Bối Đạo Nhi Trì

Chương 3

Thiếu niên ngẩn người nhìn đứa bé mắt tròn to cười ha hả trước mặt, không hiểu sao khi cậu nhìn thấy hai chữ này, tức thì nhịp tim như bị đình chỉ, đau đến nỗi hít thở không thông. Đôi mắt lướt qua vết bớt trên thái dương của đứa bé, thân thể cậu run lên, đưa tay gạt đi vài lọn tóc che phủ ngang trán của nó, một vết bớt màu đỏ sậm uốn lượn trên cái trán nhỏ, chiếu vào trong mắt cậu, cậu chợt cảm giác cơ thể rét lạnh.

“Đây là… “

Tiểu Ý đưa tay lên sờ trán của mình, mỉm cười nói, “Bẩm sinh á, mẹ nói cái này là bớt! “

Bớt…

Vết ấn màu đỏ sậm có hình dạng giống như một con rắn. Cậu ngây người nhìn chăm chú vào chỗ ấy, đáy lòng có cảm giác đau đớn bị đè nén, chẳng biết tại sao nhưng rất khó chịu.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn đứa bé đối diện một hồi lâu, nhất thời nghẹn lời.

Rốt cuộc… là sao thế này…

Thân thể bất giác cảm thấy đau đớn.

Thiếu niên xoa bóp trán, chờ một lúc cuối cùng sự hỗn loạn nơi đáy lòng cũng bình lặng trở lại. Đứa nhỏ đối diện ngưng cười, cẩn thận quan sát cậu từng li từng tí, trong mắt có chút không hiểu, hàng lông mày nhỏ cũng nhướng lên. Thiếu niên nhìn nó, sau đó duỗi cánh tay ra ôm nó vào, để nó ngồi ngay ngắn trong vòng tay mình. Tiểu Ý không nhúc nhích, lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi cậu.

“Ca ca, đầu đau lắm hả?”

Thiếu niên hít vào một hơi, qua hồi lâu mới lắc đầu, “Không sao”, cậu xoa xoa tóc của đứa nhỏ, “Anh xin lỗi, làm em sợ sao? “

Đứa nhỏ trầm ngâm một lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cả buổi mới lắc đầu nói, “Mạc Bắc ca ca, Tiểu Ý chờ ở đây rất lâu, bố mẹ cũng không đến đón, bên ngoài tiếng súng rất nhiều, em rất nhớ anh… ” Nói xong, đứa nhỏ ôm chặt lấy cổ của đối phương.

Cậu một tay ôm lấy đứa trẻ, tay kia vỗ về tấm lưng mềm của nó, “Vậy tại sao em lại ở chỗ này? Bố mẹ đâu?”

“Không biết.. đột nhiên mọi người đi ra ngoài hết, nhốt một mình Tiểu Ý ở trong phòng…” Đứa nhỏ chợt ngẩng đầu nhìn cậu, “Mạc Bắc ca ca, đem Tiểu Ý ra ngoài được không? Em muốn đi tìm bố mẹ.”

Mạc Bắc im lặng, cánh tay chậm rãi ôm chặt đứa nhỏ. Có lẽ ba mẹ của đứa nhỏ này có thể nói cho cậu biết thân phận thực sự của mình, nhưng mà… Bản thân cậu ngay khi tỉnh dậy đã chứng kiến một đống thi thể chất đầy cả trên sàn nhà và bên ngoài biệt thự, không biết ba mẹ của nó có phải hay không đã…

Cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao, cậu cũng phải giúp nó đi tìm. Nghĩ đến khung cảnh đẫm máu bên ngoài, đứa bé này ở đây nhất định sẽ không sống được, những người kia, không dám khẳng định sẽ không quay lại đây điều tra một lần nữa.

Cậu cúi người, đặt đứa nhỏ xuống đất, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nó, cười nói, “Chút nữa đi theo anh, không được chạy lung tung.”

Đôi mắt đứa nhỏ ngay lập tức sáng bừng lên vui vẻ, “Thật không?”

Cậu cười xoa đầu nó, sau đó nắm lấy bàn tay bé xíu của đứa nhỏ, “Theo sát anh không được tách ra, không được nói lớn, chúng ta phải cẩn thận một chút, biết chưa?”

Đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên xoay người chạy lại lấy khẩu súng vừa nãy ném trên sàn, cầm thật chặt, rất thành thục kéo chốt an toàn, chuẩn xác một cách bất ngờ, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác.

