Mùa đông ở Châu Âu lạnh hơn rất nhiều so với Tam Giác Vàng, Mạc Bắc và Hạng Ý vốn quen với khí hậu nhiệt đới, hiện tại vừa xuống máy bay có chút lạnh cóng chịu không nổi. Mạc Bắc đang phân vân không biết có nên nói cho Âu Dạng biết nơi mình đến hay không, nhưng hiếm khi nhìn thấy bộ dáng sung sướng của Hạng Ý, suy nghĩ một lát liền thôi. Dù sao trước khi đi đều đã bàn giao ổn thỏa, chắc sẽ không xảy ra sự cố gì.
Hai người hoàn toàn du lịch tự phát, nghĩ đến đâu đi đến đó, điểm đến đầu tiên là Italia, Hạng Ý nói cậu muốn nhìn thử Vatican trong truyền thuyết xem nó “nhỏ” đến cỡ nào, hào hứng bừng bừng kéo Mạc Bắc xuất phát đi về hướng nhà thờ Vatican. Mạc Bắc nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem phương hướng, không chắc chắn lắm các chỗ rẽ, phân vân, đi một bước lại xem bản đồ một cái, Hạng Ý thấy vậy liền cười vui.
“Em nói anh, đi chơi không cần nghiêm trang như vậy đâu…” Hạng Ý tóm lấy tấm bản đồ, trực tiếp nhét vào trong túi, “Tùy tiện đi một chút.”
“Tùy tiện, đi một chút…” Mạc Bắc buồn cười nhìn cậu, “Em đi như vậy một năm cũng không đến được đâu…”
“Hứ,” Hạng Ý trừng mắt một cái, “Hỏi người ta, chúng ta vừa đi vừa ăn vừa hỏi, rất tốt mà.”
Đứa nhỏ này, thật đúng là thích chơi.
Mạc Bắc cười cười, tùy ý cậu, cũng liền đi theo tiểu tử nổi điên này chậm rãi đi dạo.
Cùng đứa nhỏ này đi lung tung thế nhưng thật sự đến được đúng nơi muốn đến, Mạc Bắc nhìn thánh đường to lớn trước mặt, đáy lòng bất chợt chầm chậm trở nên bình yên. Rất nhiều nữ tu sĩ đi ngang qua, xung quanh giáo đường là vô số các bức tượng điêu khắc đứng nghiêm chỉnh, Mạc Bắc nhìn thấy mới lạ, đến khi lại gần liền cảm thấy chán nản, chỗ cửa ra vào thăm quan xếp một hàng người dài, từ trong giáo đường kéo dài ra tận bên ngoài Vatican…
Chẳng qua trông Hạng Ý lại không hề ngần ngại, lập tức kéo tay Mạc Bắc chạy đến xếp hàng, Mạc Bắc nhìn đường biên giới giữa Vatican và Italia ở dưới chân, một hồi im lặng.
“Không phải em rất ghét mấy vật thần thánh này sao? Sao lại muốn đến nhà thờ?” Mạc Bắc đứng dựa vào cột đá, ôm cánh tay nhìn Hạng Ý.
“A, mới mẻ nha.” Hạng Ý quay đầu nhìn cửa thánh đường, nói tiếp, “Nói sao thì cũng là thánh đường lớn nhất thế giới, cũng đến đây rồi, không thăm quan sẽ rất tiếc.”
Mạc Bắc trái lại không ngờ Hạng Ý cũng thích đi du lịch, thầm nghĩ trong lòng sau này phải quan tâm cậu nhiều hơn một chút. Đương lúc muốn hỏi cậu còn thích đi nơi nào không, đột ngột nghe thấy từ trong đám đông vang lên một tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc, là tiếng gào thét thảm thiết, nghe muốn nổi da gà. Những người xung quanh đều nhíu mày căm hận tìm kiếm chủ nhân của tiếng chuông điện thoại chết tiệt ấy, nhưng số người thật sự quá đông, không nhìn được rốt cuộc là di động của ai, đợi đến lúc tiếng chuông cuối cùng cũng dứt, xung quanh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hạng Ý cũng dẹt cả miệng, trừng mắt một cái, “Năm nay, thật nhiều người cá tính.”
