Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Chương 3

Lạc Hi đã đánh người.

Một nam sinh xộc vào lớp hai khối một cấp cao trung, kích động tuyên bố tin hắn vừa mới xem đánh nhau về. Lạc Hi đã đánh nhau với đám học sinh chửi hắn là thằng ăn trộm, đòn ra khá mạnh làm mấy đứa bị thương. Sau đó Lạc Hi cùng mấy học sinh đánh nhau bị thầy giáo giữ lại đưa lên phòng Giám thị. Ở đó hắn đánh luôn cả thầy Trưởng ban Giám thị.

“Sao thế?!”

Bọn học sinh trong lớp hãi hùng.

Nam sinh kia lắc đầu chán nản, lúc đó hắn chỉ chen tới bên cửa sổ phòng Giám thị chứ không vào được bên trong nên không rõ tại sao Lạc Hi tự dưng lại quại một đấm vào cằm thầy Trưởng ban Giám thị. Một học sinh đứng cạnh hắn thì thầm rằng thầy Trưởng ban Giám thị khi ấy hỏi gì đó có vẻ giống như đang phát âm hai từ “kỹ nữ”.

Hạ Mạt ngồi gần cuối lớp.

Cô bé đang ôn lại bài, tai đeo headphone để tiếng nhạc át tiếng ồn ào trong lớp học đi một chút. Cô bé cúi đầu đọc, trên trang sách những hàng những chữ chi chít, thời tiết quá nóng nực, những con chữ mờ mịt lùng bùng bay loạn xạ trước mắt cô bé.

Tự dưng Hạ Mạt cảm thấy phiền toái.

Bọn học sinh trong lớp kinh hãi bàn tán, Lạc Hi ngụy trang quá khéo, trước đây họ vẫn luôn cho rằng Lạc Hi xuất thân lương thiện, mọi thứ ở hắn đều xuất sắc, có nghĩ cũng nghĩ không ra hắn là tên lưu manh chuyên trộm cắp. Một vài nữ sinh định biện hộ cho Lạc Hi, họ cho rằng có khi Lạc Hi bị oan, chưa chừng hắn bị học sinh khác đánh thì có. Nhưng đám học sinh lập tức nhao nhao giễu cợt họ, chửi mấy đứa con gái đó ngu si mê muội, Lạc Hi là đồ rác rưởi trộm cắp, tội danh đã được xác nhận. Mấy đứa con gái đó gục lên bàn khóc ầm ĩ.

Hạ Mạt dán mắt vào bài học.

Tiếng nhạc ầm ầm, trong lớp học những âm thanh ồn ào đan xen nhau, ánh mắt cô bé càng lúc càng thờ ơ. Rốt cuộc Hạ Mạt cũng bỏ tai nghe ra, gấp sách “bụp” một cái rồi đứng lên.

Đúng lúc đó, cửa phòng học bị đẩy ra.

Tất cả học sinh trong lớp ngoái nhìn, một bé trai chạy vào, mặt đỏ phừng phừng giống như đang chịu sự uất ức nhưng vẫn rất đáng yêu. Bọn họ đều nhận ra đó là Tiểu Trừng, em trai của Hạ Mạt.

“Chị!”

Tiểu Trừng chạy như bay tới trước mặt Hạ Mạt, mắt rưng rưng, nó đang cố gắng ghìm không cho nước mắt chảy ra.

“Sao thế?”

Cô bé hỏi vội.

“Bố… bố đang ở trên phòng Giám thị…”

Tiểu Trừng nấc lên nghẹn ngào.

Phút chốc Hạ Mạt cứng đờ người.

Đám học sinh hiếu kỳ vây kín hành lang phòng Giám thị, đứa thì áp mặt lên kính cửa sổ, đứa thì ghé tai sát những kẽ hở, vừa nghe trộm nhìn trộm, vừa thích thú cùng nhau bàn tán. Những âm thanh khắc nghiệt từ trong phòng Giám thị truyền tới, tiếng thước quất, tiếng tay đập lên mặt bàn gầm lên giận dữ khiến học sinh đứng ngoài nghe phát khiếp, nhưng lại sung sướng vô cùng.

Đột nhiên, sau lưng họ bị gạt mạnh sang hai bên.

“Làm gì thế!”

Bọn học sinh đứng vây đằng trước tức tối đẩy lại, vị trí đứng lúc này bọn họ chen mãi mới được, không dễ để kẻ khác lấn át.

“Tránh ra!”

Tiếng một nữ sinh.

Đám học sinh đứng phía trước vội quay đầu lại, có đứa kêu nhỏ đó là bạn gái của Thiếu gia, hình như tên Doãn Hạ Mạt. Lập tức đám học sinh gượng gạo nhường đường cho cô bé. Tuy bị cô bé coi không ra thể thống gì, nhưng vì Thiếu gia đành phải nể mặt.

Hạ Mạt đẩy cửa phòng Giám thị.

Cô bé đứng trước cửa.

Tiểu Trừng đứng bên cạnh, nắm tay cô bé.

Phòng Giám thị bừa bộn như vừa bị cơn cuồng phong cuốn qua, giấy tờ bay loạn xạ, giáo án, khung kính, chậu hoa, bằng khen tứ tung dưới sàn. Mấy thầy giáo nghiêm giọng nạt nộ bọn học sinh đánh nhau đang nhút nhát nép mình nơi góc phòng. Thầy Trưởng ban Giám thị ngồi sau bàn làm việc đang ngửa đầu bịt mũi trông cực kỳ thảm thương, máu chảy từng giọng xuống bộ comple của thầy.

Ánh mặt trời rọi vào.

Lạc Hi mình đầy thương tích, chiếc áo sơ mi của hắn bị kéo rách lúc đánh nhau, miệng sưng húp, một việt máu nhỏ đã khô. Nhưng nhìn hắn vẫn đẹp lồng lộng lay động lòng người. Mái tóc như ngọc đen óng ánh trong ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên nét mặt hắn đã mất đi vẻ dịu dàng lúc trước, khóe miệng dính đầy máu cong lên đầy khiêu khích giễu cợt. Mấy thầy giáo đang trách mắng răn dạy lũ học sinh đánh nhau, thỉnh thoảng lại trợn mắt tức tối nhìn về phía hắn, tuy nhiên họ không dùng thước đánh vào đầu hắn giống như cách họ đang giáo dục mấy đứa học sinh đánh nhau kia.

