Đêm khuya, đường phố vắng người, trăng sáng treo trên cao, lẳng lặng soi chiếu góc khuất của căn cứ Đằng Lăng.
Nhà kho thứ 5 vẫn như thế, hoang vắng, có điều đêm nay có thêm vài người.
“Đại thiếu gia, đã trễ như vậy, hay hôm nay không tới?” Một tên áo đen gãi đầu, thật sự rất lạnh.
Người được gọi là Đại thiếu gia là một thanh niên có dáng vóc cao lớn, dường như cầm đầu đám người này, nhìn qua đã thấy nổi lên khí chất kiêu căng, nhưng hình như bàn tay rất nóng nảy, mạnh bạo cốc tên kia một phát, “Hỏi hỏi hỏi, mẹ nó nãy giờ hỏi ba lần!” Hắn hừ mạnh một tiếng, “Tiếp tục chờ, đợi đến bình minh, còn hỏi nữa coi chừng tôi xử cậu.”
Người kia ủy khuất xoa trán, chép miệng, không dám nhiều lời. Đúng thật có hơi lạnh, quanh nhà kho có vài người đi vòng vòng, không kiên nhẫn lại giậm chân một cái, chỉ có người được gọi là “Đại thiếu gia” là khoanh tay đứng nhìn về trước, không hề bị ảnh hưởng bởi khí lạnh.
Ánh trăng dần mờ đi, sắc trời dần u ám, thanh niên nhíu mày, đưa tay nhìn đồng hồ.
Ba rưỡi rồi, chẳng lẽ hôm nay không tới thật?
Đang hơi thất vọng, bỗng nhiên tên thuộc hạ bên cạnh a một tiếng, kêu lên rất khó nghe, thiếu chút nữa hắn đã đưa tay đánh một phát.
“Đại thiếu gia, đến đến rồi, ngài Lâm Mạch đến rồi!”
Hắn mừng rỡ trong lòng, ngẩng đầu nhìn cổng của căn cứ, quả nhiên trông thấy một bóng hình gầy gò cứng rắn dần đến gần, như đang nhìn bên này, nhìn thấy bọn hắn thì thở phào một cái, chậm rãi đi đến. Người tới có gương mặt rất bình thường, ngũ quan tàm tạm, nhưng hắn không hiểu sao, lần nào cũng cảm thấy quanh người này có một khí chất hấp dẫn đến lạ thường.
Người tới đến gần, hắn vội vàng bước đến, chìa tay về hướng y, “Lâm thúc, đợi thúc cả đêm, cuối cùng cũng đến.”
Người tên là Lâm Mạch gật đầu, giọng có chút khàn, không đến mức khó nghe, giọng nói rất đặc biệt, “Xin lỗi, lần này hơi chậm.”
Hắn nhướng mày cười, “Không sao, nếu không có thúc, Tiểu Thúc không duy trì được lâu như vậy, thúc là ân nhân của chúng tôi, chịu đến đã là vinh hạnh rồi.”
Người kia im lặng, đôi mắt sáng tối bất định, “Người kia… Thế nào?”
Hắn ngưng cười một ít, có chút cay đáng, “Vẫn như vậy, dừng thuốc sẽ ngưng thở, trái tim còn đập, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”
Lâm Mạch rủ mắt không biết suy nghĩ gì, qua một lúc lâu mới khẽ nói, “Đi thôi, tôi xem y một chút.”
Hắn nhìn vẻ trống vắng trong đôi mắt người kia, khẽ gật đầu.
Được đám người dẫn vào trong căn cứ, Lâm Mạch vô thức nhìn về phía nhà kho số 5, đôi mắt hiện lên tia đau đớn, nhưng lại nhanh chóng giấu đi.
Vào đến nơi mấy tên thuộc hạ đều lui ra, chỉ còn lại thanh niên và Lâm Mạch đi vào trong. Lâm Mạch yên lặng đi theo sau, ngây ngốc nhìn nội thất quen thuộc trước mắt, tay đưa vào trong ngực nắm chặt túi thuốc nhỏ.
