Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khu du lịch suối nước nóng từ hôm trước đã chặn lại hết cửa ra vào, không cho
người ngoài vào trong, tất cả bên trong đều là người nhà. Nơi này được xây dựa
lưng vào núi, cách xa thành phố náo động, rốt cuộc cũng toàn là một đám thanh
niên nam nữ trẻ tuổi, vốn bọn họ còn đang lo lắng chỉ ở trong núi có khi nào
quá nhàm chán hay không, kết quả lại phát hiện các phụ kiện bên trong vô cùng
đầy đủ, ngoại trừ suối nước nóng ra còn có khu buffet và chỗ hát karaoke, đủ
các loại thiết bị giải trí linh tinh, buổi tối còn có thể được chơi bắn pháo hoa.
... Quả thực chính là thiên đường ở chốn nhân gian.
Các thiếu nữ đã sớm thay ra bộ áo tắm Nhật đặc chế, bên trong đều mặc mấy bộ
đồ tắm đầy âm mưu, ở giữa thắt một chiếc đai lưng lỏng lẻo, lúc đi gấu váy còn
khẽ lay động theo bước chân, đôi chân trắng như tuyết cũng theo đó như ẩn như
hiện.
Phạm Vi đi vào trong suối nước nóng đầu tiên, trực tiếp ở giữa một đám nữ sinh
cởi bỏ áo tắm, lộ ra bikini bên trong, bikini màu đỏ tươi, rất thiếu vải, hai mảnh
vải ít ỏi phía trước miễn cưỡng che khuất hai điểm nhô lên của bầu ngực, bên
dưới lại có một lớp vải nho nhỏ che đi nơi giữa hai chân, cặp mông mẩy phía
sau đều đều lộ hơn nửa.
"Oa!” Có người khoa trương kêu lên.
Tiếng kêu khiến ánh mắt hơn nửa đám con trai ở chỗ này bị hấp dẫn tới, thị giác
bị đâm tới kích động, dục vọng giữa hai chân đều sắp nhịn không nổi muốn
bung phá.
Các cô gái khác thầm mắng ở trong lòng một câu đồ tiện nhân không biết xấu
hổ, nhưng cũng không có ai chịu thua kém, từng người từng người chọn nơi
mình thích bước xuống ngâm mình, giống y như những viên sủi cảo trắng trẻo
ngâm trong nước, các nam sinh được mở mang tầm mắt, đêm nay ai nấy đều đã
có mục tiêu muốn chiếm đóng, dùng khăn tắm che khuất hai chân, cũng theo
sau bước xuống.
A Hách ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên, tùy tiện huýt sáo với mấy cô em xinh đẹp
đang gọi tên mình, quay đầu nói: “Cậu không xuống à? Bây giờ còn sớm mà,
bông hoa nhỏ nhà cậu còn chưa lên máy bay đâu, đừng lãng phí chứ.”
Ý của anh ta rất rõ ràng, còn không nhanh tay, đợi lát nữa có muốn cũng không
có mà ăn đâu.
“Đừng động vào tớ.” Hai ngày nay Lâm Uyên đã bị cái mồm lắm lời của anh ta
lẳm bẩm bên tai tới muốn điên rồi: "Cậu tự xuống đi.”
"Không được, Phạm Vi kia đã ám chỉ với tớ rất nhiều lần rồi, giờ cô nàng đó
còn đang mắt long lanh ở kia chờ cậu kìa, tớ sắp ngại chết rồi.”
Hai người ngẩng đầu, cách đó không xa, Phạm Vi ngâm nửa người ở trong bồn
tắm, nhìn bọn họ cho một ánh mắt quyến rũ, tựa như liếc mắt đưa tình với Lâm
Uyên.
“ Ngại thì cậu tự đi mà ăn.” Mặt Lâm Uyên không chút thay đổi nói.
"... Tớ lại không thích loại hình này.”
“Còn giả vờ cái gì.” Lâm Uyên nói: "Không phải cậu rất thích mấy đứa ngực nở
mông to à?”
