Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 47



Mà lúc này, Thẩm Sở Sở đã nhận thấy bầu không khí rất là lúng túng.

Tần Dĩnh Nhiên lại không có cảm giác này, nhìn Thẩm Sở Sở từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt lại lần nữa đeo lên một nụ cười.

"Đây đúng là duyên phận."

Hai người lại nói thêm vài câu, Thẩm Sở Sở thật sự là không nói tiếp được nữa, trên mặt hơi có ý xin lỗi mà nói: "Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến."

Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở thở ra thật dài một hơi. Đi nhà vệ sinh một chuyến xong, nghe thấy nhân viên công tác nói là mấy người đạo diễn phải nghỉ ngơi một lát. Thẩm Sở Sở vừa nghe thế, chỉ đơn giản tìm một chỗ yên tĩnh để xem lại kịch bản một lần.

Kết quả là vừa mở cửa ra thang bộ liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên bậc thang nghịch điện thoại. Nhìn thấy cô đi tới, cô gái kia ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Thẩm Sở Sở, nói: "Cô trông thật là giống nữ chính trong sách."

Thẩm Sở Sở lần đầu tiên được khen một cách thanh tân thoát tục như vậy, hơn nữa đối phương còn là một cô gái rất dễ thương, đáng yêu. Cô vốn định rời đi, nhưng nghe thấy lời của cô gái này liền dừng bước.

"Cảm ơn."

"Cô là nữ diễn viên đến thử kính hôm nay sao?" Cô gái hiếu kỳ hỏi.


Thẩm Sở Sở gật đầu: "Đúng."

"Cô thử là vai Tiểu Điệp nhỉ? Tôi hình như chưa từng thấy tác phẩm của cô trên ti vi, nhưng lại cảm thấy cô có chút quen. Cô tên là gì?"

Thẩm Sở Sở không ngờ là cô gái này sẽ biết nhiều như vậy, đến cô diễn thử vài nào cũng có thể liếc qua là nhận ra. Xem ra cô gái này hẳn là nhân viên công tác ở đây."

Nghĩ đến đây, cô cười nói: "Chào cô, tôi tên Thẩm Sở Sở. Tôi đã từng quay một bộ điện ảnh, tuy nhiên bây giờ còn chưa chiếu."

Cô gái vừa nghe tên Thẩm Sở Sở bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ồ, hóa ra là cô à. Con gái của Thường đạo diễn! Tôi trước đây có xem qua video trên Weibo, cô thật dũng cảm."

Lời như thế này đã có vô số người nói trước mặt Thẩm Sở Sở, Thẩm Sở Sở cười cười, nói: "Không có gì đâu, ai nhìn thấy cũng sẽ làm thế thôi."

Phía đối diện, cô gái cười cười không nói về chủ đề này nữa, mà là nhìn vào Thẩm Sở Sở, nói: "Cô định qua đây nghỉ ngơi à? Nếu không ngại thì đến đây ngồi."

Thẩm Sở Sở đối với cô gái trước mặt cũng sinh ra hảo cảm, vì thế nghe theo mà ngồi cạnh cô gái. Lúc này, điện thoại của cô ấy bỗng vang lên, cô gái kích động cúi đầu nhìn một cái, sau đó lại thất vọng mà nói: "Haiz, tôi còn tưởng là chủ blog trả lời tôi cơ."

Thẩm Sở Sở nghe cô gái tự nói tự nghe, nhìn cô ấy một cái, nhưng bởi vì không biết cô gái nói về chuyện gì, vì thế không tiếp lời.

Cô gái lại lấy điện thoại huơ huơ trước mặt Thẩm Sở Sở, nói: "Chính là chủ blog rất là hot này, trên Weibo đoán nhân duyên cho người đó. Tôi mỗi ngày đều để lại tin nhắn, kết quả chủ blog trước giờ đều không trả lời tôi. Vận khí của tồi sao mà kém vậy chứ!"

Thẩm Sở Sở nghiêng đầu nhìn một cái, đúng là giao diện Weibo {Tôi là Nguyệt lão} của cô. Ngay lập tức, cô lại rơi vào một vòng bối rối mới. Cười nhạt hai tiếng haha, sau đó hỏi: "Cô tin chủ blog này à?"

Cô gái nghiêm túc gật đầu, nói: "Tất nhiên là tin rồi, cô ấy khẳng định là người có siêu năng lực. Thế giới lớn như vậy, có người như thế cũng không ngạc nhiên chút nào. Nếu như có thể có cơ hội quen chủ blog thì tốt. Người lợi hại như vậy không biết cuộc sống sinh hoạt là kiểu như thế nào?"

Thẩm Sở Sở quay đầu lại nhìn cô gái có trái tim hồng mọc trên đầu, nói: "Nếu như cô một ngày nào đó thật sự thấy được chủ blog này, cô muốn hỏi vấn đề gì?"

