Bổn Tướng Bị Câm

Chương 14

Dùng bữa xong xuôi, tám người bọn Tô Nhược nhanh chóng ra ngoài tham gia lễ hội. 

Chuyện thân phận thực sự của nàng giống như chưa từng xuất hiện, Ti Tiêu Mề cùng Tàng Nhâm cũng không có biểu hiện hành động lạ thường, trước sau vẫn vui đùa thân thiết với nàng. Hai người Ti Thanh Trần và Hưu Manh Dần sớm biết điều này, lại tỏ vẻ thản nhiên hết mức. Ngược lại Ưu Kim Thần nhìn như thế nào cũng không thể thích ứng nổi, suốt buổi vẫn không hề cho Tô Nhược một sắc mặt tốt.

Thái tử điện hạ đi vào bên trong, thân phận đặc biệt, cho nên tứ phía xung quanh đều là ám vệ ẩn náu, mắt lạnh chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của những người gần xa bọn người Thái tử.

Con đường nhộn nhịp lạ thường, khác hẳn với đêm hôm trước mà Tô Nhược từng đi qua. 

Người đông như nêm, đủ dạng đủ thể, làm cho đám người Tô Nhược càng trở nên nổi bật. 

Kinh thành không thiếu nam tuyệt mỹ nữ, thế nhưng lần này nói rằng tài tử Kinh thành tụ thành một đoàn, còn có thêm Thái tử điện hạ và Đại tướng quân mới trở về hôm nay, phải nói càng khiến cho dân chúng được dịp “rửa” mắt.

“Có vẻ chúng ta rất được để ý.” Tô Nhược nhìn những nữ tử ven đường ghé mắt nhìn đến, khuôn mặt các nàng đỏ hồng kiều mỵ, giống như ngượng ngùng, tôn lên vẻ đẹp xuân xanh.

“Là do Thái tử điện hạ.” Tiêu Mề trộm cười, nói: “Ngài ấy rất ít khi xuất cung. Lại nói lần này còn có Tướng quân đại nhân, cả Đệ nhị tài tử Kinh thành.” 

Tô Nhược nhìn qua, Tướng quân hẳn là nam nhân tên Miên Hoành đi, nhìn khí chất mạnh mẽ đầy sát khí của hắn, quả là không thể sai được.

“Đệ nhị tài tử Kinh thành?” 

“A, là đại ca của muội.” Tiêu Mề tỏ ra thô lỗ hừ mũi: “Huynh ấy là Đệ nhị tải tử.”

“Vậy Đệ nhất là ai?”

Tiêu Mề nghe nàng hỏi, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt quái dị. “Nhược tỷ, Đệ nhất tài tử Kinh thành là… Bình Mạn vương.”

Bình Mạn vương…

Là nam nhân đã “tặng” chủ nhân thân thể nàng một chưởng, sau đó rơi xuống vách núi. Từ thời hiện đại của nàng liền thay thế nàng ta sống tiếp.

Bình Mạn vương, cái tên nghe rất chói tai.

Tô Nhược nhíu mày, bàn tay nới lỏng ra. Tiêu Mề phát hiện ra khí lạnh tỏa ra từ người mỹ nhân bên cạnh, nàng ta cảm thấy chuyện quả nhiên không tốt chút nào.

Ti Tiêu Mề nghiêng đầu, nhìn Tàng Nhâm đưa ý tứ qua ánh mắt.

Đệ nhìn xem, có phải quận chúa đang nổi giận hay không?

Ti Tàng Nhâm bỗng nhiên nghĩ đến tính khí của Bình Trân quận chúa lúc trước, khó khăn đáp lời qua đôi mắt mờ mịt: Đệ sợ, tỷ đã làm gì quận chúa rồi?

Ti Tiêu Mề hơi giận: Đệ làm gì mà sợ? Nhược tỷ không giống lúc trước!

Tàng Nhâm khó nuốt nổi sự thật. Đừng nói đến Nhược tỷ bây giờ hay trước kia, phận hắn chỉ là Ti gia tam công tử, còn Tô Nhược là hòa thân quận chúa, nói như thế nào bình thường hắn khó mà đến gần. Bây giờ lại đứng cạnh quận chúa như vậy, nói không lo sợ quả thực là giả.

