Bối Đạo Nhi Trì

Chương 27

Hạng Khôn im lặng đứng trước mộ, dừng ở nụ cười của người trên tấm bia. Hắn đờ đẫn nhìn thật lâu, cuối cùng quỳ xuống, yên lặng vuốt ve gương mặt của người đã mất.

Trên ảnh là một người phụ nữ tóc dài, đôi mắt đen óng lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, như ngày thường làm bạn cùng hắn, dáng cười xinh đẹp. Hạng Khôn ngơ ngác, vuốt ve từng tấc trên gương mặt tuyệt đẹp đó.

“Lê Lê…” Giọng nói của hắn mang theo âm thở dài, “Lâu rồi không đến thăm em, có nhớ anh không?”

Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng lành lạnh, bao phủ trên ngôi mộ bằng đá lạnh ngắc.

“Haha, Tiểu Lê của chúng ta đã lên trung học, không nghĩ tới, thời gian trôi thật nhanh, a, anh cũng già rồi…” Hắn khẽ mỉm cười, sâu sắc nhìn tấm ảnh trước mặt, “Em ở đó thế nào? Nếu như rảnh, sang đây thăm anh đi, đã lâu rồi anh không có mơ thấy em, em bận rộn gì sao?”

“Những người hại chết em, đều bị anh đưa xuống địa ngục hết, nơi này chỉ có anh và em, em có vui không?” Hắn rút tay về, nhìn thẳng vào người trước mặt cười nói, “Còn có Tiểu Lê, nó cũng rất tốt, em không cần lo lắng… A đúng rồi, còn nhớ anh đã nói với em về đứa con nuôi không? Không phải là Tiểu Bắc và A Lẫm, là đứa khác, tên là Nhan Lập Khả, nhớ không? Haha, thằng bé rất đáng yêu, rất giống với em đấy…”

“Nó rất bảo vệ cho Tiểu Lê, tính tình của Tiểu Lê, cái gì cũng không hiểu, thật sự giống với anh trước kia… Đúng vậy đó, thế nào cũng phải có người trông coi giúp mới được, đứa bé Tiểu Khả này rất tốt, giống như em, già dặn sẵn sàng mắng anh, ăn hiếp anh, chỉ sợ anh chịu thua thiệt, sợ anh bị sỉ nhục, ha ha…” Hạng Khôn cười vỗ nhẹ tấm bia, “Em yên tâm, từ lâu anh đã không còn là anh của ngày trước, sẽ không để em phải lo lắng, em đến gặp anh đi, nếu nhìn không quen, nhớ đến giáo huấn anh một chút, thật lâu rồi anh không nghe được giọng nói của em…”

Hắn đứng dậy, tiếp tục xuất thần nhìn thật lâu, cuối cùng khẽ cúi người xuống, hôn nhẹ lên tấm bia, rồi đứng thẳng lên cười nói, “Anh đi đây, vài ngày tới sẽ lại đến thăm em, được chứ?”

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, tung bay vài lọn tóc trên trán của hắn, Hạng Khôn ngây người, nhắm hai mắt lại một lúc, quay người chậm rãi đi ra khỏi khu mộ.

Qua một lúc lâu, từ vườn hoa hồng bên cạnh khu mộ, một người chậm rãi bước ra, người nọ vận một thân đồ đen, khí chất lành lạnh yên tĩnh, hắn ngồi xuống, ngắm nhìn tấm ảnh trên bia, cười có chút tự giễu.

Giọng nói khẽ khàn của hắn lẳng lặng vang lên trong màn đêm, “Lê Lê tỷ, có những thứ, biết rõ là giả dối, nhưng tại sao vẫn không nỡ rời xa?”

Hắn thì thầm khẽ hỏi, ánh mắt mê man, “Rõ ràng là giả dối, vì sao… Vẫn không bỏ được…”

Hắn ngây người một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, khom người cúi lạy trước bia mộ một cái, “Tỷ yên tâm, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy.”

Bóng lưng của người kia tựa như tan vỡ trong ánh trăng, hòa theo chút cay đắng và tuyệt vọng, chậm rãi tiến nhập vào trong bóng tối.

