Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn tưởng rằng sau khi Lâm Dụ khai ra Paradise xong thì trong Đường Quốc sẽ có một trận sóng to gió lớn. Kết quả là đã gần 1 tuần trôi qua, dù là trên Internet hay nội bộ Cục cảnh sát cũng đều sóng yên biển lặng.

Thậm chí còn chưa đến 1 tuần mà vụ án của Khương Hiểu Ninh đã khép lại với kết án “Tự sát tập thể”. Động cơ tự sát được quy về áp lực học tập, áp lực tài chính và áp lực sự nghiệp, trở thành một vụ án “rủ nhau tự sát”.

Đừng nói là gióng trống khua chiêng để lập án điều tra Paradise, ngay cả những suy đoán thất thiệt trên mạng về sự tương đồng của vụ án tự sát tập thể này với “Âm thầm lên án” cũng đã bị thế lực nào đó xử lí sạch sẽ. Đây rõ ràng là chuyện tốt của bọn quản lý và khách quen của Paraside làm ra.

Lúc đầu khi phát hiện ra chuyện này, Lý Trạch Phân xuýt chút đã cầm điện thoại bật cười thành tiếng, nhưng cô lập tức hiểu ra có gì đó không đúng lắm.

Sau khi kết thúc vụ án tự sát tập thể, bọn người Lan Khâm vẫn không quay về Cục mà lập tức lấy danh nghĩa nghiên cứu và đào tạo để chuyển đến Cục điều tra Thiểm Châu. Không chỉ có họ, tất cả các ngành ở Trung tâm Giám định hình như cũng vài người đi đào tạo. Theo những lời đồng nghiệp nói chuyện phiếm trong nhà ăn thì có vẻ như ngoài Trường An ra, tất cả các Cục điều tra ở thành phố lớn đều cử người đến đó.

Theo lý mà nói thì kiểu đào tạo này phải tiến hành thông báo nội bộ để sàng lọc và chọn người trước 1 2 tháng, nhưng Lý Trạch Phân chưa từng nghe nói đến chuyện này. Ngay cả những người được cử đi kia hình như cũng chỉ biết trước vài ngày. Tình huống này thì nói đi đào tạo, chẳng bằng là nói Cục nhà nước đang bí mật thành lập một đội nào đó mới trắng trợn tập hợp các ban ngành cấp dưới như thế.

Cảnh sát bí mật thành lập một đội vào lúc này, Lý Trạch Phân cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Hóa ra sự bình tĩnh trước đó không phải là thật, mà là điềm báo cho sóng to sắp đánh đến. Bất kể là khép lại vụ án tự sát tập thể kia hay khống chế dư luận cũng đều là cảnh sát cố tình lùi lại một bước. Nhân lúc đối phương đang khinh địch thì chiêu binh mãi mã, lên kế hoạch để bất ngờ tấn công Paraside.

Mà người nghĩ ra được cách lấy lùi làm tiến như thế, có dũng cảm, quyết đoán và bối cảnh để thật sự điều tra những “kẻ đứng sau” kia, lại còn chỉ đạo ở Cục điều tra Thiểm Châu… Lý Trạch Phân cũng đã đại khái biết được người lãnh đạo là ai rồi.

Nói thật thì cô hơi ngạc nhiên vì chuyện này. Trước giờ cô chưa từng trông chờ vào cảnh sát – những người sử dụng “pháp luật” làm vũ khí để rồi lại bị chính nó trói buộc – thật sự có thể làm được chuyện ra hồn như thế này.

Cũng giống như 10 năm trước, khi đối diện với quyền lực tuyệt đối…

Như để xác nhận lại suy đoán của Lý Trạch Phân, điện thoại cô đột nhiên rung lên. Cô mở khóa màn hình, vào WeChat đọc tin nhắn mới nhất, người gửi là Vũ Nhuận Khoa.

—”A Chỉ, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.”

Nhìn dòng chữ này, Lý Trạch Phân không khỏi mỉm cười, nụ cười y đúc với khi nghe được câu nói này vào 10 năm trước, khi cô tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô có thể tin tưởng vào quyết tâm và niềm tin của Vũ Nhuận Khoa, nhưng cô không trông chờ gì vào chiếc lưới thưa đã không bắt được con cá nào trong vài chục năm nay.

Nhưng may mắn là lần này đã khác, lúc đó cô chỉ giống như một con ngốc, vừa hy vọng có một anh hùng từ trên trời rơi xuống như trong phim hoạt hình sẽ cứu mình, vừa ngu ngốc bắt chước bộ phim “Âm thầm lên án” kia, sau đó thì nằm trên giường bệnh lừa mình dối người, mặc cho người khác định đoạt. Cô của hiện tại đã qua rồi cái thời tin vào kỳ tích của năm 2 tuổi, đã có khả năng chặt đuôi lóc vảy của con cá kia, ném vào cái lưới vô dụng kia.

… Đáng lẽ phải làm thịt con cá nữa, nhưng nếu chú Vũ đang có lòng như thế, vậy thì cứ để đó đi.

