“Phạm Xương trước khi ra mắt đã tham gia một nền tảng đăng tải video.” Lúc Lý Trạch Phân lên xe thì nghe Mao Lệ đang nói về mối liên hệ giữa Phạm Xương và Uông Ca, “Anh ta thường đăng những video cosplay hoặc cover các bài hát, cũng có thể xem là người nổi tiếng trên mạng. Cho đến khi bài cover “Bóng hình tội lỗi” được chính Uông Ca đăng lại thì anh ta cũng nổi tiếng sau một đêm, ngay sau đó lập tức kí hợp đồng với Giải trí Đạt Hỏa.”
“Ngoại hình anh ta thanh tú, ngũ quan ưa nhìn, đúng gu giới trẻ ưa chuộng hiện nay. Ngoài ca hát ra còn cosplay, vì vậy được rất nhiều người hâm mộ. Nhưng fan càng trẻ thì càng gặp nhiều rắc rối, lần huyên náo ngày 18 tháng 8 cũng không phải là lần đầu tiên fan anh ta gây chuyện với nhà khác, chẳng qua lần này chuyện lớn hơn một chút thôi.”
“Mọi chuyện bắt đầu từ weibo của Phạm Xương. Bài đăng đó ban đầu chỉ là một bài check-in phòng tập bình thường, nhưng lại bị một số cư dân mạng vào soi chiếc mũ lưỡi trai anh ta đang đội giống với chiếc mũ của Uông Ca từng đội trong một cuộc thi hát cách đây vài năm. Sau đó anh hùng bàn phím bắt đầu suy đoán là mũ đôi, trước đây Uông Ca đăng lại bản cover của Phạm Xương cũng không đơn thuần là vì tán thưởng, mà có lẽ có chuyện khác đằng sau. Ví dụ như, chuyện tình cảm chẳng hạn.”
“Ai tinh ý đều có thể nhìn ra đây là chiêu trò của công ty làm ra với Phạm Xương, nhưng có một bộ phận không thích chuyện này, đặc biệt là nhóm fan bạn gái và fan chị gái của anh ta. Sau khi tin đồn tình cảm của hai người bị lan truyền, mấy người đó không quan tâm đến sự thật mà chỉ biết tức giận. Em trai tôi, bạn trai tôi sao có thể yêu người khác được chứ? Lại còn là một người phụ nữ lớn tuổi hơn? Sau đó một số fan hâm mộ đã dẫn đầu cuộc bạo lực mạng với Uông Ca.”
“Fan của Phạm Xương bắt đầu gây rối thì tất nhiên fan của Uông Ca cũng nhập cuộc. Hai bên gây chiến với nhau, hắt nước bẩn, thậm chỉ còn đào ra được chương trình tuyển tú 10 năm trước Uông Ca tham gia. Mọi chuyện càng ngày càng tệ, sau đó địa chỉ của anh ta cũng bị phanh phui. Cho đến tuần trước Uông Ca tuyên bố tạm dừng hoạt động thì fan nhà họ Phạm mới xem như toàn thắng.”
“Nhưng lá cờ chiến thắng 181 này không bay được bao lâu thì idol nhà họ cũng không còn nữa. Giờ trên mạng đang bùng nổ rồi, tôi cũng không dám mở lên xem. Đúng là khó khăn, phải lục trong hàng đống comment trên mạng mới có được chừng ấy thông tin đấy. Nhưng nói thế nào nhỉ, “cục diện rồi cũng thay đổi”, dù sao internet cũng chỉ là internet, đám trẻ càng la hét trên đó thì thực tế càng thu mình. Tôi thật sự không dám tưởng tượng rằng vụ việc này lại do nhóm fan gây ra.”
“Không phải fan cuồng gây chuyện trên mạng sao?” Lan Khâm chú ý tới cách dùng từ của cô ấy.
“Nếu vụ án này thật sự bắt nguồn từ tranh chấp trong giới giải trí và cái lưỡi kia thật sự của Uông Ca,” Mao Lệ nói, “Thì so với fan cuồng, tôi thấy giống như một người âm thầm theo dõi Phạm Xương trên mạng làm ra hơn. Hắn ta có tâm lý méo mó cùng với một tình yêu kỳ dị với Phạm Xương, vì vậy hắn nghĩ mối tình giữa Phạm Xương và Uông Ca là sự phản bội đối với mình. Cho nên hắn mới giết Phạm Xương bằng thuốc ngủ và để thi thể ở tư thế sám hối; cắt lưỡi của Uông Ca nhưng không giết cô ta, vì đối với cô ta, việc vĩnh viễn không thể hát được nữa mới là sự trả thù lớn nhất.”