Mạc Bắc thấy vậy âm thầm nhíu mày, nhưng lại không nói gì. Cậu cẩn thận nắm chặt tay Tiểu Ý, đi đến bên cửa. Bỗng nhiên, Mạc Bắc dừng chân, đôi mắt đen nhánh từ từ nheo lại. Tiểu Ý ngẩng đầu thắc mắc, vô thức nắm lấy một ngón tay Mạc Bắc, “Ca ca…”

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

Tiểu Ý lập tức hiểu, im lặng, theo Mạc Bắc trốn phía sau cửa, quả nhiên vài giây sau, nó nghe được trên hành lang vang lên tiếng bước chân bước đi một cách thận trọng, thanh âm kia nói cho nó biết, người đến tuyệt đối không phải chỉ là một người.

***

“Cậu khẳng định A Lẫm là kẻ phản bội?” Giọng nói một người đàn ông khàn khàn vang lên.

“Dạ đúng… em tận mắt thấy nó kéo dài thời gian để cho Mạc Bắc chạy đi.” Tên còn lại trả lời, giọng điệu có chút cẩn thận.

“…” Gã im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Người còn lại cuống quít giải thích, “Anh yên tâm, oắt con Mạc Bắc kia đã bị một gậy của em đánh chết rồi!”

Trốn ở phía sau cửa lớn, Mạc Bắc híp mắt.

“Thế mà… dám phái một thằng nhóc đến nằm vùng, bọn chúng cũng quá coi thường Đằng Lăng này rồi.” Giọng nói của gã trầm thấp, hừ lạnh một tiếng, rồi lại không biết nghĩ đến cái gì, có chút hậm hực, “Thế… A Lẫm trốn thoát rồi?”

“Dạ phải, bọn em định bắt sống nó, không ngờ thằng nhãi A Lẫm kia thân thủ tốt đến… kinh ngạc, bọn em tám người bao vây nó, ngoại trừ em những người khác đều bị nó đánh chết… Nhóc con này trước kia thật sự được huấn luyện rất…” giọng nói người đàn ông ngừng lại một chút, rồi liền bổ sung, “Nhưng mà nó đã bị thương nặng, chạy chắc không xa được.”

Người đàn ông kia trầm ngâm im lặng một lúc, cuối cùng ừ một tiếng, “Trở về báo cáo với lão đại, A Lẫm… là kẻ phản bội, bị thương nặng đang lẩn trốn. Đối với những người khác, chuyện này tạm thời giữ bí mật.”

“Dạ.”

Gã tựa như còn muốn điều gì đó, qua một lúc thì mang theo tên còn lại quay người rời đi.

Chờ tiếng bước chân hai người kia đi xa, Mạc Bắc mới âm thầm thờ nhẹ một cái, cánh tay bỗng nhiên bị kéo nhẹ, Mạc Bắc cúi đầu, nhìn thấy hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghi hoặc của Tiểu Ý đang chặt chẽ nhíu lại, “Anh chưa chết!”

Mạc Bắc bật cười, ngồi xổm xuống xoa tóc đứa nhỏ, “Bọn chúng nghĩ là anh chết rồi.”

“Lừa bọn chúng hả?”

Mạc Bắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tiểu Ý liền vui vẻ lên, dường như rất phấn khích mà nhếch miệng cười.

Đột nhiên, tiếng bước chân đi xa lại quay trở lại, hai người cùng lúc nhíu mày, yên lặng đứng thẳng dậy, nín thở bất động.

“Đại ca, sao lại quay lại…”

Giọng nói người đàn ông có chút khác thường, “Việc lục soát lầu hai, ban đầu tôi giao cho A Lẫm làm.”

Âm thanh người đàn ông càng ngày càng gần, người phía sau cũng đi theo sát, hiểu được nói, “Anh nghi ngờ lầu hai chưa được lục soát kỹ?”

“Ừ…” Người đàn ông do dự một lúc, “Đạn bắn xuyên qua yết hầu… Đây là tuyệt chiêu bắn của A Lẫm.”

Người sau lưng nhìn thi thể ngã đầy trên sàn nhà, nhìn kỹ vào lỗ máu đen như mực trong cổ họng chúng, không hỏi thêm nữa.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, Mạc Bắc chậm rãi cầm lấy tay Tiểu Ý, bàn tay nhỏ bên trong cũng dùng sức nắm chặt lại, mặc dù đầu ngón tay có chút phát lạnh, nhưng không hề có tý sợ hãi nào, một chút run rẩy cũng không có. Mạc Bắc cúi đầu nhìn Hạng Ý mỉm cười, đứa nhỏ cũng nhếch miệng theo, khẩu hình miệng nhấn mạnh từng chữ một.

Em không sợ.

