Vào thu khí hậu ở thành phố B mát mẻ thoải mái, những cơn gió thoang thoảng mùi hương thơm mát. Hạng Ý bước xuống máy bay, nhìn lên nền trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, đôi mắt đen láy hiện lên một cảm xúc ảm đạm không tương xứng.
Mười năm.
Mình rời xa Trung Quốc, rời xa thung lũng kia, thế nhưng đã mười năm.
Trên bầu trời những đám mây nhè nhẹ trôi, y mơ hồ tựa như được thấy lại mười năm trước, Mạc Bắc dẫn theo y lúc còn bé tí, ở trong thung lũng bắt chim sẻ, hái thảo dược. Có một lần y còn không chịu nghe lời, len lén chạy ra sông tắm, kết quả là bị cảm lạnh, còn lý lẽ hùng hồn đổ lỗi cho Mạc Bắc, nước mắt nước mũi tèm lem mà ăn vạ, chui vào trong lòng Mạc Bắc nũng nịu ương bướng.
Khi ấy, Mạc Bắc vẫn còn là thiếu niên luôn luôn bất đắc dĩ mà cười, nhẹ nhàng ôm lấy y, dịu giọng dỗ dành y không ngừng, cho dù y có cố tình gây sự thế nào, đôi mắt đen óng của người kia lúc nào cũng chỉ có yêu thương chiều chuộng cùng tươi cười.
Đã từng nghĩ sẽ mỉm cười nhìn mình như vậy cả đời này, từng nghĩ rằng Mạc Bắc sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh y như vậy.
Nhưng mười năm trôi qua, lại sớm trở thành cảnh còn người mất.
“Đại thiếu gia.”
Hạng Ý nghiêng đầu nhìn Âu Dạng đang đứng bên cạnh, hắn mở cửa xe cho y, có chút lo lắng nhìn vào y, “Cậu sao vậy? Khó chịu sao?”
Hạng Ý thu hồi mắt, xoay người ngồi vào trong xe, dựa đầu lên ghế chầm chậm nhắm hai mắt lại.
“Đi thôi.”
Một năm nay Âu Dạng luôn nhìn thấy Hạng Ý có dáng vẻ như này, lạnh lùng, trầm lặng, bộ dáng có hơi ảm dạm. Người đàn ông này rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng Âu Dạng lại luôn cảm thấy ẩn chứa trong đôi mắt đóng chặt của y là sự cô đơn cùng mỏi mệt khó phát hiện.
Xe yên lặng phóng nhanh, trong xe cũng không mở nhạc gì, Hạng Ý bao giờ cũng bận rộn, chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút trên xe. Bầu không gian yên tĩnh loáng thoáng có thể nghe được hơi thở trầm nhẹ của Hạng Ý, không biết y đang suy nghĩ gì, hàng lông mi rung động, bờ môi mím lại rất chặt.
Xe dừng trước cổng Đại học Y Dược, đám đông đi ngang không ít người ngoái đầu lại nhìn, nhưng cửa kính của xe vẫn đóng chặt, cửa sổ thủy tinh màu đen hoàn toàn che giấu cảnh sắc ở trong xe.
Hạng Ý dựa vào trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, thái độ không nhanh không chậm này làm cho Âu Dạng có hơi thắc mắc. Theo lý thuyết, việc chuyển hàng lần này ở thành phố B căn bản không cần Hạng Ý tự mình ra mặt, nhưng y sớm đã phân phó kế hoạch xuất hành, Âu Dạng chỉ có thể lý giải là Hạng Ý cố tình muốn đến thăm Nhan Lập Khả. Mặc dù cảm thấy chuyện này rất kinh ngạc, nhưng Âu dạng không có hỏi nhiều, chỉ sắp đặt lộ trình hoàn hảo. Dọc đường đi Hạng Ý một mực im lặng, không nhìn thấy hứng khởi gì, cũng không cảm thấy đối phương có tình cảm đặc biệt gì với Nhan Lập Khả. Trong đầu Âu Dạng hiện đầy dấu chấm hỏi, bây giờ nhìn thấy Hạng Ý đã đến ngay cửa nhà người ta rồi mà vẫn còn bình thản như vậy, hắn càng lúc càng không biết làm sao.
