Edit: Kido
Lời hắn nói rất qua loa, nhưng Ôn Khinh thực sự không dám lộn xộn.
Úc Hình ôm người lên tầng hai, đóng cửa, ném thẳng xuống giường. Bản thân hắn thì tựa vào tường, rũ mắt nhìn cậu từ trên xuống.
Ôn Khinh ngồi quỳ trên đệm, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, tựa như tình huống vừa rồi kiến cậu bị dọa không nhẹ.
Chuyện duy nhất ngoài dự đoán chính là, Ôn Khinh không khóc. Tuy nhiên đôi mắt cậu rất đỏ, có vẻ mới khóc ầm ĩ cách đây không lâu cho nên bây giờ nước mắt không chảy nổi.
Úc Hình chậc một tiếng, khóe miệng nhếch lên: “Con ranh kia muốn giết nhóc, nhóc cứ tha cho cô ta vậy đấy à?”
Lông mi Ôn Khinh run nhẹ, cậu cũng tức chứ bộ, cơ mà trong cảm xúc lại có chút thương hại.Giận Lý Tư Văn dám hại mình, lại thương hại cô ấy vì bị ảnh hưởng mới trở nên đáng sợ đến thế.
Ôn Khinh cúi đầu, mềm mỏng giải thích: “Lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy.”
Không thể nói cậu tha thứ cho Lý Tư Văn, cậu chỉ không biết mình nên làm gì. Nếu ở ngoài kia có người bắt nạt cậu, chắc chắn cậu sẽ báo cảnh sát.
Nhưng ở đây…
Ôn Khinh nhíu mày, nhỏ giọng: “Tôi báo cảnh sát được không nhỉ?”
Nhìn cái dáng đáng thương của cậu, Úc Hình đột nhiên cảm thấy đáng yêu. Con ngươi hẹp dài hơi híp, chậm rãi thủ thỉ: “Nhóc có thể cầu nguyện với Thần.”
“Nói không chừng hắn vui, hắn sẽ giúp nhóc trừng phạt người xấu.”
“Tôi không có tín ngưỡng tôn giáo.” Ôn Khinh mím môi, chắc nịch bảo: “Tôi đã xin gia nhập Đảng.”
Úc Hình: “…”
Ôn Khinh chờ một lúc lâu, Úc Hình cũng chưa mở miệng. Cậu sợ hắn giận, vội vàng nói: “Anh bình tĩnh đã, giờ tôi chưa bị làm sao.”
“Anh đừng để biệt thự ảnh hưởng tới cảm xúc của mình.”
Đừng giống Lý Tư Văn và Chu Châu, hai người kia quá đủ thành cái chợ rồi.“Tôi không giận.” Yết hầu Úc Hình hơi động, cười nhẹ: “Nhưng mà…tôi thực sự bị ảnh hưởng đấy.”
Ôn Khinh mờ mịt, chỉ thấy Úc Hình đi tới trước mặt cậu, dục vọng dưới đáy mắt gần như đã hóa thành thực thể.
Cậu phản ứng lại rất nhanh, gương mặt nhợt nhạt ửng lên, lắp bắp hỏi: “Anh, anh muốn ch*ch sao?”
Úc Hình lười biếng đáp, áo tắm dài hơi mở lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng với đường cong khỏe mạnh.
“Đúng rồi…” Hắn nghiêng đầu, kéo dài giọng cường điệu: “Thánh phụ nhỏ ơi, cứu tôi với.”
Mặt Ôn Khinh càng ngày càng đỏ, mất một lúc mới nghẹn ra được một câu: “Anh, anh tự xử đi.”
Nói xong cậu lết tới mép giường, ý đồ chuồn lẹ: “Tôi không làm phiền anh nữa.”
“Nhóc thánh phụ, sao nhóc lại phân biệt đối xử với tôi?” Úc Hình nhướn mày: “Tôi đâu cần mạng nhóc…”
Hắn cúi người, nhẹ nhàng kề sát lên tai Ôn Khinh, ám chỉ: “Tôi cần thân thể của nhóc kìa.”
