Mưa càng lúc càng lớn, chặn đi cái nắng mùa hè, cũng chặn luôn con đường phía trước. Lý Trạch Phân không thể không tháo kính râm xuống, giảm tốc độ, xen lẫn trong tiếng còi xe ầm ĩ là tiếng sấm đì đùng.
Tuy cô muốn hít thở không khí nên mới cố tình nhận chân sai việc này, nhưng với tốc độ rùa bò hiện tại thì Lý Trạch Phân vẫn không khỏi cảm thấy ngán ngẩm.
Bánh xe lăn vào vũng nước làm những vệt nước bùn văng lên cửa sổ hai bên. Nhìn vết bẩn trên cửa kính bị nước mưa nhanh chóng rửa sạch, lại nhìn làn mưa trước mặt dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được, Lý Trạch Phân bỗng nhớ tới một chuyện.
Cô mở radio lên, dựa theo trí nhớ chỉnh tới kênh tin tức về các sự kiện địa phương.
“Sau đây là tin đầu tiên: 2 giờ chiều nay, một vụ tai nạn giao thông lớn đã xảy ra trên cầu vượt ở khu vành đai phía Bắc, khu Vạn Niên, làm cho 1 người tử vong. Sở cảnh sát giao thông đang điều tra vụ việc này, một số tuyến đường ở vành đai phía Bắc cũng tạm thời bị phong tỏa. Để tránh ùn tắc giao thông và tai nạn, đề nghị các tài xế đi đường đường tránh tùy theo tình hình…”
Khóe miệng Lý Trạch Phân giật giật, tắt radio.
———
Khi xe đến trường trung học số 8 Trường An thì anh em nhà họ Lan đã đứng đợi sẵn ở gốc cây to trước cổng trường.
Lan Khâm lấy tay cầm ô che kín em gái khiến nửa người bên trái của anh ướt đẫm. Nhưng Lan Huệ không có chút cảm kích nào, chỉ cúi đầu xuống không thèm nhìn Lan Khâm. Nếu không phải do cơn mưa lớn cản đường mà con nhóc lại không có ô thì nó đã sớm ném Lan Khâm ra xa cả trăm mét rồi.
Lý Trạch Phân dừng xe trước mặt hai người, mở khóa cửa xe.
Lan Khâm bước tới định lên xe, nhưng nhận ra em gái Lan Huệ của mình không có ý định đi theo nên “lỡ” vươn tay để nước từ mép ô đổ xuống tay áo ngắn cũn cỡn của Lan Huệ. Lan Huệ khó chịu vẫy nước trên tay vào mặt Lan Khâm như trả thù lại.
Lan Khâm hơi tức giận, anh trực tiếp khoác lấy bả vai của Lan Huệ như đang áp giải nghi phạm, sau đó đẩy Lan Huệ vào ngồi ghế sau xe. Sau khi xác nhận Lan Huệ không có ý định đẩy cửa chạy trốn, anh mới ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh Lý Trạch Phân.
“Ngại quá, Tiểu Lý.” Lan Khâm cất ô đi, nói xin lỗi Lý Trạch Phân, “Động cơ xe của tôi gặp vài vấn đề, trước khi tôi đi Lạc Dương đã gửi đến đại lý 4S* sửa rồi, giờ vẫn chưa xong. Vậy nên mấy ngày nay chỉ có thể đi xe của đội hoặc thuê xe thôi.”
(*) Đại lý bán xe ô tô bao gồm: Sales – bán xe, Service – Dịch vụ, Spare Parts – Phụ tùng chính hãng và Global System – Kết nối toàn cầu.“Cũng tiện mà.” Lý Trạch Phân khách sáo gật đầu, nhanh chóng thả phanh tay, gài số rồi đạp ga.
“Nó là em gái tôi, Lan Huệ, chắc hôm khai giảng cô cũng thấy rồi đấy.” Nhìn chiếc xe cảnh sát rởm thuận lợi hòa vào dòng xe cộ dưới cơn mưa tầm tã, Lan Khâm rảnh rỗi giới thiệu “lần đầu tiên gặp mặt”, “Chị này là đồng nghiệp của anh, Lý Trạch Phân, cảnh sát Lý.” Anh quay đầu lại nhìn em gái, “Gọi chị đi.”