***

Mạc Bắc đặt ống thuốc thí nghiệm cuối cùng vào tủ đông lạnh, lúc này hai mắt đau buốt đến nỗi mở không ra, cỏ Linh Âm sau khi được nghiền nát tỏa lên một mùi ê ẩm, rất hắc người, mỗi tháng điều chế xong loại thuốc này đều khiến cơ thể hắn khó chịu trong vài ngày. Thời gian tới A Lẫm sẽ dùng đến nó, may mà hôm nay cuối cũng cũng phối xong, chỉ chờ thuốc đông thành hình lại là tốt rồi.

Mạc Bắc vươn eo, đưa tay ra sau lưng đấm đấm nhẹ, xương sống phần thắt lưng đau nhừ, cả người muốn cong thành dấu phẩy luôn rồi. Cởi áo khoác trắng ngoài ra treo lên, Mạc Bắc gom lại dụng cụ trong phòng thí nghiệm, trong lòng có chút vui vẻ. Hôm nay khi đi qua cửa phòng Hạng Ý, trông thấy hai lọ thuốc kia đã biến mất, có thể là cậu lấy rồi, hoặc cũng có thể là ném đi, chẳng qua Mạc Bắc cảm thấy Tiểu Ý thà trực tiếp ngó lơ chúng, để cho hai cái lọ bày biện ở đằng trước cố ý chọc tức hắn, còn hơn là cầm chúng lên rồi ném đi. Vì vậy, hắn tin rằng Hạng Ý đã cầm chúng lên và dùng, một chút khả năng đó không hiểu sao liền khiến hắn hạnh phúc cả một ngày, ánh mắt đau rát khó chịu, nhưng vẫn kìm không được cười thật lâu.

Đóng cửa phòng thí nghiệm, Mạc Bắc âm thầm nghĩ đến kế hoạch cải biến thuốc phiện tiếp theo, hắn có một mục tiêu to lớn, mong muốn có một ngày có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại “Thuốc phiện” kiểu mới, có thể áp chế cơn nghiện, đồng thời cũng có thể giải trừ nghiện ngập, hút lâu dần sẽ từ từ cai luôn thuốc phiện. Đây là một kế hoạch nghe rất hoang đường, nhưng hắn sẵn sàng làm thử. Hạng Khôn chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn, đó là tự giết đường tiền tài, vậy nên hiện tại hắn chỉ đang trong giai đoạn thí nghiệm, lén lút nghiên cứu, vẫn chưa có tiến triển gì.

Trong đầu đang nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, Mạc Bắc chậm rãi đi từ đại sảnh lên lầu hai. Bên ngoài cửa sổ bầu trời đã đen hẳn, đồng hồ ở đại sảnh điểm một giờ đêm, hắn chìm đắm trong phòng thí nghiệm lâu quá, lại không chú ý đến thời gian.

Vừa bước lên nấc thang cuối cùng, cả người Mạc Bắc bỗng nhiên cứng lại.

Trong hành lang, loáng thoáng truyền đến âm thanh rên rỉ nức nở rất nhỏ của một người.

“Ưm… A, a, nhẹ… Đau, nhẹ chút…”

Mạc Bắc hoàn toàn mù mờ, ngay cả ngón tay cũng trở nên run rẩy. Cậu thất thần cứng đờ đứng đấy, nghe được âm thanh đứt quãng lọt tới đây, “Hạng, đại ca… Em không thể, như vậy không… A, dừng, dừng lại, a ưm…”

Mạc Bắc không nghe thấy giọng của Hạng Khôn, chỉ có âm thanh rên rỉ nhọc nhằn của Mạc Lẫm quanh quẩn lặp đi lặp lại bên tại hắn. Mạc Lẫm luôn có dáng vẻ trầm tĩnh lành lạnh, hắn hoàn toàn không thể tin được âm thanh thở gấp ngọt ngào đó thực sự thuộc về y. Bỗng nhiên Mạc Bắc cảm thấy toàn thân nóng ran, trái tim nảy lên như trống đánh, bước chân như bị cứng đờ cố định tại chỗ, tinh thần bất chợt mơ màng.

