Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt Σ( ゜- ゜)

Chương 5

Bị ba người nhìn chằm chằm, trong một thoáng, Đọa Thiên liền đứng thẳng lên. Y nhìn thanh kiếm của chính mình còn đang trong tay Caesar, có một chút buồn bực. Đáng ra không nên giao kiếm cho người khác mới đúng.


Nhìn thấy được Đọa Thiên căng thẳng, Andrea đưa tờ giấy cho Alex, sau đó nói:


- Anh đừng lo, nếu đã hứa với trung tướng sẽ chăm sóc cho anh, thì chúng tôi nhất định không nuốt lời. Chỉ là trở về Colorall, đừng đem kết quả nói cho ai.


Thấy được cả ba người không ai có ý xấu, tâm thần Đọa Thiên thoáng buông lỏng. Hắn lấy lại kiếm từ chỗ Đọa Thiên, đeo lại bên hông, sau đó nói.


- Cảm ơn.


- Không có gì. Là chúng tôi cảm ơn anh mới đúng. Nhờ anh mà Trung tướng mới thăng cấp đúng không?- Andrea nhìn sang Caesar.


- Thăng cấp? Ý chỉ thể chất tăng trưởng?- Đọa Thiên hỏi.


- Phải.


- Ừm.- Đọa Thiên thừa nhận. Chuyện này dù sao cũng không thể giấu. Nếu hắn không thừa nhận, những người này ngược lại sẽ sinh ra tâm phòng bị.


- Chuyện này cũng không được nói cho ai, hiểu sao.


Chuyện này Đọa Thiên đương nhiên hiểu. Nhưng trong mắt Andrea, Đọa Thiên chính là một người ngay cả thường thức cũng không có, hiển nhiên vẫn là nên dặn trước.


- Hiểu.


Sau khi đã tin tưởng rằng những người này sẽ không hại mình, Đọa Thiên bắt đầu lôi kéo Alex hỏi đủ mọi thứ. Bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Alex, Andrea và Caesar rời khỏi. Kết quả, mãi tới buổi chiều hôm đó, Đọa Thiên mới rời khỏi phòng y tế. Mà Alex, cũng là lần đầu tiên cảm thấy chán chính môn học mà trước kia bản thân yêu thích thật nhiều tới như vậy. Hời ơi, có cần phải hỏi tới từng cái dây điện như vậy hơm?


Khám phá xong phòng y tế, những ngày tiếp theo, Đọa Thiên lại chạy xung quanh phi thuyền, mở cửa từng phòng một, đương nhiên là không tính phòng ở của mọi người, để tìm hiểu mọi thứ. Mà người bồi hắn mấy ngày này, chính là Khanh Phàm. Đương nhiên là anh ta rồi, Caesar mất tích lâu ngày, hiển nhiên còn rất nhiều việc đang chờ y tới lo liệu. Tình hình của Colorall vừa lắng xuống, còn chưa hoàn toàn ổn định trở lại đâu.


Ngày thứ tư, Đọa Thiên được Khanh Phàm dẫn tới phòng giả lập. Đọa Thiên nghe giải thích một hồi liền nhận ra, này chính là cách tiến vào thế giới mới mà trước kia Caesar đã nói qua. Hắn lập tức nóng lòng muốn thử.


Khanh Phàm nhận ra Đọa Thiên thích thú, liền nhanh chóng giúp hắn chuẩn bị.


- Nằm xuống đây, đeo cái này lên đầu, sau đó trả lời trí năng là được. Tôi sẽ vào ngay sau anh, đừng vội chạy loạn.


Nói xong, chính anh cũng đi sang bên cạnh, đeo thiết bị lên.


Đọa Thiên nhắm mắt, liền nghe thấy một thanh âm có phần cứng ngắc vang lên.


[Chào mừng. Xin hỏi, ngài muốn tiến nhập giả lập sao?]


"Phải."- Đọa Thiên ở trong lòng trả lời.


[Xin đợi trong giây lát. Tiến nhập trong 5, 4,...]