Đi đến căn phòng của tầng cao nhất, thanh niên đưa tay mở cửa, tránh sang bên nhường đường, “Mời thúc, tôi đứng chờ bên ngoài.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bên trong, gọi một tiếng, “Lô Quân, ra đây, Lâm thúc đến rồi.”
Hình như bên trong có người trông coi, nghe thấy có người gọi mình liền nhanh chóng đứng dậy đi ra, Lâm Mạch nhìn qua người đó, giống với người thanh niên bên cạnh, đều là thanh niên trẻ tuổi. Người kia thấy Lâm Mạch liền cúi người chào, “Y không có gì khác thường, thúc yên tâm.”
Lâm Mạch ừ một tiếng, không nói gì, đẩy cửa đi vào trong, cẩn thận đóng cửa lại. Hai người đứng ngoài cửa nhìn nhau, nhịn không được đồng thời thở dài một tiếng.
“Lăng Viêm, Lâm thúc như vậy… Cũng năm năm rồi nhỉ?” Lô Quân khẽ nói một câu.
Người tên Lăng Viêm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, một lát sau dựa lưng vào tường hút thuốc, “Ừ, năm năm trước đã đến đưa thuốc, mỗi tháng một lần. Cha tôi nói, có thể giai đoạn bảy năm trước lúc Tiểu Thúc mất tích, có lẽ là y đã chăm sóc Tiểu Thúc, hẳn cũng là y đưa Tiểu Thúc về Đằng Lăng.”
“À…” Ánh mắt Lô Quân có hơi ảm đạm, “Kiên trì lâu như vậy, thật là… Haiz.”
Lăng Viêm híp mắt, cúi đầu phủi khói, “Tôi nhớ từng có một câu thế này.”
“Hả?”
“Có thể không màng tất cả mà hy sinh mọi thứ, không phải vì yêu, thì là áy náy.”
Lỗ Quân bất ngờ, không rõ hàm ý của hắn, nhưng nhìn bộ dáng vô cùng đứng đắn của hắn lại cảm thấy buồn cười, “Cậu nghe ai nói?”
Lăng Viêm bỗng nhướng mày, hừ một tiếng, “Cha? Cũng có thể do tự mình ngộ ra.”
Lô Quân liếc xéo, chẳng muốn để ý hắn nữa. Nhưng khóe miệng đối phương vẫn cong, ánh mắt lại tối mực không có ý cười.
***
Mạc Lẫm đứng yên trong căn phòng tĩnh mịch thật lâu.
Người đàn ông trước mắt vẫn như vậy, nằm lặng im, hô hấp mong manh, lồng ngực mơ màng phập phồng. Ngày này mỗi tháng, hắn đều cảm thấy trái tim như bị ai đó vặn chặt trong tay, cứ như vậy ngơ ngác nhìn gương mặt tái nhợt của người đàn ông này, đến thở cũng không nổi, tay chân dần dần cứng ngắc.
“A Lẫm, rốt cuộc em có yêu anh hay không? Dù chỉ một chút.”Câu nói cuối cùng kèm theo máu của Lăng Diệc Phong quanh quẩn lặp lại bên tai hắn, hắn mơ màng nhớ lại thật lâu trước đây, khi hắn ở trong lòng ngực y dây dưa quấn quít, người đàn ông này cũng dùng giọng điệu cay đắng như vậy hỏi hắn, rốt cuộc hắn có yêu y hay không.
Nhưng lúc đó câu trả lời hắn là gì? Hắn không nhớ, hắn chỉ nhớ được sức lực cánh tay người này rất mạnh, nhớ gương mặt tươi cười mê đắm của y lúc nhìn mình, còn nhớ giọng nói trầm thấp từng lần gọi hắn là A Lẫm.
A Lẫm, A Lẫm.
A Lẫm, rốt cuộc em có yêu anh không.
Mạc Lẫm cảm thấy hốc mắt cay cay, hắn siết chặt bàn tay run rẩy, cuối cùng chậm rãi đi qua, quỳ gối ở bên giường người nọ, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay y.