Bởi vì có một người đang đứng bảo hộ trước mặt hắn.

Hạ Mạt nhìn thấy bố.

Giống con gà mẹ bảo vệ gà con, bố đứng chắn trước mặt Lạc Hi không ngừng khom người nói lời xin lỗi từng thầy giáo, khuôn mặt mập mạp ướt đầm mồ hôi. Mấy thầy giáo không thèm để ý, bố cũng làm như không biết, cứ thể liên tục cúi gập người, nụ cười chực sẵn trên gương mặt.



“Xin tha lỗi, Tiểu Hi cháu nó quá manh động”.

“Xin tha lỗi, thầy chủ nhiệm, về nhà nhất định tôi sẽ giáo dục Tiểu Hi, sau này cháu nó sẽ không đánh nhau nữa ạ”.

“Xin tha lỗi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ tiền thuốc men cho những học sinh bị thương”.

“Xin tha lỗi, nhưng Tiểu Hi nhà chúng tôi nhất quyết không lấy trộm đồ, đó nhất định là sự hiểu lầm”.



Hạ Mạt nhìn bố cúi gập người tất bật xoay quanh như chong chóng, cô bé mím chặt môi, bàn tay lạnh dần, lòng đau như có vô vàn mũi kim châm.

“Tôi có nói Lạc Hi là thằng ăn cắp sao?”

Thầy Trưởng ban Giám thị hằm hằm nạt nộ, tay đập mạnh lên mặt bàn.

Bố giật thót mình.

“Tờ báo trước đây đã được dán lên bảng thông báo, chuyện quá khứ đã quá rõ ràng! Lạc Hi không những không biết đường mà hối cải, ngược lại còn dám đánh nhau, thái độ này là gì vậy?! Đưa nó lên ban Giám thị hỏi rõ sự việc thì nó đánh luôn cả thầy!”

“Xin tha lỗi… xin tha lỗi…”

“Xin tha lỗi thì được ích gì?! Ông có biết nó không? Hình như ông cũng vừa mới nhận nuôi nó thì phải! Tại sao khi khai hồ sơ lý lịch ông không viết nó từng đi ăn trộm! Vậy là trong chuyện này ông đã lừa dối nhà trường!”

Bố ngớ người kinh hãi nhìn thầy Trưởng ban Giám thị.

Lạc Hi lạnh lùng đứng giữa phòng Giám thị, ánh nắng có vẻ lạnh lẽo, khóe môi ngạo nghễ mỉa mai của Lạc Hi từ từ biến thành băng giá.

Mồ hôi trên gương mặt bố nhỏ xuống mặt đất, mặt bố chuyển sang trắng bệch, bố lắp ba lắp bắp: “Nhưng, Tiểu Hi nhà chúng tôi đúng là không lấy trộm đồ… Nó không phải là đứa ăn cắp… Xin… xin các thầy điều tra cho… Xin nhà trường đừng để học sinh nói lung tung… Tiểu Hi không phải là đứa ăn cắp…”

“Điều tra là việc của cảnh sát!”, thầy Trưởng ban Giám thị đập bàn, “Chúng tôi chỉ phụ trách quản giáo học sinh!”.

“Nhưng…”

Bố luống cuống gạt mồ hôi trên trán không biết phải làm thế nào, càng lúc càng lắp bắp.

“Tiểu… Tiểu Hi nhà tôi… không… không phải là… không ăn cắp”.

“Bố!”

Hạ Mạt hít thật sâu, bước nhanh tới. Bố quay đầy lại nhìn cô bé, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

“Tiểu Mạt, họ nói Tiểu Hi…”

Cô bé bước tới trước mặt bố, kiễng chân, đưa khăn giấy lau mồ hội trên mặt bố, cô bé mỉm cười, nói: “Vâng, con biết rồi. Bố, bố về trước đi, việc ở đây giao lại cho con xử lý được không?”.

Bố nhìn Hạ Mạt không yên tâm.

“Tiểu Mạt…”

Hạ Mạt mỉm cười, đôi mắt tràn đầy niềm tin và kiên định: “Bố, tình hình ở trường con rõ hơn bố. Bố về trước đi. Bố yên tâm, con biết cách giải quyết được chuyện này”.

Nói xong cô bé quay người về phía Tiểu Trừng đang đứng ở cửa, nói:

“Em về nhà cùng bố nhé”.

Tiểu Trừng không cần nghĩ ngợi gì gật đầu, trong lòng nó, những lời chị nói nhất định là đúng nhất.

Tiểu Trừng và bố rời phòng Giám thị.

Phòng Giám thị trong ngoài hoàn toàn yên lặng.

Các thầy giáo, mấy thằng học sinh đánh nhau, thầy Trưởng ban Giám thị ngẩn người nhìn Hạ Mạt, tất cả học sinh tụ tập ngoài hành lang cũng đều ngẩn người nhìn Hạ Mạt. Chỉ có Lạc Hi quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Mạt đứng cạnh thăm dò.

Cô bé nở một nụ cười.

Nhưng lại không lên tiếng.

Trong đôi mắt trắng đen phân biệt rõ ràng, ánh mắt tĩnh lặng, lặng lẽ nhìn thầy Trưởng ban Giám thị, cái thần khí kỳ dị trong đôi mắt ấy khiến thầy quên béng đang định nói gì. Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, không biết cô bé sẽ làm thế nào “giải quyết được chuyện này”.

Một lúc lâu sau.

Đoán chừng bố và Tiểu Trừng đã đi xa.

Hạ Mạt thẳng người, ánh mắt lạnh tanh, nụ cười trên gương mặt cô bé bất ngờ biến mất. Cô bé lạnh lùng đưa tay kéo tay phải của Lạc Hi, không nói một lời, cô bé lôi Lạc Hi bước nhanh về phía cửa bỏ ra ngoài.