“A… Đại thiếu gia, đến nơi rồi…”
Hạng Ý cũng không thèm mở mắt, chỉ “ừ” một tiếng.
“Ừm…” Âu Dạng gãi đầu, “Để tôi gọi Nhan thiếu gia ra nhé?”
Hạng Ý cử động một chút, chỉ mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang. Bị ánh mắt tối đen lạnh lùng của người kia nhìn thẳng vào, Âu Dạng nuốt ngụm nước miếng, “A… Vậy tiếp tục đợi sao?” Mặc dù cũng không biết đang đợi cái gì…
Hạng Ý quay đầu về, nhắm mắt lại, “Tan học tự động em ấy sẽ đi ra.”
“À…” Âu Dạng càng mông lung, cái này nhìn cũng không giống như chuẩn bị bất ngờ, mà giống như thái độ hờ hững hơn, “Vậy khi nào nhìn thấy Nhan thiếu gia thì tôi gọi cậu nhé?”
“Ừ.”
Hạng Ý dường như rất mệt mỏi, không đầy mấy giây đã thiếp đi. Âu Dạng nhìn đám người bên ngoài xe chớp mắt vài cái, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng tăng, rốt cuộc Hạng Ý từ ngàn dặm xa xôi như vậy chạy đến thành phố B để làm gì…
Chán chường chờ đợi đến chiều, cho đến khi sắc trời dần dần chuyển tối, cuối cùng từ trong cổng trường cũng ùa ra một đám đông người. Âu Dạng ngay lập tức hồi phục tinh thần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám sinh viên.
Cứ nghĩ nhiều người ào ạt đi ra như vậy, người người chen chúc sẽ khó nhận diện được, nhưng hình như dù là trong đám đông dáng người mảnh khảnh kia vẫn có thể chói lóa.
Nhan Lập Khả đơn giản chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây bình thường, tóc cũng tùy tiện tém bên tai, nhìn thế nào cũng vô cùng đơn giản, nhưng vẫn dễ dàng khiến cho Âu Dạng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra được.
“Đại thiếu gia,” Nhanh chóng nghiêng người cẩn thận gọi người bên cạnh, “Nhan thiếu gia ra rồi.”
Vừa nói xong, Hạng Ý từ từ mở mắt, thuận tiện nhìn lướt ra ngoài cửa xe, sau đó chậm rãi mở cánh cửa xe ở bên cạnh ra.
Một bên sườn mặt của y bị che đi bởi bóng tối trong xe, Âu Dạng mơ hồ trông thấy khóe miệng Hạng Ý hơi cong lên, nhìn giống như đang cười, nhưng ánh mắt vẫn đen hút lạnh lẽo.
***
Nhan Lập Khả vừa bước ra khỏi cổng trường, chợt nghe thấy đằng trước có không ít bạn học hú hét không ngừng. Mấy nam sinh bên cạnh cũng thốt lên thành tiếng, giọng của mọi người đều tràn đầy phấn khích, “Wow khốn khiếp, Bentley woa Bentley, có thật kìa!!”
Nhan Lập Khả bất ngờ, nhìn theo đường nhìn của mọi người. Cách đó không xa, một chiếc xe hơi dài màu đen đậu lại, hình dáng tinh xảo phức tạp, trách không được đám thanh niên trai gái này hô to gọi nhỏ.
Cậu chỉ nhìn qua một cái, cũng không quan tâm nhiều, vừa định đi lướt qua thì nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng mở cửa xe, người ở bên trong khom mình bước ra ngoài. Nhan Lập Khả theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng vừa nhìn thấy trái tim của cậu thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Người đàn ông vừa bước ra khỏi xe có thân hình cao ráo, cả người vận đồ đen cũng không thể che lấp được khí chất lạnh lùng cao ngạo của y. Người kia nhìn về hướng của cậu, vết bớt màu đỏ trên thái dương đối diện với cậu, Nhan Lập Khả sững sờ nhìn gương mặt anh tuấn đang mỉm cười của người phía trước, cả buổi cũng không biết phản ứng ra sao, chỉ ngây ngốc đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Này? Nhan Lập Khả, đi nào?”
