản không xem chúng ta ra gì. Ngài làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy đã lâu nhưng tên Vương Quốc kia cũng không đến thăm hỏi, rõ ràng là loại người không biết lễ nghĩa.

Khi thấy Trương Thanh Vân đã bớt giận thì Vương Đào mới dùng giọng lắp bắp nói, vì quá nôn nóng nên lời nói cũng không được trôi chảy.

Trương Thanh Vân nhướng mày, lửa giận trong lòng cũng dần giảm hẳn. Hắn thầm nghĩ chính mình có khả năng rơi vào con đường chủ nghĩa cá nhân, chỉ vì không có cảm tình với khách sạn Ginza mà giận cá chém thớt, chỉ vì một tình cảnh vừa rồi mà tức giận. Nhưng lúc này hắn đã đâm lao thì phải theo lao, vì vậy mới nghiêm mặt nói:

- Anh cũng đừng nên dính vào những chuyện thế này, à, vừa rồi anh còn nói gì? Cái gì mà lễ nghĩa? Huyện ủy lúc này là xã hội đen sao?

Trương Thanh Vân lập tức ngừng lại rồi nói:

- Lão Vương à, không nên nhìn vấn đề bằng mặt ngoài, công tác cũng cần phải cẩn thận, tình huống của tôi anh không biết rõ, anh sao có thể giúp đỡ gì được? Hơn nữa vấn đề tiếp đãi cán bộ cấp cao không phải lớn nhưng chẳng phải nhỏ, không thể đập đùi quyết định khi chưa biết rõ tình huống được. Những cán bộ chúng ta tiếp đón chính là cán bộ cấp thành phố và cấp tỉnh, chỉ cần có hơi sai lầm thì anh có thể phụ trách được sao?

Vương Đào câm như hến, hắn không dám hỏi lại, bầu không khí trong xe có chút nặng nề.

- Chạy xe đi, anh còn ngây ra đó làm gì?

Vương Đào lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn vội vàng khởi động xe và chạy ra ngoài.

Có vài người đang đứng trong góc trái của con đường từ trong bãi đậu xe của khách sạn chạy ra ngoài, đám người đứng sững sờ nhìn chiếc xe chạy đi, Ngô Bằng lầm bầm nói:

- Rốt cuộc chủ nhiệm Trương và chủ nhiệm Vương này có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ chúng ta có sơ hở?

Ngô Bằng nói xong lập tức xoay người nói:

- Đi kiểm tra chuyện này, điều tra manh mối, nhất định chúng ta có vấn đề.

Đến tháng bảy, huyện ủy và văn phòng huyện đều gửi công văn yêu cầu toàn huyện khiển triển khai chỉ thị "Tăng cường năng lực quản lý trong vấn đề thu thuế, cố gắng gia tăng tài lực cho chính quyền." Bí thư huyện ủy Hoàng Tung Sơn, chủ tịch huyện Lệ Cương liên tục mở hội nghị công đoàn chỉ thị cho phòng giám sát của huyện ủy và văn phòng huyện thành lập tổ công tác để chỉ đạo phòng tài chính, phòng thuế vụ, để đốc thúc công tác. Cũng vì vậy mà trong khoảng thời gian này tất cả các ban ngành và nhà máy xí nghiệp sinh ra cảm giác sợ bóng sợ gió.

Tổ công tác của huyện ủy do Trương Thanh Vân đứng đầu, tổ công tác của văn phòng huyện do Lưu Diệp đứng đầu. Nếu nói theo danh nghĩa thì hai tổ công tác của huyện ủy và văn phòng huyện cùng nhau công tác, nhưng những người hiểu nội tình thì sẽ biết rõ nhân vật mấu chốt chính là Trương Thanh Vân.

Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân trở thành tiêu điểm sự chú ý của tất cả mọi người, mỗi ngày đám người tìm hắn lôi kéo quan hệ càng lúc càng đông. Thậm chí ngay cả buổi chiều về nhà cũng có thể tình cờ gặp gỡ vài vị trước cửa nhà, Trương Thanh Vân càng ngày càng cảm thấy phiền phức.

Trương Thanh Vân dựa người vào ghế sô pha rồi rên rỉ cực kỳ thoải mái, nửa thân trên hắn để trần, một đôi bàn tay trắng noãn như một thân cỏ mềm mại đang liên tục xoa nhẹ lên vai. Chủ nhân của cặp bàn tay mát xa rất thành thạo, rất đúng chỗ, Trương Thanh Vân tất nhiên cực kỳ vui sướng và hưởng thụ.

- Anh cũng thật là, gánh quá nhiều việc không để người sống nữa sao? Người khác ngồi cơ quan đều rảnh rổi, còn anh thì ngày nào cũng tăng ca, buổi tối về nhà cũng không yên, nếu không có tiệc tùng thì cũng có khách đến nhà.