“Này! Em đứng lại!”

Thầy Trưởng ban Giám thị cảm thấy mình như đang bị bỡn cợt.

Hạ Mạt quay đầu lại.

Cô bé cười nhạt, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, “Sự thực không làm sáng tỏ được lại đi dung túng học sinh chửi người khác là kẻ ăn cắp, đó là cách vốn dĩ xưa nay thầy vẫn quản giáo học sinh chăng? Thầy không đủ năng lực điều tra rõ sự thực thì để em đi điều tra cho. Chỉ là, nếu như thầy mà sai, tới lúc đó hy vọng thầy có thể vẫn đứng trên tinh thần giáo dục mà xin lỗi Lạc Hi”.

Hạ Mạt cúi gập người chào thầy Trưởng ban Giám thị.

Sau đó, cô bé kéo tay Lạc Hi qua cửa phòng Giám thị bỏ đi.

Yên lặng.

Yên lặng kỳ lạ.

Lặng yên như tờ.

Không ai dám thở.

Hạ Mạt kéo tay Lạc Hi.

Cô bé cứ kéo tay Lạc Hi như vậy mà bỏ đi.

Tay hai người nắm chặt lấy nhau, Lạc Hi bị Hạ Mạt kéo đi, ánh mắt cổ quái nhìn cô bé. Cô bé không nhìn hắn, chỉ nắm chặt tay hắn kéo đi thật nhanh qua đám đông đang vô cùng ngạc nhiên kinh hãi.

Sau nhiều năm, chuyện kể lại liên quan tới sự kiện này có nhiều kiểu.

Có người nói lúc đó ánh mặt trời rực rỡ xoay quanh người họ.

Có người nói Hạ Mạt kéo Lạc Hi đi thẳng ra ngoài cổng trường.

Có người nói bắt đầu từ ngày hôm đó, trường Thánh Huy ra quy định mới: Không cho phép học sinh nắm nay nhau trong trường.

***

Nhà họ Âu.

Bể bơi trong nhà sóng gợn lóng lánh.

Quản gia Thẩm cung kính cầm khăn bông đứng bên bể bơi, người hầu nữ yên lặng đứng đằng xa. Bữa điểm tâm trình bày tinh tế đẹp mắt đặt trên chiếc bàn tròn chạm hoa màu trắng. Mặt nước bể xanh trong dập dờn đung đưa, chàng trai nét mặt ưu tư đang bơi, những tia nước trong vắt bắn tung tóe quanh thân hình rắn chắc, nước da mịn màng, mái tóc đen ướt lòa xòa trên trán và sau gáy anh.

Điện thoại treo trên tường trong phòng bể bơi reo vang.

Quản gia Thẩm nhận điện thoại, nói xong gác máy đi tới bên bể bơi, cúi người nói với chàng trai trong bể:

“Thiếu gia, tiểu thư Doãn tới”.

Nói rồi quản gia Thẩm sung sướng nghĩ rằng sẽ lại được thấy Thiếu gia vui lên. Lần nào Doãn Hạ Mạt chủ động tới tìm Thiếu gia cũng vậy, tuy Thiếu gia vẫn giữ vẻ ngoài lạnh nhạt khác người nhưng đôi mắt lại không giấu nổi niềm vui kiểu trẻ con.

Nhưng lần này.

Quản gia Thấm rất ngạc nhiên thấy đôi mắt của Thiếu gia hôm nay lại chớp chớp, nét mặt khó coi, quai hàm bạnh ra. Thiếu gia nhảy lại xuống bể bơi lặn một hơi xuống đáy, bọt nước bắn tứ tung, rất lâu Thiếu gia mới nổi lên.

Khi Doãn Hạ Mạt bước vào phòng bể bơi, Âu Thần mới từ dưới nước lên, chiếc quần bơi màu đen, nước đọng từng giọt từng giọt trên da thịt trắng ngần, nước từ mái tóc đen rỏ tong tỏng. Âu Thần không lau nước trên người, ngồi bên thành bể ngoái đầu nhìn cô bé, không nói gì lại quay đầu nhìn làn nước trong.

Âu Thần ngoắc tay.

Quản gia vội vàng bảo người hầu gái đi chỗ khác, còn mình cung kính đặt chiếc khăn tắm cạnh Âu Thần rồi cũng lặng lẽ lui.

Mặt nước phản chiếu lên tường và trần nhà.

Ánh sáng lóng lánh.

Hạ Mạt đến bên Âu Thần, cúi người lấy chiếc khăn tắm, giũ ra. Cô bé ngồi xuống quấn chiếc khăn quanh người Âu Thần. Âu Thần trầm ngâm không nói, hình như đang giận. Cô bé đưa khăn lau những giọt nước trên người Âu Thần, rồi đưa lên đầu mạnh tay lau tóc rối tung.

“Này!”

Giọng Âu Thần buồn bã xuyên qua chiếc khăn bông.

“Này cái gì!”, cô bé lau tóc Âu Thần rất mạnh như đang lau con chó con, “Lại dỗi em gì vậy, mặt xấu hoắc, nếu anh không thích nhìn em, sau này em sẽ không tới tìm anh nữa!”

Âu Thần giật mạnh chiếc khăn.

Quăng nó xuống thành bể, nheo mắt, ánh mắt xanh thẫm, anh nhìn cô bé chằm chằm, hàm dưới thít chặt.

Hạ Mạt dụi trán, “Anh đã biết cả rồi đúng không?”

Ánh mắt Âu Thần lạnh lùng.

Từ khi tận mắt nhìn thấy Lạc Hi ở nhà Hạ Mạt, Âu Thần đã có cảm giác bất ổn, hơi thở nguy hiểm phát tán quanh người Lạc Hi. Tuy Hạ Mạt đã nói chẳng để ý tới Lạc Hi, nhưng, Âu Thần vẫn không yên tâm. Vì cái thằng Lạc Hi đó, ở căng tin trường cô bé đã gỡ tay Âu Thần ra; vì cái thằng Lạc Hi đó, cô bé tính cách lỳ lợm thờ ơ lại dũng cảm xuất đầu lộ diện ở phòng Giảm thị.