Mạc Bắc cười cười, không nói gì.
“Ca,” Hạng Ý quay đầu nhìn hàng dài, bỗng nhiên gãi đầu, “Em muốn đi nhà vệ sinh, bị tiếng chuông kia làm nín không nổi…”
Mạc Bắc cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đứng thẳng người lên, “Ừ, đi thôi.”
“Ai ai, không cần, em tự đi cũng được, anh giữ chỗ đi, vất vả lắm chúng ra mới xếp được đến đây, không thể tặng cho người khác!” Hạng Ý trợn tròng mắt, đề phòng nhìn chằm chằm người phía sau, sải rộng hai chân ra, “Đứng giống như em này, giữ hai chỗ, nhất định phải chiếm đóng, em sẽ trở lại ngay lập tức.”
Cái người này thật sự càng lớn càng giống trẻ con, Mạc Bắc buồn cười nâng tay xoa đầu cậu một phát, gật đầu, “Được rồi, đi đi.”
Hạng Ý cười sung sướng, lại bất mãn dẹp miệng, đưa tay chỉnh lại mái tóc lộn xộn, “Kiểu tóc em đẹp trai như vậy, không cho phá!”
Mạc Bắc dở khóc dở cười, rút tay về chọt trán cậu một cái, “Được rồi, anh chàng đẹp trai, đi nhanh đi.”
Chẳng qua khi Hạng Ý đi mất dạng rồi, Mạc Bắc cũng không làm theo lời cậu nói mà dang rộng hai chân ra giữ chỗ, động tác này thật sự quá khiếm nhã, hắn học theo không nổi.
***
Du khách rất đông, nhà vệ sinh cũng người người tấp nập, xếp một hàng dài, Hạng Ý nhìn thấy cũng bất lực, may mà cậu đến không phải để đi vệ sinh, nếu không nhất định sẽ bị chết vì nín.
Cẩn thận quan sát phía sau, đám đông chen lấn, tất cả toàn là đầu người, căn bản không thể nhìn thấy Mạc Bắc, cậu yên lòng, cẩn trọng đi về một góc tối đằng sau nhà vệ sinh.
Trong bóng tối hình như có một người đang đứng, Hạng Ý đến gần, có điều nhịn cười không được, cái tên này, đúng thật là cảnh giác.
Không do dự nữa mà tiến thẳng đến góc tối kia, người nọ xoay người, vội vàng đi sâu vào bên trong, Hạng Ý đi theo hắn, bảy ngõ tám ngách đi một lúc lâu, cuối cùng hai người mới dừng lại.
“Chỗ này của cậu là nơi quỷ quái gì thế, đúng là nơi ẩn nấp tốt nhất.” Hạng Ý cười, dựa vào bức tường phía sau.
Người nọ rốt cuộc quay người, đôi mắt màu xanh lục cong lên, rõ ràng đang cười đắc ý, “Chứ sao, tôi lẩn trốn nhiều năm như vậy, kinh nghiệm đầy mình với mấy nơi hẻo lánh này.”
Hạng Ý cười vui lên, “Có điều phải nói, Tháp Tu Á, tiếng chuông cậu thật sự khó nghe quá, lần sau đổi đi.”
Tháp Tu Á tựa như không tán thành mà nhướng mày, “Cậu nói muốn một âm thanh cao với cá tính mà, tôi tìm rất lâu nha!”
“Dạ dạ, được rồi, vất vả cho cậu rồi.” Hạng Ý buồn cười lắc đầu.
Tháp Tu Á nhướng mày, bỗng nhiên nói tiếp, “Nhưng nói thật, chắc có lẽ không có lần sau.”