Không hiểu sao, hắn đột nhiên nghĩ tới Hạng Ý, Mạc Bắc rùng mình một cái, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng chạy vào phòng của mình. Ngay cái thời điểm, tại sao hắn lại nghĩ đến người kia, hắn điên rồi sao, làm sao lại có thứ suy nghĩ này…

Lỗ tai bất chợt trở nên nhạy cảm, nhưng không còn nghe thấy bất cứ gì, trong đầu vẫn không ngừng vang lên tiếng rên rỉ dồn dập khó nhịn của Mạc Lẫm, Mạc Bắc sững sờ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đột nhiên cảm giác âm điệu kia thay đổi mùi vị, trở thành chút trầm thấp khàn khàn, dần dần biến thành âm thanh của một người khác…

“Ca, Mạc Bắc ca ca…”

Mạc Bắc hung hăng ngắt mình một cái, ngã xuống giường tàn bạo lấy gối đè đầu mình lại, hận không thể lập tức ngất đi.

***

“Ca ca, anh đến đây.” Ngây ngẩn vang lên tiếng gọi trầm khàn của thiếu niên.

Mạc Bắc ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của thiếu niên trước mặt, vô thức bước từng bước tiến về trước. Thiếu niên dường như không muốn chờ, bỗng nhiên chạy tới phía hắn, nhào vào người hắn, ở trong lòng ngực của hắn mà cười hắc hắc, “Ca, cơ thể anh thơm quá.”

Mạc Bắc hơi sững sờ, nhìn nụ cười tươi đã lâu không thấy trên gương mặt của người này, trong lòng cảm giác chua xót lẫn ngọt ngào, có chút mất định hướng. Hắn đưa tay để lên mái tóc của thiếu niên, chầm chậm vuốt ve, “Tiểu Ý, em… Không hận anh?”

Thiếu niên khó hiểu nhìn hắn, đầu nghiêng một bên, “Hận? Tại sao lại hận anh?” Mạc Bắc bất ngờ, chợt thấy người nọ đặt đầu lên hõm vai của mình, giọng nói trầm thấp nỉ non ngay bên tai, “Thích anh, sao hận anh được…”

Cả người Mạc Bắc cứng đờ, có chút bối rối lên, tay chân cũng luống cuống.

Thiếu niên cúi đầu nhìn ngắm hắn, bỗng nhiên mỉm cười, không hề báo trước mà cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi đỏ mọng của Mạc Bắc. Toàn thân Mạc Bắc run lên bần bật, muốn tránh đi, nhưng lại bị người nọ khóa càng chặt hơn, “Ca ca, Mạc Bắc ca ca, anh không thích Tiểu Ý sao?”

Tay Mạc Bắc run rẩy, sững sờ ngừng động tác, ngơ ngác đứng ở trong lòng ngực của cậu. Cảm nhận được đôi môi ấm ướt nóng bỏng, hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của thiếu niên gần trong gang tấc, đôi mắt kia hơi cong lại, dịu dàng nhìn vào hắn.

Mặt Mạc Bắc chợt đỏ bừng lên, lập tức nhắm mắt lại.

“Ca, anh thơm thật…” Thân thể bỗng nhiên bị ôm lên, hai người đồng thời ngã xuống giường, tay của người kia chậm rãi trượt xuống từ cổ áo, Mạc Bắc cảm giác mình ngã xuống chiếc nệm mềm mại, phía trên có một cơ thể rắn chắc cao lớn đè lên.

Phía dưới bụng bỗng nhiên nổi lên một cơn nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt, từ giữa ngực và bụng chầm chậm đốt cháy đến tận đỉnh. Một thứ rung cảm xa lạ truyền lên, Mạc Bắc hít thở dồn dập, không dám mở mắt, “Tiểu Ý, đừng… Đừng, anh… Anh là anh trai em…”

Người kia mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi của hắn, “Anh trai? Vậy thì sao? Em thích anh, có sai sao?” Nói xong, một bàn tay chầm chậm sờ xuống, từ cổ áo, dọc theo khuôn ngực của hắn, vuốt ve thắt lưng một chút, vết chai mỏng trên bàn tay của người kia ma sát làn da của hắn, mang đến một trận tê dại run rẩy. Bàn tay từ từ trượt xuống dưới, cuối cùng đặt ở phía trên nguồn dục vọng nóng rực, Mạc Bắc run lên, có hơi hoảng sợ mà mở to mắt, thiếu niên nhìn vào hắn, cúi người, bờ môi kề sát vào vành tai hắn nhẹ nhàng mơn trớn, “Thích anh…”