Nghĩ vậy, Lý Trạch Phân xóa các mục đã chỉnh sửa lúc đầu trên máy tính đi, từng chữ một bị xóa sạch.

Cô mở lịch trình ra xem, sau khi xác nhận rằng ngày mai sẽ được nghỉ thì lại cầm điện thoại lên, mở một nhóm chat đã bị tắt âm. Cô lướt qua hàng trăm tin nhắn trong nhóm, rồi ấn mở thông báo nhóm. Trong thông báo viết thời gian và địa điểm của một buổi tiệc, có cả link để đăng kí và danh sách. Link đã hết hạn rồi.

Cô ấn mở danh sách ra xem, vừa gõ ngón tay lên màn hình vừa suy nghĩ gì đó, sau đó lại ấn mở khung chat với Vũ Nguyệt.

“Hàm Tinh, có phải ngày kia trong trường Nữ Hoàng có tiệc không? Link báo hết hạn rồi.”

Vũ Nguyệt đáp lại: “Ừ, đúng đó, sao vậy? Đừng nói là cậu muốn tham gia đấy nhé, mặt trời mọc ở đằng Tây à? Đến lễ kỷ niệm 5 năm tốt nghiệp mà Chỉ điện hạ còn không tham dự, sao có thể tham gia vào buổi tiệc lộn xộn của cậu hai nhà họ Bùi thế này?”

“Vương phi đã hạ mình đăng ký rồi, sao tớ có thể không đi được chứ?”

“Tớ hết cách rồi, buổi tiệc này của cậu hai nhà họ Bùi được tổ chức dưới danh nghĩa chúc mừng Tân hôn của tớ đấy, tớ còn không đi được sao? Anh ta không hổ danh là thương nhân, đúng là lắm chiêu trò. Trước kia gặp tớ đều hếch mũi lên trời, giờ thân phận thay đổi liền tụ tập một đám người đến chúc mừng à? Anh ta là cọng rễ hành gì chứ, nếu không phải bạn học của chúng ta đều là đại nhân thì tớ thèm đi à.”

“Nếu đã là tiệc chúc mừng Tân hôn của chị dâu, tớ không đi thì đúng là không hợp lễ nghi rồi.”

“Ôi trời, tiếng chị dâu này xuýt nữa tớ tưởng là thật rồi đấy. Nói đi, cậu định làm gì?”

“Bí mật.”

“… Được rồi. Tớ sẽ ngoan ngoãn là công cụ hình người cho cậu, không hỏi nhiều, thêm cậu vào danh sách là được chứ gì.”

“Cảm ơn chị dâu.”

“Ài, nổi hết cả da gà, cậu mà gọi chị dâu thì tớ không giúp nữa đâu.”

“Vâng, chị dâu.”

“Tớ đánh cậu đấy!”

“Chị dâu, ngày mai gặp nhé.”

“Lý Chỉ, cậu chờ đó cho tớ!”

“Ừm.”

“Ừm cái đầu cậu ấy! Ấu trĩ ghê, tạm biệt!” Phía sau còn gửi kèm meme Tom&Jerry “Tạm biệt bạn nhé”.



Lý Trạch Phân nhìn con chuột đang vẫy khăn tay trong meme, mỉm cười rồi đóng WeChat lại.

Cô mở danh bạ điện thoại ra, tìm số của sự vụ quan Trần Kiến rồi bấm gọi.

“Trần đại nhân, cuối tuần này tôi muốn về Lạc Dương một chuyến.”

———

Đội điều tra chuyên án Paradise đúng như dự đoán của Lý Trạch Phân đã được thành lập ở Cục điều tra Thiểm Châu. Vì để tránh đánh rắn động cỏ nên không công khai thành lập đội chuyên án, trước khi được tham gia vào đội, tinh anh trong giới cảnh sát cả nước đều phải thông qua các cuộc thẩm tra liên quan để xác định rằng lý lịch họ trong sạch, chưa từng sử dụng hoặc tiếp xúc với Paradise, sau đó là ký tên vào thỏa thuận bảo mật.

Đội trưởng đội chuyên án là Vũ Nhuận Khoa, đây cũng có thể xem là hậu thuẫn vững chắc cho lực lượng cảnh sát để chống lại nhưng quan chức cấp cao sau này. Dù sao thì sau khi Nữ hoàng thoái vị, Hoàng thái tôn Lý Tiềm Chi cũng đã vượt qua cha và ông nội của mình để trở thành người cấp cao nhất ở Đường Quốc, chí ít cũng sẽ cho cha vợ thái tử Vũ Nhuận Khoa này một ít mặt mũi.

Dưới sự triển khai của Vũ Nhuận Khoa, đội chuyên án được chia thành nhiều nhóm, có nhóm bắt tay vào trang web, nhóm thì phụ trách dòng tiền, nạn nhân, người dùng, nhà cung cấp, thậm chí là người điều hành, người quản lý, và người sáng lập. Bọn Lan Khâm với tư cách là “người đầu tiên phát hiện” nên vừa mới thoát khỏi vụ tự sát tập thể đã được chia vào đội điều tra nạn nhân.

