Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 10

Minh Hạnh mệt mỏi thả phịch người nằm dài xuống giường, cô không thèm cởi dép, cũng không thèm thay đồ. Cô mặc kệ cả những cơn gió đang luồn qua chỗ cánh cửa sổ khép hờ thổi những bức tranh treo tường lắc lư trên đầu cô. Trên góc cao, chỗ miếng giấy dán tường đã bị bong ra, vài ba chú Kiến đang chăm chỉ làm việc. Và trên trần, những chú Thạch Sùng đang chơi trò đuổi bắt, Hạnh cứ nằm im ngắm nhìn mãi đôi Thạch Sùng đang đuổi nhau trên tấm trần nhựa cách nhiệt lát ẩu của căn phòng trọ. Giá như cô cứ vô tư lự như những con Thạch Sùng kia biết đâu lại hay hơn? Ít ra thì cũng chẳng phải lo lắng việc chạy đi xin việc như lúc này.

Đã hơn hai tuần từ khi cô nghỉ việc, nộp hồ sơ không dưới chục cái phòng khám, vậy mà kết quả là điện thoại của cô vẫn im lìm, chẳng một cuộc gọi phỏng vấn nào cả. Thật ra cũng không có gì quá khó hiểu, bởi điều những phòng khám tư cần, là kinh nghiệp và tiếng tăm của bác sỹ. Những thứ sẽ giúp họ thu hút được nhiều bệnh nhân hơn. Mà điều đó, thì lại là một đòi hỏi quá xa xỉ đối với một người mới ra trường được hai năm như cô.

Hạnh thở dài, số tiền chắt bóp, dành dụm cho việc học chuyên khoa một của cô chỉ còn đủ cho cô sử dụng trong hơn một tháng nữa, mà tiền nhà thì chưa đóng. Nếu trong vòng một tháng nữa, cô không kiếm được việc thì sao? Liệu cô có còn bám trụ lại được ở nơi này không? Mà cô thì chẳng còn chỗ nào để về nữa, kể cả về quê. Về với căn nhà nhỏ ở vùng đất chiêm trũng nghèo đói. Ở đó còn mẹ và em cô, những người thân yêu đã đặt niềm hi vọng vào cô. Nhưng nếu họ biết cô bị bệnh thì sao? Liệu họ có chịu nổi cú sốc này không? Minh Hạnh thở dài, lắc đầu, cô không dám nghĩ tới điều đó. Rốt cuộc, cô cũng vùng dậy đi nấu cơm, dù sao thì cũng cần phải ăn, ăn để còn có sức mai lại đi xin việc.

***

Bệnh Viện tư nhân Cuộc Sống nằm trong một con ngõ của phố Thái Hà, nói là ngõ nhưng hẳn đó là con ngõ lớn nhất Hà Nội, bởi chiều rộng của nó lên tới 16m, đủ cho hai làn xe chạy. Những dãy nhà văn phòng cao cấp nằm san sát hai bên đường cho thấy đây là con ngõ sầm uất và thành đạt. Hai bên lối vào bệnh viện được trồng rất nhiều loại hoa thông dụng vào bậc nhất ở Hà Nội, hoa Sữa.

Bên phải con đường, ngay sau cổng chính, một tấm biển lớn màu xanh với kích thước 2 x 3m chỉ dẫn cho mọi bệnh nhân biết về sơ đồ bệnh viện. Căn nhà cấp bốn nằm ngay sau tấm biển sơ đồ chỉ dẫn là trung tâm chẩn đoán hình ảnh với san sát những phòng đặt máy siêu âm bốn chiều, phòng đặt máy siêu âm doppler, phòng đặt máy chụp cắt lớp và nhiều phòng đặt các thứ máy khác. Máy X - Quang thì được ưu ái hơn khi có hẳn một phòng rộng với tường dày được bọc Chì cho riêng mình.

Phía đối diện bên kia đường, chỗ căn nhà ba tầng màu vàng luôn có mùi cam thảo đặc trưng là chỗ dành cho khoa dược và y học dân tộc. Còn tòa nhà cao nhất nằm chính diện cổng vào, bắt đầu từ khoảng sân thật rộng với một khuôn viên trồng đầy hoa và cây cảnh, thi thoảng xen vào những chiếc ghế đá dành cho bệnh nhân ngồi nghỉ, là khoảng không gian dành việc khám chữa bệnh tây y, từ tầng trệt lên tới tầng năm. Còn phía trên, tầng sáu và bảy, chỗ vẫn còn vài căn phòng sáng đèn, là trụ sở của Cty TNHH Cuộc Sống. Đó là nơi giám đốc Thái Việt làm việc, và lúc này, anh đang nhìn đồng hồ, đã 20h10 rồi cơ đấy, thời gian trôi thật là nhanh.

Anh nhấc điện thoại, bấm số nội bộ gọi cho cô trợ lý của mình. Phương Thùy là một cô trợ lý giỏi giang, xinh đẹp với dáng người cao ráo, gương mặt sắc sảo và chiếc răng khểnh khiêu khích. Cô giỏi đến nỗi đôi khi Việt phải nghĩ, nếu không có cô thì công việc của anh liệu có trôi chảy như thế này không? Khi mà anh phải điều hành cả một công ty thương mại, kiêm luôn chủ một bệnh viện tư, hai phòng khám lớn ở Hà Nội. Đồng thời lại theo dõi từ xa hệ thống tám phòng khám và bệnh viện tư ở các tỉnh lân cận nữa. Cũng may là anh thực sự có năng khiếu quản lý, cộng với việc tổ chức chặt chẽ, quy củ và khoa học, lại có sự giúp sức nhiệt tình, năng nổ, hiệu quả của Thùy. Nên anh mới có thể theo dõi và nắm bắt được rất sát sao mọi việc của Cty. Việt thường bắt đầu công việc lúc 7h30 sáng, và kết thúc ngày làm việc của mình lúc 20h tối. Chỉ duy nhất có một người trong Công ty làm việc chăm chỉ, ở lại cơ quan trễ hơn anh, đó là Phương Thùy. Cô chính là cánh tay phải, là người giúp việc năng nổ và hiệu quả nhất của anh. Chính sự năng nổ, nhiệt tình và tài giỏi của cô làm anh cứ băn khoăn mãi, việc mình trả cho Thùy mức lương cao gấp đôi người khác có thỏa đáng chưa, hay là vẫn còn quá thấp?