Cô gái nhìn sang Thẩm Sở Sở, không hề do dự mà nói: "Tất nhiên là hỏi cô ấy xem chồng tương lai của tôi là ai, bao giờ mới có thể gặp anh ấy a! Tôi năm nay đều đã 26 rồi, một lần yêu đương cũng chưa có. Thật không biết là sự chờ đợi của bản thân rốt cuộc có ý nghĩa hay không."

Thẩm Sở Sở kinh ngạc nhìn cô gái vô cùng dễ thương này, hỏi: "Cô năm nay đã 26 tuổi rồi sao, hoàn toàn nhìn không ra."

Cô gái cười ngọt ngào nói: "Đúng vậy, 26 tuổi rồi, đây chắc là có liên quan tới nghề nghiệp của tôi, vì thế mới có vẻ trẻ như vậy. Chẳng qua là, nhìn trẻ cũng không tốt a, trong công việc, người khác sẽ không coi bạn là đương sự đâu." Nói đến vế sau, biểu tình trên mặt cô gái liền có chút không vui.

Thẩm Sở Sở an ủi nói: "Không quan trọng, chờ thành tích của cô càng ngày càng tốt, sẽ không có ai dám coi thường cô."

Cô gái cười đứng dậy, nói: "Cô nói đúng, tôi muốn làm càng tốt hơn nữa. Vừa xong đã bị giục rồi, tôi bận đi trước. Lát nữa gặp nhé!"

Nói xong, cô gái liền rời khỏi đây.


Thẩm Sở Sở nhìn theo bóng lưng của cô gái trẻ, có chút không hiểu lắm hàm ý của câu lát nữa gặp. Nghĩ lại, chắc là cô gái này là nhân viên công tác phụ trách thử kính, vì vậy cũng không còn băn khoăn nữa. Nghĩ tới mơ ước vừa rồi của cô gái, cô quyết định lát nữa mà gặp lại thì thêm Weibo của cô ấy.

Hai mươi phút sau, Thẩm Sở Sở nhìn vào tin nhắn Vương Thiến gửi tới, cũng rời khỏi thang bộ.

Lúc sắp đi đến phòng thử kính, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên đi từ trong ra. Biểu tình trên mặt Tần Dĩnh Nhiên không dễ nhìn lắm. Sau khi Thẩm Sở Sở chào cô ta, cô ta gật đầu rồi đi luôn.

Rất nhanh, liền có nhân viên công tác báo cho Thẩm Sở Sở tiến vào. Sau khi vào bên trong, Thẩm Sở Sở mới phát hiện ra, trong số năm người đang ngồi trong đó, có hai người là cô biết. Một là Hạ Thần đã từng hợp tác, người còn lại chính là cô gái nhỏ vừa mới gặp được. Mà lúc này, vị trí ngồi của cô gái đó còn gần trung tâm hơn so với Hạ Thần.

Đối với việc này, Thẩm Sở Sở thấy vô cùng kinh ngạc, cô gái này có thân phận là gì vậy?

Tuy nhiên, không để cho Thẩm Sở Sở nghĩ nhiều, đạo diễn liền nói cô bắt đầu. Trước tiên là giới thiệu về mình một chút, những lời giới thiệu cơ bản như bao nhiêu tuổi, đã vào giới bao lâu, đã quay những phim gì vân vân. Dù sao trong đây có một số là đại đạo diễn, nhà sản xuất hoặc là biên kịch, đối với những tiểu minh tinh không quá nổi danh thì cũng không thể biết được.

Sau khi giới thiệu xong, Thẩm Sở Sở liền phải bắt đầu biểu diễn.

Bộ phim truyền hình này tên là "Ngày xuân ấm", nói về những buồn vui li hợp trong cuộc sống của một đại gia tộc. Trong đó không có quá nhiều yêu hận tình thù, có chính là những sinh hoạt đời thường khiến lòng người ấm áp như cái tên vậy. Tuy rằng mọi người có chút va chạm, nhưng ân tình vẫn luôn thường tồn tại. Đương nhiên, trong chiến loạn cũng có một số buồn vui ly hợp.

Tiểu Điệp tuy là không phải nữ chính trong câu chuyện, nhưng cả câu chuyện lại đều xuất hiện bóng dáng của cô. Lúc đầu, cô là tiểu nha hoàn đi theo biểu tiểu thư tiến vào. Sau này, chờ biểu tiểu thư xuất giá, cô lại trở thành một nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư. Về sau, cô đi theo đại tiểu thư gả sang hầu phủ. Ở bên cạnh tiểu hầu gia gặp được người bạn năm đó cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cuối cùng, hai người ở bên nhau.