“Xin chào.” Lý Trạch Phân cong mắt, dùng giọng nói dễ nghe đến mức có thể so sánh với phát thanh viên.
Nghe thấy giọng nói này, Lan Huệ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt màu xanh nhạt của Lý Trạch Phân qua kính chiếu hậu rồi cứng nhắc lúc lắc cái đầu: “Thôi dẹp đi.” Lời nói của người anh ruột kia xem như gió thoảng qua tai rồi.
Không biết là do câu “Thôi dẹp đi” của Lan Huệ quá đỗi kinh thiên động địa hay sao mà cơn mưa to đang quét qua Trường An bỗng có xu hướng tạnh lại. Những hạt mưa ngoài kính chắn gió đã nhỏ lại, bầu trời lúc nãy còn vây kín mây đen giờ đã lộ ra một tia sáng.
Tia nắng xuyên qua khe hở, vô tình chiếu trên kính chắn gió.
Lý Trạch Phân hơi híp mắt lại, thuận tay lấy kính râm ra rồi đeo vào.
Khi mưa tạnh, trời bắt đầu nắng lên, tốc độ di chuyển của dòng xe cũng nhanh hơn rõ ràng.
Lan Khâm phát hiện kỹ năng lái xe của Lý Trạch Phân rất tốt, nhưng trong sự vững vàng như ẩn giấu điều gì đó… Giống như con người của cô vậy.
Cô sẽ không chạy quá tốc độ, cũng không tranh đua với những chiếc xe khác, nếu có xe nào bấm còi gấp gáp chạy đi đầu thai thì cô cũng đều lịch sự đánh đèn nhường đường. Dựa theo phong cách lái xe nhàn nhã này, chuyện đường đi bình thường chỉ mất nửa tiếng, giờ mất hẳn 1 tiếng cũng không có gì lạ. Nhưng Lan Khâm lại thấy chẳng những cô không tốn nhiều thời gian trên đoạn đường này mà ngược lại còn nhanh hơn rất nhiều.
Sao có thể như vậy được chứ?
Vừa nghĩ tới đây thì Lan Khâm lập tức nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh vừa vượt lên Lý Trạch Phân giờ đã bị kẹt tại đèn đỏ ngã tư phía trước. Lý Trạch Phân chạy băng băng trên làn đường bên cạnh, không có ý định giảm tốc độ. Xe vừa chạm vạch, đèn chuyển ngay từ đỏ sang xanh. Chiếc xe rỏm êm ái vượt qua ngã tư, còn chiếc xe hơi màu xanh vẫn còn đang bận nhả phanh tay và sang số.
Con bé này…
Có lẽ vì người phụ trách chủ đề trong xe là Lan Khâm đang bận im lặng nghiên cứu kỹ thuật lái xe nên không khí yên tĩnh lúc này khiến Lý Trạch Phân cảm thấy hơi khoan khoái dễ chịu.
Cô nhìn kính chiếu hậu xuyên qua lớp kính râm, thỉnh thoảng quan sát Lan Huệ đang ngồi ở hàng ghế phía sau: Khóe miệng bên trái tụ máu, cánh tay trái bị trầy xước, hai đốt ngón tay sưng đỏ… Đánh nhau à?
“Nhìn cái gì?!” Lan Huệ rống lên bất thình lình.
Lý Trạch Phân hơi bất ngờ nhướng mày, dời ánh mắt sang nơi khác rồi cười ân cần: “Đội trưởng Lan, anh kéo ngăn kéo phía trước ra đi, trong đó có thuốc trị thương đấy.”
“Hả? Tôi không nhớ có để mấy thứ đó trên xe này.”
Lan Khâm mở ngăn kéo ra, đúng là bên trong có một túi nhựa in “Nhà thuốc Tam Thảo”, bên trong có băng dán cá nhân, băng gạc, cồn iot, bông gòn và thuốc mỡ thoa vết thương. Túi nhựa trông vẫn còn rất mới, thuốc bên trong cũng chưa mở.