Ngạo Hồng Tiêu tiêu sái mà bước, nhìn thấy ba người phí trước có không khí kì lạ, cười lên một tiếng hỏi: “Thanh Trần, ngươi làm sao lại đi cùng với Bình Trân?” Giọng hắn nhẹ bẫng, tựa như là lơ đễnh hơi qua, nhưng vào tai Hưu Manh Dần, một người ưu thích luận lẽ, đã trở thành một loại hàm ý, lộ ra biểu cảm khác.

Đây cũng là câu hỏi mà Miên Hoành và Kim Thần đang thắc mắc trong lòng. Hai người nghe được Thái tử hỏi Thanh Trần, lỗ tai cũng vội vàng vểnh lên.

“Tiêu Mề nói ban sáng gặp được nàng, kết giao bằng hữu. Sau đó thì nói rằng muốn gặp ta.” Giọng Thanh Trần đều đều, thanh âm truyền cảm từ tính, đôi câu đã nói rõ sự việc.

“Bình Trân muốn gặp ngươi?” Ngạo Hồng Tiêu kinh ngạc.

“Chỉ là Mề nhi nói.” Ti Thanh Trần đáp lại, lần này lại khiến cho Miên Hoành thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng.

Nói ra có nghĩa nàng để tâm đến Thanh Trần chỉ là qua lời của Tiêu Mề cô nương, thực chất vẫn chưa có tính chính xác.

Miên Hoành thầm xét luận trong lòng. 

Cùng lúc này, Ngạo Hồng Tiêu khẽ à một tiếng, yên lặng không tiếp lời. Bọn nam nhân nhìn bóng dáng của hai nữ tử phía trước, Bình Trân không hiểu vì sao lại cứ ôm tay của Ti tam công tử thế kia.

“Thanh Trần, tiểu đệ nhà ngươi thực không phải phép.” Vẫn là Ngạo Hồng Tiêu thẳng thắn buông lời, “Bổn thái tử còn chưa có ôm qua mỹ nhân đâu, tiểu đệ ngươi đã chen chân buộc chặt tay nàng rồi kìa.”

Lời nói bông đùa của Thái tử điện hạ làm cho Ti Thanh Trần hơi cười, thế nhưng câu chữ trong lời lại khiến cho hắn chú tâm. 

Ai cũng biết, mặc cho bên ngoài Thái tử hay cười đùa như thế, nhưng ngài chưa từng nói đùa... Một từ cũng không có.

Ưu Kim Thần nhíu chặt hàng mày. Đôi mắt chậm rãi xoay chuyển, nhìn qua giống như đang quan sát gian hàng ven đường, thực chất lại là nhìn vào Hưu Manh Dần.

Hưu Manh Dần và hắn là tả hữu bên cạnh Thái tử, lần này xuất cung hai người đi theo đều có lý do. 

Hắn rõ nhất tính cách của Hồng Tiêu, câu nói kia buông ra như thế chắc chắn trong đó đã có chủ ý trước. Nói cách khác, Thái tử đã nhắm trúng Bình Trân quận chúa làm mục tiêu.

Ngài có ý muốn với quận chúa sao? 

Ưu Kim Thần bị ánh mắt của Hưu Manh Dần làm cho sợ hãi, vội vàng đánh mắt sang nơi khác.

Chẳng phải nói năm trước Thái tử rằng muốn lấy Ti nhị tiểu thư làm trắc phi? 

Hắn khó khăn ngẫm nghĩ, muốn tìm ra nguyên do từ lời nói, hành động của Thái tử. Nhưng đáng tiếc, từ trước đến nay, Ngạo Hồng Tiêu hành động chưa từng để lộ sơ hở.

“Đại ca, nhìn xem, cái này thực đẹp.”

Phía trước, ba người đã ghé ngang một gian hàng nhỏ. Giọng nói hồ hởi của Ti Tàng Nhâm đánh gãy tâm tư của bọn nam nhân phía sau.

“Cái này... Nhược tỷ nói rằng đây là... đây là...” Tàng Nhâm bất chợt quên mất từ vừa được nghe, nhăn mày buồn bực.