Hạ Mạt hít một hơi sâu, nhặt lại chiếc khăn giúp Âu Thần lau tóc. Lần này động tác nhẹ nhàng mềm mại hơn rất nhiều, cô bé vừa lau vừa nói nhỏ: “Thế nào, anh có giúp em không?”

Âu Thần lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc Lạc Hi có quan hệ gì với em?”

“Anh ta được bố nhận làm con nuôi, là người anh Tiểu Trừng yêu thích”.

“Chỉ thế sao?”

Cô bé lườm Âu Thần.

“Không vậy thì còn thế nào nữa?”

Hạ Mạt bỏ chiếc khăn xuống đưa tay vuốt tóc Âu Thần, tóc cũng đã gần khô. Cô bé lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc Âu Thần. Hạ Mạt bật cười, hỏi:

“Lại ghen rồi chứ gì?”

Được cô bé chải tóc nhẹ nhàng êm ái, tức giận trong lòng Âu Thần cũng dịu xuống. Nét mặt hơi mất tự nhiên, Âu Thần ho một tiếng, quay mặt lại, nói:

“Em đã nắm tay Lạc Hi”.

Nụ cười biến mất, Hạ Mạt nhặt chiếc khăn lau hai tay mình thật mạnh.

“Như thế này đã được chưa?”

Hạ Mạt liếc xéo Âu Thần, cười.

Âu Thần quay mặt đi chỗ khác thả lòng người, không còn căng thẳng nữa.

Hạ Mạt ôm chặt cánh tay Âu Thần kéo anh quay lại, lườm yêu một cái, nói: “Xin anh giúp cho sau này có giận thì giận có lý một chút, được không? Bằng không một ngày nào đó em nổi cáu thật, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu, thật đấy!”

“Vậy sao?”

“Chứ còn”, Hạ Mạt ôm cánh tay Âu Thần đung đưa nũng nịu, “Được rồi, nói nhanh đi cuối cùng thì anh có giúp em không?”

“Anh đã cho người đến sở cảnh sát dò hỏi, người này cũng đã làm quen với gia đình họ Tống. Chắc chỉ độ tối nay hoặc ngày mai em có thể gặp bà Tống thôi”, Âu Thần dửng dưng nói.

“Vâng!”

Ánh mắt Hạ Mạt sáng rực lên.

Âu Thần nhạt nhẽo nói: “Chưa nắm được bằng chứng xác thực mà em đã dám khẳng định trước mặt nhiều người như thế, nếu anh quyết định không giúp em, em sẽ thu xếp thế nào?”

Cô bé tươi cười như bông hoa đang nở rộ: “Biết làm sao được, nhưng em chắc chắn anh sẽ giúp em!”

Âu Thần lườm Hạ Mạt.

“Cảm ơn anh!”, Hạ Mạt sung sướng lắc mạnh cánh tay Âu Thần.

Âu Thần nhìn xuống mặt nước sóng gợn lăn tăn, lặng yên hồi lâu, rồi hạ giọng: “Sau này đừng có mà gần gũi cái thằng tiểu tử Lạc Hi nữa nhé. Bằng không…”

“…”

“Hạ Mạt, em là của anh”.

Âu Thần hôn lên trán Hạ Mạt, đôi môi giá lạnh.

***

Buổi tối.

Tiểu Trừng vừa ăn cơm vừa lo lắng nhìn bố, lại nhìn sang chị Hạ Mạt. Bố không giữ được kiên nhẫn hỏi chị hết câu này đến câu khác: Ở trường họ định giải quyết thế nào? Lạc Hi tiếp tục đi học có vấn đề gì không? Chị Hạ Mạt cười như chẳng có chuyện gì an ủi bố, chị bảo chả sau đâu, chờ một hai ngày nữa mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Nghe chị nói, Tiểu Trừng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nó ngoan ngoãn gắp chiếc cánh gà vào bát anh Lạc Hi, hình như anh Lạc Hi cũng thích ăn cánh gà, hy vọng anh Lạc Hi ăn đồ ăn ngon sẽ không còn buồn vì chuyện hồi sáng nữa.

Lạc Hi lặng lẽ u uất cầm guitar trên sofa trong phòng khách đi vào phòng mình. Bố, mẹ và Tiểu Trừng nhìn nhau lúng túng không biết phải làm sao, chỉ có Hạ Mạt vẫn tiếp tục ăn.

Sau bữa cơm tối.

Tiểu Trừng giúp mẹ thu dọn mâm bát.

Bố bảo Hạ Mạt ra vườn với bố.

Bầu trời không tăng, chỉ có hàng ngàn vì sao lấp lánh.

Cây anh đào tươi tốt rậm rạp.

Hạ Mạt ôm gối ngồi trên bệ đá dưới gốc cây, yên lặng nhìn bầu trời tuyệt đẹp nghe bố nói chuyện. Từ khi Lạc Hi về sống trong nhà, đã lâu lắm rồi cô bé không ngồi cùng bố nói chuyện như thế này.

“Tiểu Hi không phải là đứa trộm cắp”.

Bố nói với cô bé, tình cảm phức tạp thể hiện trên gương mặt.

“Dạ”.

Cô bé yên lặng nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, những vì sao nhấp nháy, chúng đúng là chẳng có gì phải phiền lòng.

“Tiểu Mạt à, bố biết con không thích Tiểu Hi lắm, nhưng… con hãy tin là Tiểu Hi nó tuyệt đối không phải là đứa trộm cắp”.

“Tại sao ạ?”

“Bố và mẹ đẻ của Tiểu Hi là bạn học hồi cấp hai”, bố nhớ lại, tiếng nói chậm rãi, “cô ấy là nữ sinh xuất sắc nhất trong lớp, xinh đẹp, học giỏi, tính tình rất hay, đối xử với bạn bè trong lớp nhiệt tình, mọi người trong lớp đều quý mến cô ấy”.