Người bên cạnh huých cậu, cậu lấy lại tinh thần, trái tim cuối cùng cũng có nhịp đập, nhưng lại nhanh đến mức khiến cậu không thể thở nổi.
Chỉ là hai tháng không gặp, lại cảm thấy giống như đã xa cách nhiều năm, được nhìn thấy y lần nữa, thậm chí cảm thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh cũng đều trở nên tuyệt đẹp.
Chậm chạp trở nên vui mừng, Nhan Lập Khả bất giác bước lên phía trước một bước, nhưng trông thấy Hạng Ý còn đi nhanh hơn cậu, không đợi cậu kịp phản ứng, cánh tay đã bị người kia kéo lấy, sau đó cả người liền được kéo vào trong một cái ôm ấm áp.
“Tiểu Khả,” Giọng của Hạng Ý rất trầm, dường như còn đang cười, bờ môi lạnh buốt dán lên vành tai của cậu, “Chúng tôi đợi em đến tận chiều, lo lắng muốn chết.”
Không chỉ có Nhan Lập Khả, đám đông xung quanh đều ngây cả người. Trong nháy mắt Nhan Lập Khả cảm thấy mặt mình đỏ bừng như phát sốt, cơ thể được Hạng Ý ôm cũng muốn nhũn ra.
“Anh… Anh đến lúc nào?”
Hạng Ý rốt cuộc cũng buông cậu ra, nhưng một tay vẫn nắm chặt tay của cậu, tay kia xoa đầu cậu, “Giữa trưa, sau đó chờ em đến bây giờ.”
Không hiểu sao Nhan Lập Khả chợt cảm thấy gấp gáp, bàn tay bị y nắm toát đầy mồ hôi, “Tại sao không gọi tôi? Chờ lâu như vậy…”
Hạng Ý cười, nắm tay của cậu đi về phía xe, “Gọi em cho em cúp học à? Tôi chờ cũng không sao.” Mở cửa xe, Hạng Ý kéo Nhan Lập Khả ngồi vào bên trong, nghiêng đầu nhìn cái người vẫn còn đang ngẩn ngơ ở bên cạnh, “Ha ha, sao vậy? Không chào đón tôi hả?”
Nhan Lập Khả vội vàng lắc đầu, không biết vì sao khóe mắt có chút cay xót, trong lòng mừng đến độ không thể nói thành lời, “Tôi… như thế nào cũng cảm giác giống như nằm mơ…”
“Ha ha,” Hạng Ý cười day day cái mũi Nhan Lập Khả, cúi người xuống áp lên lồng ngực của Nhan Lập Khả, “Vậy sao? Có cảm giác chân thật chút nào chưa?”
“Hả?”
Nhan Lập Khả còn chưa kịp hiểu có ý gì, chỉ thấy Hạng Ý đột nhiên cúi đầu, bờ môi lạnh buốt chạm lên trên môi của mình. Không một tiếng báo hiệu, nụ hôn nam tính mang theo mùi vị hung ác xa lạ, đầu lưỡi ngang ngược tiến vào thăm dò trong khoang miệng của cậu, khiêu khích đầu lưỡi đang co rụt lại vì ngẩn ngơ. Nhiệt độ trong khoang miệng tức khắc như bị đốt cháy, kéo theo cả cơ thể đều nóng bừng lên, đầu óc bị nụ hôn mãnh liệt của Hạng Ý làm cho mông lung, Nhan Lập Khả thở hổn hển, hai tay vô thức vòng qua cổ của y, hé môi đáp lại từng chút.
Chỉ vỏn vẹn một nụ hôn, cũng đủ khiến cho cậu hồn xiêu phách lạc.
Đợi Hạng Ý rốt cuộc cũng chịu tha cho cậu, Nhan Lập Khả hoàn toàn mờ mịt.
“Có cảm giác chân thật chưa?” Hạng Ý nghiêng người vươn một tay ôm lấy vai của cậu, sau đó kéo vào trong lòng. Thiếu niên thẫn thờ bị một sức lực kéo vào trong ngực, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu tại hõm vai của y.