Nói xong còn lưu manh thổi khí.
Lỗ tai Ôn Khinh tê rần, vội vàng đẩy Úc Hình, đỏ mặt thủ thỉ: “Anh, anh đừng gọi tôi như vậy.”
“Không thích à?” Úc Hình hơi khựng, hắn kéo dài âm cuối, mờ ám ngân nga: “Vậy bé đáng thương? Nhóc ngu ngốc? Cục cưng…?”
Ngữ điệu ngả ngớn mang theo chút trêu chọc, Ôn Khinh khóc không ra nước mắt: “Anh đừng trêu tôi nữa.”
“Ai trêu nhóc?” Úc Hình bật cười, chậm rãi nói: “Tôi nói thật đấy.”
“Hiện tại, tôi thực sự muốn ch*ch nhóc.”
Dứt lời, hắn bắt lấy eo Ôn Khinh, ngón trỏ cong lên nhẹ nhàng chạm lên xương sườn cậu. Không phải độ ấm trước đây, tay hắn vừa nóng vừa bỏng, phảng phất như muốn xuyên thấu qua trái tim cậu.
Cổ họng Ôn Khinh khô khốc, nhu cầu sinh lý của con người là chuyện không thể ngăn cản. Trước đây Ôn Khinh từng bắt gặp bạn cùng phòng cậu âm thầm giải quyết, nhưng hai bên đều tự hiểu với nhau, chưa từng nhắc tới.
Cậu chưa bao giờ gặp người như Úc Hình, thản nhiên treo dục vọng trên miệng.
Ôn Khinh không biết nên làm gì, Úc Hình không nghe lời cậu, cậu lại chả đánh nổi hắn.
Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Ôn Khinh, di chuyển từ đầu đến đốt ngón tay, mập mờ: “Tay nhóc…”
Ôn Khinh vội vàng rút ra, buột miệng thốt lên: “Tay, tay nghề của tôi không tốt.”
Úc Hình không nhịn được bật cười thành tiếng, hắn chỉ định khen tay cậu nhỏ. Ngờ đâu nhóc con chủ động nhắc tới “tay nghề”, đúng là vẽ đường cho hươu chạy.
“Nhóc không cần hoạt động.” Úc Hình vươn tay đè vai cậu xuống: “Nhóc chỉ cần nằm yên thôi.”
Thân thể Ôn Khinh run rẩy, gập ghềnh cắt ngang: “Không, không làm đâu…”
“Hay nhóc muốn tự mình vận động?” Khóe miệng Úc Hình nhếch cao hơn nữa: “Đảo chỗ cũng được, chỉ sợ nhóc khó chịu.”
“Tôi không thích.” Ôn Khinh mím môi: “Úc Hình, anh đừng chạm vào tôi.”
Ý cười bên môi người đàn ông nhạt dần, đôi mắt Ôn Khinh đã đỏ, nhưng cậu không khóc.
Thật lâu sau Úc Hình cười nhạt, áp Ôn Khinh xuống giường. Cậu đang muốn giãy giụa, chỉ thấy Úc Hình khẽ kéo chăn chùm lên người.
Chờ Ôn Khinh không biết làm sao, đôi môi lạnh tanh nhẹ nhàng chạm tới. Úc Hình ra sức cắn chặt môi Ôn Khinh, máu tươi tràn ra.
Ôn Khinh đau quá khẽ run lên, thuận tiện cho lưỡi ai đó chui vào khoang miệng, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Môi răng quấn quýt, mùi rỉ sắt quanh quẩn bầu không khí. Nụ hôn của hắn quá thô bạo, phảng phất như muốn nghiền cậu ra thành bột rồi nuốt thẳng vào miệng.
Thật lâu sau, cả hai mới kết thúc.
Môi Ôn Khinh vừa đau vừa rát, tuy Úc Hình đã rút quân về nhưng khoang miệng cậu vẫn còn cảm giác rõ rệt.
