Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát

Chương 69

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Sau khi mua vé máy bay, toàn bộ gánh nặng trong lòng giống như nắp bình

nước khoáng bị đóng chặt cuối cùng được xoay mở ra.

Cô nhìn chằm chằm vào lịch, khoanh một vòng tròn vào ngày bay, tháng ngày

khô khan vô vị cũng theo đó có một chút xíu hi vọng.

Khương Đường không nói cho Lâm Uyên biết chuyện mình muốn tới thăm anh.

Dù sao thì kể từ sau khi anh tới Mỹ, hai người ngày nào cũng đều gọi điện

thoại, không ngắn thì dài, không gọi bình thường cũng là video call, anh đã sớm

báo cáo tất cả mọi chuyện của mình cho cô, từ trường học, địa chỉ nhà đến cả

những nhà hàng anh thường đi.

Tới chiều thứ sáu, Khương Đường xin nghỉ theo kế hoạch, chủ nhiệm lớp biết

cô đang bí mật chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL, nhìn lướt qua các lớp giáo dục thể

chất và tiết học tư tưởng phẩm đức, nhanh chóng chấp thuận cho nghỉ phép.

Lúc Khương Đường đến New York, cả thành phố cũng vừa mới thức giấc, chờ

sau khi cô vật lộn đi tới địa chỉ trường học trước đó Lâm Uyên đã từng nói cho

mình đã tới trưa.

Trong điện thoại còn có hai cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều gọi lúc cô đang ở trên máy bay, không nhận được.

Khương Đường có chút chột dạ gọi lại, đứng ở trên đường đối diện trường học,

các học sinh tóc vàng mắt xanh đi qua bên người không ngừng quăng ánh mắt

tới, người nước ngoài đều rất cao lớn, hơn nữa tướng mạo cũng rất khá.

Cô đứng ở chính giữa cứ như một con búp bê sứ.

“Sao bây giờ em mới nghe máy.” Lâm Uyên nhận điện thoại:”Anh còn cho là

em ngủ quên rồi.”

Khương Đường nhỏ giọng nói: “Em không ngủ…”

“Không ngủ được à?” Anh nghe thấy động tĩnh bên cô, lại tính toán một chút,

hẳn chỗ cô bây giờ đang là đêm khuya, cau mày hỏi: “Em đang ở ngoài chơi à?”

Khương Đường suy nghĩ một chút, nhìn mấy tấm biển báo chỉ đường, đi tới nơi

mình muốn tới, ngoài miệng lại không chút hoảng chút nói: "Ừm, em không

ngủ được nên ra ngoài chơi với bạn một chút.”

Đã hơn nửa đêm rồi, cô còn ra ngoài chơi cái gì chứ.

Hồi ở trong nước Lâm Uyên rất hay đi chơi, nơi đầu tiên nghĩ đến không phải là

mấy chỗ chơi bời bình thường, anh lập tức lạnh lùng nói: "Có gì hay mà chơi,

em mau về nhà đi.”

“…Em không về đấy.” Khương Đường trì hoãn thời gian, nhìn từng tòa nhà dạy

học trước mặt, cô đã sớm tỉ mỉ hỏi anh kĩ nơi anh học từ trước.

Hiếm thấy không nghe lời.

Lâm Nguyên đau đầu nói: “Em ngoan đi mà, chờ mấy ngày nữa anh giải quyết

xong chút chuyện rồi sẽ về tìm em có được không?”

Khương Đường nhất thời không nói gì.

"Khương Đường?" Anh không kiên nhẫn được nữa, đang nghĩ có nên gọi điện

thoại cho a Hách để anh ta tới bắt người hay không thì lại thấy Khương Đường

vội hỏi: "Được rồi, được rồi, anh đừng tức giận, bây giờ anh đã… tan lớp

chưa?”

"Ừm.” Lâm Uyên từ trong tòa nhà dạy học ra ngoài, xa xa đã thấy quản gia

đứng ở sát bên cạnh xe, duy trì tư thế tới đón anh tan học.

Anh vừa muốn nói thêm gì đó, lại có một giọng nữ chen vào từ phía sau: “Bây

giờ anh muốn tới nhà hàng ăn cơm à?”

Trong không gian toàn là tiếng anh này, khả năng nắm bắt tiếng Trung đã trở

nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lâm Uyên gần như theo phản xạ có điều kiện

quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người tóc đen đang quay lưng về phía mình

đang nghe điện thoại, bên chân còn có một chiếc va li nhỏ.

Bóng lưng mềm mại đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trên cổ tay còn

đeo chiếc vòng quen thuộc.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy.

Lâm Uyên cúp điện thoại, cất lại vào túi, bước nhanh về phía cô.