Cả người Nhan Lập Khả rơi vào vòng tay Hạng Ý, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể luôn luôn lạnh của mình giờ đây nóng lên không chịu nổi, cẩn thận nhích người ra, nhưng Hạng Ý lại khẽ cười, ôm càng chặt hơn.
“Tiểu Khả, có nhớ tôi không?”
Nhan Lập Khả đỏ mặt, cắn môi ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía trên.
Hạng Ý cũng hạ mắt nhìn xuống, bốn mắt giao nhau, sự ấm áp trong đôi mắt ấy khiến cho trái tim cậu muốn tan chảy. Hạng Ý cúi đầu xuống, tay kia nắm lấy cằm Nhan Lập Khả, nhẹ nhàng vuốt ve phiến môi hồng nhạt của thiếu niên.
“Tôi rất nhớ em.”
Trầm thấp, bốn chữ thì thầm, nhưng Nhan Lập Khả nghe vào lại giống như tiếng sấm, nổ rền khiến cậu choáng váng.
“Rảnh rỗi liền nghĩ đến, em đang làm gì, học gì, ăn có ngon không, ở Trung Quốc sinh hoạt có quen không…” Giọng nói của Hạng Ý rất khẽ, dường như chỉ là nói trong hơi thở. Đôi môi của y nhẹ nhàng đóng rồi mở, mơn trớn trên môi của Nhan Lập Khả, từ từ di chuyển lên chóp mũi, cuối cùng dừng ở giữ hai đầu lông mày, “Thật sự là không đi được, nếu không đã muốn đến đây sớm hơn.”
Từng chữ Hạng Ý nói ra đều mang theo hơi thở nóng ấm lả lướt ở trên mặt cậu, vành tai xấu hổ đến ửng hồng, Nhan Lập Khả không dám mở mắt, lắng nghe từng câu của Hạng Ý khiến cho toàn thân cậu đều tê dại, nhưng vẫn muốn nghe y nói tiếp.
Hạng Ý chống trán lên trán của Nhan Lập Khả, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu cười nói, “Tôi nhớ khổ cực như vậy, không phải em nên thưởng cho tôi sao?”
Nhan Lập cuối cùng cũng tìm về được một chút lý trí, cắn môi không dám nhìn thẳng vào y, “Anh muốn cái gì?”
“Ha ha,” Đột nhiên cảm thấy bộ dáng ngượng ngùng như vậy của Nhan Lập Khả rất đáng yêu, Hạng Ý lại cúi đầu, đôi môi chuyển đến lỗ tai của thiếu niên, thổi nhẹ một luồng khí, “Em đoán xem.”
Nhan Lập Khả rùng mình, ánh mắt vô thức liếc sang Âu Dạng ngồi ở ghế phó lái, nhưng hai người ở hàng ghế trước bao gồm cả tài xế đều nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ hóa đá vững vàng như núi Thái Sơn, Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, lưỡng lự một chút, rốt cuộc vẫn lấy hết dũng khí ôm lấy Hạng Ý ở trước mặt người ngoài, ngẩng đầu hôn lên vết bớt trên trán của y, cố gắng bình tĩnh mỉm cười, “Được chưa, đừng chọc tôi nữa.”
Hạng Ý cười sung sướng, ngồi thẳng người dậy xoa xoa mái tóc của Nhan Lập Khả, cười nói, “Hôm nay ở với tôi một đêm, không được phép đi đâu hết.”
Vốn là một câu rất bình thường, không hiểu sao bị cậu nghĩ lệch lạc, Nhan Lập Khả cuống quít né mắt, lúng túng gật đầu. Hạng Ý càng nhìn càng thấy thú vị, lại cúi đầu hôn cậu một phát rồi mới buông tha cho cậu.
Xe nhanh chóng rời xa Đại học Y Dược, chạy như bay trên đường cao tốc, Nhan Lập Khả có được kẽ hở, vất vả lắm mới ngồi thẳng người được nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chúng ta đi đâu vậy?”
