Bố Y Quan Đạo

Chương 936

Tần Vệ Quốc phát biểu trong phòng họp, giọng điệu khẳng định, chỉ cần xem xét vào lời phát biểu của bí thư có thể thấy được khuynh hướng nghiêng về phía Trương Thanh Vân. Hai sự kiện mà Tần Vệ Quốc nói ra, sự kiện thứ nhất chính là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện thứ hai chính là bí thư cường điệu vấn đề cải cách hệ thống tổ chức, trên thực tế vì hệ thống tổ chức có vấn đề mới có cải cách.

Vì vậy vấn đề hệ thống tổ chức và Trương Thanh Vân phải đối đãi khác nhau, như vậy Tần Vệ Quốc muốn làm phai nhạt sự kiện của Trương Thanh Vân. Mặt khác những năm gần đây Trương Thanh Vân ở Hoa Đông đắc tội không ít người, Tần Vệ Quốc nhấn mạnh trung ương sẽ giải quyết vấn đề này, thực tế chính là tránh đặt sự việc ở cấp tỉnh, nếu như vậy sẽ gây bất lợi cho Trương Thanh Vân.

Dù sao đây cũng là những gì đám người trong phòng họp hiểu ra được, thật sự Tần Vệ Quốc có ý đồ gì, đám người ngồi đây hoàn toàn không thể nhìn ra được. Nhưng có một điểm bọn họ có thể xác định, Tần Vệ Quốc nổi giận tuyệt đối là thật.

Bình thường tính cách của Tần Vệ Quốc rất ôn hòa, rất ít khi nổi giận, dù có thế nào thì trước nay cũng rất phong độ, thường đẩy ngã người khác nhưng trên mặt vẫn là nụ cười. Nhưng hôm nay bí thư thật sự nổi giận, cũng không biết vì sao mà tức giận.

Là tức giận vì hệ thống tổ chức tồn tại quá nhiều vấn đề, hay tức giận vì những việc liên quan đến Trương Thanh Vân? Đám người Kiều Quốc Thịnh phán đoán khả năng tức giận với sự việc về Trương Thanh Vân là lớn hơn, dù sao Tần Vệ Quốc trước nay dùng hết tâm tư để tài bồi Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhìn qua đã thấy không may, lão có tâm tình tốt được sao?

Nhưng bọn họ cũng chỉ biết nghĩ như vậy mà thôi, Tần Vệ Quốc tức giận với khí thế mà chẳng ai dám kháng cự, vì vậy mà phòng họp cực kỳ yên tĩnh, cũng không ai dám phát ra âm thanh nào.

Tần Vệ Quốc trầm mặc năm phút đồng hồ mới híp mắt nhìn Âu Đan nói:

- Phó bí thư Âu, tất cả đều đã lên tiếng, chị nói ra cái nhìn về vấn đề này đi...

- Tôi đồng ý với ý kiến của anh...

Âu Đan nói, nàng khựng lại rồi nói tiếp:

- Tôi vừa quay về, cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, nhưng tôi phát hiện bầu không khí bây giờ là không đúng, giống như có kẻ đang tung ra tin đồn khắp bốn phía để chĩa vào trưởng phòng Trương. Tôi trở về và nghe được vài tình huống, tôi phát hiện có rất nhiều chuyện là bịa đặt.

- Điều này là hoàn toàn không được, tôi hoài nghi có người ở bên trong quấy rối, chuyện này cần phải điều tra cho rõ...

Khóe miệng Tần Vệ Quốc lộ ra nụ cười, vẻ mặt khá lơ lửng, lão nhìn Thương Đông Hoa nói:

- Cần phải điều tra cho rõ, nhưng điều tra thế nào và đến đâu, đây mới là vấn đề, chỉ sợ điều tra xong thì thấy mà giật mình, sẽ làm cho cả nước thấy được lưng trần của Hoa Đông chúng ta. Hì, lúc đó đúng là mất mặt cán bộ và nhân dân Hoa Đông...

Thủ đô có chút mất tự nhiên, cũng không biết vì sao Tần Vệ Quốc lại nhìn hắn nói chuyện, chẳng lẽ công tác của mình ở ủy ban kỷ luật có vấn đề? Khi hắn còn đang suy nghĩ thì Tần Vệ Quốc đã nói:

- Bí thư Thương, hội nghị hôm nay dừng lại ở đây, mọi người có ty chức riêng, cố gắng công tác dẹp loạn, tôi tin chuyện này sẽ nhanh chóng có đột phá và tiến triển...

Hội nghị giải tán, một mình Thương Đông Hoa không biết vì sao bị giữ lại. Lúc này Thương Đông Hoa có chút căng thẳng, trong lòng hắn biết rõ, bây giờ Tần Vệ Quốc giữ mình lại, tất nhiên phải có chuyện quan trọng cần phân phó, nhưng chuyện gì quan trọng phải giữ mình lại?

Thương Đông Hoa làm công tác của ủy ban kỷ luật nên có rất nhiều điều cần phải giữ bí mật, lúc này Tần Vệ Quốc giữ lại nói chuyện thì chắc chắn sẽ liên quan đến manh mối, đây là phán đoán đầu tiên của hắn.

