Bởi Vì Quân Hôn

Chương 55

Hạ Xuân Đông chống cằm, phát hiện hai người này không có vẫn đề gì. Hiện tại, Nhan Thấm đang mang thai, tính tình vô cùng nóng nảy, Cố Diễn Sinh lại lo lắng cho Nhan Thấm, đương nhiên không dám nói nhiều một câu. Tình huống như vậy thật giống mình và Vương Tiểu Triện, nghĩ đến Vương Tiểu Triện, Hạ Xuân Đông lại không nhịn được nở nụ cười.

Nhan Thấm nỏng nảy, Cố Diễn Sinh sẽ mượn cách của cô, vốn thương cô muốn chết, cô gây sự, Cố Diễn Sinh nào dám nói thêm câu gì. Nhan Thấm ngoan ngoãn, Cố Diễn Sinh sẽ dịu dàng đưa chén thuốc cho cô uống, từng muỗng từng muỗng. Cho dù Nhan Thấm có hơi buồn bực thì cũng sẽ không nói gì. Dáng vẻ của Cố Diễn Sinh càng dịu dàng hơn. Cô không uống hết, còn chưa uống được một nửa, Nhan Thấm không muốn uống nữa, Cố Diễn Sinh cũng không dám tiếp tục khuyên cô uống thêm một muỗng nữa, sau đó, vô cùng đáng thương nhìn cô: “Nhan Nhan, em vừa mang thai đã xoi mói bắt nạt anh, tại sao, Nhan Nhan.” Anh thực sự vô cùng đáng thương, trong hốc mắt đã sắp rơi xuống những giọt lệ trong suốt.

Nhan Thấm không nhịn được nở nụ cười, sau đó để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy từ khi mang thai đến nay thực sự đối xử không tốt với Cố Diễn Sinh, cô rõ ràng là trong lòng cảm thấy không vui. Nhan Thấm híp mắt nhìn Cố Diễn Sinh, trai quả mấy ngày này, Cố Diễn Sinh bị cô hành hạ thực sự là không dễ chịu. Không phải là tỉnh lại lúc nửa đêm thì là thèm ăn cái này, muốn có cái kia, cô đang hành hạ Cố Diễn Sinh trong lòng. Trái tim của Cố Diễn Sinh vốn dĩ vì cô mà trở nên mềm mại, sau đó cô lại hành hạ anh như vậy không phải là giống như đâm một đao vào tim anh sao. Nhan Thấm cảm thấy không đành lòng, thực sự không đành lòng.

Khi Hạ Xuân Đông nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị trốn ra ngoài thì Cố Diễn Sinh than thở trong lòng, không biết trong đầu những người phụ nữ này có khi nào có nút thắt hay không = = ||【 Anh xác định khi cô ấy nghe anh nói như thế sẽ không trở lại lần nữa? Nhưng mà Nhan Thấm không như vậy, giọng nói mềm nhẹ, gọi Hạ Xuân Đông lại: “Không phải là cậu nói muốn dưỡng thai cho đứa bé trong bụng sao? Nói muốn giáo dục đứa bé này yêu nghiệt công?”

Hạ Xuân Đông 囧, Cố Diễn Sinh cũng 囧, đó là con trai của anh nha!!! Sao có thể tùy ý để cho Hạ Xuân Đông làm xằng làm bậy. Mấy chiêu kia của Hạ Xuân Đông đặt trên người Vương Tiểu Triện là được rồi, cậu ta sao lại thả cô nàng này ra ngoài vậy?! Ở một nơi khác, Vương Tiểu Triện đang cào tường đột nhiên thấy lỗ tai ngứa ngứa. A, có phải là Xuân Đông đang nhớ mình hay không? Vương Tiểu Triện mở cờ trong bụng, càng nỗ lực cào tường (chẳng lẽ anh cho rằng cào tường thì có thể khiến cho cô ấy nhớ anh sao?)

Hạ Xuân Đông quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng: “ Không được, ngày khác lại giáo dục sau.”

