Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 30

Đội chuyên án đã ngày đêm làm việc trong sự dày vò của ghi chép giao thông và video giám sát trên khắp các thành phố. Đến khi thở được một hơi thì phát hiện đã đến giữa tháng 10 mất rồi. Khí trời ở Trường An triệt để giảm xuống thấp, điều hòa trong Cục điều tra từ gió lạnh đã biến thành gió mát, giữ ấm và hong khô, mỗi ngày bọn họ uống không ít hơn 10 ly nước, lúc nào bên cạnh máy đun nước cũng có một hàng người dài.

Sau 10 ngày nỗ lực, đội chuyên án đã thành công sàng lọc ra một danh sách lên đến 87 nghi phạm, đồng thời chuyển trọng tâm điều tra từ video giám sát và ghi chép giao thông sang điều tra từng nghi phạm một. Cùng lúc đó, việc điều tra quan hệ xã hội của các nạn nhân nhất định cũng phải có kết quả.

Nói đến “kết quả” thì phải nói đến công lao du học sinh Lý Trạch Phân cả ngày lượn lờ trước mặt Lan Khâm. Lúc cô nghiêng người bảo Lan Khâm lật xem tài liệu nạn nhân, trong đầu anh toát ra mãnh liệt 3 chữ “du học sinh”.

Kết quả là phát hiện trong 6 vụ án, con trai vợ chồng Vũ Đông Thăng, con của Mã Văn và chồng trước, con út Tiễn Lương và Trịnh Hạo Tân đều học ở San Francisco vào năm 2015 – 2016. Còn Monica Garcia cũng trùng hợp là người San Francisco. Trừ Trịnh Bân ra thì 7 nạn nhân trong 6 vụ án này đều có mối liên quan nhất định với nơi này, khả năng trùng hợp là rất thấp.

Mặc dù Trịnh Bân không liên quan tới San Francisco nhưng bản thân ông ta cũng là một luật sư có chứng chỉ hành nghề ở hai nước Đường Quốc và Mỹ. Sau khi nhận được báo cáo về manh mối này của Lan Khâm và Lý Trạch Phân, Vũ Nhuận Khoa lập tức liên hệ với hải quan Đường Quốc, yêu cầu lấy ghi chép xuất nhập cảnh của Trịnh Bân. Kết quả không ngoài dự kiến, Từ tháng 9 năm 2015 đến tháng 6 của 3 năm sau, ông ta đều làm việc ở Mỹ.

Lúc này, đội chuyên án không thể không phỏng đoán rằng năm 2015 ở thành phố San Francisco nước Mỹ đã xảy ra chuyện gì đó khiến người thân hoặc bản thân các nạn nhân bị cuốn vào, dẫn đến vụ án giết người hàng loạt 5 năm sau.

Sau khi đội chuyên án báo cáo phỏng đoán, lực lượng đặc nhiệm thông qua các bộ phận liên quan để liên hệ với cảnh sát San Francisco hỗ trợ điều tra. Còn Lý Trạch Phân, dưới các mác “du học sinh” đã bị hai người Vũ Nhuận Khoa và Lan Khâm cùng giới thiệu làm người liên hệ với cảnh sát nước Mỹ để giảm một phần chi phí mời chuyên gia. Đến lúc này, Lý Trạch Phân từ đầu chỉ là một pháp y trong tổ chuyên án, giờ không hiểu sao lại biến thành viên dịch viên của đội.

Vì ảnh hưởng của môi trường văn hóa nên người phương Tây làm việc luôn có kiểu bất cần, đề cao sức khỏe bản thân và chế độ nghỉ ngơi làm việc, đặc biệt là với những việc không liên quan mấy đến lợi ích của họ. Vì vậy dưới sự “giúp đỡ” chậm chạp từ San Francisco, mặc dù đã phát hiện manh mối này từ đầu tháng nhưng đã đến giữa tháng 10, đội chuyên án vẫn chưa phát hiện ra gì hữu dụng.

Lý Trạch Phân là người liên hệ tất nhiên cũng bị kẹp ở giữa, một bên là Vũ Nhuận Khoa cáu kỉnh phun nước bọt, muốn cấp tốc điều tra, một bên thì lại muốn làm việc như bình thường. Chỉ trong 1 tuần, người cô vốn đã gầy, giờ lại gầy hơn nữa.

Tất nhiên, những lời này đều là để nói với những người ngoài rồi

Lúc này đây, Lý Trạch Phân vừa gọi xong cuộc gọi thứ 40 để thúc giục bên nước ngoài, ly nước còn chưa kịp cầm lên uống một ngụm thì điện thoại lại vang lên. Cô cầm lên nhìn, số gọi đến là một số điện thoại không có ghi chép trong lịch sử. Lý Trạch Phân hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng nhận máy.

“A lô, xin chào.” Cổ họng của cô hơi khàn, giọng nói không còn trong trẻo như thường ngày nữa.

“Là tôi.” Đầu dây bên kia không biết là tích chữ như vàng, hay là đang cảm thấy nói nhiều lời trước mặt Lý Trạch Phân là một loại tra tấn nên chỉ trực tiếp giới thiệu ngắn gọn 2 chữ.