Hắn nằm vùng tại Đằng Lăng năm năm, trong năm năm trời, cả ngày lẫn đêm đều ở cùng với người này. Lăng Diệc Phong là đại ca của hắn, võ nghệ của hắn, kỹ thuật bắn súng của hắn, hầu hết mọi thói quen nhỏ đều gần giống y người này. Khi lần đầu tiên Lăng Diệc Phong nói thích hắn, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao, suýt nữa không thể tiếp tục lớp vỏ bọc lạnh lùng của thường ngày. Y là người đầu tiên hôn hắn, người đầu tiên ôm hắn vào lòng, cũng là người đàn ông đầu tiên xâm chiếm cơ thể hắn. Mạc Lẫm tự nói rằng mình vì báo thù, vì nhiệm vụ của Hạng Khôn, hắn nhất định phải cam chịu. Không biết tại sao sau nhiều năm như vậy, vài lần tỉnh giấc trong đêm, hắn vẫn mơ thấy người này ghé vào lỗ tai hắn cười thì thầm dỗ dành, nhẹ nhàng yêu thương, khiến cho hắn tỉnh giấc nửa đêm lại phát hiện khóe mắt còn đọng một vệt nước.
“Phong ca…” A Lẫm cúi đầu chôn mặt mình vào lòng tay hắn, bờ môi run rẩy, “Anh còn muốn ngủ bao lâu nữa? Anh hận em đến vậy sao?” Hắn không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cảm giác đau khổ cuộn trào trong lồng ngực “Bảy năm rồi, đã bảy năm, anh vẫn không tha thứ cho em sao?” Khẽ thì thào, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt của người này dưới ánh trăng, giọng run run, “Con mẹ nó, anh tỉnh đi, em lấy mạng mình bồi thường cho anh, anh ngủ như vậy tính là gì, đồ tồi…”
Trong lòng khó chịu, nhưng không cho phép bản thân khóc, A Lẫm cảm thấy trái tim đau đớn, nhịn không được siết chặt bàn tay Lăng Diệc Phong. Bàn tay bên trong vẫn lạnh buốt, Mạc Lẫm nắm thật chặt, đến khi nó dần ấm lên mới ổn lại tâm tình. Mỗi tháng gặp y đều giống như một loại cực hình, tựa như lăng trì, dao cắt vào tim, khóc không được, khó chịu đến muốn phát điên. A Lẫm cắn chặt môi, đứng lên một chút, cúi người vuốt ve gương mặt Lăng Diệc Phong, vẫn lạnh như băng, hắn vô thức đưa tay ủ lấy mặt y, đến khi tay mình lạnh buốt, khuôn mặt người kia đã có chút hơi ấm, sau đó mới đứng thẳng lên.
Lấy túi thuốc từ trong ngực ra, cẩn thận đặt bên gối Lăng Diệc Phong, hắn lại ngây người nhìn thật lâu, mới rủ mặt xoay người sang chỗ khác.
Em yêu anh không?
Có yêu không?
Mạc Lẫm nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay.
Nếu như có thể được làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không chọn con đường nằm vùng này, thà rằng một mình nguy hiểm đi ám sát Hoắc gia, giết hết mọi người, cũng không muốn gặp lại người này nữa, càng không muốn có được những ký ức tra tấn bản thân kia.
Nếu như có thể được làm lại, hắn không muốn cuộc đời mình lại xuất hiện người đàn ông này lần nào nữa.
“Phong ca, em đi đây, tháng sau… Em lại đến thăm anh.”
Khẽ nói, hắn mở cửa, nhấc cơ thể cứng đờ lặng lẽ bước ra ngoài.
Lăng Viêm và Lô Quân đứng chờ bên ngoài lập tức đứng thẳng người, Mạc Lẫm nhìn bọn họ, gương mặt trở về bình tĩnh, chẳng qua nhờ có mặt nạ, bọn họ cũng không thấy được biểu lộ thật sự của hắn, “Tôi để thuốc bên cạnh gối của y, phương pháp uống thuốc giống như trước đây, nếu như… Tỉnh lại, nhớ gửi thư cho tôi.”
