Bốc Toán Tử - Mạn Châu Xa Hoa

Chương 9

Lưu Dung Dự sửng sốt, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chốc bùng lên lửa giận:  

"Người điên rồi sao? Khó khăn lắm mới khiến hoàng đế không nghi ngờ người!"  

Ta chăm chú nhìn vẻ mặt hắn:  

"Ta không thể tranh giành ngôi vị đó sao?"  

Lưu Dung Dự sững người, ánh lửa trong mắt dần tắt, trở lại vẻ tĩnh lặng sâu thẳm như hồ nước trong đêm:  

"Người chỉ là một nữ tử, sao phải bước vào con đường hiểm nguy như vậy? Chỉ cần sai một bước, người sẽ mất mạng."  

Khoảnh khắc ấy, ta cuối cùng đã hiểu vì sao từ trước đến nay, ta luôn vô thức không muốn nói ra bí mật kia cho hắn biết.  

"Nhưng đó vốn dĩ là số mệnh của ta." Ta cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Thái Bạch tinh trên bầu trời. "Nó ở đó, ta có muốn trốn cũng không trốn được."  

Giọng Lưu Dung Dự có chút nghẹn ngào:  

"Người có thể rời khỏi Đại Lương."  

Ta "ồ" một tiếng:  

"Vậy ra, ngài cũng muốn ta gả đến Bắc Yến?"  

Lưu Dung Dự khẽ ngẩn ra:  

"Người đã biết rồi sao?"  

Hắn hạ giọng, giọng nói trở nên mềm mỏng khác thường:  

"Tiểu Lưu Nhi, ta đã tra kỹ rồi. Thái tử Bắc Yến thực sự là một nhân vật không tồi."  

Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.  

Ánh mắt Lưu Dung Dự tối lại, trong giọng nói mang theo vài phần van nài:  

"Tiểu Lưu Nhi, mẫu phi của người chỉ mong người sống tốt. Nếu bước vào con đường đó, ta chưa chắc bảo vệ được người."  

"Thế nhưng nếu ta gả đến Bắc Yến, ngài có thể bảo vệ được ta chăng?"  

Giọng Lưu Dung Dự như gió thoảng:  

"Người là công chúa Đại Lương, lại có phúc khí trong mệnh cách. Hoàng thất Bắc Yến tự nhiên sẽ kính trọng người."  

"Phúc khí?" Ta bật cười khẽ.  

"Ngài đã tra rõ lai lịch của Lữ Đạo Vi chưa? Một thuật sĩ vô danh từ đâu đến, bịa ra lời tiên tri vớ vẩn, vậy mà Thái phó đại nhân cũng tin là chân lý sao?"  

Lưu Dung Dự im lặng một lúc, rồi nói:  

"Chỉ cần ta còn sống một ngày, Đại Lương sẽ là chỗ dựa cho người. Bắc Yến tuyệt không dám bạc đãi người."  

Ta nhìn hắn thật lâu, rồi bất ngờ nở một nụ cười.  

Đó là nụ cười giống hệt mẫu phi, nụ cười ta đã luyện trước gương hàng trăm hàng ngàn lần.  

"Mẫu phi từng được sủng ái nhất lục cung, nhưng cuối cùng thì sao?"  

Câu nói ấy tựa như một tiếng sấm nổ vang trong ánh mắt Lưu Dung Dự, khiến hồ sâu trong đêm bỗng chốc cuộn sóng, gió mưa dồn dập. Chỉ còn một chiếc thuyền đơn độc cố gắng băng qua.  

Ta làm như không thấy, quyết lòng dấy lên sóng cả nơi hồ sâu:  

"Hay là, nhà họ Lưu của ngài cần một đồng minh như Bắc Yến?"  

Chiếc thuyền nhỏ đang vội vàng chèo rốt cuộc đụng phải đá ngầm, lại bị cuồng phong cuốn nát. Lưu Dung Dự đứng lặng, môi hắn tái nhợt không chút máu.  