“Cô mua à?” Anh kinh ngạc nhìn về phía Lý Trạch Phân.
“Ừ,” Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, “Tôi nghĩ nếu mọi người ra ngoài làm việc sẽ khó tránh khỏi bị một vài vết thương, vậy nên sáng nay đã mua một ít ở nhà thuốc dưới lầu Trung tâm Giám định.
“À, cảm ơn nhé.”
Lan Khâm lấy cồn và băng gạc ra ném cho Lan Huệ phía sau, “Tự làm đi!”
“Hứ.” Lan Huệ định mở miệng chửi gì đó, nhưng trước ánh mắt uy hiếp của Lan Khâm cũng biết điều mà im miệng. Mặt mũi nó đăm đăm, tự mình xử lý đủ loại “chiến tích” trên người.
“Ôi,” Lan Khâm cười xin làm hoà, “Con nhóc này là thế đấy. Rõ ràng cha là quân nhân, anh là cảnh sát, vậy mà cả ngày chỉ biết đến tiệm net đánh nhau, căn bản không quản được mà. Giờ giải lao buổi chiều hôm nay lại còn chạy ra ngoài đánh bạn học bị thương, phụ huynh người ta chạy tới làm loạn trong trường, chủ nhiệm lớp phải gọi tôi đến gấp.”
“Là bọn ngu đó tự mình gây hấn…”
“Em im miệng cho anh!”
Lan Khâm chưa bao giờ thể hiện tính khí hung bạo này trong đội điều tra đặc biệt, vì vậy Lý Trạch Phân hơi nhướng mày.
“Khụ,” Lan Khâm nắm tay che miệng ho khan, sau đó khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, “Tiểu Lý, lát nữa thuận đường thả nó xuống công viên Long Thê gần đây là được rồi, dù sao mưa cũng sắp tạnh, chỉ có vài bước thôi, để tự nó đi về đi. Tuy giờ đến Giải trí Đạt Hỏa vẫn hơi sớm, nhưng không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.”
“Vành đai phía Bắc chặn đường rồi, không đi qua công viên Long Thê đâu.” Lý Trạch Phân đáp.
“Chặn đường? Vì mưa to à?” Lan Khâm hỏi.
“Vì có tai nạn giao thông.” Lý Trạch Phân trả lời.
“Vành đai phía Bắc lại xảy ra tai nạn giao thông, trên cầu vượt đúng không? Không phải năm ngoái đã nói sẽ cải thiện sao, vậy mà giờ cũng chẳng thấy đả động gì! Tiền đi đâu hết rồi chứ?” Lan Khâm than oán, “Vậy trên đường có trạm xe buýt nào không,con bé lớn rồi, tự đi xe về cũng được, dù sao nhà cũng không xa.” Anh nhìn kính chiếu hậu nói.
“Ở Thông Hoa Môn có một trạm.”
“Vậy thả nó ở chỗ đó đi.”
“Được.”
“Hình như Tiểu Lý rất thông thuộc Trường An này đúng không? Là người địa phương à?”
“Địa lý thành phố Trường An không phải là nội dung bắt buộc trong kỳ thi đại học sao?” Lý Trạch Phân trả lời bằng một câu hỏi.
“Thật á?” Anh nhìn về phía học sinh trung học phía sau, lại bị Lan Huệ phớt lờ, “Lâu quá rồi nên không nhớ rõ nữa. Không phải cô là du học sinh sao, còn phải tham gia kỳ thi đại học nữa à?”
Lý Trạch Phân cười cười, không đáp lại.
“Vậy cô là người ở đâu thế? Tiếng phổ thông rất chuẩn, không nghe ra giọng địa phương.” Lan Khâm dường như rất cố chấp với vấn đề này.
“… Người Lạc Dương.”
“Aha, xem ra lời đồn rằng tất cả ai họ Lý đều là người Lạc Dương quả thật không sai.”
“…” Lý Trạch Phân tập trung vào lái xe.
———
Mặc dù hai người đến Giải trí Đạt Hỏa sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn, nhưng dường như phía công ty đã chuẩn bị sẵn sàng để đón cảnh sát, khi hai người vừa bước vào cửa thì lập tức được một người trông giống như quản lý dẫn đến văn phòng.
