Đến tối, một nội thị tầm thường lặng lẽ đứng bên ta:
"Thưa công chúa, thuốc của người có thể đưa cho ta."
Ta ngước lên nhìn gương mặt nội thị, chẳng có gì đặc biệt, ta không có chút ấn tượng nào. Nhưng phần n.g.ự.c áo có thêu hoa văn, rõ ràng không phải người mới.
Quả nhiên, năng lực của Lưu Dung Dự vượt xa những gì ta tưởng.
Ta sai Vãn Thu lấy viên Hộ tâm hoàn, lại dặn nội thị mang lời nhắn:
"Thuốc này uống vào, dù bị nội thương nặng đến đâu cũng bảo vệ được tâm mạch, có thể từ từ chữa trị, không lo nguy hiểm tính mạng. An Bình bất đắc dĩ mới nhắc đến chuyện giờ Tý, mong lão đại nhân lượng thứ."
Nam Cương vốn có nhiều kỳ hoa dị thảo, linh thú quý hiếm, y thuật và dược vật ở đó cũng rất khác biệt so với Trung Nguyên.
Mà họ Sầm từ đời này qua đời khác trấn thủ Nam Cương, đã sớm hòa hợp với nơi ấy.
Viên Hộ tâm hoàn và Che khuyết hoàn này đều là do mẫu phi mang từ Nam Cương về. Người tuy không còn, nhưng những thứ để lại vẫn luôn bảo vệ và giúp đỡ ta.
Mũi ta cay xè, nhưng lại cố gắng nuốt ngược nước mắt vào lòng.
Ta nghiêm mặt nhìn nội thị trước mắt:
"Nhắn với đại nhân của ngươi rằng, ta cũng muốn được vào Hồng Văn quán."
Hồng Văn quán là nơi các hoàng tử Đại Lương học tập. Ở đó, họ học đạo trị quốc, cách chế ngự nhân tâm. Kẻ xuất sắc cuối cùng, sẽ có cơ hội ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Nội thị đã đưa thuốc đi, nhưng không mang về câu trả lời của Lưu Dung Dự.
Ba ngày sau, ta bị Hoàng hậu Trịnh thị triệu đến Phượng Tảo cung.
Vì bị cho là vô lễ với Hoàng hậu, ta bị tát một trăm cái, lại phải đội một viên gạch xanh lớn, quỳ dưới ánh nắng gay gắt buổi trưa suốt hai canh giờ.
Nhị hoàng huynh đột ngột c.h.ế.t bất ngờ, Hoàng hậu Trịnh thị đâu phải kẻ ngốc. Bà ta không dám làm gì phụ hoàng, chỉ có thể trút giận lên ta.
Suốt một ngày trời, ta chẳng ăn uống gì, cuối cùng ngất xỉu dưới ánh mặt trời cháy bỏng.
Khi tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc trong Diêu Hoa cung, ta luôn cảm giác rằng, trong cơn mê man, mình đã nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Dung Dự.
06
Sau khi ta khỏi bệnh, nghe tin Hoàng hậu Trịnh thị vì quá đau buồn trước cái c.h.ế.t của Nhị hoàng huynh, không thể tiếp tục xử lý việc cung đình. Phụ hoàng giao Phượng ấn cho Lưu Thục phi thay mặt quản lý.
Trương giám chính của Khâm Thiên Giám cũng vì tuổi cao sức yếu, dâng tấu xin được cáo lão về quê. Phụ hoàng đồng ý, nhưng buộc ông phải chọn người kế nhiệm trước khi rời đi.
Thế là Khâm Thiên Giám mở rộng bảng vàng, chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ.
Trong chốc lát, kinh thành tràn ngập đạo sĩ và thuật sư.
Lại có Thái phó Lưu Dung Dự dâng lời tấu lên phụ hoàng, rằng huyết mạch hoàng gia quý giá, công chúa cũng nên được giáo dưỡng, cùng học tập với các hoàng tử.
Phụ hoàng chuẩn tấu.
Thế là ta được nhập học tại Hồng Văn quán, cùng Đại hoàng huynh tham gia khóa học. Người trực tiếp giảng dạy chúng ta chính là Thái phó Lưu Dung Dự.
Suốt mấy tháng liền, Lưu Dung Dự không hề qua loa, tận tình dạy ta thuật dùng người, không giữ lại điều gì.
Cho đến một ngày Đại hoàng huynh được cử đi tiếp đón sứ thần Bắc Yến, không tham gia buổi học. Sau khi tan lớp, ta giả vờ làm mất khuyên tai, cố ý nán lại trong quán tìm kiếm.
Lưu Dung Dự cũng quay lại tìm ta:
"Công chúa đang tìm thứ gì?"
Ta đứng thẳng người, mỉm cười rạng rỡ với hắn:
"Ta đang tìm Thái phó đại nhân."
Hắn có chút bất lực:
"Công chúa tìm thần, chẳng hay có việc gì?"
"Thái phó đại nhân cuối cùng cũng chịu tự mình dạy ta."
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Dung Dự thoáng qua chút bâng khuâng:
"Thần chỉ mong công chúa vô bệnh vô tai, đời này an vui. Nhưng mệnh cách của công chúa thực sự quá hung hiểm, nếu không học thêm chút bản lĩnh, e rằng ngay cả mạng cũng khó giữ."
Ta thu lại nụ cười, nghiêm sắc mặt, khẽ quỳ gối hành lễ với hắn:
"Lễ này, là Tiểu Lưu Nhi cảm tạ Thái phó đại nhân."
Lưu Dung Dự bật cười bất đắc dĩ:
"Phải rồi. Tiểu Lưu Nhi thông minh như vậy, từ ngày thả chim xanh cầu cứu, đã đoán ra là ta rồi."
Nói rồi, hắn cũng tỏ vẻ tò mò:
"Tiểu Lưu Nhi không muốn hỏi, giữa ta và mẫu phi của người có quan hệ gì sao?"
Ta lắc đầu, đôi mắt phượng giống hệt mẫu phi nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Ngài là người mẫu phi tin tưởng nhất, vậy cũng là người ta tin tưởng nhất."
Ánh mắt Lưu Dung Dự thoáng qua một tia long lanh như nước.
Hắn gật đầu, nói:
"Đúng vậy.
"Tiểu Lưu Nhi có thể tin ta như đã tin mẫu phi của người."
Ta cũng gật đầu thật mạnh.
Nhưng nói rằng ta tin hắn, chẳng bằng nói rằng ta đang đánh cược.
Cược rằng hắn không thể làm ngơ, để mặc đứa trẻ mồ côi giống người xưa đến lạ kỳ, c.h.ế.t trong tay những nữ nhân ở hậu cung mà hắn không thể bảo vệ.
Bởi vì bí mật của Thái Vi trong Càn Thanh cung, chính là do ta cố ý tiết lộ cho Hoàng hậu Trịnh thị.
Mục đích chỉ để ép Lưu Dung Dự phải đưa ta vào Hồng Văn quán.