Đáng tiếc là Tần Vệ Quốc cũng không nói ngay, lão không ngừng xoa huyệt thái dương rồi cau mày. Chu Hướng đảm nhận nhiệm vụ thư ký hội nghị cũng chưa bỏ đi, hắn vội hỏi:

- Bí thư, nếu anh đau đầu thì tôi sẽ đưa anh về...

Thương Đông Hoa chợt kinh hoàng, hắn biết Tần Vệ Quốc có bệnh đau đầu, Chu Hướng nói như vậy thì hắn cũng không dám khinh thường, vì vậy mà phải đứng dậy chuẩn bị khuyên vài câu. Tần Vệ Quốc không nói lời nào mà chỉ liên tục khoát tay, một lát sau lão mới nói ra hai chữ:

- Không cần...

Chu Hướng giống như có chút căng thẳng, hắn nhìn Thương Đông Hoa vài lượt rồi nói:

- Bí thư Thương, anh xem xét bí thư dùm tôi, tôi đi lấy khăn nóng...

Chu Hướng nói xong thì bước nhanh ra cửa, Thương Đông Hoa vội vàng đến gần Tần Vệ Quốc. Lúc này Tần Vệ Quốc đang dùng tay xoa huyệt thái dương rồi chậm rãi dựa lưng trên mặt ghế, hai mắt khẽ nhắm lại, hô hấp dần đều đặn. Thương Đông Hoa lần đầu tiên tiếp xúc gần với Tần Vệ Quốc như vậy, hắn có thể thấy bí thư đã rất già, thân thể gầy yếu.

Thương Đông Hoa rất kính nể Tần Vệ Quốc, hắn biết ông lão trước mặt đã trả giá cả đời ở địa phương này, là một vua Hoa Đông tiếng tăm lẫy lừng. Đúng sai hay thành bại thì rất khó nói, nhưng nếu nói về tận tâm tận lực thì Tần Vệ Quốc tuyệt đối là cúc cung tận tụy, hơn nữa sức khỏe đến mức độ này mà vẫn còn chèo chống, đúng là làm người ta bội phục.

Thương Đông Hoa xem ra chuyện lần này có đả kích rất lớn với Tần Vệ Quốc, nếu không sẽ chẳng tái phát bệnh cũ trên hội nghị...

Chu Hướng đến rất nhanh, hắn lấy một chếc khăn nàng lau mặt Tần Vệ Quốc. Lúc này Tần Vệ Quốc khoát tay nói:

- Cậu ra ngoài trước, tôi có chuyện cần bàn với bí thư Thương...

Khóe miệng Chu Hướng chợt co giật, hắn nhìn về phía Thương Đông Hoa, lúc này Thương Đông Hoa cũng gật đầu nói:

- Tiểu Chu, cậu cứ ra ngoài, có tôi ở đây với bí thư thì không sao. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trong phòng chỉ còn lại hai người, hầu như Tần Vệ Quốc chỉ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vì vậy Thương Đông Hoa khó thấy rõ dung nhan của bí thư.

- Anh Thương, tôi và bí thư Toàn của Liêu Đông các anh xem như bạn vong viên, năm xưa chúng tôi cùng ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh ở trường đảng trung ương. Anh ấy là lớp trưởng, tôi là phó, sức khỏe của anh ấy cũng tốt hơn so với tôi...

Không biết trải qua bao lâu, lúc này Tần Vệ Quốc mới thản nhên nói.

Giọng nói của Tần Vệ Quốc không lớn nhưng vì gian phòng khá yên tĩnh, hơn nũa lại rất thoáng, vì vậy mà vang dội tạo nên âm thanh khá lớn. Thương Đông Hoa nghe vậy thì vội nói:

- Bí thư, bí thư Toàn đã về hưu, bây giờ đang hưởng phúc trong khu biệt thự Xuân Thành ở Liêu Đông...

- Ừ...

Tần Vệ Quốc lên tiếng, sau đó lão thở dài một hơi nói:

- À, tôi quên anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, vì vậy đã đến lúc về hưu. Anh ta và tôi không giống nhau, Liêu Đông là vùng địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, vì vậy mà anh ấy có thể thanh thản về hưu, nhường cơ hội lại cho lớp trẻ các anh...

- Chỉ cần nhìn qua Hoa Đông thì sẽ thấy tình hình vẫn chưa yên ổn, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, tôi cũng không có phúc như anh ấy, sớm muộn gì cũng bị mệt chết...

- Bí thư, anh nên chú ý nghỉ ngơi, dù sao sức khỏe cũng quan trọng hơn. Hoa Đông dù sao cũng không giống như Liêu Đông, Hoa Đông có địa vị quá quan trọng trong nước, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi nhiều thị phi. Anh không biết đấy thôi, ở Liêu Đông có rất nhiều người hâm mộ vì tôi được sang nhận chức ở Hoa Đông, đây chính là vùng đất giàu có và đông đúc nhất nước.