Mạc Bắc cười gật đầu, tay kia nắm chặt súng, con mắt màu đen một lần nữa quan sát gắt gao cánh cửa gỗ trước mặt.

“Cạch, cạch!” Tiếng bước chân dừng lại, tấm lưng hai người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người bọn cậu.

Người đàn ông cầm đầu rất cao, một bộ tây trang đen bao bọc lấy thân hình cao lớn, dù chỉ thấy được bóng lưng nhưng nó cũng đủ khiến cho Mạc Bắc cảm giác người này thực lực không kém, người đi theo ở phía sau hoàn toàn bị khí chất của người đi đầu che lấp, Mạc Bắc đơn giản phá đoán một chút, tay lặng lẽ nâng súng lên.

“Đại ca, nhìn cái tủ này xem…”. Tên thuộc hạ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cái tủ quần áo đã bị tàn phá kia, nói “Mảnh gỗ vụn vẫn còn cứng, hơn nữa chỗ này ngăn nắp hơn so với những phòng khác…” Gã chỉ vào nơi Tiểu Ý lúc nãy đã cuộn tròn mình nằm lên, “Xem ra trong tủ quần áo từng có người, hơn nữa vừa đi cách đây không lâu.”

Người đàn ông cầm đầu khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn không gian trong phòng, bỗng nhiên, cặp mắt tinh tường kia chuyển hướng sang cánh cửa gỗ duy nhất nguyên vẹn phía sau lưng, người đó nhíu lông mày, nhấc bước tiến lên phía trước.

Mạc Bắc nín thở, cảm giác bàn tay trái bị nắm chặt, cậu tựa như an ủi mà nắm chặt tay Hạng Ý, cánh tay trái từ từ gồng lên. Tiếng bước chân của gã ngày càng gần, cho đến khi đi đến cách cậu ba bước đột nhiên dừng lại, Mạc Bắc nheo mắt lại, âm thầm giữ cò súng.

Người đàn ông áo đen từ từ đưa tay lên, vươn đến cánh cửa gỗ.

“Đại ca!”

Con ngươi tối đen của Mạc Bắc chợt lóe sáng, lặng lẽ thu hồi súng trên tay về bên người.

Người đàn ông áo đen quay đầu lại, thấy tên thuộc hạ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bên trong cái tủ quần áo bằng gỗ bên cạnh, nghi ngờ nói, “Ở đây có ghi mấy chữ.”

Người đàn ông áo đen đi đến xem, cúi người nhìn xuống, bên trong tủ quần áo bị ai đó khắc lên bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo – Mạc Bắc ca ca.

Mạc Bắc?

Người đàn ông áo đen đột nhiên nhăn mày, theo phản xạ lập tức ngẩng đầu lên. Gã vừa định nói gì đó, bỗng lại thấy người đối diện hoảng sợ trừng to mắt, một chữ còn chưa kêu lên, yết hầu liền bị xuyên thủng, trong nháy mắt một dòng máu nóng phun trào ra!

Đây, đây là kỹ thuật bắn súng gì! Thế nhưng nhanh đến mức khiến cho hắn còn chưa kịp nhìn rõ hướng đi của viên đạn!

Gã tức khắc quay đầu lại, chợt thấy một bóng người thấp bé đột nhiên chạy xượt qua, giống như tia chớp, nháy mắt liền không thấy bóng dáng, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, lập tức đuổi theo, nếu như đoán không sai, người kia…

Chẳng lẽ, là A Lẫm?

Là em sao?

Gã dùng hết sức đuổi theo bóng dáng thiếu niên trước mặt, dáng hình người nọ nhìn cực kỳ quen mắt, gã lưỡng lự nâng súng lên, trong lòng hỗn loạn.

“A Lẫm!” Tiếng gió gào thét ngay bên tai, trong thung lũng lạnh lẽo chỉ vang lên giọng của hắn, “Em đứng lại!”

Thân ảnh kia tựa hồ dừng lại một cái, không nói gì, sau đó chạy càng lúc càng nhanh hơn.

Gã sững sờ, trong lòng càng hoài nghi, vô thức buông súng xuống, “Em đừng chạy!”. Người đàn ông khàn giọng hét lên, ngực không ngăn được mà đau nói, “Em thật sự là kẻ phản bội? Em đứng lại, trả lời tôi!”

Cơ thể Mạc Bắc bị thương nặng, một cánh tay còn đang gồng lên ôm chặt lấy Hạng Ý, người đàn ông phía sau một mực đuổi theo không dừng, thân thể bị thương có chút không chịu nổi, cậu biết rõ người kia nhận lầm người, trong lòng hơi buồn bực, mình và cái người tên A Lẫm kia, chẳng lẽ có vóc dáng rất giống nhau sao?

