Bóng Dáng Thân Thương - Vân Tân

Chương 2

Thái sư Kiều vừa mở bài thi, đã kích động đến mức vỗ tay cười lớn.

Bài thi ấy truyền từ tay vị giám quan này sang tay vị giám quan khác, cuối cùng đều được phê một chữ “Giáp” rành rành.

Mọi người cùng bàn bạc, lập tức quyết định người này làm hội nguyên.

Mà khi xé bỏ miếng niếm phong tên—

Tên trên bài thi, lại chính là Tạ Anh.

Cứ thế, hắn liên tiếp đỗ hai khoa thủ khoa.

Giờ chỉ còn thiếu mỗi trạng nguyên nữa, là có thể trúng tam nguyên.

Kiều Thanh biết ta không ưa gì Tạ Anh.

Thấy sắc mặt ta dần trở nên khó coi, cô ấy bèn đổi giọng, kể sang chuyện khác.

Cô ấy an ủi:

“Dẫu có là hội nguyên đi nữa, nhưng đến điện thí lại thiên biến vạn hóa, kết quả cuối cùng chưa biết thế nào đâu.”

5

Không ai ngờ rằng—

Lời của Kiều Thanh lại trở thành điềm báo ứng nghiệm.

Tạ Anh, kẻ dựa vào văn chương mà giành đầu bảng trong điện thí—

Lại vì không biết lễ nghi trước ngự tiền, mà đánh mất danh hiệu trạng nguyên.

6

Thực ra, chẳng có chuyện lễ nghi trước ngự tiền nào cả.

Chỉ là, trong phần đối đáp của điện thí, Tạ Anh đã để lộ khuyết điểm của chính mình.

Không ai ngờ được—

Tạ lang, kẻ danh chấn giang nam, văn chương khuynh đảo thiên hạ, lại là một kẻ câm.

Nhưng điều chí mạng hơn cả—

Đương kim thánh thượng căm ghét nhất là người câm.

Tương truyền, thuở thiếu niên, hoàng đế từng có một vị nhũ mẫu cũng bị câm.

Bà ta bề ngoài hiền lành chất phác, nhưng sau lưng lại hành hạ bạo ngược, thường xuyên cầm kim châm vào người ngài.

Đó là một vết thương trong tâm khảm hoàng đế, suốt đời không thể xóa nhòa.

Từ đó, hoàng thượng hạ chỉ—

“Trong cung, vĩnh viễn không cho phép kẻ câm tồn tại.”

Vậy mà đến ngày điện thí, Tạ Anh lại giơ tay làm thủ ngữ.

Hoàng đế nhìn động tác của hắn—

Chợt cả người run rẩy, hoảng hốt thất thố ngay trước bá quan.

Hôm đó, điện thí ầm ĩ đến kinh thiên động địa.

Chỉ là cánh cổng son nặng nề kia khép chặt, mọi tin tức về cơn thịnh nộ của hoàng thượng đều không thể truyền ra.

Mãi đến khi trời gần tối, cổng cung mới mở.

Một trạng nguyên, giống như chó chết, bị quăng ra.

Tạ Anh mang tội “Khi quân vọng thượng”, bị đánh ba mươi trượng ngay tại chỗ.

Máu me khắp người, đến cả đôi tay từng cầm bút viết nên thiên cổ hùng văn—

Cũng bị bẻ gãy từng ngón một.

Trong cung, nhạc khúc du dương, rượu ngọc đầy chén, tân khoa tiến sĩ dự yến tiệc Long Lân.

Còn trạng nguyên chân chính, lại bị ném ra giữa phố chợ, hứng trọn phỉ nhổ của thiên hạ.

Từ đó về sau—

Tạ Anh, từ danh xưng kiêu hùng, rơi xuống thành một kẻ ăn mày, ai ai cũng có thể đánh.

7

Đến khi ta gặp lại Tạ Anh, đã là ngày thứ ba.

Ta đứng trên cao, cúi xuống nhìn hắn.

Còn hắn, nửa khép hàng mi nhạt màu, dường như đang cố phân biệt xem ta là ai.

Đôi mắt ấy rất đẹp—

Đôi mắt hắn rất đẹp, khi nhìn người khác, mi mắt hắn khẽ run, tạo cảm giác như hắn đang dốc hết tâm tư vào người đối diện.

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp ấy.

Sau đó, ta xắn tay áo lên.

Bên cạnh, Tiểu Điệp cũng nhếch miệng cười.

Cơ bắp nơi cánh tay cô ấy cuồn cuộn, ra tay chẳng khác gì hổ dữ, đấm bay từng tên côn đồ một.

Ta mặc kệ Tạ Anh lùi tránh, thẳng tay nắm lấy cổ áo hắn.

Vận chút lực, kéo thẳng hắn lên xe ngựa.

“Đừng nhìn nữa.”

“Ngươi là của ta.”

Thế nhưng, Tạ Anh lại hoảng hốt né tránh.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn thoáng lộ vẻ bối rối.

Hắn nhắm mắt thật sâu, đôi môi không chút huyết sắc mím chặt, khó nhọc thốt ra một tiếng, nhẹ như hơi thở:

“Bẩn.”

Bẩn?

Ta ngạc nhiên, buông tay, cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình.

Làn da trắng muốt trên tay ta, vì vừa kéo hắn mà bị dính chút vết bẩn.

Có lẽ Tạ Anh nhìn thấy, nên nhịn không được mà mở miệng.

Hắn khó xử quay đầu sang một bên.

Nhưng ta chẳng hề để tâm, chỉ lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, sau đó tò mò nhìn hắn.

“Ngươi thực sự là một kẻ câm sao?”

Tạ Anh mím môi, khẽ gật đầu.

Hắn như muốn nói gì đó, giơ tay ra hiệu.

Mà ta, chỉ lướt mắt qua bàn tay phải đã bị bẻ gãy của hắn, thản nhiên thốt:

“Ta không hiểu.”

Động tác của Tạ Anh khựng lại, rõ ràng là sững sờ.

Có lẽ hắn cũng hiểu, lúc này có nói gì cũng vô dụng.

Thế nên hắn dứt khoát chẳng nói gì nữa.

Bên trong xe ngựa chòng chành lắc lư, ta và hắn đối diện, không ai mở lời.

Ánh nắng xuyên qua khe rèm, rơi xuống gương mặt hắn.

Ta đưa mắt nhìn hắn qua khóe mắt.

Tạ Anh tựa như một pho tượng ngọc.

Không buồn không vui

Tựa hồ tất thảy những khổ ải, những trận roi đòn giáng xuống người hắn—

Chẳng là gì cả.

Bình Luận (0)
Comment