Cảnh Sương dùng giọng oán trách nói.

Lưng Trương Thanh Vân được hai bàn tay nhỏ vuốt ve, hắn nghiêng người cảm nhận được cặp mông mềm mại mê người của đối phương mà tâm thần rung động, bụng dưới bùng lên lửa nóng. Lúc này bụng dưới hắn biến hóa rất rõ ràng, trái tim cũng đập mạnh lên, hắn nói:

- Đúng vậy, công tác cũng phải tăng ca, tối lại phải xã giao, về nhà còn phải trả bài cho em, anh đúng là cực kỳ mệt mỏi.

Một tiếng bốp vang lên, Cảnh Sương vỗ lên vai Trương Thanh Vân rồi dùng giọng khó thở nói:

- Anh đúng là bại hoại, toàn nói những lời không đứng đắn, anh...

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Nói lời không đứng đắn rõ ràng chẳng có tác dụng, phải làm chuyện không đứng đắn mới được, như vậy vợ yêu mới thỏa mãn, phải không?

Trương Thanh Vân nói xong thì khẽ lật người, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của Cảnh Sương, hai bàn tay phủ lên hai ngọn núi khủng bố.

Từ khi trải qua lần đầu tiên đến bây giờ đã được vài tháng, Trương Thanh Vân lúc này đã rất thuận tay thuận chân. Hai tay hắn chỉ di chuyển một vòng đã cởi bộ đồ ngủ trên người Cảnh Sương, hai ngọn núi thánh nữ, khe sâu um tùm đầy cỏ thơm đã hiện ra trước mặt không sót bất kỳ hình tượng nào.

Bị hai tay Trương Thanh Vân làm loạn, Cảnh Sương đã thở dồn dập, nàng không còn năng lực phản kháng. Trương Thanh Vân không mất bao nhiêu thời gian đã tiến vào trong khe sâu ẩm ướt, tiếp đón hắn là sự mềm mại, nóng ấm...

...

- Hự! nguồn TruyenFull.vn

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân phun ra tất cả tinh hoa, hắn và Cảnh Sương đều trở nên không còn chút sức lực và nằm trên ghế sô pha. Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc, hắn hít vào một hơi thật sâu, trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

Chỉ thị "Tăng cường giám sát và thu thế, đồng thời tăng mạnh tài lực cho chính phủ." đã được khiển khai đâu vào đấy, Trương Thanh Vân quả thật cũng rất khẩn trương. Những vấn đề bứt dây động rừng thế này cần phải suy xét toàn diện, chỉ cần có chút sơ sót là xảy ra vấn đề ngay tức khắc.

May mà những công tác cụ thể, ngay cả những chuyện vặt trong tổ công tác đều được Trương Thanh Vân ném cho Vương Đào và Đỗ Khải, hắn chủ yếu ngồi tọa trấn để nghe báo cáo và phản ánh tình hình với các vị lãnh đạo, đồng thời cũng phối hợp hành động. Nhưng dù là như vậy thì hắn cũng cảm thấy khó tiêu.

Nhưng thành tích của hành động lần này đã rất rõ rệt, trên phương diện thu thuế Trương Thanh Vân đã bắt buộc kế toán vào trong khuôn phép. Tất cả các loại thuế đều phải giao nộp, đốc thúc thuế thương nghiệp, xóa bỏ vài hạn ngạch chế độ trong thuế nhà đất, vì vậy mà những tháng vừa qua thu nhập từ thuế của Ung Bình đã vượt qua mười phần trăm. Lúc này huyện ủy và văn phòng huyện đề có chỉ thị khen thưởng phòng thuế vụ, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng có chút vinh quang.

Lúc này Trương Thanh Vân lại gặp phải vấn đề khó khăn thứ hai, chính là phải làm sao để gia tăng tài chính xóa bỏ áp lực khó khăn. Tài chính thu từ thuế tăng trưởng quá rõ ràng nhưng tài chính mà huyện cần lại không đủ, vấn đề khó khăn lúc này chính là phối hợp với phòng tài chính mở rộng đường, nghĩ biện pháp.

- Tút, tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Cảnh Sương như một con mèo nhỏ nằm trong lồng ngực Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng dịu dàng nói:

- Thanh Vân, điện thoại kìa.

- Không nhận, đêm nay anh là của em!

Trương Thanh Vân kéo Cảnh Sương vào trong ngực, hắn dùng giọng trìu mến nói.

Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, Trương Thanh Vân nhướng mày nói:

- Vợ yêu, lấy điện thoại dùm anh.

Bình Luận (0)
Comment