“Đây là kẹp tóc.” Tô Nhược nhìn chăm chăm vào chiếc kẹp kì lạ. Nàng mấp máy môi: “Dùng để vấn tóc, hoặc giữ tóc. Như thế này!” Nàng cầm chiếc kẹp tóc màu nâu sẫm, xoay người cầm một nắm tóc của Tiêu Mề, dùng ba ngón tay ép vào một phần đầu chiếc kẹp, lập tức phần còn lại của nó mở rộng miệng ra. 

Đây là một chiếc kẹp cổ kiểu cũ, đối với Tô Nhược rất quen thuộc, cho nên loạt hành động nhanh nhẹn dễ dàng. Nhưng ngược lại, đối với những người cổ đại như bọn người Tiêu Mề, đây là một thứ kì lạ, bọn họ nhìn động tác của nàng mà trố mắt. 

“Thực đẹp.” Ti Tàng Nhâm nhìn chiếc kẹp được đính trên tóc nhị tỷ. Nó giữ chặt được một nắm tóc dày, rất kỳ diệu.

Tô Nhược cười lên một tiếng, lại tháo kẹp ra, miết nhẹ nói: “Hẳn là đên từ phương Tây, ở đây chắc chắn là độc nhất!”

Chủ gian hàng là một nữ tử xinh đẹp, còn một xuân xanh tươi mới, nàng ta trước kia có nhìn thấy Thái tử điện hạ, bây giờ liếc mắt liền có thể nhận ra. Thế là chủ gian hàng vội vàng muốn quỳ xuống, Hồng Tiêu lại phất tay miễn lễ, vốn xuất cung, không nên giữ quá nhiều lễ tiết.

Chủ gian hàng được Thái tử cho phép, vui vẻ không thôi. Nàng ta nhìn đến các tuấn nam đi cùng mỹ nữ lên tiếng, ngượng ngùng nhỏ giọng: “Phải, đây là đến từ phương Tây, ai cũng đều không biết, ta lại kì lạ, đến nay chỉ có một mình nàng biết đến.” 

Tiêu Mề nhìn vào chiếc kẹp, rồi lại nhìn Tô Nhược sùng bái kêu lên: “Tỷ thực lợi hại!” Nói rồi nàng ta quay sang đại ca của mình, cất giọng giễu cợt: “Huynh chắc chắn không biết đó là gì! Vẫn là Nhược tỷ tài giỏi rồi.”

Ti Thanh Trần cảm thấy buồn cười. Tiêu Mề mới kết giao với Tô Nhược chưa hết một ngày, tại sao hắn lại có cảm giác như hai nàng là tỷ muội ruột thịt như thế.

“Cái này bao nhiêu? Ta lấy.” Cũng không để tâm đến bọn người Tiêu Mề, Tô Nhược nắm chặt chiếc kẹp trong tay. Đây là thứ tương tự có trong thời đại nàng vốn sống, nàng muốn có một thứ gì đó tạo cho nàng cảm giác gần gũi gia đình, gần gũi cuộc sống mà nàng nhất định phải trở về.

“A, cái này cũng không đắt. Lấy nàng năm đồng.” Chủ gian hàng cười đẹp.

“Được...”

Tô Nhược nghe đến, mỉm cười lấy bạc ra. Nào ngờ tay vừa lấy đủ hai thỏi bạc, sau tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.

“Quận chúa, nhiều quá.” Miên Hoành nghiêng đầu, “Cầm lấy, đưa cho nàng ta bấy nhiêu là đủ.” 

Theo đó là bàn tay to lớn từ sau eo của nàng đi lên. Tô Nhược liếc mắt, mọi người xung quanh đang chuyên chú nhìn ngắm những thứ khác, không ai quan tâm đến bàn tay sau lưng nàng. 

Tô Nhược là tự nhận mình người sống thực, có người tình nguyện tặng cho nàng thứ gì đó, chỉ cần là có lợi, nàng chắc chắn sẽ nhận lấy. 

Thế là nàng rất không khách khí cầm lấy những đồng tiền nhỏ trong tay Đại tướng quân, rồi đưa cho chủ gian hàng. 

Nữ tử đó cười toe toét, vội vàng đưa lời giới thiệu cho bọn họ thêm nhiều thứ khác.