“Bố đã yêu thầm mẹ của Lạc Hi?”. Chính xác, tất nhiên là phải như vậy, bố và mẹ là bạn học thời trung học, vì thế mẹ biết rõ tình yêu đầu đời của bố, nên khi Lạc Hi đến sống cùng mẹ rất hay để ý hắn.

“Hồi đó hầu như tất cả bọn con trai trong lớp đều thầm yêu cô ấy”, bố ngượng ngùng, “hồi đó bố béo lắm, còn béo hơn cả bây giờ, bọn con gái trong lớp đều không thích nói chuyện với bố, chỉ có cô ấy lần nào gặp bố cũng gật đầu mỉm cười. Lần đó điểm thi của bố rất kém khiến thành tích của lớp bị kéo xuống, cô giáo rất tức giận, bắt bố ra ngoài hành lang đứng phạt. Ngoài hành lang bố đứng khóc mãi, lũ bạn học đứa nào cũng chọc ghẹo, cười bố. Cô ấy tới đưa khăn tay cho bố lau nước mắt, còn đưa vở cho bố chép lại bài”.

Hạ Mạt ngạc nhiên phát hiện mắt bố hơi đỏ.

“Nhưng lúc đó bố lại không nói gì với cô ấy, bố không dám nói chuyện với cô ấy, một cô gái như vậy bố làm sao xứng được… Sau đó một thời gian tự dưng cô ấy biến mất, không thấy đến trường nữa… Tiểu Mạt à, bố thật vô dụng, chẳng bao giờ dám nói chuyện với cô ấy, có thể cô ấy không nhớ tới người bạn này…”

“Bố…”

Hạ Mạt tỳ nhẹ lên vai bố.

“Gặp Lạc Hi ở cô nhi viện, phát hiện ra nó là con của cô ấy, hai mẹ con khuôn mặt giống hệt nhau”, giọng bố hơi run, “Con của cô ấy không thể là đứa trộm cắp được, chuyện đó tuyệt đối không thể”.

“Vâng, con tin bố”. Cô bé gật mạnh đầu.

Rất lâu sau đó, bố mới lấy lại được bình tĩnh, đưa tay xoa mặt, vẫn còn chút bối rối: “Xin lỗi con, Tiểu Mạt, bố không nên kể những chuyện này”.

“Tại sao lại không nên?”, cô bé dựa vào vai bố, “Bố kể những chuyện trước đây cho Tiểu Mạt nghe là bố đã coi Tiểu Mạt như người bạn tốt rồi, bố tín nhiệm Tiểu Mạt, Tiểu Mạt rất vui”. Cô bé ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bố, ánh mắt trong veo, “Bố, bố yên tâm, có con sẽ không ai có thể hiếp đáp được Lạc Hi, con sẽ bảo vệ anh ấy”.

Bố cười yên lòng.

Bàn tay múp míp vỗ vai Hạ Mạt.

Bầu trời đêm tuyệt đẹp.

Sao lấp lánh như những viên đá quý.

Dưới gốc cây anh đào.

Hạ Mạt âu yếm dựa vào ngực bố nói nhỏ nhẹ, âm thanh bồng bềnh trong gió đêm: “Bố, bố có biết tại sao con không thích Lạc Hi không?”

Bố nhìn cô bé nghi hoặc dò hỏi.

Cô bé đỏ mặt, “Từ khi Lạc Hi về sống chung, bố chỉ quan tâm tới Lạc Hi, cứ như là bố quên mất con và Tiểu Trừng… Bố, con và Tiểu Trừng rất yêu bố, thích bố cười với chúng con, thích bố hỏi chuyện chúng con ở trường…”

Bố lúng túng: “Tiểu Mạt…”

Cô bé ngẩng đầu, nhoẻn miêng cười.

Nụ cười rất đẹp, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước, mái tóc dài dày dày như rong biển buộc cao, sợi ren lụa nhảy múa theo gió đêm.

“Bố…”

“Xin lỗi con, Hạ Mạt”, bố đưa tay vuốt mặt, “Là vì trước đây Lạc Hi phải chịu nhiều khổ cực nên bố muốn chăm sóc nó nhiều hơn… bố đâu có không quan tâm tới con và Tiểu Trừng, trong lòng bố, con và Tiểu Trừng rất ngoan, rất hiểu biết… là bố đã sai… sau này”.

“Vâng! Cảm ơn bố…”

Cô bé nhắm mắt hạnh phúc, dựa vào lòng bố sâu hơn.

Tiếng lá cây anh đào xào xạc trong gió.

Đột nhiên trong lòng bố, Hạ Mạt ngồi thẳng lại.

Cô bé quay đầu.

Dưới ánh sao đêm nhạt nhòa có bóng một chàng trai tuấn tú. Không biết hắn đứng trong vườn từ lúc nào, mái tóc như ngọc đen bị gió đêm thổi rối tung trước trán, ánh mắt lạnh lẽo như sương lạnh buổi sớm.

Bố đi rồi.

Trong vườn chỉ còn cô bé và Lạc Hi.

Hạ Mạt bắt chéo hai tay sau gáy từ từ ngả người lên bậc đá xanh. Trên cao, cành lá chi chít xào xạc, ánh sao len qua kẽ lá. Cô bé thỏa thuê hít thở, đôi mắt nhắm nghiền, người duỗi thẳng.

Lạc Hi đứng nhìn cô bé rất lâu, hắn nhếch môi rồi cũng nằm xuống bệ đá cạnh Hạ Mạt. Hắn gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ nhìn bầu trời sao qua kẽ lá anh đào.

Hai người yên lặng nằm dưới ánh sao đẹp tuyệt vời.

Lạc Hi hỏi cô bé giọng lạnh tanh: “Tại sao ở phòng Giám thị lại cứu anh?”

Cô bé không nói, hơi thở cực nhẹ.

“Không phải em rất ghét anh sao?”, hắn tiếp tục hỏi.