“Sao?” Hạng Ý híp mắt.
“Không có bất ngờ gì xảy ra, lần này gần như có thể thành công.” Tháp Tu Á lấy ra một tờ giấy từ trong ngực đưa cho Hạng Ý, “Đây là di chúc của Hạng Khôn, cậu xem đi.”
Hạng Ý nhận lấy nhìn lướt qua, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Tam Giác Vàng để lại cho Hạng Lê? Ha, Mạc Lẫm đúng thật phí công theo hắn cả đời rồi.” Lật vài tời, ánh mắt chợt ngừng trệ, “Cái này là…”
“Người cuối cùng có được ổ cứng HDD sẽ có được quyền sở hữu Tam Giác Bạc.” Tháp Tu Á nhìn vậy liền liếc, cười nhẹ một tiếng, “Xem ra Hạng Khôn hao tốn công sức chiếm lấy Tam Giác Bạc, chẳng qua là vì để lại một đường lui cho Mạc Lẫm.”
Chiếc ổ cứng HDD kia nằm trong tay Mạc Lẫm, những lời này rõ ràng ám chỉ Mạc Lẫm rồi. Khi ấy Sở Mặc phát hiện chiếc ổ cứng HDD đó trong phòng của Mạc Bắc, thức đêm nghiên cứu ba ngày ba đêm, còn chưa giả mã được một phần mười thì nghe tin Hoắc Kiêu bị bỏ tù, gã nghĩ hết mọi cách đi cứu Hoắc Kiêu, nhưng người còn chưa tới thành phố B, độc tính trong cơ thể Hoắc Kiêu bỗng dưng tăng tốc phát tán, đột ngột chết không rõ ở trong tù. Độc đó là do Mạc Bắc hạ, việc độc tính bị tăng lên nhất định vẫn là do Mạc Bắc, khi ấy người kia vừa mới trốn thoát khỏi truy đuổi của bọn họ, sau đó liền ẩn nấp không thấy tung tích. Nhưng hóa ra, hắn thực sự chạy đến thành phố B để giết Hoắc Kiêu.
Lúc ấy Hạng Ý căn bản không tin, cũng không thể nào tin nổi, thậm chí cậu còn lo lắng cho sự an toàn tính mạng của Mạc Bắc, sợ hắn bị thương nặng lại còn nhảy sông sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng lo lắng của cậu thật sự buồn cười, cậu năm lần bảy lượt muốn bảo vệ hung thủ ấy, nhưng thứ đối phương gây ra cho cậu cũng chỉ có hận thù và đau khổ mà thôi.
Hạng Ý nhìn vào dòng chữ “Ổ cứng HDD” thật lâu, loại cảm giác tuyệt vọng của nhiều năm trước chậm rãi dâng lên trong lòng, cậu cố gắng đè nén, ép mình trấn tĩnh, “… Lúc ấy Sở Mặc thúc biết rõ chạy không thoát, đã trả chiếc ổ HDD này về vị trí cũ, tìm một vài thi thể hỏa thiêu phía sau vườn, sau đó bỏ trốn cùng với những người còn lại. Hạng Khôn cho rằng Sở Mặc đã chết, nghĩ rằng vẫn chưa có ai đụng đến ổ cứng HDD, nhưng thực tế, chúng ta đã đánh cắp được một vài thông tin, tiếp tục nghiên cứu mấy năm nay, sớm giải mã được bảy tám phần.” Hạng Ý khẽ nói, ngẩng đầu nhìn Tháp Tu Á, “Có điều, những lời này cũng không hoàn toàn ám chỉ Mạc Lẫm.”
Tháp Tu Á sững sờ, “Không phải ổ cứng ở trong tay Mạc Lẫm sao?”
