Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 25

Phương Uy xoay cổ phát ra vài tiếng răng rắc rồi đẩy cửa ra cùng với Trương Trác Bân bước vào văn phòng.

“Ài, nước nước nước nước, cứ tiếp tục thế này thì chưa bắt được hung thủ chúng ta đã chết khát trước rồi.” Trương Trác Bân đi tới chỗ của mình cầm bình nước bắt đầu rót điên cuồng.

Phương Uy cũng y hệt thế, nhưng không khoa trương như Trương Trác Bân.

“Ủa, chưa tới giờ cơm trưa nữa à?” Uống đủ nước thì lại thấy đói bụng. Phương Uy ngẩng đầu lên liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường, hơi nghi hoặc nhìn cây kim đồng hồ.

“Đến rồi mà, sao vậy?” Mao Lệ vốn đang cúi đầu xử lý tài liệu nghe thấy thế bèn cười, “Tự xuống nhà ăn ăn đi. Chẳng lẽ còn đợi Tiểu Lý xách đồ lên cho anh đấy à? Không được hình thành thói xấu này đâu đấy.”

Phương Uy bị chọc cho đỏ mặt, vuốt mũi không nói gì.

Trương Trác Bân ho khan một tiếng, trên mặt có hơi lúng túng. Thật ra nếu không có Mao Lệ nhắc nhở thì anh ta cũng xem chuyện trưa nào Lý Trạch Phân cũng đi mua cơm hộ cho mình thành lẽ đương nhiên rồi. Cũng may là lúc này chính chủ Lý Trạch Phân không có trong văn phòng, nếu không anh ta không biết giấu cái mặt này đi đâu mất.

“Khụ, Tiểu Lý ra ngoài làm việc rồi à?” Anh ta đành chuyển chủ đề.

“Đi với đội trưởng Lan điều tra quỹ tích của Viên Vọng Hải từ sáng rồi.” Mao Lệ đáp, “Xem ra đội trưởng Lan đã quyết định nhận cô ấy làm học trò rồi.”

“Không đến mức học trò mà cũng không thực tập sinh. Cô bé này cũng là lưỡng bả xoát tử* đấy, tôi nghĩ Lan lão đệ xem cô ấy là cộng sự thì đúng hơn…” Trương Trác Bân như nghĩ tới chuyện gì đó, chép chép cái miệng, “Không chừng sau này cũng không chỉ là “cộng sự” nữa.”

(*) Lưỡng bả xoát tử: Ý chỉ nhân tài, người có năng lực, vốn phải là (hai thanh bút lông /maobi/) vì khiêm tốn mà đổi thành (hai thanh bàn chải /shuazi/), chắc là vì nghe cũng na ná….

“Chậc chậc chậc, anh Trương, đừng đừng. Muốn làm Nguyệt Lão thì trước tiên lo cho con mình đi kìa.” Phương Uy cười.

“Tôi “phi” ấy, con tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, yêu nhiều thì yếu, đến lúc đó đội sổ thì mẹ nó còn không đánh chết tôi à?”

“Ai bảo yêu sớm chắc chắn sẽ đội sổ, năm đó tôi có thể thi đậu kỳ thi chính trị và pháp luật cũng là nhờ theo đuổi bạn trai đấy.” Không khí trong văn phòng náo nhiệt như vậy, Mao Lệ cũng đang nhìn màn hình làm việc chán chê nên cũng hòa theo nói chuyện.

“Đúng rồi, nhắc tới bạn trai cô mới nhớ, hai người khi nào thì kết hôn đây? Đã quen nhau bao lâu rồi, được 10 năm chưa nhỉ?” Trương Trác Bân không biết lấy từ đâu ra một quả táo, cọ vài vệt trên tay áo mình rồi bắt đầu gặm.

“Ôi không vội, kết hôn rồi mùi vị sẽ không còn như lúc yêu đương nữa. Hơn nữa công việc của tôi không ở nhà thường xuyên được, ba mẹ anh ấy cũng không muốn.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Mao Lệ hơi nhạt đi, khóe miệng khẽ mấp máy rồi chuyển chủ đề, “Đúng rồi, thẩm vấn Địch Triển thế nào rồi? Nói gì?”