“Đây là video và tài liệu tuyên truyền của nhân viên chúng tôi.” Người quản lý đặt một chiếc USB lên bàn trà trước mặt Lan Khâm và Lý Trạch Phân, “Là video quay tại quầy bán album phiên bản giới hạn của Fifteen Boy, có lẽ sẽ rõ hơn video giám sát nhiều, không có cắt ghép gì hết, cảnh sát hoàn toàn có thể dùng thứ này để tìm những thứ các người muốn.”
Lan Khâm và Lý Trạch Phân liếc nhau một cái, sau đó Lan Khâm mở miệng hỏi: “Sao giờ lại đột nhiên cung cấp thứ này?”
Quản lý Tiền hiểu ngụ ý của Lan Khâm, cười nói: “Vì giờ chúng tôi mới được biết chuyện. Chúng tôi không thể biết được ai đã chụp gì ở đâu, mấy ngày trước lúc cảnh sát các anh hỏi công ty chúng tôi về video giám sát hôm đó, chúng tôi cũng không nghĩ tới chuyện này. Nhưng chẳng phải vừa nghe có ghi hình lại thì tôi đã lập tức liên hệ với các anh rồi sao?”
Lan Khâm nhíu mày.
Mặc dù chưa xem nội dung video, nhưng dù có thế nào thì việc “chứng cứ” đột nhiên xuất hiện cũng khiến anh không khỏi nghi ngờ.
So với Lan Khâm đang nghi thần nghi quỷ thì Lý Trạch Phân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có vẻ như đã sớm đoán ra được chuyện này.
Lúc này bỗng điện thoại trong túi quần của Lan Khâm reo lên.
Anh liếc mắt nhìn tên người gọi rồi lại nhìn Lý Trạch Phân, sau đó cười xin lỗi quản lý Tiền, bước ra ngoài để nhận điện thoại.
“Cảm ơn anh đã tích cực phối hợp,” Lý Trạch Phân bày ra một nụ cười công nghiệp, thay Lan Khâm nhận USB, “Chúng tôi nhận USB trước.” Sau đó cẩn thận bỏ vào túi vật chứng mang theo.
“Cảnh dân một nhà mà, chuyện nên làm thôi, nên làm thôi. Chúng tôi cũng muốn tra ra xem ai là hung thủ đã giết 2 nghệ sĩ của công ty mình, đưa hắn ra trước pháp luật.” Quản lý Tiền cũng trưng ra một nụ cười giả tạo.
Sau khi nhận điện thoại xong, Lan Khâm quay lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Anh ngồi xuống ghế sô pha, đặt điện thoại xuống mặt bàn rồi đẩy lên trước mặt quản lý Tiền: “Quản lý Tiền có biết cái này không?”
Lý Trạch Phân cũng nhìn sang, thấy trên điện thoại đang mở một tấm ảnh chụp một chiếc móc chìa khóa in hình đã hơi mòn. Hình chibi trên đó vẽ một người khá giống với Phạm Xương.
“Cái này không phải là móc khóa anh Xương thường mang theo sao?” Quản lý Tiền vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
“Phạm Xương thường mang theo à?” Đáy mắt Lan Khâm thoáng hiện lên nét nghi ngờ.
“Đúng vậy, vật bất ly thân luôn ấy. Vì đây là món quà đầu tiên của fan tặng cho anh ấy nên là một thứ đồ rất có ý nghĩa. Ai trong fandom cũng biết hết!”
“Vậy sao.” Lan Khâm lấy điện thoại về, đứng lên vươn tay phải ra, “Cảm ơn đã phối hợp, nếu như sau này có việc gì phát sinh liên quan đến vụ án thì vui lòng liên hệ với chúng tôi nhé.”
“Được, được.” Quản lý Tiền bắt tay Lan Khâm, “Hai vị cảnh sát vất vả rồi.” Sau đó cũng khẽ gật đầu với Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân đứng lên đáp lại, sau đó cùng Lan Khâm đi ra khỏi văn phòng.