“Một người cuồng Phạm Xương, ngược đãi mèo, tâm lý vặn vẹo, trẻ tuổi, giới tính nữ?” Lan Khâm lựa chọn ra những từ mấu chốt trong những câu Mao Lệ vừa nói.
Mao Lệ: “Cũng rất khó để nói là nam hay nữ, anh ta cũng không phải không có fan nam.”
“Ừm…” Lan Khâm đột nhiên quay lại nhìn Lý Trạch Phân đang im lặng ở phía sau, “Cô thấy thế nào?”
“Tới rồi.” Lý Trạch Phân chỉ ra ngoài cửa sổ, trực tiếp bỏ qua việc cho ý kiến.
Ngay khi Lý Trạch Phân vừa dứt lời, chiếc xe thật sự dừng lại.
“… Đi thôi.” Khoé miệng Lan Khâm giật giật, cuối cùng quyết định đi vòng qua Lý Trạch Phân xuống xe trước.
Ngành giải trí đúng là một ngành công nghiệp không nghỉ ngơi, rõ ràng đã đến giờ đi ngủ mà các tầng nhà thuộc Giải trí Đạt Hỏa vẫn sáng đèn.
Lần này Lan Khâm rút kinh nghiệm nên không gọi điện thoại liên hệ trước, cũng không trực tiếp mang người lên thẳng tầng trên mà bảo Mao Lệ và mọi người đứng đợi dưới lầu cản luật sư, mình thì dẫn theo Lý Trạch Phân mặc thường phục trà trộn vào trong để đi lên tầng 7 của toà nhà. Sau khi vào trong toà nhà, họ bắt gặp một nhân viên đang tăng ca liền nhanh chóng xuất trình thẻ cảnh sát.
Nhân viên kia thấy cảnh sát thì giống như gặp quỷ, run rẩy đi tìm quản lý.
Có lẽ kế hoạch của Lan Khâm có chút hiệu quả, luật sư nhất thời không xoay xở nổi, công ty cũng phải tiếp đón 2 người cảnh sát đã vào trong. Cuối cùng sau 15 phút, người quản lý của Phạm Xương cũng xuất hiện trước mặt Lan Khâm và Lý Trạch Phân.
Lúc người quản lí đến, Lan Khâm cũng không hỏi ngay mà trực tiếp ném anh ta lại cho một đồng nghiệp vừa lên tới rồi cùng Lý Trạch Phân nói chuyện với người đại diện của Uông Ca.
Người đại diện của Uông Ca tên là Kim Quý, là một phụ nữ trẻ tuổi, diện mạo cũng không thua gì Uông Ca, chỉ có điều cô ta thấp hơn. Bây giờ đang là sáng sớm, sau khi tăng ca cô ta đi trang điểm và làm tóc, không nói còn tưởng là cô ta đang đi quay chương trình.
Kim Quý vừa nghe thấy Lan Khâm đang nghi ngờ về tung tích của Uông Ca thì lập tức giận dữ đứng dậy: “Cô Uông là vì không khoẻ nên mới ở nhà nghỉ ngơi. Cảnh sát các người sao lại tin đến những lời đồn vô căn cứ trên mạng chứ? Còn nữa, các người không phải đến để điều tra chuyện của Phạm Xương sao? Sao lại dính líu đến cô Uông? Các người có ý gì?” Âm thanh kích động đến đứt quãng đã phá huỷ đi màng che cuối cùng của cô ta.
Lỗ tai Lan Khâm giật giật vì âm thanh cao độ của cô ta, anh ta cố gắng đè lại cảm xúc rồi hỏi: “Uông Ca không khoẻ, cô làm thế nào mà chắc chắn rằng cô ta đang ở nhà nghỉ ngơi?”
“Chứ còn thế nào được? Đi du lịch thế giới à?” Giọng điệu của Kim Quý lại càng cao.
“Vậy là cô cũng không chắc chắn rằng cô ta đang ở nhà?” Lan Khâm khẽ nhíu mày.
Kim Quý: “Sao lại không ở nhà? Hôm qua tôi còn đến nhà cô ấy để đưa thuốc mà.”
“Đưa thuốc? Thuốc gì? Ra hiệu thuốc mua hay bác sĩ kê đơn? Có lời dặn của bác sĩ, biên lai hay hoá đơn không?” Lan Khâm lại hỏi.