Hạng Ý hạ cửa kính một bên xuống, mặc kệ cho gió bên ngoài thổi mạnh vào, “Đến một thung lũng, nghe nói nơi đó đang khai thác công viên trong rừng, tôi muốn đi xem sao,” Nói xong, Hạng Ý lại quay đầu hôn lên trán Nhan Lập Khả một cái, “Được không?”
Nhan Lập Khả cười, cúi đầu tựa lên bả vai của Hạng Ý, “Ừ, nơi nào cũng được.”
Thiếu niên ngoan ngoan dựa trong lòng của y, dường như có hơi mệt mỏi mà nhắm mắt hoàn toàn dựa vào người y. Hạng Ý cúi đầu ngắm nhìn nụ cười bình yên của Nhan Lập Khả, nụ cười trên mặt từ từ cứng ngắc. Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cười nữa, vui vẻ trong đáy mắt chậm rãi biến mất.
Xe nhanh chóng đến được địa điểm, trước khi xuống xe Nhan Lập Khả có nhìn thoáng qua ngoài cửa kính, trong lòng âm thầm bất ngờ, thành phố B rộng lớn vô cùng, cũng còn nhiều nơi mà cậu chưa tham quan tới, không ngờ nằm ven một thành phố hiện đại như vậy cũng có một cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp như thế.
Bước xuống xe hít vào một hơi thật sâu, Nhan Lập Khả quay đầu hướng Hạng Ý cười nói, “Sao anh phát hiện được nơi này vậy?” Thỏa thích quét mắt bốn phía, “Nhìn cũng không giống như địa danh nổi tiếng, chẳng qua cảnh quan thật sự rất đẹp.”
Hạng Ý xuống xe đi đến bên cạnh Nhan Lập Khả, ngẩng đầu ngắm nhìn thung lũng trước mặt, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, cả buổi không nói gì. Nhan Lập Khả không chú ý, tiến lên trước hai bước rồi ngồi xổm xuống bãi cỏ vừa cười vừa nói, “Ý, anh xem, ở đây có ổ kiến này.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm thấy cơ thể Hạng Ý hơi run lên một chút, cổ cũng cứng ngắc lại, sững sờ nhìn cậu.
“Thật sao…”
Khẽ nói, Hạng Ý lại gần, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nhìn chằm chằm vào ổ kiến kia đến ngây người.
“Anh xem, ha ha, con kiến lớn đang tha xác của côn trùng nhỏ này.”
…
“Tiểu Ý, mau tới đây xem, ở đây có một ổ kiến.”“Đâu đâu? Để em xem! Woa, nhiều kiến quá!”“Ha ha, em xem ở đây, có một đám kiến đang tha xác bọ ngựa này.”…
Hạng Ý ngây ngẩn phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn người ở bên cạnh.
Nhan Lập Khả thỏa thích nhìn một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu thì trông thấy Hạng Ý đang nhìn mình chằm chằm, bất ngờ một chút, “Làm sao vậy?”
Hạng Ý chuyển mắt, đứng lên, lại cúi đầu nhìn ổ kiến trong chốc lát, sau đó xoay người đi vào trong thung lũng, “Không có gì, đi thôi.”
Nhan Lập Khả không rõ lắm mà đứng lên, đi theo phía sau y, nhưng không biết tại sao, vô thức ngoảnh đầu nhìn về phía ổ kiến nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy nơi đó có cảm giác thân thiết vô cùng, giống như chứa đựng kỷ niệm gì đó.
Hạng Ý phân phó Âu Dạng đứng chờ ở ngoài, lúc này chỉ có Nhan Lập Khả và y đi bộ trên con đường nhỏ uốn lượn. Xung quanh là tiếng ve kêu, cả hai chậm rãi đi sâu vào trong thung lũng, âm thanh nước chảy cũng lớn dần. Con đường dưới chân tựa như không có điểm kết thúc, trước mắt rõ ràng là cảnh quan xanh mướt, nhưng Hạng Ý lại lờ mờ trông thấy một màu đỏ của máu, nước sông đỏ thẫm, mặt đất phủ đầy máu, bên tai là tiếng la hét thảm thiết cùng với âm thanh đấu súng đinh tai nhức óc.