Cô bé như chuẩn bị trợn mắt.

“Thà rằng em ghét anh còn hơn, đâu cần em phải thương hại anh”. Hắn mím chặt môi, đôi mắt được ánh sao chiếu vào toát lên vẻ quật cường nhưng cô độc kinh người.

Cô bé cười khẩy, ánh mắt vẫn nhắm nghiền: “Dựa vào đâu bảo em thương hại anh? Vì anh bị người ta đổ cho là thằng ăn cắp hay là vì anh xuất thân từ cô nhi viện?”

Cổ họng Lạc Hi nghẹn cứng.

Hạ Mạt thản nhiên nói như đang trong giấc mộng: “Em cũng từng sống ở cô nhi viện”.

Lạc Hi kinh ngạc.

Hắn dán chặt mắt vào cô bé.

Cô bé thoáng cười khẩy, hàng lông mi rung nhẹ, khuôn mặt xinh xắn sáng trong dưới ánh sao.

“Anh bị người ta gọi là thằng ăn cắp đúng không? Em không những đã từng bị người ta gọi là ăn cắp mà còn bị người ta kêu là đĩ non”.

Lạc Hi nắm chặt tay, “Mày…”

Lạc Hi lúc ấy tức tối đỏ bừng mặt.

Cô bé hít thở, “Theo bố kể, mẹ đẻ của anh giống như một tiên nữ. Còn như… mẹ đẻ của em thì chính xác là gái điếm thực thụ…”

Mặt Lạc Hi đanh lại.

Cô bé ngồi dậy ôm đầu gối, thân hình thu lại nhỏ xíu, ánh mắt u uất nhìn bầu trời sao vời vợi xa xăm. Một lúc sau, cô bé quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lạc Hi, “Thế cho nên anh dựa vào đâu nói người ta phải thương hại anh?”

Lạc Hi chết trân.

Một lúc sau hắn mới lớn tiếng cười muốn đứt hơi như thể vừa được nghe chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời này. Hắn cười tới độ nước mắt tràn ra long lanh trong màn đêm.

Hạ Mạt không để ý tới hắn, giọng lạnh như dao cắt: “Trong cô nhi viện em đã gặp nhiều đứa trẻ giỏi che đậy giống hệt anh, làm như mình hoàn mỹ không tỳ vết, rất ưu tú, lễ phép, trước mặt những gia đình muốn tìm nhận con nuôi, chúng đều tỏ ra mình là một thiên thần, tất cả chỉ vì muốn có thể mãi mãi rời bỏ cô nhi viện”.

Cô bé thờ ơ nhìn hắn, “Bụng dạ anh cũng chả khác gì bọn trẻ đó, sớm đã lạnh lùng tới mức không tin tưởng vào bất kỳ tình cảm ấm áp dịu dàng nào. Ai đó có đối xử tốt với anh, bề ngoài anh mỉm cười tỏ ra cảm kích, nhưng bụng lại hẹp hòi quăng tất tần tật mọi sự quan tâm vào thùng rác”.

Nụ cười Lạc Hi đẹp như hoa anh đào đỏ rực, “Còn em?”

Nụ cười của Lạc Hi tụ lại trên người Hạ Mạt, nụ cười đẹp mê hồn, ánh mắt long lanh mê hoặc, “Em có gì khác tôi? À, em diễn kịch còn đỉnh hơn đúng không? Trước mặt cái thằng Thiếu gia gì đó, em dịu dàng đáng yêu, giả nai nũng nịu. Ai biết em mang bộ dạng nào, chỉ e là em còn lạnh lùng hơn cả tôi!”

“Không sai”.

Hạ Mạt hất cằm vênh váo nhìn Lạc Hi.

“Em đâu có ngu như anh, rõ ràng muốn được nhiều người yêu thương nhưng lại giả vờ như mình không thèm. Không muốn quay về cô nhi viện chứ gì? Nếu cố ở lại cho được, anh mà tính toán bố, mẹ và Tiểu Trừng có lợi gì, thì cũng phải tính cả em vào đó anh mới có nhiều cơ hội hơn. Anh biết thừa người ghét anh nhất là em, tại sao lại ngang nhiên chọc tức em, chả nhẽ anh ngu đến thế sao?”

Mắt cô bé xoe tròn, nụ cười khiêu khích quỷ quái, “À hiểu rồi, chắc là cũng đắc tội với cái thằng Tống Nhã Dân đó chứ gì? Thằng đó cũng không thích anh quá ưu tú, bỏ xa nó quá mức, khiến nó bị lu mờ. Anh nên biết thu bớt kiếm lại. Sao hả, ăn quả đắng rồi chứ gì, bị nó gọi là thằng ăn cắp lại còn bị tống vào tù”.

Cây anh đào dưới ánh sao.

Gương mặt thiếu nữ đầy khiêu khích thầm đánh giá chàng trai. Chàng trai mắt không rời gương mặt thiếu nữ, đôi mắt đẹp long lanh, ánh mắt kỳ dị. Bóng hai người đổ xiên trên bậc đá xanh.

Hai người ngồi sát bên nhau.

Hơi thở người này dường như đọng trên môi người kia.

Hạ Mạt đột ngột đứng lên nhảy xuống bậc đá, phủi bụi trên người, cô bé quay người đi vào nhà. Lạc Hi dưới gốc cây anh đào nhìn theo cô bé, ánh mắt kỳ dị.

Hạ Mạt bước tới bên cửa.

Dừng lại.

“Chuyện lần này em sẽ giúp anh giải quyết”. Ngừng một lát, cô bé mở cửa bước vào, lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng sau này anh nhớ phải trả nợ đấy”.

***

Tối thứ Bảy, rất khuya Hạ Mạt mới về đến nhà. Cô bé đi thẳng tới phòng Lạc Hi, mở cửa quăng chiếc băng ghi âm lên bàn hắn.

Cô bé bảo Lạc Hi.

Chuyện lần này hắn thích giải quyết thế nào thì tùy.