- Em vẫn chưa về hả? Về đi thôi, trễ rồi đấy.

- Em làm cho xong nốt cái công văn, rồi xử lý cho xong cái ủy quyền thầu của dược Yên Bái là em về. Anh cũng nên về nghỉ đi thôi chứ? Hay là đi chơi Bowling? Mai mới là ngày anh đi chơi Bowling mà, đúng không nhỉ?

- Ừ! Thôi, để công việc đấy, đi ăn tối đi, đằng nào em cũng chỉ sống một mình, về nhà ăn qua quýt đâu đảm bảo sức khỏe?

- Em thấy thường thì những ngày đi chơi Bowling anh cũng chạy thẳng từ công ty tới Starbow luôn đấy thôi? Anh làm thế cũng đâu bảo đảm sức khỏe?

- Em đang lên án anh đấy à? - Việt vui vẻ - Thôi, em để công việc đấy, mình cùng đi ăn, dù sao cũng phải giữ gìn sức khỏe. Sức khỏe là của riêng em, nhưng nếu có gì ảnh hưởng tới công việc thì đó lại là vấn đề của anh đấy nhé.

- Chà! Em đang tự hỏi liệu cán cân của Sếp sẽ nghiêng về phía nào? Sức khỏe của nhân viên, hay công việc?

- Mọi ngày em đâu có thường làm khó người khác thế đâu nhỉ? - Việt đùa - Theo em thì cán cân sẽ nghiêng về phía nào?

- Em chỉ hi vọng đó không là cái cân với một giọt thủy ngân ở bên trong. Hôm nay sếp trả tiền nhé? - Thùy đáp trả, Việt vẫn thường rất thoải mái với nhân viên của mình - Nếu sếp trả tiền, em sẽ cố ăn thật nhiều, mai khỏi phải ăn sáng.

- Mái thoải - Việt cười to - Cô thật là "gian xảo" đấy nhé. Đi ra Nguyễn Siêu ăn lòng tràng xào nhé? Hay lên Ngũ Xã ăn phở cuốn?

- Tùy Sếp ạ. Nhưng nếu em được chọn, em sẽ không đến những nơi đó, hơi quá bình dân, ồn ào và không sạch sẽ. Kiếm chỗ nào sang trọng, ngon lành một chút anh ạ, tuy có hơi đắt tiền.

- Tiền không thành vấn đề, vấn đề là mình thích hay không?

- Không phải vấn đề là mình thích hay không, sếp ạ, vấn đề ở chỗ, là sếp thì nên đến nơi đúng với "đẳng cấp" của mình.

- Ừm! - Việt lắc đầu, vẫn nghĩ là Thùy đùa nhưng anh vẫn không thích tẹo nào. Thùy nhanh nhẹn, khôn khéo, thông minh và đầy tham vọng. Nhưng cô có một điểm yếu, là luôn nghĩ mình đứng trên những kẻ khác.

- À! Để em đưa đống hồ sơ xin việc lên cho anh, rồi mai anh xem nhé - Giọng Thùy vẫn đều đều, chắc cô nghĩ điều cô vừa nói là hết sức bình thường - tại hôm trước anh bảo em mình cần tuyển thêm bác sỹ mà. Em đưa lên rồi mình đi ăn luôn.

***

Thái Việt ngán ngẩm nhìn đống hồ sơ xin việc dày cả thước mà Thùy để trên bàn anh rồi lắc đầu. Hầu như năm nào anh cũng phải đăng tin tuyển thêm cả chục người, và trong khoảng thời gian đó cũng có khoảng từng ấy kẻ chia tay anh. Không phải vì anh trả công cho họ không xứng đáng, mà chỉ là họ không thể đáp ứng nổi yêu cầu và áp lực của công việc.

Làm việc ở một bệnh viện tư nhân đòi hỏi nhiều điều kiện khá đặc biệt, có khi Việt phải bỏ ra gần hai triệu đồng chỉ để trả cho một ông cựu viện trưởng khám bệnh trong một giờ đồng hồ. Hiệu quả chắc chắn chẳng là bao bởi trong một giờ, nhiều nhất ông cũng chỉ khám được cho hai đến ba người. Thế nhưng cái anh cần là tiếng tăm của ông cựu viện trưởng. Và công việc của cả một ê kíp y bác sỹ đi theo sau dù chỉ để phục vụ và hoàn tất nốt những việc dang dở của ông, cũng nặng nề và nhiều áp lực lắm. Mà điều anh đòi hỏi ở những nhân viên, không phải là bằng cấp, không phải là các mối quan hệ, mà chính là khả năng và sự cống hiến của họ. Điều đó thì không phải ai cũng có, nhất là trong cái xã hội chạy theo bằng cấp phù phiếm này.

Nhưng trong lúc này đây, thì Việt mặc kệ ông cựu viện trưởng và cả đống hồ sơ giấy tờ kia nằm lăn lóc trên bàn. "Mai tao sẽ động tới chúng mày - anh thì thầm - giờ thì tao phải chiều ý anh bạn mang tên là dạ dày cái đã, đói rồi..."
Bình Luận (0)
Comment