“Hôm nay tạm tha cho nhóc.” Con ngươi của hắn híp lại, dùng ngón cái lau đi chút nước vương trên môi Ôn Khinh, trừng phạt miết mạnh: “Lần sau không có chuyện may mắn như vậy đâu.”
Thân thể Ôn Khinh lạnh toát muốn chạy ngay khỏi đây, lại bị người đàn ông ấn chặt về giường.
“Ngủ nào.” Hắn dùng chăn bọc cậu thành cục cơm nắm, tùy tiện bảo: “Nhóc dám lởn vởn trước mặt tôi lúc này, tôi đảm bảo sẽ không để nhóc yên ổn.”
Ôn Khinh im bặt, cả người đơ ra như pho tượng gỗ. Cậu chui vào sâu trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đề phòng trừng Úc Hình.
Hắn không nói gì, đứng dậy vào phòng tắm.
“Muốn nhìn không, để tôi mở cửa.” Úc Hình nhếch môi, thuận miệng nói: “Hay muốn nghe? Tôi rên to nhé?”
Ôn Khinh lập tức chùm chăn. Cậu không muốn nhìn, càng không muốn nghe. Không muốn biết gì hết!
Một lát sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước, Ôn Khinh nhẹ nhàng thở phào, nhưng thần kinh vẫn căng chặt như cũ.
Úc Hình định thịt cậu thật đó hả?Bố của chó ba đầu lúc nào tới?Rốt cuộc ai là người đã bầu cho Trần Y Y?…
Một đống vấn đề xoay vòng trong đầu Ôn Khinh. Cậu rất mệt, nhưng không ngủ nổi.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước dừng lại. Trái tim Ôn Khinh đập nhanh, theo bản năng cuộn tròn cơ thể nghe ngóng hành động bên ngoài.
Hắn nghiêng đầu ngó cục nắm trên người, thở dài bảo: “Đêm nay không có chuyện gì đâu, yên tâm ngủ đi.”
Ôn Khinh cẩn thận ló đầu khỏi chăn.
Úc Hình đứng trước tủ quần áo, có vẻ như hắn vừa chọn đồ xong, đang thắt dây lưng áo tắm.
Theo thói quen Ôn Khinh mím môi, miệng vết thương bị rách khẽ chảy ra chút máu. Cậu không để ý liếm luôn máu, nhẹ nhàng hỏi: “Đêm nay anh bầu cho ai vậy?”
Úc Hình quay đầu lại, nhóc con trông mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn còn rất sáng. Hắn khẽ nhíu mày nói ra một cái tên: “Trần Y Y.”
Ôn Khinh lại hỏi: “Vậy thầy Quý bầu cho ai?”
Cậu nhớ lúc đó Úc Hình ngồi bên cạnh Quý Dư, nếu muốn nhìn, khẳng định có thể nhìn thấy.
Hắn nhún vai đáp: “Tên kia bầu tôi.”
Ôn Khinh giật mình, thì ra thầy không lừa cậu. “Chẳng nhẽ Tư Không bầu Trần Y Y?”
Nghe vậy, khóe miệng Úc Hình nhếch lên: “Tư Không cũng bầu tôi.”
Ôn Khinh há hốc mồm, hai phiếu của Úc Hình là Tư Không với Thầy Quý. Đồng nghĩa với ba phiếu Trần Y Y nhận được sẽ từ Úc Hình, Chu Châu và Lý Tư Văn.
Chu Châu bầu Trần Y Y làm gì?
Đầu óc Ôn Khinh rối hơn cuộn chỉ, biết được đáp án mình mong chờ, cơn buồn ngủ đột nhiên đánh úp quét qua cơ thể.
Thấy mí trên mí dưới ranh con nào đó đang đánh nhau oanh liệt, Úc Hình không đứng đắn cười cười: “Nếu nhóc không định ngủ thì hai chúng ta vận động chút nha?”
Ôn Khinh cố gắng mở to mắt, mơ màng hỏi: “Úc Hình, chuyện anh bảo trao đổi đồng giá ấy, còn tính không?”