Chủ nhật, Lạc Hi ngồi trước bàn học, chiếc băng ghi âm trên tay. Hắn ngồi như vậy suốt cả buổi sáng. Tiểu Trừng mấy lần thò đầu vào phòng ngó nghiêng, lo lắng sợ anh Lạc Hi buồn chuyện ở trường mà sinh bệnh.

Hạ Mạt bắt Tiểu Trừng về phòng vẽ tranh.

Cô bé khép cửa phòng Lạc Hi để hắn một mình yên tĩnh suy nghĩ.

Buổi chiều.

Lạc Hi rời khỏi nhà.

***

Quanh đi quẩn lại đã tới giờ chào cờ.

Trên sân trường, hầu như tất cả học sinh trường Thánh Huy đều đang ghé tai nhau thì thào to nhỏ: “Lạc Hi chắc chắn không xuất hiện nữa đâu”; “Lạc Hi nhất định đã bị nhà trường đuổi học rồi”. Đứa cười nhạt, đứa mỉa mai giễu cợt. Cũng có đứa buồn rầu tiếc rẻ. Đột nhiên một học sinh chỉ tay lên sân khấu trước sân trường, mồm há hốc lưỡi cứng đờ không thốt lên lời!

Sáng sớm.

Trong làn sương mờ.

Nắng vàng nhạt xuyên qua những đám mây rọi tới, những tia sáng óng ánh, một chàng trai môi đỏ như hoa anh đào trông tựa một thiên sứ cô độc bị lãng quên giữa nhân gian đang gặp bất trắc.

Lạc Hi…

Nước mắt xúc động bất giác lăn trên má đám nữ sinh trường Thánh Huy.

Giây phút này chúng sẵn lòng tha thứ cho Lạc Hi dù hắn đã từng làm những chuyện xấu xa bỉ ổi. Cái cô độc của Lạc Hi, cái đẹp của Lạc Hi như con dao sắc nhọn hằn thù đâm vào trái tim họ.

Lạc Hi bước tới giữa sân khấu.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy chiếc micro màu bạc.

Rồi…

Hắn nhìn xuống phía bên phải dưới sân khấu.

Mọi người nhìn theo ánh mắt Lạc Hi.

Chỉ có Tống Nhã Dân một mình đang bứt rứt lúng túng dưới sân khấu, gương mặt hắn in rõ những dấu vết hoảng hồn sau một trận chiến. Sau hồi đắn đo do dự, hắn đỏ mặt xấu hổ bước lên sân khấu. Tống Nhã Dân bước tới bên Lạc Hi, gương mặt thanh tú nho nhã đỏ lự, hắn cúi đầu cầm chiếc micro hướng về toàn thể học sinh trường Thánh Huy dưới sâu khấu nói rằng sự việc năm ngoái giữa gia đình hắn và Lạc Hi chỉ là sự hiểu lầm.

Cả trường ồ rộ lên.

Tống Nhã Dân xấu hổ vội vàng giải thích, là vì mấy ngày nay mọi người ầm ĩ, bàn tán xôn xao chuyện Lạc Hi ăn cắp khiến hắn day dứt, áy náy nên phải chạy tới đồn cảnh sát hỏi cho rõ ngọn ngành sự việc trước kia. Kết quả phát hiện Lạc Hi tuyệt nhiên không lấy cắp đồ, sợi dây chuyền năm đó là do một người giúp việc đã lấy trộm. Lạc Hi cũng chưa bị giam ngày nào. Mọi chuyện là do hắn hiểu lầm. Tống Nhã Dân cầu xin Lạc Hi hãy tha thứ, hắn bằng lòng chấp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào mà mọi người trong trường Thánh Huy dành cho hắn.

Tất cả thầy cô giáo cùng toàn thể học sinh trường Thánh Huy ngớ người.

Lạc Hi như cười mà như không, tay phải đưa ra ôm lấy vai Nhã Dân như ôm người anh em.

Tống Nhã Dân cúi đầu khóc.

Đám đông dưới sân trường ồn ào, Doãn Hạ Mạt chỉ như một điểm đen nhỏ bé đứng trong hàng lớp hai khối một cấp cao trung, cô bé nhìn Lạc Hi trên sân khấu xa xa.

So với suy tính của cô bé, sự việc được giải quyết đơn giản hơn nhiều.

Lúc đầu cô bé nghĩ rằng việc gặp mặt, nói chuyện với bà Tống sẽ khó khăn. Trong suy nghĩ của cô bé những nhân vật trong giới chính trị đều rất khó chịu và nham hiểm. Nhưng sau khi biết được mục đích của cô bé, bà nhận lời nán lại trong phòng khách, rồi nước mắt hổ thẹn bảo Lạc Hi không lấy trộm đồ. Bà Tống kể cho Doãn Hạ Mạt nghe bà và chồng nhận nuôi Lạc Hi vì họ thật sự rất thích cậu bé, họ chưa gặp đứa bé nào đáng yêu và thông minh như Lạc Hi. Thực sự là bà rất muốn nuôi dưỡng Lạc Hi như đứa con mình đẻ ra.

Sau khi về sống trong gia đình họ Tống, quả thực Lạc Hi thể hiện là một đứa con cực kỳ xuất sắc, bạn bè vợ chồng họ cũng rất thích Lạc Hi. Thế nhưng con đẻ của vợ chồng họ là Tống Nhã Dân càng ngày lại càng không vui, ngày nào cũng trầm ngâm u sầu. Bà Tống tính để Nhã Dân và Lạc Hi hòa nhập coi nhau như anh em ruột, nhưng tình hình càng trở nên tệ hại. Trong nhà nhiều thứ lặt vặt bắt đầu biến mất, Nhã Dân hễ cứ mở mồm y như đổ cho Lạc Hi lấy trộm. Thế rồi bà Tống vô tình phát hiện những món đồ bị mất tuyệt đối không phải do Lạc Hi lấy trộm. Bà Tống đau khổ cười ngượng nhận mình là người có lỗi, bà rất yêu quý Lạc Hi, nhưng Nhã Dân mới chính là đứa con bà dứt ruột sinh ra, bà lo tâm lý của Nhã Dân đến một lúc nào đó bị tổn thương vô phương cứu chữa. Rốt cuộc bà đã giả như mình là kẻ không mảy may thấu tình buộc Lạc Hi phải quay trở lại cô nhi viện.