Hắn nhìn ta một cách trống rỗng, giọng nói đầy vẻ xót xa:  

"Ta nửa đời bôn ba trên triều, không phải vì nhà họ Lưu..."  

Hắn không nói tiếp, chỉ ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Bên bờ sông ngân hà, Ngưu Lang và Chức Nữ nhìn nhau từ xa.  

Hắn cứ nhìn như thế thật lâu, đến mức ta nghĩ hắn sẽ không nói gì thêm, thì rốt cuộc cũng khẽ thốt ra, giọng nói như nghẹn lại:  

"Như ý nguyện của người, Tam công chúa."  

13

Sau khi Lưu Dung Dự rời đi, ta bước vào trong điện tìm Vãn Thu:  

"Đã vẽ xong chưa?"  

Vãn Thu lặng lẽ gật đầu, trong mắt thoáng chút đau buồn.  

Ta cúi đầu nhìn, bên cạnh bức chân dung của Lưu Thục phi vẫn còn đặt một tờ giấy vẽ, trên đó là một đôi chim xanh sống động như thật.  

Đôi chim xanh trong Diêu Hoa cung vốn được Vọng Xuân chăm sóc. Sau khi nàng cùng mẫu phi c.h.ế.t ở Giang Nam, Vãn Thu coi con chim xanh còn lại như niềm ký thác nỗi nhớ của nàng dành cho Vọng Xuân.  

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:  

"Những món nợ này, sớm muộn cũng phải đòi lại."  

Vãn Thu gật đầu, rồi bắt đầu giúp ta hóa trang. Dưới bàn tay khéo léo của nàng, ta như già đi hơn mười tuổi, gần như trở thành hình bóng của mẫu phi năm năm trước.  

Ta cởi bỏ bộ cung trang, chỉ còn lại chiếc áo lót trắng thuần. Tháo trâm cài tóc, để mặc mái tóc đen xõa tung.  

Sau đó, ta lặng lẽ rời cung, đi về phía Đình Ngắm Trăng giữa hồ.  

Từ khi mẫu phi qua đời, năm nào đến đêm Thất Tịch, phụ hoàng cũng một mình ngồi uống rượu ở Đình Ngắm Trăng cho đến sáng.  

Đêm ấy, từ xa phụ hoàng đã nhìn thấy bên bờ hồ có một bóng nữ tử áo trắng, tóc đen che mặt, chậm rãi tiến đến.  

Giọng ông run rẩy:  

"A Châu, là nàng sao?"  

Nữ quỷ chỉ phát ra những tiếng nức nở, không thể nói thành lời, như thể có thứ gì đó chặn ngang miệng.  

Phụ hoàng nghẹn ngào:  

"Cuối cùng nàng cũng chịu đến gặp trẫm."  

Nữ quỷ chỉ có thể đáp lại ông bằng những tiếng ai oán, thê lương.  

Cuối cùng, phụ hoàng bật khóc nức nở:  

"A Châu! Trẫm không muốn g.i.ế.c nàng. Nhưng trẫm không thể để giang sơn tổ tông tiêu vong!"  

Ông loạng choạng đứng dậy, định bước về phía nữ quỷ.  

Nữ quỷ xoay người, mái tóc đen tung bay, để lộ một nửa gương mặt, chính là dáng vẻ mà phụ hoàng vẫn ngày đêm khắc khoải nhớ nhung.  

Ngay sau đó, một luồng khói trắng bùng lên từ người nữ quỷ.  

Phụ hoàng hoảng hốt kêu lớn:  

"A Châu—"  

Ông loạng choạng lao đến chỗ nữ quỷ đang đứng, nhưng đã quá muộn.  

Khi khói trắng tan đi, nơi đó đã trống không, chỉ còn lại một tấm giấy vàng dùng cho tế lễ rơi trên mặt đất.  

Trên giấy viết bảy chữ đỏ như máu:  

"Kẻ làm loạn Đại Lương: Lưu Hoàng hậu."  

Bình Luận (0)
Comment