Trong hành lang của Giải trí Đạt Hỏa, Lý Trạch Phân còn chưa kịp hỏi thì Lan Khâm đã tự thấp giọng giải đáp nghi vấn của cô: “Người chết trong vụ tai nạn giao thông ở vành đai Bắc chính là Phạm Sinh Tư.”
Mắt Lý Trạch Phân hơi trợn lên, không biết có phải là vì kinh ngạc hay không.
“Cảnh sát đã tìm thấy chiếc móc khóa này trên người cô ta, trên đó cũng có dấu vân tay của Phạm Xương.”
Trên người của Phạm Sinh Tư lại xuất hiện chiếc móc chìa khóa “bất ly thân” của Phạm Xương, không cần nói cũng hiểu, đây chắc chắn là “chiến lợi phẩm” của hung thủ. Đội điều tra đặc biệt lục tung khắp Trường An này cũng không tìm thấy được chứng cứ trực tiếp nào, vậy mà khi nghi phạm chết thì “chiến lợi phẩm” này lại lập tức xuất hiện trước mắt. Hơn nữa cùng với video mà quản lý Tiền vừa cung cấp kia, dù chưa xem nội dung nhưng Lý Trạch Phân cũng đoán ra được phần kết của câu chuyện này rồi.
Trên mặt Lan Khâm bừng bừng lửa giận, nhưng không phải là giận Phạm Sinh Tư hay Giải trí Đạt Hỏa, mà là giận chính bản thân mình. Anh giận bản thân đã chậm một bước, tức giận vì bị kẻ khác giật dây đùa giỡn trong tay.
Rõ ràng, chỉ cần sáng nay không thả Phạm Sinh Tư đi, chỉ cần kiểm tra xe của cô ta kĩ càng một chút thì mọi chuyện có thể đã khác rồi.
Anh ghét cái cảm giác bị bóng tối bủa vây mà chẳng thể làm được gì.
Hai người ra tới cửa chính thì đúng lúc có một thanh niên đeo kính, mặc âu phục, mang giày da bước vào. Đi sau thanh niên đó là một cô gái trông giống như là “trợ lý”, và một người đàn ông mang kính râm, mặc âu phục, dáng vẻ rất phong độ.
Trong khoảnh khắc Lan Khâm lướt qua mấy người bọn họ đã miễn cưỡng tìm được một người trùng khớp với trí nhớ của mình – Con trai độc nhất của Chủ tịch tập đoàn Bùi thị, Bùi Nguyên Tuấn.
Bùi Nguyên Tuấn vốn cũng không để ý đến hai người, nhưng chẳng hiểu sao lúc lướt mắt qua động tác mang kính râm của Lý Trạch Phân thì đột nhiên lại dừng bước, xoay đầu nhìn thẳng Lý Trạch Phân.
Lan Khâm không để ý đến hành động của Bùi Nguyên Tuấn. Lý Trạch Phân thì có, nhưng cũng phớt lờ đi.
Sau khi bóng dáng hai người hoàn toàn mất dạng, Bùi Nguyên Tuấn đúng lúc bắt gặp quản lý Tiền đang đi qua: “Hai người vừa rồi là…?”
“À, là cảnh sát.”
“… Cảnh sát?”
“Đúng vậy, đến để điều tra vụ án kia. Tiểu Bùi tổng yên tâm, đã xử lý thỏa đáng hết rồi.”
Bùi Nguyên Tuấn nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó bỗng cong khóe miệng, cố ý nói to: “Cảnh sát mà còn đeo kính râm trong nhà, không biết còn tưởng là người nổi tiếng cần phải che giấu thân phận đấy.”
Lý Trạch Phân nghe thấy nhưng không hề giảm tốc độ. Ngược lại Lan Khâm bên cạnh nhìn Lý Trạch Phân như suy nghĩ gì đó, vốn định hỏi cô tại sao lúc nào cũng đeo kính râm nhưng chợt nhận ra chỗ này không tiện lắm, vì vậy đành nhịn xuống.