Miên Hoành nhìn bờ vai nhỏ nhắn trước mắt, thân mình bất giác nhích lên phía trước một bước, ngay lập tức dưới cằm liền sát đến đỉnh đầu đen nhánh của mỹ nữ.

Hắn cảm nhận được, cơ thể Bình Trân quận chúa đang cứng lại.

Thế nhưng Miên Hoành lại tỏ ra vô cùng bình thản, giống như hắn chẳng làm gì nàng cả, còn ngang nhiên cúi đầu ngửi lấy mùi thơm tự nhiên từ tóc của Tô Nhược. Ừ, là mùi hoa hồng, thơm lắm!

“Nhược tỷ, tỷ xem xem, túi thơm này rất đẹp, tỷ có thích không?”

Tô Nhược giật mình ngẩng đầu, vô ý lại đâm trúng cằm nhọn của Miên Hoành, hoảng sợ lùi cả thân mình về sau. Chỉ là phản ứng tự nhiên, lại khiến cho khoảng cách giữa nàng và hắn càng thu hẹp. Tô Nhược lại một lần nữa cứng người.

Miên Hoành ôm nàng vào lòng, hai bàn tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, lòng bàn tay truyền ra sức nóng.

“Cẩn thận một chút.” Giọng hắn không êm tai bằng Ti đại công tử, không đầy lực bằng Thái tử điện hạ, không vui vẻ như tiểu Nhâm, không lạnh nhạt như của Hưu đại nhân, càng không nóng nảy như Ưu Kim Thần. 

Giọng hắn trầm thấp, âm ngữ rõ ràng, dứt khoát. Nó mang theo hơi thở của chiến trận, mạnh mẽ, hơi nặng, lại có chút vang vào lòng Tô Nhược.

“Nha nha, Hoành đại ca huynh làm sao lại như thế?!” Vẫn là giọng nói oang oang của Tàng Nhâm đánh thức nàng.

Tô Nhược vội vàng đẩy tay của Miên Hoành ra, đứng thẳng người. “Như thế nào? Tỷ vô ý bị ngã, tướng quân chỉ đỡ lấy tỷ thôi.” 

“Hì hì, đệ biết rồi.” Tàng Nhâm run vai cười cười, lại kéo Tô Nhược sang gian hàng bên kia, “Sang đây sang đây, Mề tỷ lại bắt đầu giở giọng với đệ. Đệ thấy cái túi thơm này đẹp, tỷ ấy lại chê không. Nhược tỷ phải xem xem, rốt cuộc là đệ chọn cái này đẹp hay cái của Mề tỷ đẹp hơn... Này này!”

Lễ hội đông người, Tô Nhược bị kéo sang gian túi thơm khác thoáng chốc bị chìm trong đoàn người mất dạng. 

Miên Hoành bật cười nhìn bàn tay trống không của mình, nơi đó còn lưu lại nhiệt từ cái eo mảnh khảnh, mềm mại của Tô Nhược. 

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng vừa bước đi, thấp thoáng mũi còn ngửi được mùi thơm từ mái tóc đen nhánh của nàng.

Phía sau lưng bỗng nhiên có người chen đẩy, va vào lưng Miên Hoành làm hắn bước lên phía trên mấy bước. Miên Hoành quay đầu, người kia xin lỗi liên hồi. Hắn cười cười một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn lên, lập tức đối diện với đôi mắt đen đặc u ám của Ngạo Hồng Tiêu.

Thái tử đứng cạnh Ti Thanh Trần, con ngươi hai người đặc sệt, lạnh lùng nhìn Miên Hoành. Khuôn mặt Thanh Trần vẫn ôn nhã như cũ, chỉ trừ đôi mắt tỏa đầy khí lạnh kia. Cũng không biết từ bao giờ, sát khí từ rất lâu rồi Miên Hoành đã không thấy trong người Thái tử nay lại xuất hiện. 

Hắn khó hiểu nhìn hai người. Bọn họ nổi giận cái gì chứ?

Nhưng không để hắn ngơ ngẩn quá lâu, Ngạo Hồng Tiêu đã quay đầu lại nói với Ưu Kim Thần gì đấy, sau đó lướt mắt bỏ đi, nối theo sau đó là Ti Thanh Trần.