Cả người vô thức trở nên cứng đờ, nhịp tim đập càng lúc càng loạn. Hạng Ý cảm thấy thân mình như lạnh đi, không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ.
Trong đầu liên tục hiện lên cảnh tượng bi kịch của mười năm trước, Hạng Ý siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên dừng chân lại.
Sau lưng có ai đó nhanh chóng đến gần, sau đó cả cơ thể liền được người nọ ôm chặt.
“Ý? Làm sao vậy?” Nhan Lập ôm lấy y, nhìn đôi mắt dần dần đỏ lên của Hạng Ý, lo lắng lắc lắc y, “Làm sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Hạng Ý ngây người cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của thiếu niên đang ôm chặt mình, cảm nhận được cái ôm tràn đầy lo lắng, tâm tình hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại.
Con ngươi của Nhan Lập Khả hiện lên màu đen óng, Hạng Ý yên lặng ngắm nhìn, vươn tay ôm bả vai của thiếu niên.
“Tiểu Khả.”
“Ừ, tôi đây.”
“Nơi này…” Hạng Ý ngừng lại một chút, đầu dựa lên vai của Nhan Lập Khả, “Nơi này từng là nhà của tôi.”
“Cái gì?” Nhan Lập Khả kinh ngạc.
“Mười năm trước,” Giọng của Hạng Ý rất nhỏ, dường như còn có chút run rẩy, “Kẻ thù giết hết cả nhà tôi, ở đây… Tất cả đều là máu, khắp nơi đều là thi thể.” Hạng Ý dừng một chút, cắn răng, nói từng chữ, “Sau đó, bọn chúng tiếp tục, giết ông ngoại, cha của tôi, còn có… Mạc Bắc.”
Nhan Lập Khả run lên, sững sờ nhìn y, đôi mắt của y tràn ngập căm hận, đen tối u ám tựa như một hang động sâu thẳm không thấy đáy. Nhan Lập Khả đau lòng, càng ôm y chặt hơn, cơ thể trong lòng run lên nhè nhẹ, nhiệt độ cũng lạnh băng. Cậu cắn môi, cẩn thận hỏi, “Điều tra được hung thủ là ai chưa?”
Hạng Ý cứng ngắc gật đầu, lồng ngực phập phồng dính sát vào lồng ngực của Nhan Lập Khả, căm hận cũng phẫn uất dường như muốn ồ ạt tiến ra. Nhan Lập Khả vuốt ve gương mặt tái nhợt của Hạng Ý, nhìn thẳng vào đôi mắt của y, “Ý, nói cho tôi biết được không, những người đó rốt cuộc là ai?”
Hạng Ý chậm rãi bình ổn tâm trạng kích động, nghe thấy Nhan Lập Khả nói, y hạ mắt nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cậu, “Xin lỗi, đừng lo lắng, tôi không sao, em cũng không cần biết chuyện này.”
Nhan Lập Khả nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Hạng Ý, cảm giác đau lòng trào dâng lên, cậu muốn hỏi thêm một chút, trong lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thoáng qua sau lưng Hạng Ý.
Ngay lập tức, cả người bỗng dưng cứng ngắc.
“Ý, coi chừng!!”
Không chút nghĩ ngợi tức khắc đẩy người trước mắt ra, một giây sau, một tiếng gió thét bay sượt qua tai.
“Đoàng Đoàng!!”
Hai người ngã lăn trên mặt đất, Nhan Lập Khả còn chưa kịp nhìn rõ, dùng sức ôm chặt lấy Hạng Ý, sau đó thuận thế lăn một vòng ra sau tảng đá lớn bên cạnh. Khó khăn hít thở dồn dập, Nhan Lập Khả phủ trên người Hạng Ý, nhanh chóng quay đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng súng.
Cách đó không xa, bốn năm gã đàn ông mặc đồ đen tay cầm súng đứng ẩn nấp nhìn quanh phía bọn họ. Nhan Lập Khả âm thầm rùng mình, còn chưa kịp suy nghĩ, người đàn ông bên dưới đột nhiên nghiêng người, gắt gao bảo vệ cậu trong lồng ngực, “Đừng cử động.” Giọng Hạng Ý trầm thấp, tâm tình hỗn loạn ban nãy đã biến mất, giờ đây bình tĩnh đến dị thường, “Nhìn thấy khu rừng phía sau không?”