Tiếng đếm ngược kết thúc, Đọa Thiên cảm nhận được một luồng ánh sáng chiếu vào mắt. Hắn kinh ngạc phát hiện chính mình vậy mà đang đứng trên đường phố. Đọa Thiên nhìn hai tay của mình, lại nhìn thân thể, sau đó lại nhìn xung quanh. Kế đó, hắn thấy có một nam nhân xa lạ xuất hiện bên cạnh.


- Ngạc nhiên sao?- Đối phương hỏi.


- Khanh Phàm?- Đọa Thiên hỏi.


- Phải. Anh là lần đầu tiên tiến nhập đi. Vậy thì trước tiên lựa chọn ngoại hình cùng tên, sau đó tôi dẫn anh đi vài nơi xem thử.


Đọa Thiên gật đầu, sau đó bắt đầu dựa theo Khanh Phàm nói mà chỉnh chỉnh. Vì hắn là lần đầu tiên tiếp xúc với thiết bị công nghệ cao, Khanh Phàm phải chờ đúng bốn lăm phút. Đọa Thiên có chút mất tự nhiên nhìn Khanh Phàm, sau đó gật đầu. Đây là bộ dáng của hắn kiếp trước. Thực quen thuộc mà.


Khanh Phàm huýt sáo nhìn Đọa Thiên, sau đó nói.


- Cũng biết chọn lựa đấy.


- Ân.- Đọa Thiên gật đầu.- Hiện tại đi đâu đây?


- Đi ăn không?- Khanh Phàm hỏi.


- Còn có thể ăn?- Đọa Thiên kinh ngạc. Có phải thân thể thật đâu, làm sao ăn?


- Ăn ở trong thế giới này là dùng tín hiệu kích thích vào vùng ...- Khanh Phàm định nói tiếp, nhưng chạm tới đôi mắt mờ mịt của Đọa Thiên, anh lại thôi.


- Đi. Đi ăn kem.


Đọa Thiên không biết kem là cái gì, nhưng vẫn muốn thử cảm giác ăn ở trong thế giới này. Hắn muốn xem xem, không phải thân thể thật thì ăn đồ ăn có cảm giác gì.


Kế đó, Đọa Thiên kinh ngạc một phen. Quả thực là có vị, mà còn thực ngon. Đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác này khi ăn đồ của phàm nhân?


- Thế nào? Ngon không?- Khanh Phàm cười hỏi.


- Ngon. Nhưng này, tốn tiền đúng không? Bao nhiêu, ta trả lại cho ngươi.- Đọa Thiên nghiêm túc nói.


- Tốn ít thôi. Muốn trả, chờ sau này ngươi kiếm cái việc làm, lại trả cũng được.- Khanh Phàm tiếp xúc lâu với Đọa Thiên, cũng hiểu kha khá tính cách của hắn, ngược lại không từ chối.


- Được. Vậy hiện giờ đi đâu?- Đọa Thiên có chút chờ mong.


- Vừa có thông báo gửi tới. Cuộc thi minh văn giả lập bắt đầu. Ta có thể dùng thân phận đặc thù lấy tới hai vé, có muốn đi không?


- Minh văn là cái thứ thần kì có thể khiến cho cơ giáp hoạt động càng tốt so với nguyên bản à?- Đọa Thiên hỏi. Ở thế giới của hắn, minh văn quả thực có tồn tại. Mà là một luyện khí sư, hắn không thể nào không rành minh văn. Thế nhưng sang thế giới này, Đọa Thiên lại có chút thắc mắc, không hiểu minh văn đã biến thành dạng gì.


- Phải. Đi, ta giải thích cho ngươi.


Hóa ra, minh văn ở thế giới này là rất lâu trước đây được một phi thuyền khai phá tìm được trên một hành tinh nguyên thủy. Qua nhiều năm, minh văn đã không còn nguyên vẹn. Khi nghiên cứu ra được tác dụng của nó, các nhà khoa học đã kinh ngạc một phen. Sau đó, khi một Omega có tinh thần lực cực cao đem minh văn khắc lên cơ giáp, lịch sử của nhân loại liền có bước nhảy vọt. Trong chỉ năm năm, đế quốc Colorall vốn bị Grilland và Ezrestile chèn ép tới khó thở lại đảo ngược tình thế, đem toàn bộ mười hành tinh đánh mất đoạt lại, đem lãnh thổ mở ra toàn bộ vành đai số 1, đẩy quân Grilland trở về vành đai số 2.