Lý Trạch Phân lại thật sự nghe ra đối phương là ai.

Cô liếc thoáng qua văn phòng Lan Khâm phía sau lưng, dùng âm thanh bình tĩnh lên tiếng chào: “Bạn học Lan, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Không phải cô nói nhớ ra gì thì gọi cho cô sao? Không muốn nghe thì thôi, tôi cúp đây!”

Đầu dây bên kia đột nhiên cao giọng cáu kỉnh, khiến Lý Trạch Phân bất lực dời xa điện thoại ra một chút. Cô không lên tiếng, giống như đang chắc chắn Lan Huệ thật sự không dám cúp máy, lại giống như không hề quan tâm đến manh mối mà Lan Huệ mang đến.

Quả nhiên, Lan Huệ không cúp máy, chỉ chửi thề một câu.

Sau đó cô ta còn ngoan ngoãn nói ra mục đích của cuộc điện thoại này: “Cô đừng nghĩ bảo tôi đến nhận diện hung thủ gì đó, tôi căn bản chưa từng nhìn thấy hắn.” Sau khi vẽ vời thêm vài câu, cô ta lại nói, “Chỉ là sáng nay lúc đi học đi ngang qua chỗ đó tôi nhớ ra, lúc xem video tai nạn giao thông trên Weibo, người chết chính là tên đã chạy tới giật điện thoại của tôi, cảnh sát giao thông sẽ nghĩ cái chết của ông ta có liên quan gì đó đến tôi. Vậy nên hôm sau tôi lén chạy tới hiện trường tai nạn nhìn một chút. Nhưng cảnh giới tuyến đã bị rút mất, hiện trường cũng đã được xử lý rồi, sau  đó cảnh sát giao thông cũng không tới tìm tôi nên chẳng còn gì nữa.”

“Tôi đột nhiên nghĩ nếu tôi đã như thế thì hẳn là hung thủ thật sự cũng sẽ làm vậy đúng không? Tuy không biết các người đang điều tra cái gì, nhưng nếu tôi đoán không sai thì kế hoạch của hung thủ chắc chắn có vấn đề, hắn vốn không muốn để cho ông ta chết vì tai nạn giao thông đúng không? Chẳng lẽ sau khi hắn biết chuyện tai nạn thì cũng tự mình chạy sang hiện trường nhìn thử sao?”

Nghe thấy suy đoán của Lan Huệ, Lý Trạch Phân xoa xoa khóe miệng đầy hứng thú.

Nửa phút sau, cô nói, “Cảm ơn thông tin cô đã cung cấp, chúng tôi sẽ tham khảo.” Một lời cảm ơn không chút cảm xúc.

“Đừng để họ biết là tôi nói đấy!”

“Đó là đương nhiên.”

“Hừ.”

Lý Trạch Phân không lên tiếng.

“Tút, tút, tút —” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Trạch Phân nhìn điện thoại trong tay rồi khẽ lắc đầu, sau đó gọi điện cho đội cảnh sát giao thông, nói muốn có toàn bộ video giám sát ở giao lộ ngày 4 tháng 9.

Lúc lấy được video giám sát, cô ngồi xem với tốc độ gấp 5 lần chưa được vài phút thì Lan Khâm đột nhiên từ trong văn phòng ra, đi ngang qua chỗ của Lý Trạch Phân. Không biết là do đặc biệt chú ý tới Lý Trạch Phân hay chỉ nhìn thoáng qua đã nắm được điểm bất thường mà anh lại để tâm đến thứ trên màn hình vi tính của cô.

“Đây không phải là video giám sát ở công viên Long Thê sao, sao lại đột nhiên điều tra lại rồi?” Nếu đã nhìn thấy thì Lan Khâm cũng thuận lý thành chương hỏi.

Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn Lan Khâm, sau đó lấy suy đoán của Lan Huệ hòa trong lời nói của mình, đứng lên giải thích: “Trịnh Bân chạy từ nhà vệ sinh công cộng sau đó mới gặp tai nạn giao thông, tuy tai nạn đó không gây ầm ĩ nhưng hôm đó cũng lên trang đầu của không ít trang mạng tin tức, không khó để nghĩ nó có liên quan đến Trịnh Bân. Nói cách khác thì hung thủ rất có khả năng sẽ tự mình đến hiện trường để xác nhận.”

Cô nghĩ một chút rồi lại nói thêm: “Hoặc là, hắn vì tránh camera giám sát nên ngày đó căn bản không hề rời khỏi công viên, trực tiếp ở đó nên biết được chuyện tai nạn, thậm chí còn trà trộn vào trong đám người vây xem.”

“Nói như vậy cũng đúng…” Lan Khâm sờ cằm khẽ gật đầu, “Hơn nữa lúc trước chúng ta chỉ chủ yếu điều tra video giám sát ở cổng của công viên vì muốn dùng thời gian ra vào để thu nhỏ danh sách nghi phạm, nhưng lại không để ý đến bên trong, nhất là ở ngã tư phát sinh tai nạn kia. Điểm này của cô hoàn toàn đáng để cân nhắc.”

