Sau khi Lưu Dung Dự rời đi, nhà họ Lưu trong triều chỉ còn lại hai phe.
Ngấm ngầm giữa Đại hoàng huynh và Lưu Quý phi là những cơn sóng ngầm dữ dội, các thế lực ủng hộ họ cũng ngày càng tranh đấu quyết liệt hơn.
Phụ hoàng thì vẫn ngồi vững trên ngai vàng, thong thả như đang câu cá bên hồ, thậm chí còn có tâm trạng chuẩn bị lễ cập kê cho ta, nói muốn ta đích thân chọn phò mã trong buổi lễ, rồi sai Khâm Thiên Giám tính một ngày hoàng đạo thật tốt.
Lữ Đạo Vi mang theo ngày lành tháng tốt đã được tính toán đến gặp phụ hoàng, đồng thời cũng báo tin về cái c.h.ế.t của Trương Giám Chính.
Vốn chỉ còn hai tháng nữa là Trương Giám Chính được cáo lão hồi hương, nhưng lại bất hạnh ngã xuống hồ, c.h.ế.t đuối.
Ánh mắt phụ hoàng lập tức lạnh lẽo như băng:
"Điều tra cho trẫm! Phải tra thật kỹ!"
Không biết nghĩ tới điều gì, ông tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, hơi thở dồn dập.
*
Ta dâng một bát canh an thần:
"Phụ hoàng bớt giận, long thể là quan trọng nhất."
Phụ hoàng đón bát canh từ tay ta, ánh mắt lại dừng trên Lữ Đạo Vi đang nhìn ta chằm chằm:
"A Lữ, ngươi muốn làm phò mã của trẫm không?"
Lữ Đạo Vi khựng lại.
Ta nhắc nhở phụ hoàng:
"Người đã hứa để nhi thần tự chọn hôn sự."
Phụ hoàng siết chặt bát canh trong tay:
"Trẫm đang hỏi A Lữ."
Lữ Đạo Vi khom người:
"Thần quen sống tự tại, sợ rằng không dám trèo cao."
Phụ hoàng thả lỏng, cúi đầu uống một ngụm canh:
"Vậy thì làm Giám Chính cho trẫm đi. Hãy thay Trương lão Giám Chính gieo một quẻ."
Phụ hoàng muốn biết cái c.h.ế.t đột ngột của Trương Giám Chính là hung hay cát.
Ba đồng tiền của Lữ Đạo Vi gieo ra quẻ "Sơn Phong Cổ".
Quẻ này Cấn thượng Tốn hạ, rung động vực dậy từ sự suy thoái.
Thần sắc Lữ Đạo Vi nghiêm trọng:
"Thưa bệ hạ, việc này là loạn trung hữu cơ."
*
Tối hôm đó, phụ hoàng thưởng cho Lưu Quý phi một cây phụng văn như ý:
"Ái phi nếu có thể sinh cho trẫm một hoàng nhi, trẫm nhất định sẽ tặng nàng ngôi vị phượng nghi."
Đại hoàng huynh không thể ngồi yên, đích thân đến Diêu Hoa cung ra lệnh cho ta:
"Đêm dài lắm mộng, tốt nhất ngươi nên ra tay sớm."
Ta rót cho hắn một chén trà:
"Thần muội có một đề nghị hay hơn."
Đại hoàng huynh thận trọng, không uống:
"Đừng tìm cớ thoái thác."
Ta làm như không nghe thấy, cúi đầu dùng nắp trà hớt bọt:
"Từ khi vào đông, sức khỏe phụ hoàng vẫn không tốt lên.
"Mà Lưu Quý phi đang mang thai sáu tháng, vốn đã rất vất vả, nhưng vẫn kiên quyết ngày ngày hầu hạ."
Ta dừng một chút, giọng đầy ẩn ý:
"Đại hoàng huynh đoán thử xem, vì sao lại thế?"
Đồng tử của Đại hoàng huynh co rút:
"Ý ngươi là, phụ hoàng sắp..."
Ta lập tức cắt lời hắn:
"Thần muội không nói gì cả."
Hắn không tức giận, chỉ hỏi tiếp:
"Vậy vừa rồi ngươi định nói đề nghị gì?"
Ta cụp mắt, nhấp một ngụm trà:
"Khâm Thiên Giám quan sát thiên tượng, thấy Mộc Hỏa hợp túc, nên lập Thái tử."
Đại hoàng huynh hài lòng rời đi.
Ta quay sang nội thị bình thường luôn đứng lặng bên cạnh, khẽ cười:
"Mang thứ Thái phó để lại, nghĩ cách đưa vào tay Lưu Quý phi."
24
Ba ngày sau, Lữ Đạo Vi, tân Giám Chính của Khâm Thiên Giám, báo cáo rằng Mộc Hỏa hợp túc.
Phụ hoàng không tỏ thái độ.
Nhưng trong triều, những người ủng hộ Đại hoàng huynh đồng loạt dâng sớ, yêu cầu lập Thái tử.
Phụ hoàng thản nhiên đáp:
"Trẫm còn đang độ xuân thu, cớ gì phải vội lập Thái tử?"
Ngay sau đó, có người khui ra một vụ án cũ, nói rằng Đại hoàng huynh từng cấu kết với Trương Giám Chính, vu oan cho Nhị hoàng tử là tai tinh rơi vào Thái Vi cung. Dù kế hoạch thất bại vì Nhị hoàng tử đột ngột bệnh mất, nhưng chung quy vẫn là hành vi mưu hại huynh đệ, nhẫn tâm vô đức, không xứng ngồi ghế Thái tử.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, lại một lần nữa giam lỏng Đại hoàng huynh.
*
Khi nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của Trương Giám Chính được trình lên Càn Thanh cung, tiếng thét giận dữ của phụ hoàng vang dội đến mức tưởng như làm rung chuyển cả xà nhà.
Trương Giám Chính vốn là người ba đời độc đinh, con trai mất sớm nên ông hết mực yêu thương đứa cháu nội duy nhất.
Tiếc rằng, vì tính cách ngang ngược, cháu nội của ông đã vô tình đụng đến một người còn ngang ngược hơn – Nhị hoàng huynh – và bị đánh c.h.ế.t ngay trên phố.
Trương Giám Chính giận mà không dám nói, cho đến khi Đại hoàng huynh tìm đến.
*
Hồi Lưu Dung Dự rời đi, Đại hoàng huynh và Lưu Quý phi tranh đấu kịch liệt, ta liền sai người để lộ bí mật về Thái Vi cung năm đó cho Lưu Quý phi.
Lưu Quý phi lập tức lần theo manh mối, tra ra thù oán giữa Trương Giám Chính và Nhị hoàng huynh, thậm chí còn mơ hồ phát hiện liên hệ giữa Trương Giám Chính và Đại hoàng huynh.
Đại hoàng huynh sợ hãi, vội g.i.ế.c Trương Giám Chính để diệt khẩu.
Mà thứ Lưu Dung Dự để lại cho ta, chính là bằng chứng Đại hoàng huynh cấu kết với Trương Giám Chính mưu sát Nhị hoàng tử.