Nhờ minh văn, Colorall cuối cùng cũng có chỗ đứng, vùng lên trở thành cường quốc sánh ngang với Grilland và Ezrestile trong Liên minh Tinh tế. Mà sau vài ngàn năm, nghề minh văn sư ở Colorall, vẫn là nghề được kính trọng và được nhiều người mơ ước nhất.


- Tốt như vậy sao?- Đọa Thiên hỏi. Hắn có nghe qua về Minh văn sư từ chỗ Caesar, nhưng khi đó hắn đang bị một thứ gọi là pháo laze thu hút sự chú ý, nên đem cái đó tạm thời bỏ ra sau đầu.


- Phải. Ngươi có tinh thần lực cao như vậy, trở về nên thử một chút xem. Nếu được, chính là sau này có thể không cần dựa vào người khác.- Khanh Phàm cười.


- Ngươi cũng rất mong như vậy đi.- Đọa Thiên nhìn Khanh Phàm, sau đó nói.


- Cái gì?- Nụ cười của Khanh Phàm hơi héo đi, hỏi lại.


- Ngươi cũng rất mong có thể một mình chống giữ một phương, không cần núp dưới bóng của Caesar.- Đọa Thiên bình tĩnh nhìn Khanh Phàm, khẳng định nói.


Khanh Phàm im lặng một lát, sau đó nói.


- Phải.


- Nhưng ngươi là Beta.- Đọa Thiên lại nhàn nhạt nói tiếp. Theo như những gì hắn biết, Beta, địa vị trong xã hội vĩnh viễn thua Alpha một bậc.


- Phải.- Khanh Phàm mím môi, đáp.


- Vậy vì sao còn vọng tưởng? Không phải ở dưới trướng Caesar, đã là chuyện khiến nhiều kẻ khát khao sao?- Đọa Thiên nghiêng đầu, khẽ trào phúng nói.


- Ngươi nói ta là vọng tưởng hão huyền, hay là cảnh cáo ta trèo cao sẽ té đau?- Khanh Phàm nhíu mi, hỏi lại.


- Ta hỏi, vì sao ngươi lại vọng tưởng?- Đọa Thiên hỏi lại lần nữa.


- Vì ta là một kẻ có tham vọng. Ta không cam lòng cả đời sống dưới trướng của kẻ khác. Ta biết, bản thân không có tài năng, nhưng điều đó không khiến ta chấp nhận phục vụ kẻ khác cả đời. Dù biết người đó là người cả Liên minh phải ngưỡng mộ, nhưng ta vẫn không cam tâm.- Khanh Phàm có chút vặn vẹo nói, sau đó hơi bình tĩnh lại.- Ngươi đã nhìn thấu ta, vì sao còn muốn ở bên cạnh ta, còn vào lúc này hỏi ra?


Đọa Thiên khẽ nhếch môi, sau đó nói.


- Ngươi muốn tự mình chống đỡ một phương, vậy thì, đầu phục ta đi. Ta sẽ cho ngươi như nguyện.


Khanh Phàm hơi mở to mắt, sau đó lại hỏi.


- Như thế có khác gì nhau?


- Ngươi hiện tại, thực chất cũng không được bao nhiêu người kính ngưỡng. Trừ những người trong phi thuyền, ai sẽ xem trọng một Beta, trong khi ở bên cạnh ngươi đứng hai Alpha ưu tú, thậm chí phía trước cũng có một kẻ hào quang vạn trượng?


Đọa Thiên hơi nghiêng người lại gần, đôi mắt ẩn ẩn xuất hiện sắc đỏ.


- Khanh Phàm, bản tôn có thể cho ngươi đứng dưới ánh sáng, có thể cho người tách khỏi vòng hào quang kia, tự kéo lấy dương quang của chính mình. Nghĩ xem, chỉ cần đồng ý với bản tôn, ngươi sẽ đạt được ước mơ của mình.- Tiếng nói của hắn có chút thay đổi, giống như giọng nói mê hoặc của ma quỷ, vang lên bên tai Khanh Phàm.