Mà nữ chính trong chuyện cũ này, là người chủ sau này của cô, đại tiểu thư. Nam chính tất nhiên là tiểu hầu gia. Nữ chính là ai còn chưa quyết định được, nhưng về nam chính, xem ra đã quyết định rồi, không nghi ngờ gì chính là Hạ Thần.

"Tiểu thư, ngài hôm nay ăn gì? Nhà bếp đưa lên có bánh đậu xanh và..."

Cô gái vừa nãy nói chuyện với Thẩm Sở Sở diễn khách mời một đoạn của tiểu thư: "Ta hôm nay không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn."

Tiểu Điệp bỏ xuống đĩa đồ trong tay, đi tới bên cạnh tiểu thư, cười nói: "Tiểu thư, chúng ta từ khi đến phủ còn chưa đi dạo cho hết. Nô tỳ thấy hôm nay thời tiết vừa đẹp, hay là đi ra tản bộ thế nào?"

Biểu tiểu thư hữu khí vô lực mà nói: "Ta không có hứng thú."

"Tiểu thư, nhưng mà phu nhân đã dặn dò nô tỳ, phải bồi ngài ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Ngài nếu như cả ngày đều ở trong phòng, phu nhân không phải sẽ trách nô tỳ sao?"

******

"Cắt! Diễn một chút cảnh hai."

Cảnh thứ hai và cảnh thứ nhất là hai nội dung hoàn toàn khác nhau, nói về chuyện cũ giữa Tiểu Điệp và hộ vệ bên cạnh tiểu hầu gia, cảnh Lý Trì trước khi ra chiến trường muốn chào tạm biệt Tiểu Điệp.


Lần này, là Hạ Thần đến làm khách mời vai Lý Trì.

Thẩm Sở Sở hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tình cảm của mình một chút.

"Tiểu Điệp, nếu như anh không về được, em liền tìm một người mà gả đi nhé." Lý Trì hốc mắt đỏ lên mà nói.

Tiểu Điệp nghe vậy, nước mắt lập tức liền rơi xuống. Trong mắt ngập nước, miệng cũng đang run rẩy.

Lý Trì đau lòng mà tiến tới lau nước mắt cho cô, Tiểu Điệp cũng cúi đầu càm khăn tay của mình mà lau, sau đó hốc mắt cũng đồng dạng đỏ ửng, nhìn vào người đàn ông trước mặt, kiên định nói: "Được. Nếu như anh không trở lại, em sẽ gả cho người khác."

Tiểu Điệp vừa nói vậy, Lý Trì ngược lại trong lòng càng thêm khó chịu, anh giơ tay lên, muốn kéo Tiểu Điệp lại. Kết quả, Tiểu Điệp lại tránh đi, cuối cùng chỉ nhìn anh một cái liền nhanh chân chạy đi mất.

Chỉ còn lại Lý Trì đứng ở tại chỗ với đôi mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt.

"Cắt!"

Sau khi diễn xong, Thẩm Sở Sở vẫn còn có chút còn chưa hồi thần. Cảnh này đối với cô mà nói thì khóc không phải là khó nhất, cái khó là đem tình cảm của mình hòa nhập vào trong. Có một số chuyện, nếu đã nhập tâm rồi thì có chút khó khống chế.

Điền đạo diễn đối với phần diễn thứ hai của Thẩm Sở Sở là vô cùng hài lòng. Có thể nhìn thấy được, Thẩm Sở Sở là có kỹ năng diễn xuất. Tuy là không biết diễn kỹ này là sau này rèn luyện ra hay là trời sinh, nhưng, có dù sao so với không có vẫn tốt hơn nhiều.

Mặc dù bạn tốt của ông đã chào hỏi trước, nhưng phim của ông cũng không phải là người nào cũng có thể tùy tiện diễn được. Nếu như từ người đầu tiên đã phá vỡ quy củ, vậy sau này sẽ rất khó khống chế. Ông sau này cũng đừng nghĩ tới việc giữ được danh tiếng tốt trong lòng công chúng."

Thấy Thẩm Sở Sở đã hồi phục trở lại, Điền đạo diễn để cho cô trở về chờ thông báo.

Thẩm Sở Sở hơi cúi eo, trước khi đi cũng thuận tiện mở ra hệ thống nhân duyên của cô gái ở đó. Sau khi ra ngoài, Thẩm Sở Sở phát hiện ra mặc dù là qua một bức tường, nhưng giao diện ảo vẫn tồn tại.

Nhìn thấy tên chồng tương lai của cô gái kia, Thẩm Sở Sở kinh ngạc trợn to mắt. Nghĩ thầm, biết đâu là người cùng họ cùng tên, sau đó mở ra ảnh của chồng tương lai cô ấy, rồi Thẩm Sở Sở liền không còn nghĩ thế nữa.

~~~~~ Hết chương 47 ~~~~~


Bình Luận (0)
Comment