Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 61

Ngày hôm sau, chúng tôi đang ăn cơm thì Trịnh Thuấn Ngôn kéo cậu bạn trai của mình đến ra mắt ba chúng tôi. Trần Thuỷ không ngớt thì thầm to nhỏ: "Mẹ kiếp, đẹp trai thật!". Những lời lẽ bình thường đã không đủ để nói lên cảm xúc trong lòng cô ta, thế là những lời lẽ thô tục đã được dùng để tăng thêm giọng điệu.

Bữa cơm hôm đó, Tô Tiêu nói nhiều nhất. Ở điểm này thì cả con trai và con gái đều có chung một tật. Khi gặp một người khác giới đặc biệt, sẽ có những cử chỉ hành động đặc biệt khác thường, ví dụ, một chàng trai luôn nói năng hùng hồn nhưng khi ở cạnh một cô gái thì bỗng nhiên lại rất ít nói, rất ngượng ngùng, chắc bởi đã có tình ý với cô gái kia. Hoặc một người bình thường rất trầm lặng bỗng nhiên lại nói năng hùng hồn, có lẽ là để thu hút sự chú ý của đối phương. Nhưng những hành động cử chỉ của Tô Tiêu không tránh khỏi sự ngốc nghếch. Bởi cô ta không cần phải nói nhiều đến như thế, bạn trai của Trịnh Thuấn Ngôn nhất định sẽ chú ý đến cô ta bởi vì cô ta đẹp như vậy mà, có muốn không hấp dẫn người khác cũng khó. Đáng tiếc là dường như cô gái này vẫn chưa đủ tự tin về dung nhan của chính mình. Trong bữa ăn cô ta líu ra líu ríu nói không ngừng.

Con trai thường rất phản cảm với những cô gái lắm mồm, có lẽ Tô Tiêu không hiểu đạo lí này nhưng tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều hiểu, vì thế cô ta có đẹp đi nữa cũng vô ích.

Rõ ràng vì Tô Tiêu chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp như thế trong trường chúng tôi nên đã có chút rung động, dù cho không phải là động lòng thì ít nhất cũng là muốn làm quen với cậu ấy. Con người thật ra cũng chỉ là một loài động vật thị giác. Bất kể là con trai hay con gái. 

Hai ngày sau, đã xảy ra một việc. 

"Trịnh Thuấn Ngôn có ở đó không?..." Bạn trai của Thuấn Ngôn gọi điện đến, Tô Tiêu nhận điện.

Hai mươi phút sau Tô Tiêu vẫn chưa bỏ điện thoại xuống.

Tôi liên tục đưa mắt nhìn cô ta, dường như Tô Tiêu lại đang trở về những đêm khuya khoắt hồi năm thứ nhất, giọng cô ta nũng nịu một cách kỳ lạ. Con gái tốt nhất là không nên làm nũng với con trai khác trước mặt một cô gái khác. Cho dù mỗi một cô gái đều có thể nũng nịu trước mặt chàng trai mà mình thích nhưng bất kì cô gái nào cũng sẽ cảm thấy chướng mát nếu một người con gái khác làm nũng với con trai trước mặt mình. 

"Đâu mà, người ta đâu có đẹp như anh nói chứ!..." 

"1399 xxxxxxxx, vâng, em ghi lại rồi, sau này có gì em sẽ liên lạc lại, bye bye nhé..."

Bạn trai của Thuấn Ngôn gọi điện cho cô ấy mà Tô Tiêu lại nói chuyện phiếm đến cả nửa tiếng đồng hồ. 

Trên đời này có một loại phụ nữ, có lẽ họ không có ý nhằm vào bạn trai của ai đó nhưng bản chất họ vốn có sở thích tiếp xúc với nhiều người đàn ông, họ vốn có sở thích duy trì mối quan hệ thân thiết với nhiều người đàn ông khác nhau, bản thân họ luôn mong muốn tất cả những người đàn ông trên thế giới này đều vây quanh họ. Tôi đã ở cùng phòng với Tô Tiêu bốn năm nên thừa hiểu tính cách của cô ta. Cô ta không xấu xa, nhưng bản chất của cô ta thật quá lẳng lơ, giận một nỗi là cô ta luôn muốn quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào, có như vậy mới có thể thể hiện sức hấp dẫn của mình.

Nhớ lại năm đó, hễ có ai theo đuổi tôi, Tô Tiêu nhất định sẽ tìm mọi cách làm quen với người đó và có vẻ như còn tỏ ra gần gũi hơn tôi. Điều này cũng chẳng sao, dù gì thì tôi cũng chẳng ưa gì mấy người đó. Nhưng cô ta dường như lại rất có hứng thú với bạn trai của tôi, mỗi lần anh ấy đến tìm tôi, cô ta đều không quên chào hỏi rồi cười đùa với anh như thể không có sự hiện diện của tôi vậy.

Nhớ lại những chuyện đó, tôi luôn thấy mình có ác cảm sâu sắc với Tô Tiêu. Cô gái luôn đào khoét mọi ngõ ngách ấy thật đáng sợ, cô ta moi móc đến ngay cả người bên cạnh mình, những cô gái như thế thật đáng xấu hổ. Không loại bỏ được cô ta thì tốt nhất là từ giờ trở đi không nên sơ ý, tuỳ tiện để bạn trai của mình xuất đầu lộ diện. Huống hồ, cô ta lại là một cô gái đẹp.

Trịnh Thuấn Ngôn về, tôi liền nói cho cô ấy biết rằng bạn trai của cô vừa gọi điện đến.

"Ồ, anh ấy có nói gì không?"

"Mình không biết. Tô Tiêu nhận điện." 

Trịnh Thuấn Ngôn thốt lên một tiếng "Há".