Hưu Manh Dần phía sau Miên Hoành, tất nhiên cũng thấy được ánh mắt của hai người kia. Hắn rũ mắt, cười lên một tiếng.

“Hoành huynh, đi thôi.” Manh Dần vỗ vỗ bả vai Miên Hoành, sau đó cũng bước đi.

Miên Hoành gật đầu một cái, bỗng nhiên hiểu được vì sao Thái tử và Thanh Trần nhìn mình với ánh mắt như vậy.

Hắn lấy tay quệt mũi, hít hà hương thơm còn vương lại, rồi co chặt nắm tay. Quả nhiên, quân tử không thể tránh được ải mỹ nhân.

Toan tính cất bước, bỗng nhiên con ngươi Miên Hoành co lại, ánh mắt lạnh dần xuống, hai bên tai khẽ động một chút. Hắn trầm mặt, bước nhanh về phía bọn người Thái tử vừa đi. Đồng thời, khóe mắt của Miên Hoành không ngừng quét một lượt về phía bên phải.

Bọn người Thái tử đứng cùng Tô Nhược, cách đó không xa cho lắm. Miên Hoành sải vài bước chân thật rộng liền đến nơi. 

Lúc này trên tay Tô Nhược cầm hai túi thơm, một bên là Tiêu Mề cô nương đang huyên thuyên gì đó, một bên là Ti Thanh Trần đang dịu dàng giải giảng cho nàng cách thêu túi thơm.

Tô Nhược nhìn chăm chú vào hai túi thơm, một đỏ một vàng, nhìn như thế nào cũng thấy hai cái đều đẹp như nhau, nhất thời không biết mua cái nào cho phải.

Màu đỏ thì bắt mắt quá, màu vàng tương đối nhẹ màu, trùng hợp lại là màu tượng trưng của hoàng thất. Bên tai Tô Nhược, Ti Thanh Trần không ngừng nói lên đặc điểm của màu sắc cho nàng biết.

“Quả thực là khó chọn, nàng xem, nếu như nàng thích, vậy thì lấy cả hai.” Không biết từ khi nào, chỗ đứng của Tiêu Mề hiện tại lại bị Thái tử điện hạ thế chỗ. Hồng Tiêu mỉm cười nhìn nàng, bỏ qua ánh mắt đang trầm xuống của Thanh Trần, nói: “Ta vàng nàng đỏ, như thế nào?”

Hai túi thơm này vốn dĩ là một cặp, hình thù đường may hệt như nhau, ngoài ra chẳng còn cái nào có dạng giống như vậy. Ngạo Hồng Tiêu biết được điều này ở chỗ chưởng gian hàng. Cũng không rõ nguyên nhân như thế nào, người may chỉ tạo ra hai cái đỏ vàng, cư nhiên lại chẳng tạo ra cái nào khác nữa.

Tô Nhược xoay đầu nhìn người bên cạnh mình, trong bộ hoàng phục, gương mặt hắn trở nên cao ngạo, nhưng đôi mắt lại ẩn đầy tia… yêu chiều?

“Ta không thích màu đỏ.” Nàng nhếch mép, nhanh chóng quay đầu đáp. Màu đỏ là màu trước kia người nàng yêu ghét nhất, cho nên nàng cũng chẳng có cảm tình gì với nó.

“Vậy thì ta lấy màu đỏ, nàng lấy màu vàng.” Ngạo Hồng Tiêu nghe thế cũng không giận, ngược lại còn cười đến vui vẻ.

Chủ gian hàng nhìn những vị mỹ nam, mỹ nữ trước mặt, đôi mắt tỏa sáng như sao. Nàng ta nhìn nam nhân tuấn tú mặc y phục cao quý, thoáng qua liền biết thân phận không nhỏ. Lại xem vị mỹ nữ kia, không cần đoán cũng biết là thiên kim quyền quý. Nghe thấy hai người nói vậy, chủ gian hàng bèn cười tươi lấy lòng: “Phải, đôi kim đồng ngọc nữ này, xinh đẹp như vậy, cặp túi thơm này nhất định tạo ra là để dành riêng cho hai người!” Nàng ta thoáng dừng một chút, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân đã cười đến tuyệt trần, nói tiếp: “Nói rằng cặp túi thơm này vốn dĩ là dành cho đôi tình lữ yêu nhau, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau. Nay vào tay hai người, chắc chắn tình yêu sẽ gắn bền đến mãi tận mười kiếp sau này…”