Khương Đường sững sờ, ngơ ngác gọi tên anh, lại đột nhiên có một bàn tay đặt

lên lưng cô, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, cô còn chưa kịp quay đầu lại, bàn tay

đã đặt xuống eo cô, cả người dễ dàng mà bị bế lên!

Khương Đường bị hù dọa, vừa kêu đã bị Lâm Uyên đè eo lại: “Suỵt, lên giường

lại kêu.”

Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lâm Uyên, trái tim trở lại vị trí ban đầu, có

chút

vui mừng, lại có chút xấu hổ: “Bị anh phát hiện rồi."

Quản gia lái xe sang một bên nhìn hai người ôm nhau, vừa rồi ông còn có chút

sợ hãi không biết Đại thiếu gia định làm gì mà nhìn người ta như thế, còn nghĩ

cậu chàng ở đây lâu nên nhịn không được thú tính, còn đang nghĩ nên ngăn

người lại như thế nào lại thấy tình hình như vậy, xem ra hai người này có quen

nhau?

Còn rất thân mật.

Ông kiểm tra thời gian, vẫn lên tiếng nói: "Cậu chủ, hay là trước tiên đi ăn cơm

đã?"

Lâm Uyên kéo tay của cô, " Được."

Lâm Uyên nói nhỏ vài câu với quản gia, xe nhanh chóng lái vào công viên trung

tâm.

Nhà hàng được đặt trước tọa lạc tại công viên trung tâm, cảnh đẹp và đồ ăn

ngon đúng là nơi thích hợp hẹn hò mà.

Trong lúc Khương Đường đi vào phòng toilet, Lâm Uyên không chút do dự

đuổi quản gia: “Chú có thể về rồi.”

Quản gia sao có thể không hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng vẫn mặt dày nói:

“Chiều này tôi còn phải đưa cậu trở lại trường học."

Anh phóng tới một ánh mắt dao găm.

"Được rồi, được rồi." Quản gia thức thời đứng dậy, phủi mông một cái: “Cậu

chủ, cậu nhớ chiều lên lớp học nhé, ha ha, vậy tôi… Đi trước."

Khi Khương Đường từ toilet ra ngoài chỉ thấy chỗ ngồi dưới bức tranh tường đã

thiếu bóng người đàn ông trung niên vừa rồi, Lâm Uyên ngồi quay lưng về phía

cô đang cùng người phục vụ xác nhận món khai vị và tráng miệng.

Cô định bước tới, cửa lớn của nhà hàng lại bị đẩy ra, một cô gái Trung Quốc

trang điểm kiểu Âu Mỹ lộng lẫy bước vào, thoạt nhìn cũng nhìn thấy Lâm

Uyên, vừa thấy liền đi thẳng đến phía anh, sốt sắng chào hỏi.

Khương Đường dừng lại một chút.

Cô không nhìn biểu tình của Lâm Uyên, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt đầy

ngưỡng mộ của cô gái kia, đôi bông tai lớn bên tai của cô nàng không ngừng lay

động va chạm như thể muốn tới gần anh hơn.

"Lâm Uyên." Cô gọi.

Sau khi cắt ngang giọng nói của cô gái, Lâm Uyên quay đầu lại, thu lại hết cảm

xúc không kiên nhẫn trên mặt, giải thích với cô gái kia: “Bạn gái của tôi."

Cô gái nhướng mày, ánh mắt có chút sắc lạnh.

Khương Đường cũng cười nhìn cô ta, lông mày cong cong tóc dài xõa ngang

vai, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phúng phính của trẻ con, không có chút sức

tấn công nào.

Cô đi tới, hơi nghiêng người lặng lẽ nói ra một câu bên tai nữ sinh kia.

Cô gái kia ngay lập tức thay đổi sắc mặt, ngậm miệng, do dự rồi quay lưng cầm

theo túi xách bỏ đi.

Lâm Uyên rót cho cô một cốc nước chanh: “Em nói gì thế?”

Khương Đường nhẹ giọng nói: “Không có gì."

...

Một câu nói mà còn có tác dụng hơn cả việc anh lạnh mặt nữa?

Cô gái kia bước vào phòng tắm, soi gương cẩn thận, vết son trên răng ở đâu?

Nhận ra mình đã bị lừa, cô ta tức giận quay lại, nhưng cô ta lại nhìn thấy Lâm

Uyên đang thả những miếng bít tết đã được cắt nhỏ vào trong đĩa trước mặt

Khương Đường, còn cô gái lại đang cúi đầu, yên tâm thoải mái hưởng thụ anh

săn sóc.

Bầu không khí trong đó không còn chỗ cho một người thứ ba.

Khương Đường lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cô gái kia, không

chút chột dạ cười với cô ta, lúm đồng tiền hơi lõm xuống.

Trà xanh không đủ.

Người phụ nữ tức giận.
Bình Luận (0)
Comment