“Ầy, còn nói gì được nữa.” Vừa nhắc tới vụ án, tâm trạng tốt của Trương Trác Bân lập tức biến mất, nhưng vẫn tận tình trả lời, “Dọa một chút liền sợ rồi. Khai ra một nhóm tài xế, để lộ không ít công việc mờ ám nha. Đưa thư, vận chuyển hàng hóa, chưa nói đến chất bột trong cốp xe, không chừng là lại dính dáng tới gì đó nữa. Vì vậy nên cậu ta mới xách cái vali đi vòng vòng cả ngày cũng không dám mở ra xem là gì. Chân lý sống là biết càng ít thì mạng càng dài mà.”

“Vậy chiếc vali đó là hàng mà nhóm tài xế của Địch Triển nhận chuyển à?” Mao Lệ nhíu mày.

“Khó nói lắm,” Phương Uy cũng góp chuyện vào cuộc thảo luận, “Chuyện Địch Triển nói rất mơ hồ. Nhóm tài xế này vừa lúc có liên quan đến một vụ án mà đội Phối hợp tảo hoàng* bên kia đang điều tra, dù sao cũng là sân nhà của họ, mấy hôm nay tôi và anh Trương sẽ cùng tham gia điều tra để xem có tìm được thứ gì không.”

(*) Càn quét tệ nạn.

“Nói đi cũng phải nói lại,” Mao Lệ nói, “Sáng nay có 2 vị khách đến, buổi chiều và ngày mai gần 10 người, đều không trùng khớp với gương mặt mà người công nhân vệ sinh kia đã phác họa, đàn ông cao 1m8, từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện duy nhất trong vụ án Monica thôi. Vậy không phải quá kỳ lạ rồi sao?”

Trương Trác Bân lập tức hiểu ra ý của Mao Lệ, “Hung thủ ngụy tạo manh mối à, hay phải nói là vụ án của Viên Vọng Hải căn bản không phải cùng một hung thủ?”

“Bắt chước phạm tội…” Phương Uy cúi đầu sờ cằm, nghiền ngẫm gì đó.

Đột nhiên, anh ta ngẩng phắt đầu lên, “Bộ Trung Diêu là người ở đâu vậy?”

Mao Lệ: “Người Việt Châu, sao vậy?”

“Anh Trương,” Anh ta nhìn về phía Trương Trác Bân, “Anh không thấy khẩu âm của Địch Triển… có hơi Việt Phổ* sao?”

(*) Giọng vùng Việt Châu.

Trương Trác Bân trừng hai mắt, “Tôi đi điều tra mối liên hệ giữa hai người đó.”

——————

Cùng lúc đó, bên này Lý Trạch Phân và Lan Khâm vừa tùy tiện ăn vài món ở một quán ăn ven đường. Sau khi trả tiền xong, đứng dậy đi chưa được 2 bước thì Lan Khâm đã đưa qua một chai nước khoáng còn nguyên nắp. Lý Trạch Phân nhận lấy nói cảm ơn, nhưng không mở ra uống.

Thấy bộ dạng Lý Trạch Phân cầm chai nước rồi bất động, Lan Khâm vô thức hỏi: “Đang nghĩ gì à?”

“Tôi đang nghĩ, ” Lý Trạch Phân dường như đã quen với việc thỉnh thoảng bị hỏi như thi vấn đáp, “Vụ án khu Tân Phong có thật sự là cướp của giết người không?”

“Ý cô là…”

“Trước mắt, chúng ta chỉ có thể thông qua video giám sát lý giải là vì trong quá trình cướp của, hung thủ bị tát một cái nên thẹn quá hóa giận, bắt đầu đánh nạn nhân. Nhưng trong tình cảnh đó, nếu đổi góc nhìn thì thật ra cũng có thể lý giải là…” Cô hơi dừng một chút, “Hung thủ vốn là người quen biết với nạn nhân, trong lúc nói chuyện xảy ra chút tranh chấp. Ngay từ đầu lúc hắn đưa ra giật túi của nạn nhân cũng chỉ là vì muốn giữ cô ta lại, cãi nhau vài câu không ngờ lại bị tát một cái, lúc đó hắn mới bắt đầu dùng bạo lực. Mà việc cướp mất túi xách của Bộ Trung Diêu cũng có khả năng là vì hung thủ muốn ngụy trang chuyện này thành một vụ án cướp của giết người.”