Email là phương tiện liên lạc duy nhất của bọn hắn, cũng có cách duy nhất để có tin tức, Lăng Viêm gật đầu. Hai người tiễn hắn ra cổng, Lăng Viêm bỗng dưng gọi hắn lại, “Lâm thúc.”
A Lẫm dừng chân, không quay người, chờ người kia nói tiếp.
“Kiên trì thứ hi vọng mong manh lâu như vậy, thúc cảm thấy đáng giá sao?” Lăng Viêm đến gần một bước, giọng nói trầm thấp mang theo thăm dò, “Nói cách khác, vì một thứ rất khó thể được đền đáp, thúc còn có thể kiên trì bao lâu đây?”
A Lẫm run lên, im lặng thật lâu, sau đó không nói gì cả, cách xa ánh mắt của Lăng Viêm. Lăng Viêm nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo nhưng có chút trống trải của người kia, không hiểu sao trong lòng có hơi khác thường. Lô Quân đi đến bên cạnh, bồn chồn hỏi hắn, “Cậu có ý gì?”
Lăng Viêm chuyển mắt về, “Tính mạng của Tiểu Thúc nằm trong tay y, tôi sợ người đó biến mất nửa chừng, chúng ta không có chút manh mối nào.” Đôi mắt hắn hơi tối trầm, “Người này thật không đơn giản, đây là người đầu tiên có thể cắt đuôi nhiều mật thám của tôi như vậy, hơn nữa không chỉ một hai lần, mà là nhiều năm nay đều như vậy, người của tôi chưa bao giờ theo đuôi được.” Hắn nói xong, bỗng nhiên ngây người một lát, giọng dịu xuống, “Nhưng mặc kệ mục đích của y là gì, tôi có chút khâm phục người đó. Đối với một người thấy thế nào cũng đều không còn chút hi vọng gì như vậy, còn có thể kiên trì mà trả giá, tôi làm vậy không được.”
Lô Quân tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý, nghiêm túc gật đầu, “Tôi tin cậu là người như thế, quen không tim không phổi, nếu có thể đối xử toàn tâm toàn ý bất chấp trả giả với một người, đó mới là gặp quỷ.”
Lăng Viêm cười há há, âm trầm trong mắt dần biến mất, lại trở bề bộ dáng của ngày thường.
***
Khi A Lẫm trở về khách sạn trời đã sáng, dọc đường đi hắn cẩn thận cắt đuôi đám người bám theo, thân thể mệt nhọc cả ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Vào nhà vệ sinh tháo mặt nạ xuống, hắn làm mái tóc ướt nhẹp trở về kiểu dáng ban đầu, giặt sạch áo khoác ngoài, rồi mới đi ra.
Đi thẳng xuống ăn bữa sáng, hắn đeo kính áp tròng, không ai nhận thấy con mắt hắn ngập tràn tơ máu. Vội vàng ăn xong điểm tâm, hắn giả vờ giống như vừa mới tỉnh ngủ, A Lẫm quét trái quét phải thêm vài lần, thời điểm lên lầu đảm bảo mọi thứ như thường mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vào đến phòng mình ngã người xuống giường, tay chân mệt mỏi rã rời, lồng ngực càng đau đến phát run, thành phố B tựa như tử huyệt của hắn, mỗi lần đến đây, đều đau đớn trong thời gian dài, cố gắng ép mình đừng nhớ đến gương mặt của Lăng Diệc Phong, nhưng tâm trí không hề nghe theo hắn, nhắm mắt lại liền hiện lên hình dáng của người kia, hắn cắn môi trở mình, vùi đều vào gối, yên lặng cắn răng.
“Leng keng…”
Bỗng nhiên, một tiếng va đập nhỏ vang lên, A Lẫm sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì nhảy dựng lên.
Nếu như đoán không lầm, âm thành này là…
A Lẫm cuống quít tìm kiếm trong túi áo, giây lát liền tìm thấy cái chai, hắn luôn luôn mang theo mình, một tấc cũng không rời. Cái chai này khi rung chuyển sẽ vang lên một hồi tiếng ngân thanh thúy, hẳn là được Karo cải trang thành như vậy, thuận tiện trông coi phản ứng của làn khí bên trong.