“Ngày khác cũng không cho giáo dục.” Rốt cuộc Cố Diễn Sinh cũng lấy được khí thế, Nhan Thấm không phản bác, chẳng qua cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, muốn ngủ. Cố Diễn Sinh chỉ có thể để cho Nhan Thấm ngủ. Hạ Xuân Đông nghĩ đi nghĩ lại, đưa quyển sách kia cho Cố Diễn Sinh, dặn Cố Diễn Sinh học cho tốt. Vốn Cố Diễn Sinh đang muốn nói cám ơn, vừa nhìn trang bìa ”18 cách yy” sau đó nhìn mặt Hạ Xuân Đông, anh xin thề, nếu như người này không phải người phụ nữ của Hạ Thành Tây thì anh nhất định sẽ giết cô ta, nhất định, nhất định.

Hạ Xuân Đông không rảnh đi chú ý Cố Diễn Sinh đang đen mặt, cẩn thận từng li từng tí nói một câu: “Đây là do chính tôi đi tìm được đấy, anh cũng biết là Vương Tiểu Triện bài xích thứ đồ này thế nào, đây chính là do tôi chụp từng trong miệng hổ ra đó. Tôi nói học sinh khoa văn thực là phiền phức, tâm địa mỗi ngày đều chuyển qua chuyển lại, anh chỉ biết thực lòng với Nhan Thấm hưng lại không biết thẳng thắn với cô ấy một chút. Anh nhìn tôi xem, mỗi người đều cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt, nếu như tôi thực sự dễ bị lừa gạt thì Vương Tiểu Triện có thể bị phạt quỳ trên bàn phím nhiều năm như vậy sao? Nhìn bộ dạng anh khôn khéo như thế này nhưng lớn lên không phải vẫn bị thua thiệtsao? Vì vậy anh phải nghe lời tôi, mười phụ nữ thì có đến chín người là hủ, cho dù trước đây Nhan Thấm không thích cái này nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, sao anh không nhân cơ hội khiến cho cô ấy đổi khẩu vị một chút?”

Cố Diễn Sinh liếc mắt nhìn nội dụng bên trong một chút, một đống lớn linh ta linh tinh, Cố Diễn Sinh 囧 vậy mà Hạ Xuân Đông còn cười đắc ý. Cố Diễn Sinh suy nghĩ một chút sau đó hung hăng nói một câu: “Xem cô dù sao cũng là người đứng đầu kì thi vào khoa tự nhiên trường đại học A, kém một chút nữa là trở thành thủ khoa có điểm tối đa, từ chối lời mời của Massachusetts, đầu óc cũng xem như là thông minh, tôi sẽ tin cô.”

Hạ Xuân Đông sửng sốt một chút, đây là đang khen ngợi sao? Đúng là khen ngợi sao? Thực sự là khen ngợi sao?

Sau đó, Cố Diễn Sinh ở trong thư phòng, cả đêm ra sức đọc tiểu thuyết và truyện tranh BL, một đống lớn linh ta linh tinh, tất cả đều là do Hạ Xuân Đông đề cử. Từ ngữ của Hạ Xuân Đông căn bản không có trong từ điển của Cố Diễn Sinh, trực tiếp xem loại khẩu vị năng, sau đó, Cố Diễn Sinh bị sét đánh. Nếu không phải kiêng kị khối thịt trong bụng cô thì đã trực tiếp đặt cô trên giường hành hạ cô chết đi sống lại rồi. Nghe cô dùng âm thành mềm mại gọi 'anh Diễn Sinh', cảm giác kia, thực là tuyệt mỹ nha. Nhưng mà bây giờ Nhan Thấm đang mang thai là không thể tổn thương, không thể chạm vào, mang thai vốn rất vất vả nhưng cô cứ muốn sinh ra.

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Cố Diễn Sinh mới ngủ được 2,3 tiếng, Nhan Thấm dậy rất sớm, ngủ sớm thì đương nhiên cũng dậy sớm. Hạ Xuân Đông ăn rất tốt, ngồi trên bàn ăn cơm, từ từ ăn thì có thể ăn hơn một canh giờ. Khẩu vị của Hạ Xuân Đông tốt kéo theo khẩu vị của Nhan Thấm cũng tốt, cái cảm giác này giống như là rõ ràng là ngươi không thích một thứ nhưng thấy người bên ngoài chơi vui thì cũng thấy thèm.