“Đúng, bây giờ thì đang ở chỗ hắn.” Hạng Ý cười lạnh một tiếng, “Hạng Khôn người này, cả đời thắng vì tính đa nghi của mình, cuối cùng nhất định cũng sẽ thua vì điểm này.” Hạng Ý âm thầm siết chặt bàn tay, “Nếu hắn muốn để lại Tam Giác Bạc cho Mạc Lẫm, trực tiếp ghi tên họ là được, cần chi phải đưa ra điều kiện tiên quyết như vậy, suy cho cùng, hắn vẫn không tin Mạc Lẫm.” Hạng Ý nói xong, bỗng híp mắt nở nụ cười, “Vừa vặn, đây đúng là cơ hội cho chúng ta.”
Tháp Tu Á hiểu ra, cũng cong miệng cười theo, “Đúng, chúng ta chỉ cần lấy được ổ cứng HDD kia, vậy chẳng phải danh chính ngôn thuận có được Tam Giác Bạc của Hạng gia sao.”
Hạng Ý gật đầu cười, trả đồ vật trong tay lại cho hắn, “Người cậu phái đi vẫn còn?”
“Còn, ở quanh vùng lân cận Hạng gia, chẳng qua vừa mới có được tin tức.” Tháp Tu Á nhận lấy tờ di chúc, vừa xé vừa nói, “Mạc Lẫm bị bắt về, hiện tại hình như bị giam lỏng, không thấy hắn ra ngoài.”
Hạng Ý nhíu mày, có hơi bất ngờ, “Bọn họ có thể xông vào Đằng Lăng?”
“Không, chính xác là tự hắn đi ra.” Tháp Tu Á chợt thở dài một tiếng, “Mạc Lẫm đối với Hạng Khôn… Haiz, thật không biết nên nói gì.”
Hạng Ý im lặng một lúc, cúi đầu suy nghĩ gì đó, Tháp Tu Á cũng không nói tiếp, chờ cậu sắp xếp suy tính, quả nhiên, người này chỉ trầm ngâm một lát, đột nhiên nhếch miệng cười rộ lên, bộ dáng đầy dự liệu, “Chuyện Mạc Lẫm bị giam cầm, cậu tìm cách, để cho Lăng Diệc Phong biết.”
Tháp Tu Á hiểu được, cười cười, “Được.”
“Những người mai phục ở Hạng gia, cậu nói bọn họ chuẩn bị sẵn sàng vài ngày tới,” Đôi mắt đen tối của Hạng Ý lóe sáng, vết bớt màu đỏ sậm kia đột nhiên giống như trở nên đẫm máu, “Thời cơ ám sát Hạng Khôn, gần đến rồi.”
***
Mới đầu Mạc Bắc còn kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn nhìn xung quanh một chút, hàng xếp gần đến mình rồi, nhưng căn bản vẫn chưa thấy Hạng Ý quay về, giữa lúc chờ hắn có gọi điện nhiều lần, nhưng bên kia một mực nói không thể kết nối, làm thế nào cũng không liên lạc được. Hắn loáng thoáng nhìn thấy hướng nhà vệ sinh cũng có không ít người xếp hàng, có thể tín hiệu không được tốt, hắn muốn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không hiểu sao trong lòng bắt đầu dấy lên bất an, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà rời khỏi hàng, đi về hướng nhà vệ sinh.
Quá nhiều người, chen lấn đến khó chịu, không khí cũng bị đè nén, trái tim bỗng nhiên co quắp một cái, đau đến mức khiến hắn không thể hít thở.
Vòng bạc trên cổ tay lại bắt đầu tản ra một làn khói màu xanh lam man mát, nhịp tim dần dần ổn định lại, không còn đau như vậy nữa. Mạc Bắc tựa vào bức tường nghỉ ngơi một chút, vô thức nhìn về phía cổ tay của mình. Đã hơn một năm, chỉ cần trái tim khó chịu thì chiếc vòng tay này cũng sẽ phản ứng theo, hắn mơ hồ đoán thứ này có tác dụng chữa trị, trong lòng thật tâm cảm kích người đã tặng chiếc vong tay này cho mình, hắn nhớ người đó tên Karo? Hull Nặc, hắn chỉ gặp y một lần, nhưng không hiểu sao nhớ rất kỹ, xung quanh người đó có khí chất không giống như người thường, dường như mang theo hào quang, rất ấm áp, làm cho người khác thấy thoải mái.