Nhan Lập Khả nhanh chóng quay đầu lại nhìn liếc qua, gật đầu.
“Ngay bây giờ, lập tức chạy tới đó, tôi sẽ đối phó bọn chúng.” Nói xong, Hạng Ý rút khẩu súng trong ngực ra, buông Nhan Lập Khả ra, đẩy cậu đi, “Đi mau.”
Nhan Lập Khả nhíu mày, cúi thấp người không nghe theo lời y, quay đầu lại lo lắng nói, “Còn anh thì sao?”
Hạng Ý chợt mỉm cười, dùng sức hôn một cái lên đỉnh đầu của cậu, “Yên tâm, những chuyện thế này tôi trải qua nhiều, không cần lo lắng.”
“Không…”
“Đi nhanh, không còn thời gian đâu.” Hạng Ý đẩy mạnh hơn, mắt thấy đám người phía trước chậm rãi đến gần, giọng điệu ngày càng cấp bách, “Đi nhanh!”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim đập nhanh mãnh liệt, do dự ngồi xuống đứng lên, nghĩ đến việc phải chạy xa người này, trái tim đau như vỡ nát, nhưng cậu không có vũ khí, ở lại đây chỉ càng gây liên lụy cho y. Cắn chặt răng, cậu chấp nhận đứng lên, xoay người chạy như bay về phía khu rừng ở đằng sau.
Trong giây phút chạy đi, sau lưng đồng thời vang lên hàng loạt tiếng súng nổ, tiếng đạn bay sượt qua bên tai vô cùng rõ ràng, Nhan Lập Khả không quay đầu lại, dùng hết toàn sức lao vào trong khu rừng. Không chỉ có tiếng súng bắn, loáng thoáng còn kèm theo tiếng kêu thét thảm thiết, mỗi một tiếng đều khiến cho trái tim trì trệ của cậu đau nhói dữ dội.
Không phải là Hạng Ý, may quá, không phải là Hạng Ý…
Liều mạng đè nén đau lòng, cậu gắng hết sức chạy như bay. Dường như có vài người đuổi theo phía sau, nhưng vài tiếng súng vang lên, bước chân của đám người đuổi theo gần sát liền quay trở lại, sau đó lập tức nổi lên một trận đấu súng.
Người kia bảo vệ cậu, làm hết tất cả để bảo vệ cho cậu an toàn.
Trái tim gần như muốn vặn nát, Nhan Lập Khả đè ngực, điên cuồng tăng nhanh tốc độ.
Khu rừng tựa như không có lối ra, bầu trời càng lúc càng tối. Nhan Lập Khả không biết mình đã chạy bao lâu, cảm thấy cơ thể dần dần cứng ngắc, dần dần lạnh lẽo, mãi đến khi rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng súng nữa, cậu mới dừng bước chân.
Phía sau hoàn toàn yên ắng, im lìm đến độ kinh người. Sắc trời nhanh tối đen, Nhan Lập Khả gần như không thể thở nổi, cơ thể như muốn đóng băng, cứng ngắc tê dại mà quay lại con đường cũ đã chạy. Dọc đường đi, bầu không khí ngập tràn mùi máu tươi, dạ dày cuồn cuộn muốn nôn, cậu cố gắng chịu đựng, bước từng bước cứng ngắc trở lại bìa rừng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, lờ mờ trông thấy vài bóng người ngã trên mặt đất. Trong nháy mắt Nhan Lập Khả cảm thấy tim mình như ngừng đập, co rút đau đớn.
“Ý…” Âm giọng run rẩy, bước đến từng bước, đôi chân gần như muốn ngã quỵ.
Người kia nằm sấp trên mặt đất, cả người không nhúc nhích cứ như một cơn ác mộng.
“Ý, Hạng Ý!” Cơ thể bỗng nhiên có lại sức lực, Nhan Lập Khả lao nhanh tới, mạnh mẽ quỳ xuống bên cạnh Hạng Ý, dùng sức ôm người kia vào lòng, “Ý, tỉnh lại đi!”