“Ừm,” Lan Khâm gật đầu, “Chuyện này lúc Cục điều tra khu Tân Phong điều tra cũng đã có cân nhắc qua. Nhưng đàn ông có dáng người phù hợp và quen biết với Bộ Trung Diêu đều có chứng cứ ngoại phạm hết… Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn chủ ý muốn cướp của giết người, khiến cảnh sát hướng đến người quen mà điều tra.”

“Đúng vậy…”

Hai người cứ thế vừa nói vừa đi tới một công trường bất động sản ở ngoại ô phía Nam để tiến hành tìm hiểu thêm vì tình huống của Viên Vọng Hải.

Ban sáng họ đi điều tra biết được Viên Vọng Hải là người Tương Châu, có bằng cấp 2, lúc đang học trong trường nghề ở quê thì bỏ học lừa cha mẹ ruột rồi đến Trường An ra sức làm ăn. Trước khi đã từng là lao động trẻ em, ở biên giới làm một vài chuyện ngoài vòng pháp luật, nhưng sau đó được một vị đồng hương giới thiệu làm nhân viên giao hàng cho một cửa hàng đồ ăn nhanh. Trong khoảng thời gian 4 năm, trừ một số khách hàng cố tình đánh giá kém và tranh chấp bên ngoài thì không có tiền án tiền sự gì.

Sau khi bị bắt vì tình nghi giết người, tất nhiên công việc cũng bị mất, thuê được một cái nhà không tệ lắm ở khu Tân Phong nhưng cũng chính vì chuyện này mà bị chủ cho thuê hủy bỏ hợp đồng. Sau khi hắn được phóng thích thì không có nhà để về nữa, cũng không tìm được việc làm, lang thang suốt 2 3 tháng cuối cùng lại được người đồng hương kia giúp đỡ, sau đó mới tìm được công việc bao ăn bao ở trong công trường này.

“Mặc dù anh ta có trái tim bọc đường*, nhưng tuyệt đối sẽ không giết người đâu. Những chuyện trên mạng anh ta đã từng nói với tôi rồi, trước kia anh ta là đầu gấu trong trường, nhưng cũng chỉ trong bọn nam sinh thôi. Bình sinh anh ta ghét nhất là những kẻ bắt nạt phụ nữ, sao có thể làm ra chuyện cướp giết phụ nữ, còn giết người vô tội nữa chứ?”

(*) Bé Đẹp: Ờm… mình cũng không hiểu lắm, nhưng chắc đại ý là nói VVH tính tình nông nổi, dễ sa ngã á:v

Lúc hai người hỏi vị đồng hương kia, anh ta đã nói về Viên Vọng Hải như vậy.

“Những chuyện này trước đây tôi đã nói với cảnh sát nhiều lần rồi nhưng không ai tin hết, tất cả chỉ nghe những lời bàn tán về anh ta. Không hiểu các người bị làm sao thế này, người ta đang yên lành lại bị hại đến mức này. Chút tiền bồi thường đó thì có ích gì? Làm sai thì thả ra, sau đó mặc kệ mấy cái miệng buôn chuyện trên mạng đó à? Đúng xem con người như chuột chạy ngoài đường mà. Các người có biết lúc anh ta đến tìm tôi trông như như thế nào không? Gầy trơ xương, người như vừa đào từ hầm phân lên, đôi mắt lờ đờ thất thần, cực kỳ thảm hại.”

Vừa bất bình thay Viên Vọng Hải, vừa hung hăng quở trách Lý Trạch Phân và Lan Khâm một trận.

Hai người bị trỏ vào mũi mắng tròn nửa tiếng mới ôm một mặt đầy nước bọt đi ra ngoài. Sau đó họ lái xe đến công trường gần đó, tùy tiện ăn vài thứ để lấp đầy dạ dày rồi lại tiếp tục làm việc.