Doãn Hạ Mạt hỏi bà Tống sao lại báo cảnh sát tới bắt Lạc Hi.

Bà Tống nói bà đâu có báo cảnh sát, khi cảnh sát và đám phóng viên chạy tới bà cũng chỉ nói có vậy. Sau đó bà đã tới đồn cảnh sát xin hủy đơn kiện Lạc Hi. Bà Tống rớt nước mắt nói mình đã có lỗi với Lạc Hi, bà không ngờ chuyện này vẫn đeo đẳng tiếp tục làm hại Lạc Hi.

Bà Tống không ngờ rằng.

Tất cả những lời bà nói đã bị Doãn Hạ Mạt ghi âm lại.

Trường Thánh Huy đầu giờ sáng.

Trên sân trường, học sinh vẫn chìm đắm, chưa sao dứt ra khỏi chấn động vừa rồi.

Đúng lúc này.

Từ phía bên kia sân khấu, một đợt chấn động khác tiếp tục ập tới.

Lạc Hi và Tống Nhã Dân đang đứng trên sâu khấu vội quay đầu lại nhìn, hai đứa lập tức cứng đờ. Người đang đi tới chính là bà Tống. Bà Tống ngang qua trước mặt đám học sinh đi thẳng lên sân khấu, ôm chầm lấy Lạc Hi. Bà quay lưng về phía học sinh nên mọi người dưới sân trường không nhìn được mặt bà, chỉ thấy vai bà run lên nhè nhẹ, Lạc Hi trong vòng tay bà Tống, từ từ, nhắm mắt lại. Tống Nhã Dân quay mặt đi.

Một lúc lâu.

Bà Tống dang hai tay cùng lúc ôm cả Lạc Hi và Nhã Dân vào lòng.

Hạ Mạt mỉm cười.

Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt sáng trong veo của cô bé.

***

Buổi chiều tan học về nhà, Tiểu Trừng đẩy cổng, vui sướng như con chim nhỏ nhảy ngót chạy tọt vào sân, Hạ Mạt xách cặp của em bước chầm chậm.

“Anh Lạc Hi! Anh Lạc Hi!”

Tiểu Trừng vừa khóc vừa cười bổ nhào vào ngực Lạc Hi, mạnh tới nỗi Lạc Hi đưng không vững lùi ra sau mấy bước, đầu đập mạn vào cành anh đào phía sau. Hạ Mạt không nhịn được, cười trộm. Lạc Hi ôm đầu khẽ kêu đâu, thoáng phát hiện cô bé đang cười mình, tức tối lừ một cái.

“Mọi người đều đã tin anh rồi! Anh Lạc Hi! Tiểu Trừng yêu anh Lạc Hi! Tiểu Trừng biết anh không làm điều xấu!”, Tiểu Trừng khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi lấm lem hết cả mặt.

“Cái thằng nhóc này làm bẩn hết quần áo người ta rồi”, Lạc Hi cố tình quay mặt, đẩy Tiểu Trừng ra. Lạc Hi nhìn bộ dạng lúng túng xấu hổ của Tiểu Trừng vừa cười vừa đưa tay xoa đầu thằng bé, “Nhanh đi rửa mặt cho sạch rồi lại đây chơi”.

“Vâng!”

Tiểu Trừng cười tươi như hoa, sung sướng chạy như bay vào trong nhà.

Dưới cây hoa anh đào, Lạc Hi dựa lưng vào một cành cây, hắn nhìn Hạ Mạt, khóe môi nhếch lên, nụ cười cổ quái. Cô bé bước tới cửa nán lại quan sát hắn, nói:

“Ê, có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi”.

Đôi mắt hắn vụt sáng nhưng nụ cười lại đầy ác ý, “Doãn Hạ Mạt, em thật vô liêm sỉ ghi âm lén lời người ta”.

Cô bé không giữ bình tĩnh đốp lại:

“Lạc Hi, cái mồm anh lên cương như thế cũng rất vô liêm sỉ đó. Muốn cảm ơn em thì cứ thoải mái buông lòng mà cảm ơn có tốt hơn không, việc gì phải nói những lời vô ích vậy. Cái băng ghi âm đó là để cho anh dùng chứ em đâu có dùng. Nếu anh sử dụng cái thứ vô liên sỉ đó thì anh mới chính là loại vô liêm sỉ, không ngờ em lại bị anh kéo theo vào”.

Đôi mắt cô bé xoe tròn, vừa cười vừa nói: “Nhưng suy cho cùng anh cũng không đến nỗi ngu. Nếu anh mà đưa cái băng ấy công khai cho bàn dân thiên hạ nghe, nhất định Tống Nhã Dân sẽ hận anh suốt đời. Được nhe ngày hôm nay, sau này nhất định cho tiền anh cũng không dám trêu tức em”.

Lạc Hi nhìn cô bé chằm chằm, “Lẽ nào em thực sự không lo lắng đến việc anh sẽ cho mọi người nghe băng ghi âm?”

Cô bé không nói gì.

Chỉ nguýt cười hắn.

Lá cây anh đào xào xạc, cái kiểu nguýt cười ấy của cô bé bất giác khiến đáy lòng Lạc Hi bị một cú va mạnh. Hắn quay đầu đi, tới khi nhìn lại, cô bé đã gần vào tới trong nhà.

“Gượm đã!”

Lạc Hi gọi cô bé lại.

Hạ Mạt dừng chân.

“Cảm ơn”.

Lạc Hi nói, âm thanh thờ ơ vô cảm nhất nhưng trong đó lại phảng phất sự run rẩy yếu đuối khiến cái phòng tuyến băng lạnh trong lòng Hạ Mạt đột nhiên đổ sụp, cô bé cắn nhẹ môi.
Bình Luận (0)
Comment