“Cái đó không giống!” Mắt A Hách dạo một vòng, nhìn một nữ sinh tóc dài
đang làm ổ ở trong góc: “Khác nhau rất lớn đó, tớ đã nói với cậu rồi…”
“Cậu cứ ở đây chậm rãi nghiên cứu đi, tớ đi về phòng trước.” Lâm Uyên vỗ vỗ
bả vai anh ta, cầm cốc lên uống một hớp rượu, đứng dậy.
A Hách không
còn gì để nói, hoá ra anh thật sự định thủ thân như ngọc sao?
Ánh mắt Phạm Vi đi theo bóng dáng anh, thấy anh đi qua liền nhanh chóng tạo
ra một dáng người mê hoặc, còn cố ý phô bày ra chỗ lồi chỗ lõm của mình thật
rõ ràng, mắt đẹp long lanh nhìn anh, đợi anh đi tới.
Kết quả, anh lại nhấc lên tấm màn chắn đi ra ngoài, một ánh mắt cũng chẳng
cho cô ả.
Cả đám con gái ở bên cạnh nhìn thấy đều cười khẩy.
Cô ả sao có thể chịu được cục tức này: “Chu Gia Hách! Rốt cuộc cậu có giúp tớ
không thế?”
A Hách lười biếng: "Giúp rồi, nhưng chịu thôi.”
...
Lâm Uyên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi.
Theo lý thuyết hẳn cô phải tới rồi mới đúng, trong điện thoại di động nhận được
đủ loại tin nhắn linh tinh, nhưng lại không có một cái do cô gửi tới, kể từ sau
đêm đêm đó tới này hai người đều không tiếp tục liên lạc nữa, cô cũng không
nói với anh cô có đến hay không.
Nhịn lại kích động muốn gọi điện thoại cho cô.
Mẹ kiếp.
Rốt cuộc có tới hay không đây.
Anh ném điện thoại lên trên giường, mở máy trò chơi ra chơi, sau khi chơi liên
tục hai trận thì thời gian lại càng muộn, anh có chút buồn bực.
Dựa theo cái đức hạnh ngủ xong liền chạy của cô, thật sự có thể sẽ không tới
lắm.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, bông tuyết bay lả tả, trên đường không có một
bóng người.
Anh cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm, sau hai mươi phút mới đi ra ngoài, khuôn
mặt tràn đầy chán ghét, nhận ra mình ở đây một mình chờ người thật sự quá ư là
ngu ngốc, phụ nữ trên thế giới này còn không phải đều giống nhau sao?
Anh tìm ai mà chẳng được.
Bỗng dưng, cửa bị gõ.
Lâm Uyên thắt dây lưng áo tắm, mở cửa, thình lình đối mặt với một đôi mắt nai
con to tròn, trên đầu cô gái đội một chiếc mũ bằng len, tóc dài chia làm hai buộc
thành đuôi ngựa, bên trên còn dính một chút hoa tuyết óng ánh, lông mi cũng
giống vậy, mũi bị đông lạnh đến độ cứng cứng hồng hồng.
Toàn thân cô mặc rất dày, tay đặt ở then cửa còn đeo một chiếc găng tay màu
caramel.
Thoạt nhìn rất ấm áp.
Khương Đường: "Thật xin lỗi, anh chờ có lâu không, em bị lạc đường.”
Lâm Uyên hơi sửng sốt, giọng điệu không tính là tốt: “Em không biết đón xe
sao?"
“…Em có gọi rồi.” Cô có chút ngượng ngùng: “Chính là, xe đó bị lạc đường."
Cô còn không cẩn thận đi vào một chỗ tắm lộ thiên, vừa đi vào liền nhìn thấy đủ
loại trai trai gái gái dọa cho cô nhảy lên một cái.
Nhưng mà may mắn thay, may mắn thay, anh không có ở bên trong.
Lâm Uyên: " Sao em lại ngu ngốc như vậy?"
"..." Khương Đường không biết phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Em xin lỗi."
"Tôi mắng em, em xin lỗi với tôi làm gì? ” Anh càng thêm táo bạo.
Khương Đường: "..."
Sao lại khó hầu hạ thế này.