“Ra hiệu thuốc mua, chỉ có thuốc cảm, kẹo ngậm,… thì ai lại giữ hoá đơn chứ?”
“Cụ thể là cô mua và đưa thuốc vào lúc nào? Có thể mô tả tình hình lúc đó một chút không?” Lý Trạch Phân đem hơi nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu khác hẳn với Lan Khâm để hỏi.
“A, các người rốt cuộc muốn làm gì?” Dù giọng điệu của Lý Trạch Phân có lịch sự và nhẹ nhàng đến đâu thì Kim Quý vẫn không kiên nhẫn, “Hôm qua sau khi tan làm, khoảng 6 giờ chiều, tôi trên đường đến nhà cô Uông tìm đại một hiệu thuốc rồi vào đó mua. Sau đó thì đưa cho cô ấy.”
Lan Khâm: “Trên đường tới nhà Uông Ca, vậy là cô đi bộ?”
“Đúng vậy, đợi xe buýt thì lâu lắm nên tôi đi bộ qua đó luôn, dù sao cũng gần.”
“Không đợi xe buýt, đi giữa được ghé một hiệu thuốc ngẫu nhiên để mua thuốc. Cho nên, cô vốn không có ý định mua thuốc từ trước?” Lan Khâm lại hỏi.
“Ừm, đúng, đúng vậy. Tôi vốn có vài chuyện phải bàn bạc với cô ấy, nhưng thấy trên đường có hiệu thuốc nên tiện ghé vào mua luôn.” Kim Quý ủ rũ đáp
“Vậy cô có nhớ đó là hiệu thuốc nào không?” Lý Trạch Phân hỏi.
Kim Quý: “Không nhớ rõ!”
“Không nhớ rõ…” Lan Khâm sờ cằm, “Có thể cho chúng tôi biết địa chỉ và phương thức liên hệ của Uông Ca không?”
“Đùa gì vậy?” Kim Quý lập tức giãy nảy, “Địa chỉ và phương thức liên hệ của cô Uông? Đó là thứ có thể tuỳ tiện tiết lộ sao? Ai biết cảnh sát các người có làm lộ ra không chứ. Phạm Xương vừa mới xảy ra chuyện, các người lại muốn địa chỉ và phương thức liên hệ của cô Uông?”
Lan Khâm: “Không phải, hiện tại chúng tôi có bằng chứng nghi ngờ Uông Ca đã mất tích, hỏi địa chỉ của Uông Ca là để…”
“Mất tích? Nói linh tinh gì vậy? Tôi đã nói là hôm qua tôi vừa gặp cô ấy mà!” Kim Quý lại cao giọng.
“Cô chắc chắn mình đã gặp cô Uông lúc 6, 7 giờ chiều hôm qua?” Lý Trạch Phân lại nói, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng như trước.
“Đúng vậy, buổi chiều hôm trước! Tôi còn nhớ rõ sáng hôm đó trời mưa to, nhưng buổi chiều lại nắng gắt.”
Câu trả lời này của Kim Quý khiến Lan Khâm và Lý Trạch Phân phải nhìn nhau.
Sau khi 2 người thống nhất, Lan Khâm nói thay Lý Trạch Phân: “Vậy là ngày mà cô gặp Uông Ca là hôm kia, ngày 30 tháng 8, Chủ nhật, chứ không phải là hôm qua?”
Kim Quý: “Đúng!”
Lan Khâm: “Nhưng cô vừa nói là hôm qua.”
“Tôi,” Cô ta nuốt nước bọt, “Nhớ nhầm không được à? Công việc của chúng tôi không giống như các người, không có cuối tuần.”
Công việc của chúng tôi cũng có cuối tuần đâu! Lan Khâm rất muốn phun ra câu đó, nhưng vẫn kìm lại.
“Tất cả những gì cô vừa nói đều đã được ghi âm lại.” Lý Trạch Phân chỉ vào máy ghi âm trên vai mình, “Nếu khai man để cản trở điều tra thì cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cô chắc chắn những gì mình vừa nói đều là sự thật, không hề giấu diếm gì chứ?” Vẻ mặt cô đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
“Tôi…” Kim Quý hơi nghẹn lại, sau đó lại khôi phục khẩu khí ban đầu, “Tôi lừa các người làm gì?”
“Vậy được rồi, xin cô nhớ kỹ những lời cô vừa nói.”