Chờ cho nhịp tim cuối cùng cũng ổn định lại, Mạc Bắc mới đứng thẳng lên tiếp tục đi về hướng WC, thầm nghĩ trong đầu, nhất định phải xếp thời gian trở về một chuyến, để đích thân cảm ơn người tên Karo kia.
Nhưng tìm trái phải hơn nửa ngày, trước sau vẫn không thấy Hạng Ý đâu. Mạc Bắc bắt đầu sốt ruột, căn bản bất chấp mọi thứ, vừa gọi điện thoại vừa nhịn không được hướng về đám đông gọi lớn vài tiếng, “Tiểu Ý!” Cố gắng lách qua vài người, càng lúc càng gọi lớn, “Tiểu Ý, Hạng Ý!”
Người xung quanh liếc mắt, không kiên nhẫn cau mày, nhưng Mạc Bắc hoàn toàn không quan tâm, càng gọi gấp hơn, nhưng gọi cả buổi vẫn không có tiếng đáp lại, trái tim cũng càng lúc càng đau, đến cả vòng tay bạc cũng không ngăn lại được. Thân thể chậm rãi cứng ngắc, bước chân gần như không nhấc ra được, hắn bám tay vào bức tường bên cạnh, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Đầu óc choáng váng, trái tim đau đến mức hầu như không thể thấy rõ mọi thứ phía trước, âm thanh xung quanh dần dà mơ hồ, cả người như bị chìm trong nước, tất cả đều như là sương mù.
Trong giây phút ngã xuống đất, hắn cảm giác lồng ngực co rút đau đớn dữ dỗi, khóe mắt mơ màng nhìn thấy một vết bớt màu đỏ sậm, hắn muốn nhìn rõ, nhưng cuối cùng không còn sức lực, toàn bộ ý thức rơi vào trong bóng tối.
***
Lại là ánh sáng chói gắt bừng lên ở cổ tay, ánh sáng này quá chướng mắt, đau đớn kịch liệt trên cổ tay cũng khiến toàn thân đau nhức theo. Karo chờ cơn đau thấu xương này dịu đi một chút, cố gắng dùng linh lực bình phục tâm thần, chờ rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, hắn mới miễn cưỡng mở mắt ra, xoa bóp huyệt Thái Dương.
“Thiếu gia.” Da Mỗ đứng bên cạnh nhẫn nhịn, rốt cuộc nhìn không được, ngữ điệu lại không còn lễ độ, “Cậu thật sự không nghe lời tôi đúng không? Cậu đừng lo cho người kia nữa được không? Hơn một năm nay, hắn hại cậu tốn bao nhiêu linh lực rồi? Cậu lại thay hắn gánh chịu đau đớn như vậy, linh hồn của cậu cũng chịu không nổi!”
Karo không nói gì, sắc mặt tái đi, không còn khí lực để mở miệng.
Da Mỗ đau lòng, bưng tới cho hắn một cốc nước tiếp tục khuyên nhủ, “Thiếu gia, cậu nghe tôi đi, hủy bỏ khế ước được không? Chiếc vòng tay kia tôi sẽ lấy về cho cậu, cậu đừng lo cho hắn nữa.”
Karo nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chờ thân thể bớt đau, lúc này mới mở mắt ra nhìn Da Mỗ, “Không cần, không sao cả.”
“Cậu… Cậu thật là!” Da Mỗ giận đến không kiểm soát lời nói, xưng hô kính ngữ hoàn toàn giảm đi, “Cậu muốn gì vậy? Hắn căn bản không biết cậu liên tục cứu hắn, căn bản không biết cậu vì hắn mà làm nhiều như vậy… Tại sao cậu…”
“Được rồi.” Karo đứng dậy, cắt ngang câu nói của hắn, “Yên tâm đi, tôi không sao.”