“Ừm…” Lý Trạch Phân lơ đễnh lên tiếng, không chú ý tới Lan Khâm sau lưng nữa. Lan Khâm cũng chưa đi, cứ đứng ở đó xem video giám sát.

Qua khoảng 5 phút, Lý Trạch Phân đột nhiên ấn phím tạm dừng, “Đội trưởng Lan, anh nhìn người này.” Cô chỉ vào màn hình, sau khi xảy ra vụ tai nạn, cảnh sát giao thông vừa căng cảnh giới tuyến vừa vội vàng xua người vây xem xung quanh. Còn chỗ Lý Trạch Phân chỉ vào chính là một người đàn ông trung niên, vóc dáng không cao lắm trong đám người đó.

“Đây không phải là…” Lan Khâm nhìn khuôn mặt không rõ ràng trong video giám sát, cố gắng lục lại trí nhớ.

“Là người công nhân vệ sinh hôm đó,” Lý Trạch Phân nói ra đáp án, “Công nhân vệ sinh chính mắt trông thấy người đàn ông cao ráo dìu Monica nôn ở bên cạnh vỉa hè ấy.”

Vì người công nhân này được xem là thấp bé so với chiều cao trung bình của đàn ông, vì vậy lời khai “đàn ông Châu Á cao lớn” xem ra phù hợp với manh mối giả “1m8 đến 1m85” của đội điều tra đặc biệt. Nhưng giờ một công nhân vệ sinh lại đúng lúc xuất hiện trong đám đông vây xem ở hiện trường tai nạn giao thông, hết thảy đều đang nói là “không hề liên quan” rồi.

“Tiểu Tiêu, ” Lan Khâm lập tức bước tới bên cạnh bàn làm việc của Tiêu Lãng Duyệt: “Còn nhớ công nhân vệ sinh đến hỗ trợ phác họa không? Cậu đi điều tra thông tin cá nhân được ông ta một chút đi.”

Tiêu Lãng Duyệt: “Được.”

Sau khi giao việc cho Tiêu Lãng Duyệt xong, Lan Khâm gửi tin nhắn báo cáo cho Vũ Nhuận Khoa báo cáo sau đó quay về văn phòng lấy áo khoác, gọi Lý Trạch Phân cùng lên xe rồi chạy tới công ty vệ sinh của người công nhân đó làm việc.

Trụ sở của công ty vệ sinh cách Cục điều tra không xa, hai người chỉ mất chưa tới 20 phút là đã đến nơi.

“Hả? Phó Khánh à, hai người hỏi Phó Khánh đúng không? Đầu tuần đã từ chức không làm nữa rồi.” Quản lí sốt ruột trả lời câu hỏi của Lan Khâm, “Sao lại từ chức á? Làm sao tôi biết được. Chắc 8 phần là do xem thường loại công việc này rồi, nghe nói trước đây ông ta từng là giáo viên cấp 2, sa sút nhưng không bỏ được giá trị của bản thân, không có gì lạ hết.”

Lan Khâm: “Anh có biết ông ta sống ở đâu không?”

“Trước đây thì ở ký túc xá cho nhân viên, giờ thì ai mà biết. Cảnh sát các người tìm ông ta làm gì, không lẽ ông ta gây ra chuyện gì nên mới đột nhiên từ chức à? Thảo nào, lão già đó trước đây lúc nào cũng u ám, ách.”

Lý Trạch Phân: “Có thể phiền anh dẫn chúng tôi tới phòng ký túc xá cũ của ông ta không?”

“Đã sửa sang lại cho người khác ở rồi, còn gì mà tìm nữa.”

Lan Khâm: “Đây là quá trình điều tra, mong anh hợp tác một chút.”

“Xí, được được được, dẫn hai người đi là được chứ gì.”

Lý Trạch Phân: “Xin hỏi lúc ông ta đi có để lại đồ gì không?”

“Sao có được, ở đây chúng tôi yêu cầu lúc chuyển đi phải trả lại phòng ở tình trạng như ban đầu. Các người có đi xem không? Rảnh quá hỏi tới hỏi lui hoài vậy.”

“Vậy phiền anh dẫn đường rồi.” Lý Trạch Phân hơi nhượng bộ.

Quản lý công ty vệ sinh “Xì” một tiếng, cái mông vẫn dán lên ghế, chỉ gọi một cấp dưới đến bảo anh ta dẫn đường. Sau đó gã lập tức quay đầu lại chơi điện thoại như trước khi hai người đến, cũng không biết đang chơi thứ gì.

Đúng như lời gã quản lý nói, ký túc xá nhân viên được được dọn dẹp sạch sẽ, không còn một chút dấu vết của Phó Khánh nữa, hai người đi vòng quanh bên trong nửa tiếng cũng không tìm được gì. Mắt thấy đường này là ngõ cụt, họ cũng không tiếp tục giằng co nữa mà quay lại Cục điều tra.
Bình Luận (0)
Comment