“Mạc Bắc ca ca… Thích anh, thích anh nhất…”

Cơ thể được người kia nhẹ nhàng lật lại, sau lưng cảm nhận được độ nóng của da thịt cậu, Mạc Bắc hoảng loạn, nhưng rốt cuộc vẫn không phản kháng. Ngón tay của thiếu niên lướt qua bờ ngực của hắn, eo, cuối cùng dừng ở phía dưới hắn, chậm rãi xoa nắn bờ mông của hắn, môi liên tục hôn lên phía sau gáy hắn, Mạc Bắc nắm chặt ga giường, nỗ lực kiềm nén tiếng rên trong cổ họng.

Cảm thụ nhiệt độ ngón tay của người nọ, rốt cuộc Mạc Bắc nhịn không được nhích lại gần lòng của cậu, giọng của thiếu niên bỗng nhiên mang theo nụ cười nhẹ, từng câu từng chữ, nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua tai của hắn, “Em thích anh, đương nhiên không hận anh, em chưa bao giờ hận anh…”

Thoắt cái, cả người như bị đẩy vào hầm băng, Mạc Bắc cứng đờ người, đầu giống như bị đập mạnh, hình ảnh người phía trên chớp mắt đã biến mất, hắn cuống quít xoay người, chỉ thấy người kia đứng bên cạnh hắn, cùng một diện mạo, cùng một thân hình, nhưng không còn dáng vẻ tươi cười của vừa rồi.

Đôi mắt thiếu niên lạnh băng, tựa như hai con dao găm, tàn bạo đâm sâu vào trong tim của hắn, hắn cuống quít nhắm mắt lại, trốn tránh ánh mắt trêu cười của người nọ.

“Mạc Bắc, anh đang nghĩ gì vậy? Anh đã quên, người tôi hận nhất chính là anh sao?”

“Không…”

“Tôi hận anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Không…

Trái tim đau đớn dữ dội, Mạc Bắc dồn dập hít thở, rốt cuộc trong cơn đau điên cuồng mà đột ngột mở mắt.

Trời đã sáng, hắn ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm thấy thân mình ướt đẫm mồ hôi, cảnh tượng trong đầu liền tái hiện lên trước mặt, hắn hầu như còn cảm nhận được hơi thở của người nọ phả nhẹ trên cơ thể mình. Hắn cứng đờ nằm trên giường, qua lúc lâu, hắn đưa tay đè lại đôi mắt của mình, lẳng lặng nằm trong ánh nắng ban mai.

***

Đến khi Mạc Bắc xuống lầu đã trông thấy Nhan Lập Khả và Hạng Lê ngồi bàn ăn cơm, hai người ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Bắc thì đều buông bát đũa xuống chờ hắn đi tới, Mạc Bắc kéo ghế ra ngồi vào, nhìn quanh, “Hạng đại ca đâu?”

Vừa hỏi xong, mặt Hạng Lê lập tức đỏ bừng, Nhan Lập Khả cười như tên trộm, trả lời, “A Lẫm ca không xuống giường được, ba chăm sóc anh ấy, tiện thể còn kêu người đem thức ăn lên phòng bọn họ rồi.”

Mạc Bắc ngẩn người, bên tai lập tức vang lên âm thanh nghe được tối qua, hai đứa nhỏ hẳn là không nghe thấy, nhưng đoán bừa chắc cũng biết được nguyên nhân, Mạc Bắc bất chợt cảm thấy hoảng sợ trong lòng, tựa như sợ giấc mơ tối hôm qua cũng bị bọn chúng nhìn ra được, hắn vội vàng cúi đầu cầm lấy bát đũa, không hỏi nhiều hơn nữa, vùi đầu vào ăn.