“Sao mà không sao…” Da Mỗ nhìn bờ môi tái nhạt của Karo, mắt đỏ hoe.
Karo im lặng một lúc lâu, không nói gì nữa, quay người kéo cửa phòng ngủ ở phía sau, “Tôi đi nghỉ một chút, cậu về đi.”
Da Mỗ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia biến mất qua khe cửa, trong lòng vừa tức vừa lo, hung hăng giậm chân chạy quẳng đi.
Karo phía sau cửa nghe tiếng bước chân của hắn đã xa dần, cũng cảm thấy áy náy trong lòng, ngây người một lúc lâu mới khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi đến bên giường nằm xuống. Cả người rất mệt, nhất là gần đây, tần số lên cơn đau tim của người kia tăng nhiều, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, nói thật, hắn có hơi chịu không nổi.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn không muốn hủy khế ước. Hắn vẫn muốn cứu người kia.
“Cậu muốn gì vậy? Hắn căn bản không biết cậu liên tục cứu hắn, căn bản không biết cậu vì hắn mà làm nhiều như vậy… “Giọng nói của Da Mỗ lại vang lên bên tai, Karo nhìn trần nhà, nghĩ đáng người kia, tầm mắt chậm rãi chuyển về cái chai ở góc bàn.
Vì sao nhất định phải để người kia biết? Hắn không cần người kia có biết hắn gánh chịu hay không, hắn chỉ hi vọng người đó có thể sống tốt hơn một ít, trong cuộc sống của người đó vốn không có bóng dáng hắn, hắn không cần chen ngang vào, chỉ là âm thầm làm một chút chuyện cho y mà thôi, cần chi phải để cho y biết.
Karo nghĩ ngợi, nhắm mắt lại định ngủ một giấc, nhưng bên tai bỗng dưng vang lên âm thanh đinh đinh thanh thúy, hắn ngẩn người, mở mắt thì trông thấy cái chai đã bay tới trước mặt, bay lên bay xuống sáng ngời trước mắt hắn. Một năm qua hắn chăm sóc nó, hiện tại linh hồn này đã có không ít khí lực, có thể nâng chai lên rồi. Karo cười, vươn tay nắm lấy cái chai, đưa vào trong chăn, “Sao vậy?”
‘Người đừng quan tâm nữa.’
Karo cười, đem cái chai đặt bên gối nằm, nghiêng người nhìn nó, “Đừng càm ràm ta nữa, lỗ tai ta muốn đóng kén rồi.”
‘…’ Linh hồn im lặng một lúc, bỗng nhiên giống như làm nũng, nhảy dựng lên, nâng cái chai chui vào bên cạnh cổ áo hắn, ‘Sớm muộn gì hắn… Cũng sẽ chết, ngươi thật sự không cần vì ta mà làm nhiều như vậy.’
Karo bị nhiệt độ lạnh buốt của cái chai làm cổ thấy ngứa, hắn đưa tay gãi miệng chai, nhắm mắt vừa nghỉ ngơi vừa nói, “Ta thật sự không sao.” Nói xong, hắn kéo cái chai xuống, để vào trong ngực nói, “Tiểu Bắc, nhất định sẽ thành công, ngươi chờ một chút, sớm muộn gì cũng tìm được thân thể phù hợp với ngươi.”
Làn khí kia lại không nói tiệp, chỉ ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, hình như Karo thật sự rất mệt, nhanh chóng thiếp đi, hô hấp đều đặn lơ lửng trên miệng bình, linh hồn nhẹ nhàng trôi nổi, giống như đang nhìn hắn, nhìn thật lâu, sau đó lại từ từ đáp xuống, vùi vào ngực hắn không động đậy nữa.