Việc đã đến nước này, không có lệnh khám xét cũng không có bất cứ bằng chứng nào chỉ ra là Uông Ca đã mất tích, Lan Khâm và Lý Trạch Phân cũng biết không hỏi được gì từ miệng Kim Quý nữa. Hai người đành phải tạm ngưng lại, nói cảm ơn với Kim Quý rồi đi về.
Sau khi Lan Khâm và Lý Trạch Phân ra khỏi toàn nhà thì đội pháp chứng của Mao Lệ đang chất đồ vào cốp xe.
“Thế nào rồi?” Lan Khâm vừa bước tới vừa hỏi.
“Tôi đã hỏi ra chỗ làm việc của Phạm Xương và Uông Ca, sau đó đi thu thập chứng cứ.” Mao Lệ đáp, “Ở chỗ của Uông Ca phát hiện ra vài sợi tóc và dấu vân tay, đủ để tiến hành so sánh với cái lưỡi kia, nhưng kết quả phải đợi đến sáng mai mới có.”
“Vất vả rồi.”
“Bên hai người thì sao? Hỏi được không?” Mao Lệ hỏi lại.
Lan Khâm không trả lời mà nhìn về phía Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân nhớ tới câu đánh trống lảng của mình lúc nãy xuống xe, nhận ra mình trốn cũng không trốn được nên mở miệng trả lời: “Người đại diện của Uông Ca nói cô ta đã gặp Uông Ca hôm kia, nhưng hẳn là nói dối.” Tiết kiệm nước bọt đến nỗi nói thẳng ra phán đoán chứ không buồn giải thích thêm.
Lan Khâm đành phải tự mình tóm tắt lại nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy, lại tự mình giải thích: “Chuyện tình cờ ghé vào một hiệu thuốc bất kì trên đường là bịa, để ngăn chúng ta điều tra. Hơn nữa, sau khi Tiểu Lý cố tình đổi thời gian thành hôm kia, cô ta cũng không phát hiện ra. Lời nói dối này ngược lại càng làm chúng ta tin tưởng rằng Uông Ca đã mất tích.”
Mao Lệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của hai người: “Ừm, không chừng là công ty đã biết chuyện mất tích này nhưng sợ lớn chuyện nên mới phủ nhận. Nhưng cũng hết cách rồi, chúng ta không có lệnh khám xét thì không thể cưỡng chế điều tra được, chỉ có thể chờ kết quả DNA thôi.”
“Không còn cách nào để tìm ra địa chỉ và thông tin liên lạc của cô ta sao?” Lý Trạch Phân đột nhiên hỏi.
“Lãng Duyệt vừa kiểm tra rồi, Uông Ca trong nước không có bất động sản nào, cũng không có số điện thoại hay tài khoản xã hội nào được đăng kí với chứng minh thư của cô ta hết. Địa chỉ ghi trên chứng minh thư là ký túc xá của thực tập sinh lúc cô ta tham gia chương trình tuyển tú, đã bị phá bỏ từ lâu rồi.” Mao Lệ đáp, “Chuyện này cũng không phải hiếm với giới nghệ sĩ, suy cho cùng thì bảo vệ họ khỏi fan cuồng cũng giống như chống lại bầy sói. Có lẽ chỗ ở của cô ta là nhà của người thân, của công ty hoặc do người khác đứng tên thuê. Số điện thoại và tài khoản xã hội cũng là thông tin của người khác.”
“Hơn nữa, ba mẹ Uông Ca đều là người ngoại quốc, ngay cả Uông Ca cũng là người nhập cư và nhập quốc tịch vào Đường Quốc. Bố mẹ cô ta đang sống ở Xiêm La*, có rất nhiêu con nên căn bản là không có liên hệ gì với cô con gái này. Ngoại trừ số tiền được gửi về định kì thì có lẽ chuyện họ biết về con gái mình còn ít hơn cả cảnh sát.”
(*) Từ cũ dùng để chỉ Thái Lan.“Vậy chỉ có thể chờ kết quả sáng mai. Nếu không xác nhận được danh tính thì không thể điều tra cô ta theo hướng nạn nhân được. Bây giờ chỉ có thể quay lại bắt đầu điều tra từ vụ án của Phạm Xương, dựa theo dấu vết hung thủ để lại để tìm người bị hại thứ 2.” Lan Khâm thở dài, “Dù nạn nhân thứ 2 có phải là Uông Ca hay không thì tôi chỉ mong cô ấy an toàn.”
_________
Lưu ý tác giả: Tất cả các quốc gia trong truyện đều là hư cấu.