Lều của Viên Vọng Hải trong công trường đã bị người khác chiếm từ lâu, đồ đạc cá nhân của hắn cũng đã bị xử lí sạch sẽ. Đến cả những chuyện lúc Viên Vọng Hải làm việc ở đây cũng là do hai người Lý Trạch Phân và Lan Khâm mặt đỏ mặt trắng* hát cả buổi mới moi được từ trong miệng của gã quản lý.

(*) Lấy từ câu “Người này hát mặt đỏ, người kia hát mặt trắng”, ý chỉ khi giải quyết cùng một sự việc, một bên cứng rắn, một bên mềm, nhưng cuối cùng tất cả đều vì một mục đích giống nhau. Trong tuồng Trung Quốc, mặt đỏ tượng trưng cho sự chính trực, mặt trắng tượng trưng cho cái ác.

Theo lời của gã quản lý công trường, đầu tháng 7 Viên Vọng Hải đã bị đuổi vì bị ông chủ kiểm tra. Vì ông chủ sợ dư luận ảnh hưởng đến việc kinh doanh nên đã ra lệnh bảo tất cả mọi người xem người Viên Vọng Hải kia chưa bao giờ tồn tại ở đây. Nhưng vì gã quản lý đã từng hứa với đồng hương của Viên Vọng Hải nên đã giấu ông chủ bí mật giới thiệu cho Viên Vọng Hải làm nhân viên giao hàng cho một cửa hàng tạp hóa.

Cửa hàng tạp hóa đó tên là Giai Mỹ, bà chủ tên là Lâm Dục, vì tạp hóa này rất gần công trường nên cơ bản đều cung cấp những vật dụng sinh hoạt hàng ngày của công nhân. Tạp hóa Mỹ Giai cũng không phải một chuỗi, nhưng vì có ký hợp đồng mua bán trên APP online, khách hàng có thể thông qua mạng nội bộ Trường An để đặt hàng, vì vậy cần một nhân viên cho dịch vụ giao hàng tận nơi.

Sử dụng nhân viên giao hàng của APP mua sắm online phải trả thêm một khoản phí nữa, so với nhân viên tự mình thuê thì đắt hơn nhiều. Vì thế bà chủ vẫn thường tự mình giao hàng hoặc sắp xếp nhân viên cửa hàng thay phiên nhau đi. Thời điểm nghỉ hè số lượng đơn đặt hàng tăng lên nhiều, thỉnh thoảng sẽ tuyển một vài học sinh được nghỉ đến làm part-time, cháu trai của quản lý công trường cũng đến làm. Ở đó tiền lương được thanh toán cuối ngày, vì vậy nếu Viên Vọng Hải vô tình bị phát hiện thì cũng có thể lập tức cuốn gói chạy đi.

Sau khi Lý Trạch Phân và Lan Khâm cảm ơn gã quản lý công trường thì lần theo địa chỉ cho anh ta cung cấp, đến được cửa hàng tạp hóa Mỹ Giai.

Tạp hóa Mỹ Giai không lớn lắm, nhưng từ cửa kính nhìn vào có cảm giác như “nhỏ mà có võ”.

Lan Khâm đi lên trước, cửa cảm ứng lập tức mở ra. Lúc anh còn chưa kịp cất bước thì đã có một đứa nhóc khoảng 6 7 tuổi vọt ra từ trong tiệm. Thằng nhóc cười ha ha, chạy rất nhanh nên không kịp phanh lại, xuýt chút nữa đã đụng vào người Lý Trạch Phân.

Lan Khâm đưa tay định kéo tay thằng nhóc lại, nhưng lúc này Lý Trạch Phân đã nhanh chóng nghiêng người qua tránh. Trái lại là cậu nhóc chạy như con gấu kia bị trượt chân một cái, té lăn ra đất.

“Ô oa —— “

Người trong cửa hàng, người đi đường, tất cả đều ngoảnh đầu nhìn sang.
Bình Luận (0)
Comment