Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường biết rõ mẹ đa nghi, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, mẹ
lại có thể đã nằm ở trên giường bệnh cũng không quên lật mở xem điện thoại di
động của cô.
Cô đặt dâu tây lên bàn, ổn định lại hô hấp, đi tới chỗ dì: “Trả lại cho con.”
"Từ từ.” Khương Mộng Hi nói, đôi mắt sắc bén lướt qua list bạn của Khương
Đường, bỗng dưng, bà dừng một chút, lần điều tra điện thoại di động trước cách
hôm nay đã qua hai tháng, cái ảnh đại diện màu đen này là lần đầu tiên bà ta
nhìn thấy.
Dư quang của Khương Đường liếc thấy, vội vàng vươn tay muốn cướp điện
thoại về, Khương Mộng Hi không cho, nhướn mày nói: "Là ai?"
Không thể sợ, không thể sợ.
Cô đã xóa hết lịch sử trò chuyện rồi, nhất định không thể nhìn ra bất kỳ đầu mối
nào nữa.
Tay Khương Đường nắm thành quyền, nhẹ giọng nói: "Bạn học."
“Bạn học nào?” Khương Mộng Hi từng bước ép sát: “Hai đứa lại không nói
chuyện một câu nào, sao lại thêm bạn?"
"Quen biết nên add thôi, cùng học một trường, sao lại không thể add?”
“Còn không phải cùng một lớp?” Khương Mộng Hi nói: "Có phải là con trai
không?”
Khương Đường ngước mắt, nhìn biểu tình híp mắt đánh giá của bà ta, cảm thấy
rất khó chịu, loại cảm giác bị giám thị áp chế khiến cho cô không kịp thở: “Con
trai, thế thì sao? Đến cả quyền lợi xã giao con cũng không có sao?"
“Mày cả ngày đều ở trường học, cần gì xã giao?" Bà ta khụ một tiếng nói: “Mày
vô duyên vô cớ add vào, còn không phải là bạn học cùng lớp, Khương Đường,
có phải là mày yêu sớm rồi hay không?"
"Đủ rồi.” Khương Đường không thể nhịn được nữa: "Bình thường đến cả một
cuộc gọi mẹ cũng không gọi, bây giờ còn giả vờ giả vịt quan tâm con làm cái
gì?" Cô cướp điện thoại di động của mình về, âm thanh bởi vì tổn thương lộ ra
chút không tự nhiên: “Mẹ nhìn lén điện thoại di động của con là mẹ sai rồi.”
Trước khi gặp được Lâm Uyên, cô không có bất cứ bí mật gì.
Điện thoại di động có bị xem cũng không sao cả, vì thế cô vẫn luôn không cài
password.
Nhưng sau tối hôm qua, quan hệ của hai người đã sớm không còn là loại dùng
mấy từ bạn học bình thường có thể khái quát.
Khương Mộng Hi bị cô phản kháng nổi lên bất mãn: "Bây giờ mày còn dám
quát lên với tao cơ à, đồ mày ăn thứ mày mặc không phải đều do tao bỏ tiền ra
hay sao? Tao xem điện thoại của mày thì sao nào, tao còn không nhìn ra mấy cái
trò vặt vãnh này của mày chắc! Khương Đường, tao nói cho mày biết, nếu như
mày yêu sớm thì tao sẽ chuyển trường cho mày!”
Khương Đường: "Con không yêu sớm!"
"Vậy thì tốt, " Khương Mộng Hi thở hổn hển, biểu tình không còn vẻ mềm mại
động lòng người trong màn ảnh, có chút cay nghiệt nói: “Nếu đã không có quan
hệ, cũng không có gì cần liên lạc thì.” Bà ta lập tức ấn nút xóa unfriend: “Vậy
thì không cần phải tồn tại làm gì."
Khương Đường không để ý tới tay của bà ta đang bị thương, đoạt điện thoại về,
siết chặt trong tay: “Có phải là mẹ bị bệnh hay không?!"
Khương Mộng Hi: "Thái độ của mày là sao!”
Khương Đường lùi lại mấy bước, nhìn vào điện thoại di động, trong giao diện
đã không còn WeChat của Lâm Uyên, cô tức giận đến muốn khóc, Khương
Mộng Hi dựa vào cái gì làm như vậy!
Trợ lý đáng ra đang đợi ở bên ngoài, muốn dành ra một không gian cho hai mẹ
con nói chuyện, lại không nghĩ tới Khương Đường vừa mới đi vào không bao
lâu đã xảy ra tranh cãi, cô ấy nhanh chóng mở cửa đi vào, liền thấy hai mắt
Khương Đường đỏ ngầu cầm túi xách và điện thoại di động đi ra ngoài.
"Đường Đường?"
"Thật xin lỗi, cháu về trước đây.” Cô dụi dụi mắt, không nhìn ánh mắt thân thiết
của trợ lý, gần như bỏ chạy rời khỏi nơi đó, trợ lý bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ
và cô gái trẻ, thở dài thật sâu.
...
Trời mưa.
Lâm Uyên đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn sương mù mông lung bên ngoài,
cửa sổ thủy tinh trong suốt phản chiếu lại khuôn mặt tuấn tú của anh, anh
nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn điện thoại di động đặt lên bàn, yên lặng.
Anh lại muốn hút thuốc lá.
Vuốt vuốt bật lửa ở trong tay, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện.
Bỗng dưng, màn hình điện thoại sáng lên.
Anh đến gần, người gọi điện thoại đến không phải Khương Đường. Lâm Uyên
nhướng lông mày, nhận điện, âm thanh của mấy đứa bạn chó truyền đến: "Cậu
chủ Lâm, cậu chủ Lâm! Mấy ngày nữa sau đêm giao thừa chơi cùng nhau nha.”
"Nhàm chán.” Anh không có hứng thú gì.
"Ai nha, cậu nhất định phải tới đó.” A Hách nói: "Cậu không tới, mấy cô em
xinh đẹp cũng không tới, chỉ còn lại mấy thằng con trai bọn này cùng nhau đi
tới suối nước nóng thì có gì vui chứ?!”
Con gái.
Ánh mắt Lâm Uyên dạo một vòng, trong đầu trong nháy mắt hiện lên một
gương mặt: “Nói sau đi." Anh dập máy, cân nhắc một chút, định gửi tin nhắn
thoại cho cô.
Tin nhắn không gửi được.
Anh cúi đầu nhìn thông báo của hệ thống, sắc mặt triệt để đen ngòm.
Xóa anh rồi?
Hay lắm, rất tốt.
Đã bảo sao mới sáng sớm cô đã trốn đi nhanh như vậy, hóa ra là vì cô chỉ tính
toán với anh là tình một đêm? Anh đi mấy bước trong phòng, tối tăm nghĩ, quả
nhiên, dạo này anh bị dắt mũi.
Như thế là không được.
Từ nhỏ đến lớn, có đứa con gái nào không phải là chủ động tiến tới tỏ ý thích
anh, suốt ngày lắc lư xung quanh anh. Thế mà cái đồ đê tiện kia ngoại trừ hư hư
thực thực hấp dẫn anh mấy lần ra thì chẳng làm ra chuyện gì nữa, thật sự chỉ coi
anh là một công cụ phát tiết?
Cái gọi là thích, giá quá rẻ.
Anh không hiếm lạ.