Hạ Xuân Đông gặm bánh mì, cô không quen ăn theo kiểu phương Tây liền gọi người giúp việc ninh cháo. Thực ra cô khá thích ăn bánh báo, Nhan Thấm cũng không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, cùng ăn với Hạ Xuân Đông, ngược lại cũng cảm nhận được mùi vị trong đó. Thực ra Hạ Xuân Đông cũng cảm thấy chỉ có món này thôi cũng có thể thỏa mãn (Ngươi thật là mất thể diện.... ngươi quay đầu lại nhìn trong tiểu thuyết của ta, có ai không phải là tuấn nam mỹ nữ gia thế tốt.... đến ngươi thì...)

Lúc Cố Diễn Sinh xuống nhà thì thân thể không phải là thoải mái nhưng cũng không phải là không thoái mái, có điều sau khi nhìn thấy Nhan Thấm vui vẻ ăn sáng thì trong nháy mắt trái tim trở nên mềm mại. Dáng vẻ mềm mại kia giống như hóa thành một vũng nước vậy. Nhan Thấm quay đầu, nhìn về phía Cố Diễn Sinh khẽ mỉm cười, nụ cười quá mức tốt đẹp khiến cho Cố Diễn Sinh nhất thời không phản ứng kịp, phảng phất giống như nụ cười kia cũng thấm vào đến tận tim anh.

Thực ra Hạ Xuân Đông cũng coi như là một nửa người sáng suốt, thực sự, xem như là một nửa, hoàn chỉnh thì không phải. Lau miệng giả vờ nhận điện thoại, đi ra ngoài. Nhan Thấm 囧 một hồi sau đó do dự hỏi Cố Diễn Sinh: “Cố Diễn Sinh, anh nói xem, em có cần nói cho Hạ Xuân Đông rằng điện thoại của cô ấy hôm qua bị hết pin, bảo em sạc cho, chỉ là em quên rồi....” Lúc Nhan Thấm nói chuyện, vẻ mặt rất vô tội, đôi mắt to chớp chớp, đáng yêu đến mức trái tim của Cố Diễn Sinh cũng sắp bay lên. Anh nắm tay cô không buông, Nhan Thấm đưa tay ra đánh lên tay anh.

Hạ Xuân Đông ở lại không bao lâu thì cũng rời đi, ngày cô đi, Vương Tiểu Triện tới đón. Có người nói, lúc Hạ Xuân Đông để Vương Tiểu Triện tới đón thì Vương Tiểu Triện đã sắp cào thủng tường rồi, hẳn đây cũng coi như là một loại nghị lực?

Khi mùa hè đến, Nhan Thấm đã mang thai tám, chín tháng. Cố Diễn Sinh nhìn ngày sự sinh ngày một đến gần, trong lòng cũng vô cùng nôn nóng. Thực ra Cố Diễn Sinh cảm thấy Nhan Thấm rất có thể sinh sớm hơn ngày dự sinh, chỉ là linh cảm như vậy, không biết tại sao.

Hiện giờ Nhan Thấm rất bình tĩnh, cũng không căm ghét Cố Diễn Sinh như trước, dường như thời kỳ khó khăn nhất đã qua. Trong lòng Cố Diễn Sinh cũng bình tĩnh, không nhìn ra cái gì, cũng không cảm giác được gì. Mỗi ngày Cố Diễn Sinh đều quấn quýt lấy cô nói những chuyện của hủ nữ, Nhan Thấm nhìn anh kể ra những chuyện khẩu vị nặng đó, khuôn mặt cũng không biến sắc, trong nháy mắt, trong lòng cô có kích động muốn cười nhưng không cười ra.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày dự sinh của Nhan Thấm cũng đến gần. Trong thời kỳ mẫn cảm mà lúng túng như vậy, Nguyễn Miên đi bộ đến, cười giống như ngày thường, lộ ra hàm răng trắng nõn xinh đẹp. Cố Diễn Sinh vốn không muốn Nguyễn Miên đến bệnh viện, Nguyễn Miên cũng không giận, ngồi ngoài cửa suốt bốn năm tiếng, vẫn là Nhan Thấm không chịu được, để cho Nguyễn Miên vào. Cả người Nguyễn Miên rất sạch sẽ, vẻ mặt cũng xinh đẹp, rất hoàn mỹ.