Công việc của họ cũng giống như lúc điều tra vụ án tự sát tập thể lúc được, tiếp tục điều tra xung quanh 6 người Khương Hiểu Ninh, làm rõ lần đầu tiên họ bị bóc lột tình dục là khi nào và ở đâu, ai là thủ phạm trực tiếp, bọn chúng đóng vai trò gì ở Paradise. Trong lúc đó, Lâm Dụ vẫn nằm trong tay họ, vụ án của Phạm Xương và Uông Ca cũng được phép điều tra lại một lần nữa.

Qua vài ngày tìm hiểu các nạn nhân, nền tảng tìm kiếm trên Internet, cơ bản đã xác định được bạn trai Tiết Chương của Khương Hiểu Ninh, Thượng Quan Tư sếp của Xà Trử, Thạch Hùng sư huynh của Tiêu Vũ Tịch và những người cho Đường Tư Tiệp cho vay nặng lãi có liên quan nhất định đến Paradise.

Trong số này, ban đầu Tiết Chương vốn chỉ là một người dùng lâu năm của Paradise, theo dòng tiền trong ngân hàng cho thấy ¼ chi phí sinh hoạt hàng tháng của anh ta đều rót vào dịch vụ xem phim. Trước đây anh ta chưa từng liên hệ với dịch vụ do Paradise cung cấp, là từ khi yêu nhau cùng với Khương Hiểu Ninh, chụp vài tấm hình riêng tư rồi bí mật đăng lên, sau đó phát hiện có thể kiếm được tiền từ đó nên mới dần sa đà vào. Sau này ngoài những lời đe dọa ra, anh ta thậm chí còn bóc lột Khương Hiểu Ninh, vì chuyện chụp ảnh và quay video bị cô ta phát hiện, nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho trót.

So với Tiết Chương là “lần đầu vi phạm” thì Thượng Quan Tư và Thạch Hùng là 2 kẻ tái phạm. Thượng Quan Tư là chuyên chọn nhân viên cho mình, nam nữ đều ăn, còn Thạch Hùng thì thông qua phần mềm hẹn hò để mồi chài con mồi từ thời đại học, giờ đã đến mức ra tay với bạn học của chính mình rồi. Hai tên này đều rất biết lợi dụng tâm lý nạn nhân và thông qua các chuẩn mực xã hội để định nghĩa về “tình dục”, một cây gậy rồi một viên kẹo*, từ từ biến họ thành những nô lệ mặc cho người khác định đoạt. Không chỉ hầu hạ về thân thể mà còn trong sự nghiệp và việc học đều bị người khác lợi dụng.

(*) Chắc ý như câu “Vừa đánh vừa xoa” ấy.

Tuy nhiên người hại Đường Tư Tiệp lại buộc chặt “tiền” và “tình dục” với nhau, phương thức hoạt động cũng tương tự như việc mại dâm mà những năm gần đây bị cảnh sát càn quét. Đường Tư Tiệp vì vay tiền thuốc men cho cha mình mà vay nặng lãi, dẫn đến chuyện sa vào vũng lầy kiếm tiền rồi không tài nào thoát ra được.

Còn Dư Uyển và Nghiêm Nguyên thì vẫn chưa điều tra ra được danh tính kẻ gây ra vì hai người này có ảnh hưởng trên mạng xã hội khá lớn. Nhất là Nghiêm Nguyên là người của công chúng nên thường xuyên dự tiệc, tiếp xúc với các nhân vật khác, trong một thời gian ngắn không thể nào tìm ra được. Mao Lệ vẫn quấn chặt công ty quản lý của Nghiêm Nguyên để cố tìm ra manh mối.

Đội trưởng và đội phó của từng nhóm nhỏ trong đội chuyên án sẽ họp với nhau vào mỗi chiều thứ sáu hàng tuần để trao đổi và thảo luận. Lan Khâm là đội phó của đội nạn nhân, vừa kết thúc cuộc họp dài 4 tiếng đồng hồ, miệng đắng lưỡi khô bước từ phòng truyền thông ra, còn chưa kịp uống nước đã bị Phương Uy gọi lại.

“Sao thế?” Lan Khâm xoa xoa thái dương đau nhức của mình, khàn giọng hỏi.

“Khương Hiểu Ninh tỉnh rồi.”

“Cái gì?” Lan Khâm hơi lảo đảo.

Phương Uy vội vàng đỡ anh, nói lại: “Khương Hiểu Ninh tỉnh rồi, vừa rồi đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt về phòng bệnh thường. Tôi đã liên hệ với bệnh viện, được phép sáng mai đến thăm hỏi.”

“Được, đổ thêm xăng cho xe đi, tối nay chúng ta về Vị Nam.” Lan Khâm lập tức quyết định, “Đợi đã, gọi Mao Lệ nữa, tình huống này nữ cảnh sát ra mặt sẽ tốt hơn.”
Bình Luận (0)
Comment