“A…”
Hình như bị đau nên kêu lên một tiếng, người trong lòng khẽ run rẩy, cặp mắt khép chặt chậm rãi hé mở ra. Một trận mừng rỡ ập lên, Nhan Lập Khả tức khắc thở phào, cẩn thận lắc người trong ngực.
“Ý, anh sao rồi? Anh chờ một chút, chờ một chút tôi lập tức báo cho Âu Dạng…” Tay chân luống cuống lấy điện thoại ra, bàn tay bỗng bị một bàn tay lớn hơn nhẹ nhàng nắm chặt, Nhan Lập Khả run lên, nhìn thấy Hạng Ý mở mắt, thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn mỉm cười.
“Yên tâm, tôi… không sao.” Ho một tiếng, Hạng Ý chầm chậm ngồi dậy, tựa vào trong lòng Nhan Lập Khả, “Còn em thì sao? Có bị thương ở đâu không?”
Nhan Lập Khả lắc đầu quầy quậy, hai tay ôm chặt y, “Anh bị thương ở đâu? Có đau không? Rất đau sao?”
Hạng Ý thở hắc ra, ngực hơi phập phồng nặng nề, “Không sao, chỉ có vai bị trúng đạn thôi, lúc cuối còn sót một tên, tôi với hắn đều hết đạn, liền đánh tay đôi, a…” Hình như đụng trúng vết thương, Hạng Ý dừng một chút rồi nói. “Đầu đập phải tảng đá, đúng là đau thật…”
Nhịp tim hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, vất vả đè nén cảm giác đau xót xuống, “Đám người đó rốt cuộc là ai… Tại sao lại đột ngột tấn công…”
“Hừ, nhất định là bọn người Đằng Lăng…” Còn chưa nói hết, Hạng Ý giật mình lỡ lời, nhanh chóng sửa giọng, “Tôi cũng không biết, trở về nói Âu Dạng điều tra sau.”
Nhan Lập Khả sững sờ, lấy lại tinh thần liền trông thấy Hạng Ý quay đầu trốn tránh ánh mắt cậu, Nhan Lập Khả nhíu mày, đưa tay phủ lên tay y, “Anh vừa mới nói… Đằng Lăng?”
Hạng Ý cắn răng, không trả lời.
“Đằng Lăng gì? Anh nói là Đằng Lăng nào?”
Hạng Ý cúi đầu, im lặng.
Nhan Lập Khả buông tay ra, giọng cũng trầm xuống, “Kẻ thù của anh, chính là… Đằng Lăng?”
Hạng Ý ngập ngừng một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, “Là ai không quan trọng, em đừng nghĩ đến việc này được chứ? Đây là chuyện của tôi.” Bị Nhan Lập Khả nhìn chằm chằm, Hạng Ý tựa như không thể nói tiếp, rũ mắt xuống, cười khổ nói, “Tôi không muốn để em bị cuốn vào những chuyện này, Tiểu Khả, em không thể gặp chuyện không may, em hiểu không?”
Nhan Lập Khả cắn môi dưới, khẽ rũ mắt xuống.
Hạng Ý lại thở dài một tiếng, cố chịu đau cúi đầu hôn lên mắt của Nhan Lập Khả, “Ngoan, nghe lời, đừng hỏi nữa.”
Nhan Lập khả nhìn Hạng Ý một lúc lâu, không biết nghĩ gì, cuối cùng vẫn phải cứng cổ nhẹ gật đầu.
Hạng Ý thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, sau đó choàng tay khoát lấy bả vai của cậu, “Đi thôi, giúp tôi trở về, có lẽ Âu Dạng vẫn còn ở ngoài, em thông báo cho hắn đi.”
Nhan Lập Khả vội vàng đỡ lấy cánh tay của y, cẩn thận đứng lên, tay kia nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn xuống một dãy số.
Nhưng trong lòng của cậu vẫn đau đớn lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không phát hiện gương mặt của người đàn ông bên cạnh đang nhếch lên một nụ cười tàn khốc.