Cố Diễn Sinh mặt không biến sắc, bộ dạng lời biếng kia, hơi nghiêng người dựa vào tường, toàn thân đều tản ra mùi vị xinh đẹp, ngay cả đôi mắt phượng cũng hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ đẹp đẽ. Mái tóc màu đen đã dài đến tai, Nhan Thấm từng muốn Cố Diễn Sinh bấm lỗ tai, Cố Diễn Sinh không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là chiều theo cô, vì thế mà càng tăng thêm mùi vị sinh đẹp. Vì biểu thị quyết tâm yêu Nhan Thấm của Cố Diễn Sinh, cố ý đem một bó hoa hồng lớn đến. Màu đỏ xinh đẹp mà quỷ dị, đầu ngón tay anh tinh tế, ngắn một đóa hoa, kẹp trong đầu ngón tay, khép mi, khẽ ngửi. Giống như là một con mãnh hổ, khi ngửi hoa hồng, yên tĩnh cũng vô cùng nguy hiểm.

Trời mới biết một giây trước Cố Diễn Sinh còn cho Nhan Thấm xem '18 cách yy'....

Người đàn ông này, thực giỏi giả bộ.

Hôm nay Nguyễn Miên không mặc trang phục thục nữ như thường ngày, cũng không mặc trang phục khôn khéo già dặn mà đeo một đôi kính đen, trên sơ mi rộng rãi có in hình cừu vui vẻ, năm đó còn chê cười tại sao trên đầu con dê này lại có một đống shit đó. Bên dưới là chiếc quần màu đỏ, giày thể thao cũ kỹ cũng không còn là đôi guốc chín phân hào hoa phú quý, cao nhã mà hoàn mỹ nữa. Không còn túi xách LV bản giới hạn, cùng không có mấy người mặc áo đen cơ bắp cuồn cuộn phía sau. Một Nguyễn Miên sạch sẽ mềm mại như vậy khiến cho Nhan Thấm phải nhíu mày, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy đau cổ, tựa vào đầu vai Cố Diễn Sinh, mệt vô cùng.

“Thế nào? Bị nhà họ Nguyễn trục xuất rồi sao?” Nhan Thấm nói.

Nguyễn Miên cười duyên hai cái: “Ai nha, nói chuyện với cậu sao lại chua như uống giấm vậy? Giận tớ? Không ngờ tớ còn có thể mộc mạc như vậy đến cho cậu xem, giao tình của chúng ta là gì chứ, cho dù hiện tại cậu mặc quần lót màu đỏ, mình cũng không nói cho bên ngoài.” Nguyễn Miên cười lên thực sự rất đẹp, Nguyễn Miên là mỹ nhân, cổ diển ý vị, cũng có thể chanh chua, càng có thể cay nghiệt. Nhan Thấm nhìn thấy dáng vẻ khuynh thành khi nở nụ cười của Nguyễn Miên ở bữa tiệc, cũng đã thấy Nguyễn Miên ở trong chợ đêm, vì 5 đồng tiền mà thiếu chút nữa đánh nhau với ông chủ. Một người như vậy, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đánh được lưu manh, đấu được tiểu tam, từ trước đến giờ vẫn luôn là thanh mai của Nhan Thấm, tình nghĩa từ nhỏ đến lớn như một đóa hoa hồng nở rộ trên trái tim.

Nhan Thấm sửng sốt một chút, Cố Diễn Sinh cười lên, lưu chuyển trên khuôn mặt, xinh đẹp vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại, nàng vươn tay ra: “Bị trục xuất cũng không phải chuyện lớn gì, Nguyễn Miên, chuyện năm đó, cậu có bằng lòng tha thứ cho mình không?” Từng câu từng chữ của cô vô cùng rõ ràn như là hồng đậu trên đầu ngón tay, tương tư tình trường.

Đôi mắt Nguyễn Miên tối sấm lại, sau đó nở nụ cười, nói 'Được.'

Cuối cùng vẫn bình an vô sự, đối với những chuyện như vậy, Cố Diễn Sinh có thói quen nhắm một mắt mở một mắt, tùy Nhan Thấm muốn làm sao thì làm, chỉ là tình cờ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Miên cười khẽ, giống như không thèm để ý: “Cô là người thông minh nhất, nói chuyện với cô cũng thoái mái nhất.”