Tôi do dự một lát, rất muốn nói là Tô Tiêu và bạn trai cô ấy đã à ơi đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng tôi đã ghìm lại không nói.Vì như thế có vẻ như muốn chia rẽ tình cảm của họ vậy. 

Trịnh Thuấn Ngôn nói: "Anh ấy gọi ở đâu vậy, mình vừa mới đi qua tầng dưới khu nhà của họ mà."

Tôi nói ngay rằng: "Chắc là ở trong phòng kí túc, bởi vì anh ta không dùng điện thoại di động".

"Ồ, có phải cậu nhìn màn hình hiển thị số gọi đến nên biết không phải số di động đúng không?" Trịnh Thuấn Ngôn hỏi tôi một thôi một hồi.

"Không phải, là Tô Tiêu nhận điện, mình nghĩ có lẽ là anh ta dùng số trong phòng, nếu dùng máy di động ở bên ngoài thì Tô Tiêu nhìn màn hình hiển thị số là biết mà, việc gì phải hỏi số điện thoại di động của anh ấy". Tôi cũng giả vờ nói ra một đống những luận điệu của mình với vẻ thờ ơ.

Trịnh Thuấn Ngôn nói nhỏ: "Lại lẳng lơ rồi, thật ghê gớm".

Tôi cười và nói: "Cô ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi, quả thật mình cẳng biết nói thế nào nữa".

Khi đi qua chỗ Tô Tiêu, Trịnh Thuấn Ngôn hung hăng đá mạnh một cái vào ghế của cô ta.

Phản ứng của Thuấn Ngôn dữ dằn hơn tôi tuởng. Từ tận đáy lòng tôi thầm cảm thấy thích thú. Thuấn Ngôn không thể không tiếp tục làm ầm lên. Tôi đoán chắc như vậy. 

Nhưng tôi vẫn an ủi cô ấy và nói: "Thuấn Ngôn, cậu đừng giận nữa,,không phải là cậu không hiểu cô ấy, dù gì chúng ta đều từ một phòng chuyển đến đây. Bản thân mình cẩn thận hơn một chút là được mà".

Trịnh Thuấn Ngôn bực bội thốt lên một tiếng "Hừ!" 

Ngày hôm sau, Trịnh Thuấn Ngôn nói với tôi, bạn trai của mình sẽ không thèm để ý đến Tô Tiêu.

"Cậu thật có bản lĩnh". Tôi chân thành khen ngợi Thuấn Ngôn. 

Tôi biết nhất định Thuấn Ngôn sẽ ngăn chặn từ đầu, chứ không thể để yên như thế được, nhưng cô ấy hành động nhanh chóng và quả quyết như vậy, ra tay cũng lợi hại đến thế đã khiến tôi vô cùng tò mò xem cô ấy đã xử lí thế nào, và tôi cũng muốn học tập một chút.

Cô cười và nói: "Thật ra những chuyện đó mình không muốn nói ra. Nhưng chẳng phải cô ta luôn tranh giành lợi ích với mình? Cậu cũng biết đấy, cô ta xinh đẹp như vậy cơ mà. Mình cũng chỉ nói với bạn trai của mình là trước đây cô ấy đã từng làm bồ nhí, đã từng có thai thôi".

"Có thai? Sao cậu lại biết?" Tôi vô cùng kinh ngạc, tôi luôn cho rằng chuyện đó chỉ có mình tôi biết, sao Trịnh Thuấn Ngôn lại biết được nhỉ?

Thuấn Ngôn thấy tôi nói một cách ngạc nhiên như vậy, cô ấy cũng rất ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn tôi và hỏi: "Cô ta đã từng có thai thật á! Là mình tự bịa ra thôi, chỉ để lừa bạn trai của mình thôi mà".

Trịnh Thuấn Ngôn một lần nữa trợn tròn mắt nhìn tôi, hi vọng có thể thu hoạch thêm một chút thông tin từ trong mắt tôi.

Tôi quay đi, không nhìn cô ấy. Đột nhiên tôi cảm thấy rất thất vọng. Thuấn Ngôn mà cũng như vậy ư? Bịa đặt? Vu khống làm hại người khác? Nói xấu sau lưng? Cô ấy là người bạn duy nhất tôi quý mến trong trường này, làm sao lại có thể như thế được chứ? Bên tai tôi dường như có tiếng gió gào thét, cuốn đi dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi liếc nhìn cô ấy và nói: "Không phải, ý mình là nếu cô ấy có thai cậu làm sao mà biết được. Chứ không phải là tớ biết cậu ấy đã từng có thai".

"Ồ", Thuấn Ngôn cũng không hỏi thêm nữa.

Hai người đều im lặng. Tôi đã hứa với Tô Tiêu sẽ không kể cho bất cứ ai chuyện cô ấy có thai. Tuy tôi không thích cô ấy, những lúc cô ấy gây gổ với tôi, tôi chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng cô gái này không có lòng tự trọng và đã từng có thai. Muốn chạy đến đài phát thanh của trường mà hét to lên rằng Tô Tiêu đã từng làm bồ nhí của người ta, lại từng phá thai nữa, thật đáng ghê tởm. Nhưng cũng chỉ là tôi nghĩ vậy thôi. 

Chúng tôi đều là những cô gái con tim cao hơn trời, sinh mạng mỏng hơn giấy.

Trịnh Thuấn Ngôn đã lật mặt Tô Tiêu một cách tuỳ tiện như thế. Không phải Thuấn Ngôn tàn nhẫn mà đó là sự ích kỷ của tình yêu. Cũng không phải là Thuấn Ngôn đặt điều mà là Tô Tiêu là người thất bại thảm hại. Cô ấy là một người đẹp, một người đẹp thất bại.
Bình Luận (0)
Comment