Suy nghĩ cậu hỗn loạn, toàn thân liền đau đến không chịu nổi, chỉ dựa vào lý trí mà cố gắng tiếp tục chạy, đứa nhỏ trong ngực ôm cổ cậu thật chặt, nhìn thấy cậu bởi vì đau đớn mà mặt trở nên trắng bệch, cánh tay nó hơi run lên.

Mạc Bắc bỗng nhiên cắn răng một cái, đột ngột dừng chân, nếu như nhất định chạy không thoát, không bằng liều một lần!

Người sau lưng ngay lập tức đứng lại theo Mạc Bắc, ngay lúc cậu xoay người thì bất ngờ, “… Mạc Bắc?”

Mạc Bắc giơ súng lên nhắm thẳng đối phương, không trả lời, hai mắt bình tĩnh quan sát người đàn ông kia, lưng cậu đứng thẳng.

Thiếu niên bình tĩnh giơ súng lên, tính cả đứa nhỏ kia cũng không có vẻ gì là sợ hãi, đôi mắt thậm chí mang theo tia hung ác, tư thế giống như có ý định cùng hắn liều một mất một còn. Thế nhưng hắn không hề để ý tới nòng súng kia, trầm mặc trong chốc lát, giọng nói trở lại bình thường, “Mày vậy mà không chết.”

Mạc Bắc trước sau như một không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn đối phương, súng trong tay được cậu vững vàng nắm chặt, toàn bộ các cơ đều căng cứng, đó là tư thế sẵn sàng. Chỉ là mỗi người một súng, không khí xung quanh như đang đóng băng, có cảm giác áp lực bất động.

Gã đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, người đối diện kia đích thực là Mạc Bắc, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ bao quanh người này, hắn nhìn vào biểu tình lạnh nhạt của đối phương, suy nghĩ một chút nói, “Mày đang ôm con trai của Hoắc Lam?”

Mạc Bắc dường như muốn cười, bỗng nhiên nhếch miệng, “Đã ai nói cho anh biết, đưa lưng về phía kẻ thù là hành động ngu xuẩn nhất chưa?”

“Cái gì…” Gã ngẩn người, sau lưng bất giác lạnh lẽo, cảm giác này mang đến chút rung động quen thuộc, trong lòng hắn run lên, vội vàng nghiêng đầu. Trong mắt hiện lên gương mặt lạnh lùng của một thiếu niên, tay của gã không ngừng run rẩy, giọng nói cũng trở nên khác thường, “A Lẫm…”

Mạc Bắc nhìn lướt qua thiếu niên toàn thân đẫm máu trước mặt, tuy rằng khuôn mặt đầy máu, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ thanh tú bị che phủ kia. Rất giống, vóc dáng của thiếu niên này rất giống với mình, cùng một chiều cao, cùng một dáng người gầy gò. Thiếu niên kia hướng về phía cậu nháy mắt một cái, Mạc Bắc nhìn y, im lặng ôm chặt Hạng Ý, sau đó bỗng nhiên quay đầu vội vàng chạy đi. Người đàn ông áo đen nghe thấy động tĩnh sau lưng, bước chân dừng lại, cơ thể cứng ngắc một lúc, cuối cùng không có xoay người lại, đầu quay về hướng thiếu niên gọi là A Lẫm, từng bước một tiến lại gần.

Một bước lại một bước, cho đến khi đi đến trước mặt người nọ. Người trước mặt bị thương rất nặng, chỉ nhìn ở bên ngoài đã thấy kinh sợ, vết thương ẩn dưới lớp quần áo nhất định là càng…

Trong lòng vô thức đau nhói, hắn ngây ngốc đưa tay lên, muốn lau đi vết máu đang chảy xuống liên tục từ trên trán đối phương. Tay vừa vươn ra, nhưng hắn đột nhiên nhớ đến điều gì, toàn bộ người cứng lại, lúc lâu sau mới thu tay về.

Người thiếu niên đối diện từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh lùng, không có một chút lay động.

Gã nhìn y một lát, rốt cuộc không nhịn được định mở miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, A Lẫm đã nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Không cần hỏi. Tôi chính là kẻ phản bội.”

Đồng tử người kia co rút lại, không kìm được siết chặt lòng bàn tay. A Lẫm nhìn hắn, thu lại nụ cười, một lát sau hờ hững nói, “Lăng Diệc Phong, anh cứ bắt tôi đi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, đi thôi.”

Nói xong, hắn xoay người, không nhìn lại người đàn ông kia.
Bình Luận (0)
Comment