Quả nhiên, khối khí kia rung chuyển mãnh liệt, dường như rất đau khổ, mạnh mẽ đâm ngang đâm dọc. Mạc Lẫm hoàn toàn quên đi chuyện của mình, luống cuống đè lại cái chai, giọng nói tràn đầy đau lòng sốt ruột, “Làm sao vậy? Tiểu Bắc, em sao vậy?” Làn khí bên trong nhảy lên dữ dội, hắn cố gắng giữ chai lại, kéo vào trong lòng, “Ngoan, đừng sợ, em sao vậy? Hả? Đau ở đâu?”
Nhưng hắn không hiểu điều Linh Hồn nói, luống cuống chân tay căn bản không giúp được gì, làn khí từ trắng chuyển dần sang đỏ, cuối cùng chậm rãi trở nên nhạt màu, hắn sợ đến mức hít thở dồn dập, chỉ cố sức nắm chặt, giọng nói phát run, “Tiểu Bắc, đừng sợ, ca ca ở đây, có ca ca ở đây…”
Khối khí kia vùng vẫy thật lâu, sau cùng tựa như mệt mỏi, dần dần trở về bình thường, nhưng khi Mạc Lẫm nhìn thấy khối khí từ đỏ chuyển lại về màu trắng, trái tim như bị đâm một dao, khối khí rõ ràng đang rất mệt mỏi, không còn lơ lửng nữa, chỉ yếu ớt co lại một góc, không nhúc nhích.
Mạc Lẫm cuống cuồng, đầu óc không suy nghĩ được gì khác, vội vàng cầm theo cái chai mà chạy nhanh ra khỏi cửa.
***
Karo vừa trấn an xong một người bệnh có tinh thần điên cuồng, thật ra là do người đó kinh hoảng quá độ dẫn đến hù hồn phách của mình, hắn phải bỏ ra một ít linh lực mới có thể chữa trị cho vết nứt trong linh hồn người đó. Khiến cho hắn cũng bị ảnh hưởng bởi người nọ, thân thể mỏi mệt. Đi vào trong Thần Đàn, đứng trong vòng ánh sáng chờ tinh thần khôi phục, Karo nhắm mắt điều hòa hơi thở.
“Này này, anh ơi, anh không thể xông vào…”
Karo chậm rãi mở mắt, nhịn không được thở dài một tiếng.
Quả nhiên vẫn đến.
A Lẫm chạy đến Thần Điện liền bị một vòng người bao vây, một đám Tế Tự đang lo lắng đối phó hắn, bỗng nhiên cửa Thần Điện được đẩy ra, đám người trông thấy Karo liền nhanh chóng hạ vũ khí, cúi đầu xuống, A Lẫm vội vàng thoát khỏi đám người ngăn cản mình, chạy về phía Karo, nắm lấy tay hắn, “Cậu xem một chút, nó làm thế nào!”
Karo bị siết chặt có hơi đau, nhưng không nói gì, nhận lấy cái chai kia cảm nhận một lát, bỗng nhiên nhíu chặt mày.
A Lẫm thấy vậy liền hoảng sợ, trái tim đập thình thịch. Hắn gần như bất chấp giấu giếm, chạy thẳng từ thành phố B về đây, trực giác nói cho hắn biết có chuyện gì đó không tốt, phản ứng bây giờ của Karo càng khiến hắn sốt ruột thêm.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Karo mở mắt, cúi đầu nhìn khối khí trắng, giọng có hơi ngạc nhiên, “Người kia…”
“Cái gì?”
Karo ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn nhớ tôi từng nói có người đã giúp nó trở về thế giới này không?”
A Lẫm gật đầu, đột ngột hiểu ra, có hơi bất ngờ.
Quả nhiên, hắn nghe Karo nói tiếp, “Bây giờ người kia đang ở tương lai, muốn triệu hồi nó về.”