Úc Hình nhướn mày: “Đương nhiên.”
“Thế, anh vừa hôn tôi mà…nói, nói cho tôi manh mối đi.” Đầu Ôn Khinh bắt đầu nghiêng ngả.
Úc Hình cười nhẹ thành tiếng. Hắn đã nghĩ Ôn Khinh sẽ bực mình xấu hổ sau đó cắn răng khóc lóc, ngờ đâu cậu chàng còn có tâm trạng hỏi han manh mối.
“Tìm thử quyển sách Tư Không để lại xem.”
Ôn Khinh nhắm mắt. Sách…có tìm được đâu…
Cậu vùi mặt vào gối, mất vài giây đã chìm trong mộng đẹp.
Giấc ngủ này Ôn Khinh không hề yên ổn, ác mộng bủa vây khiến thần kinh Ôn Khinh lúc nào cũng căng ở mức cao nhất. Cậu mở to mắt, Úc Hình đã rời khỏi phòng ngủ, thậm chí mép giường cũng chả vương giấu vết của hắn.
Ôn Khinh nhanh chóng đi rửa mặt chạy thẳng lên tầng 3 gõ vang cửa phòng Tư Không.
Người đàn ông nhanh chóng ra ngoài, khó chịu hỏi: “Có chuyện?”
Ôn Khinh nhỏ giọng: “Sách lần trước anh để trong thư phòng tên gì ấy nhỉ?”
Ánh mắt Tư Không dừng trên môi cậu, dưới môi hơi rách, đã kết vẩy cơ mà lại hơi ươn ướt, hiển nhiên chủ nhân thường xuyên liếm phải.
Hắn đang nghĩ lung tung, Ôn Khinh lại liếm thêm lần nữa.
“Tôi, tôi muốn đọc lại.” Thấy Tư Không nhìn miệng mình chằm chằm, theo bản năng Ôn Khinh dùng một tay sờ miệng, ấp úng tìm lý do: “Tôi, tôi không cẩn thận cắn phải…”
Tư Không di chuyển ánh mắt, cau mày: “Có mấy chữ ranh mà cũng không nhớ à?”
Ôn Khinh vội vàng giải thích: “Tại chưa đọc xong…”
Nói tới đây cậu đột nhiên dừng lại, trái tim rơi lộp bộp. Lần trước cậu chưa đọc xong là bởi vì thầy Quý.
Sau đó…cậu chưa từng nhìn thấy quyển sách ấy thêm lần nào nữa.
Tư Không: “Không có tên.”
Ôn Khinh:?
“Quyển sách đó không có tên.” Nói xong, hắn đóng cửa phòng cái “rầm” một tiếng.
Ôn Khinh ngạc nhiên há hốc mồm, hóa ra quyển sách đó không có tên, thảo nào cậu tìm mãi ở kệ tiếng Trung mà chẳng thấy.
Hôm qua hình như đúng là cậu từng liếc mắt được một quyển sách không tên…
Ôn Khinh chớp mắt, nhanh chân chạy vào thư phòng.
Cậu đi dạo một vòng từ trên xuống dưới, không buông tha bất kỳ cuốn nào trong đó. Tuy nhiên, quyển sách không tên kia vẫn chả thấy đâu.
Khả năng duy nhất…có người cố tình giấu nó.
Ôn Khinh nhíu mày, mười tiếng nữa bắt đầu bỏ phiếu, chưa chắc trong khoảng thời gian đó cậu có thể nghĩ ra đáp án.
Hay là lại lên tìm Tư Không, mặt dày hỏi hắn thêm một lần?
Ôn Khinh lo trái lo phải, cũng chỉ còn cách đó. Cơ mà vừa bước chân khỏi cửa thư phòng, không biết từ khi nào Chu Châu đã đứng sẵn bên ngoài. Cậu ta dựa lưng vào tường, mỉm cười như ánh sáng mặt trời.
“Khinh Khinh, tôi tìm ra đáp án qua cửa rồi.”
Hết chương 20 – Người dẫn đường 20