- Điều kiện là gì?- Khanh Phàm mím môi, chua xót hỏi. Điều này là sai, anh biết, nhưng đáng hận chính là, Khanh Phàm lại không thể từ chối. Giống như thể khi điều tưởng chừng như thực xa vời đã ở ngay trước mắt, chỉ cần nắm tay lại liền có thể lấy được. Dù tay bị đâm nát, cũng không muốn nhìn hi vọng kia lại rời đi, tới nơi mà bản thân không biết khi nào mới bò tới được.


- Trung thành với bản tôn cả đời.- Mắt Đọa Thiên chuyển thành màu đỏ, nụ cười cũng giống như một con quỷ khát máu. Bất quá, Khanh Phàm không nhìn thấy được.


- Thế thì có khác nào phục vụ trung tướng.- Khanh Phàm nhắm mắt, quay đầu đi.


- Chính ngươi biết, là nó hoàn toàn khác biệt.- Đọa Thiên khẽ cười, ghé sát vào bên tai Khanh Phàm.- Khanh Phàm, ngươi chỉ có một lần cơ hội mà thôi. Nói, muốn, hay không muốn.


- Ta...- Khanh Phàm cắn răng.


- Đồng ý, bản tôn sẽ khiến tham vọng của ngươi thành sự thực. Chỉ cần ngươi trung thành một đời, không làm trái ý bản tôn, thì bản tôn sẽ đem từng bậc thang trải tới trước mặt ngươi, để ngươi leo tới vị trí mà ngươi muốn. Từ chối, thì bản tôn sẽ đảm bảo, một đời này, ngươi vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được.- Đọa Thiên khẽ cười, đem một tay đặt lên vai Khanh Phàm.


- Ta đây thực sự là đang được lựa chọn sao?


Trong mắt Khanh Phàm hiện lên thống khổ. Anh sinh ra đã sống một cuộc sống khổ cực không ra sao. Mẫu phụ bị giày xéo chỉ để kiếm cho anh một miếng ăn, chịu đủ tủi nhục mới nuôi Khanh Phàm lớn thành người. Năm đó, mẫu phụ trước khi mất, ước muốn lớn nhất, chính là muốn thấy Khanh Phàm thành công, có thể có được cuộc sống tốt đẹp. Nhưng Khanh Phàm không có bối cảnh, không có tiền tài, làm sao thực hiện được mong muốn của mẫu phụ. Khi đó, là cha của Caesar nhìn trúng tinh thần lực cấp S của anh, đem anh mang về. Từ khi đó, Khanh Phàm đã quyết tâm, sẽ thực hiện bằng được mong muốn của mẫu phụ để đền đáp công ơn dưỡng dục của người. 


Dù những lời Đọa Thiên nói rất vô lý, nhưng Khanh Phàm lại có cảm giác, hắn thực sự làm được. Mà nói, để chính mình ngóc đầu không nổi, cũng là thật. Khanh Phàm muốn thuận theo hắn. Chỉ cần đạt thành tâm nguyện của mẫu phụ, dù là cách nào Khanh Phàm cũng làm. Thế nhưng, nói muốn anh phản bội Nguyên soái, phản bội Trung tướng, người đã cho anh cuộc sống mới, Khanh Phàm cũng làm không được. 


- Khanh Phàm, nói cho bản tôn nghe, lựa chọn của ngươi.- Tiếng nói của Đọa Thiên giống như tiếng nói của ma quỷ muốn kéo một linh hồn ngập tràn tham vọng xuống đáy sâu của sa đọa, khiến tinh thần của người ta hoảng sợ cực độ.


Khanh Phàm thống khổ cắn môi, sau đó gần như là gằn từng tiếng. 


- Ta. Đáp. Ứng. 


Đọa Thiên khẽ cười, đem linh hồn lực cường đại của mình tấn công về phía Khanh Phàm, hoàn toàn không chừa cho anh một giây để thở. 


Khế ước nô lệ. Nhất thế vi nô, tuyệt không phản bội. 


Đọa Thiên thỏa mãn liếm môi. Phàm nhân đầu tiên. 

Bình Luận (0)
Comment