Nàng ta nói hăng say, nụ cười trên môi Ngạo Hồng Tiêu càng khoét rộng. Thế nhưng bên cạnh Tô Nhược lại trầm ngâm lạ thường. Túi thơm có thể khiến cho tình yêu hai gắn bền hay sao? Nàng bỗng nhiên nghĩ đến người mình yêu trước kia, nếu như có thể trở về, đưa một túi thơm cho chàng, hẳn là hai người sẽ lập tức giống như vừa mới gặp nhau đi.

Nghĩ đoạn, Tô Nhược bỗng nhiên mỉm cười, nhỏ giọng nói khẽ: “Vậy được, lấy cho ta.”

Nghe nàng nói như thế, Hồng Tiêu kinh hỉ nhìn nàng, lòng bất chợt trở nên cao hứng. Nói vậy nàng muốn hắn giữ một cái, nàng giữ một cái sao? Vậy ý nàng là giống như trong suy nghĩ của hắn sao?...

Thế nhưng đối lập hoàn toàn với vẻ mặt vui mừng của Thái tử điện hạ, Ti Thanh Trần bây giờ giống như bão dữ, khuôn mặt trầm xuống đến đáng sợ. Ti Tiêu Mề đứng sau lưng Tô Nhược, nghe rõ nhưng gì mà Thái thử cùng Nhược tỷ nói, trong lòng không kìm được tức giận.

Nàng ta không hiểu rõ hết được những gì trong suy tính của Thái tử, nhưng lại đoán được không ít trong lời nói của hắn. Ai mà chẳng biết, người Tề quốc có phong tục trao túi thơm cho người mình yêu, đặc biệt trong đêm trăng tròn, nếu như người mình yêu nhận lấy túi thơm, như thế tình cảm sẽ đặc biệt trở nên càng sâu đậm hơn.

Nói như thế nào, thì đó cũng là phong tục vào đêm trăng tròn, nhưng qua một đoạn thời gian, việc trao túi thơm cho người mình yêu cũng trở thành lẽ thường tình. Nếu như yêu người đó, thì ngươi hãy trao túi thơm cho người đó, bất kể là vào ngày đêm như thế nào, người đó nhận, có nghĩa là đang đáp trả lại tình cảm của ngươi.

Nghe đồn rằng Bình Trân quận chúa đã mất trí nhớ cách đây không lâu, sớm rõ điều này, Tiêu Mề đã nổi lên ý nghĩ, muốn khiến cho nàng mua túi thơm, sau đó trao túi thơm đó cho đại ca, như thế thì sớm muộn gì Nhược tỷ cũng sẽ trở thành đại tẩu của nàng ta.

Hiện tại diễn ra đều lệch đi những gì mà Tiêu Mề nghĩ thầm, nàng ta hối hận vô cùng, sớm biết Thái tử có ý với quận chúa, có chết nàng ta cũng không đặc biệt ngỏ lời với đại ca, cùng nhau ra ngoài với bọn họ.

Cũng vào thời khắc Tô Nhược vui vẻ đồng ý mua cặp túi thơm, thính giác của Miên Hoành đặc biệt trở nên vô cùng nhạy cảm.

Bên tai chưa kịp nghe tiếng thét của một phụ nhân gần đó, Tô Nhược đã bị một lực cực mạnh kéo lại, gáy đâm sầm vào một thứ gì đó cứng ngắc, eo bị giữ chặt đến nỗi đau nhói.

Trong lúc trời đất điên cuồng đảo ngược, Tô Nhược nhìn thấy khắp nơi mọi nháo nhào chạy loạn, tiếng thét chói tai vang lên, Tiêu Mề được Ưu Kim Thần và tiểu Nhâm che chắn, có ba hắc y nhân vung kiếm đứng trước mặt Tiêu ca, Hưu đại nhân bên tay cầm một thanh kiếm, Ti Thanh Trần vội vã chạy đi, những người kia vẻ mặt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí.
Bình Luận (0)
Comment