Thương Đông Hoa nói, hắn không biết vì sao Tần Vệ Quốc lại nhắc đến Hoa Đông, nhưng hắn biết rõ lai lịch của mình đã sớm được Tần Vệ Quốc hiểu rõ như lòng bàn tay.

Tần Vệ Quốc nói ra những lời vừa rồi ý có ôn chuyện cũ rất rõ ràng, vì vậy mà trong lòng Thương Đông Hoa càng cảm thấy bất ổn, không biết Tần Vệ Quốc đang muốn nói gì.

- Lời này của anh đã nói đến điểm quan trọng, xưa nay người sợ nổi tiếng và heo sợ mập, Hoa Đông chúng tôi những năm gần đây đã trở thành một con heo béo, ai cũng muốn cắn vài miếng, điều này cũng là bình thường. Nhưng đám người kia vẫn còn chưa cảm thấy đủ, bọn họ muốn lợi dụng đủ mọi thủ đoạn không bình thường để làm ảnh hưởng đến chính trị Hoa Đông, làm mục nát quan viên Hoa Đông, biến Hoa Đông thành vùng đất mà quan viên đều hủ bại, mục đích chẳng qua chỉ thỏa mãn tư lợi của một vài người. Nhưng hành vi như vậy làm người ta tức giận sôi sục, đúng là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn.

Tần Vệ Quốc nói, khi nói đến câu sau thì lão đột nhiên kích động, lão đứng lên khỏi ghế, khăn nóng trên mặt cũng rơi xuống đất.

Thương Đông Hoa vội vàng khom lưng nhặt khăn nhưng trong lòng dần trầm xuống, hắn không biết vì sao Tần Vệ Quốc lại dùng lời nói kịch liệt như vậy. Nếu bí thư đã nói như vậy thì chắc chắn phải có ý đồ, nhưng cũng không biết lão đang làm gì.

Tần Vệ Quốc nhận lấy khăn mặt trong tay Thương Đông Hoa, vẻ mặt lão dần khôi phục lại bình tĩnh. Bây giờ lão đã trải qua kích động vừa rồi, trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, cũng không cần phải dùng khăn mặt, người ngồi thẳng, mắt không nói là sắc bén nhưng sâu sắc, có thể tạo ra cho người khác áp lực rất lớn.

- Anh Thương, anh biết tôi giữ anh lại để nói gì không?

Tần Vệ Quốc hỏi.

Thương Đông Hoa lắc đầu nói:

- Bí thư, anh có gì căn dặn thì cứ nói, tất nhiên tôi sẽ cố gắng xử lý thỏa đáng...

Tần Vệ Quốc nở nụ cười nhàn nhạt, lão khoát tay nói:

- Anh không cần như vậy, tôi cũng không ép anh làm những việc không thể đưa ra ánh sáng, tôi chỉ muốn thông báo cho anh vấn đề của Lâm Ninh...

Tần Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào Thương Đông Hoa, vẻ mặt lão trở nên cực kỳ nghiêm túc, lão nói:

- Anh nhớ kỹ, nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối không tạo ra bất kỳ tin đồn nào...

Thương Đông Hoa chợt rùng mình, hắn nói:

- Vâng!

- Lâm Ninh cũng không phải đã bỏ chạy, anh ta đã bị các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương kỷ luật trong bí mật, bây giờ anh ta đang được thẩm vấn ở HongKong, sẽ nhanh chóng về nước...

Tần Vệ Quốc nói.

Thương Đông Hoa dù có địa vị cao, bình thường cũng là người tự nhận có lòng dạ sâu sắc, nhưng khi nghe thấy tin tức này thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, người cũng đứng thẳng lên. Tần Vệ Quốc nhíu mày, Thương Đông Hoa cảm thấy mình đã thất thố, vì vậy chậm rãi ngồi xuống.

Tin tức này quá đột ngột, rõ ràng làm Thương Đông Hoa phải bất ngờ lớn. Vào ngày sự việc phát sinh thì hắn đã liên hệ với phía HongKong, bên kia đã nói Lâm Ninh không còn ở HongKong, bây giờ sao lại vẫn còn?

Công tác trong ngành kiểm tra kỷ luật nhiều năm làm Thủ đô nhạy cảm ý thức được sự kiện Lâm Ninh có thể là một kế hoạch cực kỳ chu đáo và chặt chẽ, nếu nói có kế hoạch thì phải có người sắp đặt.

Người đầu tiên mà Thương Đông Hoa nghĩ đến chính là Trương Thanh Vân, vì chỉ có người này mới có điều kiện và cơ hội để hành động sắp xếp, cũng chỉ có đối phương mới có động cơ. Dù sao Lâm Ninh cũng là người phòng tổ chức, Trương Thanh Vân có thể lợi dụng manh mối của Lâm Ninh để tạo ra kịch hay, sẽ hốt gọn tất cả phần tử hủ bại trong hệ thống tổ chức.

Mà Lâm Ninh bị kỷ luật bí mật, như vậy sau lưng còn cá lớn nước sâu, nhưng sẽ là ai?

Bình Luận (0)
Comment