Nguyễn Miên híp mắt một lúc: “Thủ đoạn của anh, tôi hiểu được, vì thế yên tâm đi, vì tính mạng của mình, tôi sẽ đối xử tốt với Nhan Thấm.” Nguyễn Miên xiết chặt ngón tay một lúc. Cố Diễn Sinh, sao anh lại không nhắc mình cẩn thận, khuyên tất cả mọi người phải cẩn thận đối xử với Nhan Thấm nhưng anh thì sao, ai tới cứu vớt anh đây? Ngược lại, đúng là một kẻ ngu ngốc, Nguyễn Miên muốn cười nhạo, có điều cuối cùng, nước mắt lại rơi xuống. Có một số việc, thực ra người có lỗi chính là bản thân mình, không liên quan đến người khác, thực đó. Nguyễn Miên siết chặt nắm tay.

Nhan Thấm mang thai, ngoài buồn ngủ thì vẫn là buồn ngủ, bác sĩ nói Nhan Thấm có khuynh hướng sinh non, vì lý do thân thế, thực ra coi như đã được điều dưỡng tốt lắm rồi, nếu không thì chưa chắc đã giữ được đứa bé này. Cố Diễn Sinh vô cùng chú ý, bác sĩ dặn dò gì cũng đều nhớ kỹ, không sót một điều.

Cuối cùng vẫn sinh non, lúc đó Nhan Thấm đang dùng cơm, Cố Diễn Sinh vì thân thể của Nhan Thấm nên đã bỏ tất cả các thiết bị điện tử cho nên không thể thông báo ngay cho Cố Diễn Sinh được. Đến lúc Cố Diễn Sinh nhận được tin Nhan Thấm muốn sinh thì cô đã được đưa vào phòng sinh. Nguyễn Miên ngồi trên ghế dàu, cầm phấn lót trang điểm, thực ra cũng đã già, phụ nữ hơn 30 tuổi, thực ra Nguyễn Miên nhỏ hơn Nhan Thấm 1 tuổi. Cố Diễn Sinh năm nay 37 tuổi, từ lúc 15 tuổi gặp Nhan Thấm, gần như hơn 20 năm. Năm nay Nhan Thấm cũng 33 tuổi, đảo mắt nhìn lại, thì ra nửa đời cũng đã trôi qua, có lẽ là như vậy đi. Bàn tay cầm phấn lót của Nguyễn Miên hơi run, giống như cô cũng sẽ có lúc mê mang, tranh cướp như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Cố Diễn Sinh cảm giác mình đợi quá lâu, sau đó cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đi ra đầu tiên, nói mẹ con bình an. Cố Diễn Sinh ôm lấy đứa bé kia, thực ra trẻ mới sinh xấu như con khỉ vậy. Nhan Thấm ngất đi, cần nghỉ ngơi, sau đó Cố Diễn Sinh đưa đứa bé cho Nguyễn Miên, Nguyễn Miên sửng sốt một chút sau đó cười trêu chọc: “Ôi, có lẽ con là bảo bối đáng thương cũng đáng quý nhất, sao lại sinh làm con trai của Cố Diễn Sinh chứ?”

Cố Diễn Sinh ở bên giường cô khoảng 2 tiếng thì Nhan Thấm tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của Cố Diễn Sinh, không thể nói là cảm động, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Cố Diễn Sinh đúng là thích ân cần hỏi han, lập tức cúi đầu hôn cô. Nhan Thấm thấy đầu đầy mồ hôi, đưa tay đẩy anh ra: “Cả người em đều là mồ hôi, không muốn hôn.” Âm thanh cũng yếu ớt, sợi tóc màu đen dán chặt vào trán cô, cả người đều yếu ớt.

“Là con trai, rất đáng yêu.” Cố Diễn Sinh dối lòng nói, thực ra anh cảm thấy viên cầu thịt kia không xinh đẹp tý nào, hơn nữa còn vô cùng khó coi.

Nhan Thấm mỉm cười: “Cố Diễn Sinh, em chợt phát hiện, em cũng đã 33 tuổi rồi.”

Cố Diễn Sinh nắm chặt tay một hồi, sau đó vuốt sợi tóc của cô: “Anh hiểu.”

Không biết tại sao Nhan Thấm cảm thấy mũi mình ê ẩm, sau đó nước mắt liền rơi xuống, chỉ là dáng vẻ này, chỉ là dáng vẻ này, tất cả đều rõ ràng, rốt cuộc là cô sai, hay là lỗi của anh?
Bình Luận (0)
Comment