Đang lúc ăn, bỗng nhiên Nhan Lập Khả đến gần, cười hì hì hỏi Mạc Bắc, “Tiểu sư phụ, hỏi anh chuyện này, hm… Anh và Hạng Ý, hai người…”

Mạc Bắc giật mình, ngón tay cũng run theo, hắn nuốt cổ họng một cái, cố giữ bình tĩnh, “Thế nào?”

“Hôm qua anh và Hạng Ý đi luyện bắn hả?”

Mạc Bắc âm thầm thở phào, nhưng cả người đã đổ một lớp mồ hôi, “Ừ, làm sao?”

Nhan Lập Khả gắp thịt kho tàu cho Mạc Bắc, cười một cách nịnh bợ, “Tên khốn kia… Ái, khụ khụ, Hạng Ý tổng bao nhiêu điểm?”

Mạc Bắc rốt cuộc cũng hiểu ra, liếc mắt nhìn Hạng Lê ở phía đối diện, mặt mày ủ rũ đang ăn cơm, bộ dáng như chuẩn bị chịu phạt, Mạc Bắc suy tính một chút, liền cười nói, “83 điểm.”

“À há!” Nhan Lập Khả nhếch miệng cười to, phấn khích đến độ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, “Hahaha, đồ ngốc, anh thắng rồi! Anh thắng tên khốn kia… Khụ khụ, thắng thắng, thắng 2 điểm, há há!” Nói xong, cậu liền gắp một đống thịt kho tàu vào trong bát của Hạng Lê, “Ăn nhiều ăn nhiều, lần sau tiếp tục phát huy!”

Nhưng Hạng Lê lại sững sờ, vẻ mặt khó tin nổi, gãi đầu do dự hỏi, “Anh ấy thật sự 83 điểm?”

Mạc Bắc cười gật đầu, Hạng Lê ngốc người ra, lại bị núi thịt kho tàu trước mặt hấp dẫn lực chú ý, vẻ mặt não nề nói, “Tiểu Khả, anh không ăn hết nhiều như vậy được…”

Nhan Lập Khả nghe xong, lông mày tức khắc nhướng lên, “Ăn hết cho tui! Ăn nhiều mới cường tráng được, lần sau thắng được càng nhiều!” Thấy mặt mày nghẹn uất của Hạng Lê, Nhan Lập Khả hừ một tiếng, suy nghĩ một chút liền cắn răng quyết tâm nói ra, “Cùng lắm thì thịt bò khô lần sau của Đoàn Đoàn đều cho anh hết!”

Ánh mắt Hạng Lê lập tức sáng ngời, tựa như muốn vểnh đuôi lên, “Thật sao?”

“Tui lừa anh bao giờ à?” Nhan Lập Khả bất mãn trừng mắt.

Hạng Lê thật sự mở cờ trong bụng, đương nhiên không phải vì vài miếng thịt bò khô kia, mà vui sướng là vì địa vị của cậu trong lòng Nhan Lập Khả đã vượt qua Đoàn Đoàn, mỗi lần cậu mặt dày cố gắng giành ăn thịt bò khô với Đoàn Đoàn, chẳng qua là muốn giành lấy một chút sự chú ý từ người kia mà thôi, nhưng Nhan Lập Khả yêu thịt bò khô, có thể giành vài miếng cũng chỉ là vài miếng. Nhưng lần này hoàn toàn đại thắng, cậu thật muốn lao ra bắn vài quả pháo hoa ăn mừng.

Nhìn chằm chằm vào núi thịt kho tàu trước mặt, Hạng Lê bất chấp mọi giá, vì đánh bại tình địch, cậu phải quyết chiến đến cùng dù có chết vì bội thực!

Mạc Bắc nhìn dáng vẻ vui đùa của hai người trước mắt, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ. Thứ hạnh phúc nho nhỏ này có lẽ cả đời hắn cũng không thể nhận được từ người kia. Hắn chưa từng trông mong có một ngày Hạng Ý có thể coi trọng hắn, có thể cũng đối xử dịu dàng với hắn, hắn thầm nghĩ sẽ để thứ tình yêu hèn mọn trong đáy lòng này bị chôn vùi vĩnh viễn, có thể đứng bên cạnh nhìn người đó lớn lên, có thể bảo vệ người đó trải qua cuộc sống bình thường, với hắn mà nói, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Bình Luận (0)
Comment