Trở lại bãi đỗ xe, Lan Khâm tiến đến ngồi vào ghế lái trước, có vẻ như anh muốn bù đắp cho việc lúc nãy nhờ Lý Trạch Phân đưa em gái mình đến trạm xe buýt. Lý Trạch Phân nói cảm ơn, cũng không tranh giành với anh, thay vào đó là lấy điện thoại ra bắt đầu… lướt web.
Cô mở weibo lên, tiện tay lướt qua các bài đăng gần đây về Phạm Xương và Uông Ca. Trong lúc vô tình lại thấy được một bài đăng phân tích rất hợp lý, thậm chí còn tổng hợp cả những fan hâm mộ và những chi tiết của chương trình tuyển tú của Giải trí Đạt Hỏa để suy ra được 8 phần chân tướng.
Lý Trạch Phân nhớ lại những lời “khiêu khích” ban nãy của Bùi Nguyên Tuấn, mắt hơi nheo lại.
Cô mở phần quản lý tài khoản ra, đổi thành một tài khoản đã được xác thực danh tính. Sau đó lại vào bài đăng phân tích vừa xem rồi nhấn like một cái.
“Like” chưa tới 3 phút, cô liền nhận được tin nhắn của Trần Kiến.
“Chỉ điện hạ, vừa rồi tài khoản của hoàng thất có nhấn like, là chuyện gì thế?”
Lý Trạch Phân đợi 15 phút sau mới đáp lại.
“À, tôi xin lỗi, vừa rồi nghịch điện thoại không cẩn thận đăng nhập nhầm tài khoản, trượt tay thôi. Tôi sẽ bỏ like ngay. Ngại quá, lại gây phiền hà cho Trần đại nhân rồi.”
Trần Kiến lập tức đáp lại: “Đợi chút, điện hạ, giờ bỏ cũng muộn rồi. Chuyện của Giải trí Đạt Hỏa này vốn Bộ Lễ nghi cũng đang để ý, vừa rồi họ gọi điện nói muốn mượn chuyện điện hạ like để có cớ tham gia vào điều tra. Chuyện sau này tôi sẽ xử lí ổn thỏa, phiền điện hạ đăng xuất khỏi tài khoản chính thức đi, sau này đừng đăng nhập từ thiết bị cá nhân nữa nhé.”
Lần này Lý Trạch Phân phản hồi lại rất nhanh: “Được, vậy phiền Trần đại nhân rồi.”
“Đó là bổn phận của tôi.” Trần Kiến khách sáo.
———
Vì vụ tai nạn ở vành đai phía Bắc vẫn chưa được bàn giao từ tay đội Cảnh sát giao thông nên vụ án này vẫn trong trạng thái chưa kết án, đội điều tra đặc biệt hiếm khi về nhà vào buổi tối.
Lan Khâm về đến nhà, mặc dù Lan Huệ vẫn chưa ngủ nhưng đã nhốt mình trong phòng không để ý đến ai. Lan Khâm vốn định kéo nó ra nói mấy câu, nhưng vì hôm nay thật sự gặp quá nhiều rắc rối rồi, chỉ sợ “dạy dỗ” em gái sẽ thành “mở miệng mắng chửi” mất, vì vậy anh nhịn lại, định đợi ngày mai tâm tình bớt mệt mỏi sẽ nói chuyện ở trường sau.
Anh lấy một bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm, định tắm táp một trận thoả thích. Nhưng vừa tới gần bồn rửa mặt đã bị mùi máu tươi thoang thoảng làm cho chú ý. Anh lướt mắt qua bồn rửa mặt, rồi lại thấy băng gạc và bông gòn trong thùng rác, sau đó đi tới trước cửa phòng của Lan Huệ.
“Em không sao đấy chứ? Vết thương đánh nhau có nặng không? Có cần tới bệnh viện không?” Anh liên tục hỏi.
“Ai cần anh quan tâm chứ?!”
Nghe thấy tiếng kêu gào đầy sức lực bên kia cánh cửa, lúc này Lan Khâm mới yên tâm trở lại.
Theo kinh nghiệm của anh, còn có thể gào thét đến thế thì nhất định không có chuyện gì, vậy nên Lan Khâm không để ý nữa, cầm lấy quần áo rồi nhanh chóng đi tắm rửa.